Siêu Mẫu Hàng Đầu - Chương 137

Trái tim của Lâm Lam đang không ngừng đập nhanh, cô áp chế ý muốn chạy trốn, lấy tấm thẻ vàng màu đen ra, âm thầm cắn răng, cô nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng: “Quẹt thẻ.”

Nhân viên hướng dẫn thấy là thẻ vàng thì ngẩn ra, mặc dù lúc trước khách khí với Lâm Lam, nhưng cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự nghề nghiệp. Mà vừa thấy thẻ vàng, khuôn mặt của nhân viên ngay lập tức xuất hiện ý cười nịnh: “Thì ra cô Lâm là khách vip của cửa hàng chúng tôi, bộ lễ phục tặng cho cô lần trước cô có hài lòng không? Quản lí của chúng tôi nói chỉ cần là quần áo mà cô Lâm mua đều giảm giá hai mươi phần trăm, giờ tôi đi thanh toán cho cô.”

Dứt lời, cô nhân viên nhanh chóng gõ bàn phím, cuối cùng đưa ra một con số: “Tất cả ba tỷ ba, cô xem có được không?”

Lâm Lam âm thầm nuốt nước miếng, rẻ được tận tám trăm triệu, đúng là hào phóng! Nhưng mà ba tỷ ba cũng đủ đòi mạng rồi, tối hôm đi tham gia bữa tiệc từ thiện cô cũng mặc quần áo nhà bọn họ à? Sao cô lại không biết nhỉ?

“Được rồi.” Lâm Lam không biết mình nói ra hai chữ này bằng cách nào, cảm thấy trái tim đang rướm máu, hơn nữa cô còn lo trong thẻ có nhiều tiền như vậy không.

Tăng Tuyết cười cười, còn Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Mới đầu hai người chỉ tưởng Lâm Lam tức quá nên điên rồi, giả vờ giả vịt vậy, nhưng nhìn tấm thẻ vàng, lại cộng thêm thái độ ân cần của nhân viên, còn giảm giá hai mươi phần trăm, ngay cả kiểu phu nhân nhà giàu thường tới đây như Tiết Ngọc cũng không có đãi ngộ ấy.

Còn về chuyện dùng bốn tỷ mua quần áo, tuy rằng nhà họ Trần không thiếu tiền, nhưng Tiết Ngọc vẫn còn chưa tới mức thích gì mua nấy, nhất là bên trên còn có lão gia nhà họ Trần, cô ta chỉ có thể phô trương ở bên ngoài thôi. Còn Hàn Hinh Nhi thì sao, nhà họ Hàn không thiếu tiền, nhưng không phải cô ta muốn lấy thì lấy.

Cả tấm thẻ vàng màu đen đó nữa, nghe nói tài sản của người sở hữu nó đã chẳng phải chỉ là tiền tỷ nữa, sao Lâm Lam lại có?

Tít...

Trong sự kinh hãi của Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc, Lâm Lam đã quẹt thẻ xong. Nhân viên cung kính đưa thẻ cho Lâm Lam: “Cô Lâm, địa chỉ vẫn là quốc tế Đỉnh Thành sao?”

“Ừ.” Lâm Lam căn bản không biết mình thành hội viên của cửa hàng này từ lúc nào, càng không biết tủ quần áo mà Diêm Quân Lệnh chuẩn bị cho cô rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, lúc này tâm tư của cô đang đặt trên con số ba tỷ ba vừa mới mất đi, cô hơi ngơ ngẩn ừ một tiếng, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc.

“Quốc tế Đỉnh Thành?” Hàn Hinh Nhi khẽ lẩm bẩm.

Khuôn mặt Tiết Ngọc cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ta ở quốc tế Đỉnh Thành?”

Ở Tấn Thị, có ai là không biết sự tồn tại của quốc tế Đỉnh Thành còn cao cấp hơn cả Nam Uyển, một căn biệt thự rẻ nhất cũng phải ba, bốn trăm tỷ, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được, nghe nói ở đó toàn là đại gia đẳng cấp, sao Lâm Lam có thể?

Nếu lúc nãy Lâm Lam quẹt ba tỷ ba, bọn họ còn có thể tự an ủi cô ta được bao dưỡng, nhưng chuyện ở quốc tế Đỉnh Thành là thế nào? Người có khả năng cao nhất là cậu Thẩm cũng chỉ ở Nam Uyển cạnh biệt thự Đỉnh Thành, sao Lâm Lam có thể vào ở trong Đỉnh Thành?

“Cô rốt cuộc đã làm gì?” Hàn Hinh Nhi không cam lòng hỏi.

Lâm Lam nhịn đau, cô đạm mạc nhìn Hàn Hinh Nhi: “Tôi làm gì còn cần phải báo cáo với cô sao? Chị Tuyết chúng ta đi thôi.”

Lâm Lam thì đau lòng, còn Tăng Tuyết thì từ nhẫn nhịn biến thành một sự sung sướng khó mà diễn tả được, chị vênh váo liếc nhìn hai người vẫn còn đang ngơ ngác: “Đừng tưởng Tiểu Lam nhà chúng tôi giống cô, chúng tôi chỉ khiêm tốn thôi.”

“Đừng nói nhảm.” Trái tim Lâm Lam vẫn đang nhỏ máu, tuy rằng nhìn phản ứng của Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc cô cũng rất khoái, nhưng cái giá của nó là ba tỷ ba...

Hai người ra khỏi cửa hàng GC, khuôn mặt của Lâm Lam xụ xuống, Tăng Tuyết vẫn còn rất hưng phấn, cô kéo chị vào nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, hít sâu một hơi, sau đó lại hít sâu một hơi.

“Em không sao chứ?” Thấy Lâm Lam như vậy, Tăng Tuyết lo lắng hỏi, nhưng giọng nói vẫn còn mang theo vẻ phấn khích. Lần này thắng thật khoái chí, đặc biệt khi nhớ tới vẻ mặt như màu đất của Hàn Hinh Nhi và Tiết Ngọc.

“Có sao, lát nữa chị nhòm xem khi nào bọn họ đi, em trả lại quần áo.” Lâm Lam hít sâu, cô thừa nhận lúc nãy cô xúc động quá, vì vậy lui bước một lần chắc không sao đâu?

“Không phải chứ? Boss giàu như vậy, mấy bộ quần áo mà thôi.” Tăng Tuyết có chút không nỡ, dù gì về sau Lâm Lam còn nhiều cơ hội mặc lễ phục, mua được bộ nào hay bộ đấy, phụ nữ chưa bao giờ chê quần áo nhiều cả.

Lâm Lam trừng mắt nhìn Tăng Tuyết: “Ba tỷ ba đấy, chị coi như gió thổi qua à? Đủ để ba em làm phẫu thuật rồi.”

“Cũng đúng, nghe ra cũng xót thật.” Tăng Tuyết ưu thương nói.

Ở trong nhà vệ sinh hai mươi phút, Lâm Lam kéo Tăng Tuyết về lại cửa hàng GC, nhìn nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, Lâm Lam ngượng ngùng và áy náy nói: “Cái đó... Cái đó, tôi có thể trả lại những thứ vừa rồi không? Tự nhiên tôi không thích nữa.”

Dứt lời, Lâm Lam cố gắng cười mỉm thật chân thành, tỏ vẻ xin lỗi.

Cô nàng nhân viên ngẩn ra, chắc là không ngờ có khách mua rồi lại trả lại, biểu cảm hơi cứng ngắc, nhưng vẫn cố giữ nụ cười nghề nghiệp: “Tôi đi hỏi ông chủ xem sao, hai vị chờ một lát.”

Lâm Lam véo nhẹ tay Tăng Tuyết, rất là ngượng ngùng, quả nhiên, giả vờ giả vịt sẽ bị sét đánh. Từ sau cô vẫn nên tuân theo quy tắc giả vờ ngốc chứ không giả vờ ghê gớm, nếu không lần sau sẽ càng mất mặt.

“Thương cảm.” Tăng Tuyết nhìn đống quần áo đẹp đẽ đó, mặc dù chị không mặc váy bao giờ, nhưng không có nghĩa là chị không muốn Lâm Lam mặc.

“Được ạ.” Đang lúc Lâm Lam và Tăng Tuyết căng thẳng chờ đợi, nhân viên trở lại cười nói.

Hu...

Lâm Lam thở ra một hơi, nhìn nhân viên thao tác trả lại ba tỷ ba, trong lòng nhẹ nhàng hơn, cô nói cám ơn với nhân viên rồi định rời đi, nào ngờ vừa quay lại thì đụng phải mẹ của Hàn Hinh Nhi là Chu Vũ Vi đi tới. Sắc mặt cô cứng lại, nhớ tới hành vi lúc nãy của mình, sắc mặt cô biến thành màu trắng.

Nếu để Hàn Hinh Nhi biết, chẳng phải sẽ cười nhạo cô chết mất.

“Con chào bác.” Tuy rằng mối quan hệ với Hàn Hinh Nhi rất ác liệt, nhưng Chu Vũ Vi vẫn khá khách sáo với cô, Lâm Lam không tiện áp đặt sự chán ghét của mình lên người lớn, cô mới khách khí chào hỏi. Mặc dù trong lòng cô đã chắc chắn mẹ Hàn đã biết lúc nãy cô làm những gì rồi.

“Là Lâm Lam à, lâu rồi không gặp, cháu đẹp ra rồi.” Chu Vũ Vi hơi kinh ngạc nhìn Lâm Lam, giọng nói của bà dịu dàng như một vị phụ huynh hiền lành.

Lâm Lam không rõ ý đồ của mẹ Hàn Hinh Nhi cho lắm, cô khách khí đáp: “Cảm ơn bác.”

“Đừng khách sao, lần trước... là Hinh Nhi nhà bác không đúng, con bé này bị bác chiều hư rồi, cháu đừng so đo với nó. Nếu nó làm gì không đúng, bác thay nó xin lỗi cháu.” Chu Vũ Vi nói, hốc mắt bà đỏ lên.

Lâm Lam vội nói không cần, Tăng Tuyết thì ngạc nhiên, đây là mẹ của Hàn Hinh Nhi? Sự khác biệt giữa hai mẹ con cũng thật lớn? Chắc chắn là ruột thịt chứ?

“Nếu không có chuyện gì thì cháu đi trước nha bác.” Dứt lời, Lâm Lam lại kéo Tăng Tuyết ra khỏi GC, đối với Chu Vũ Vi, tuy cô không ghét, nhưng cũng không tính là thích, chẳng qua cô có chút không quen với sự thân mật, nhiệt tình của đối phương, hơn nữa còn thấy rất quen mắt, chắc là do giống với Hàn Hinh Nhi chăng.

“Ờ...” Chu Vũ Vi hơi lạc lõng nhìn Lâm Lam, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, trong đầu bà xuất hiện khuôn mặt một đứa trẻ sơ sinh, không kìm được thì thào: “Lâm Lam, xin lỗi... Xin lỗi...”