Sét Hòn - Tử Thần Trên Sa Mạc Gobi
Hôm nay là sinh nhật của tôi, vậy mà cho tới lúc bố mẹ thắp sáng những ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, ba người ngồi xung quanh mười bốn ngọn nến, tôi mới nhớ ra ngày này.
Đó là một đêm giông tố. Cả vũ trụ như chỉ còn lại những tia sét dày đặc và căn nhà nhỏ của tôi. Lúc ánh chớp màu xanh lam lóe lên, trong chốc lát, tôi thấy rõ từng hạt mưa ngoài cửa sổ, chúng dường như ngưng kết lại, hệt như những sợi dây pha lê óng ánh treo dày đặc trong không gian. Lúc này, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ:Nếu có một thế giới như vậy thì quả thật thú vị, mỗi ngày ra ngoài đều được bước đi trong bức màn sợi pha lê, chúng rủ xuống và phát ra những âm thanh ding dong, chỉ có điều thế giới tinh xảo, đặc sắc như vậy thì sao có thể chịu nổi sấm sét dữ dội cơ chứ… Thế giới trong mắt tôi luôn khác biệt với người khác, tôi luôn cố gắng thay đổi nó. Dù đã lớn đến nhường này nhưng đây là nhận biết duy nhất về bản thân mà tôi có.
Mưa như trút từ lúc trời còn sẩm tối, từ đó trở đi, sét và sấm xuất hiện rền rĩ và liên tục. Ban đầu, khi mỗi tia sét vụt qua, tôi vừa mường tượng lại thế giới pha lê ban nãy biến mất trong chớp mắt bên ngoài ô cửa sổ, vừa căng đầu chờ đợi một tiếng sấm, nhưng lúc này, những tia sét xuất hiện ngày càng mau và tụ lại, tôi không thể phân biệt nổi tiếng sấm nào thuộc về tia sét nào nữa.
Trong đêm mưa rền gió dữ như thế này, phải gan dạ lắm người ta mới bước chân ra khỏi nhà. Thử tưởng tượng mà xem, với thế giới nguy hiểm ngoài kia, chỉ có sự ấm áp của gia đình mới làm ta ngây ngất. Lúc này, bạn có thể sẽ đồng cảm với những sinh linh không nhà, đang run rẩy dưới làn mưa xối xả và sấm sét của tự nhiên. Bạn muốn mở toang cửa sổ để đón chúng vào, nhưng bạn lại không dám làm vậy, thế giới ngoài kia đáng sợ quá, bạn không dám để không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào nhà, dù chỉ một chút, phá tan không gian ấm áp.