Siêu Mẫu Hàng Đầu - Chương 147

Trán Lâm Lam đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cầm vô lăng lạnh ngắt, nhưng cô không dám có bất kỳ sơ xuất gì, tiếp tục la hét lung tung vào điện thoại, vừa quay đầu xe thành công liền điên loạn đạp ga, mặc kệ phía trước là gì.

Diêm Quân Lệnh đỡ Lý Húc đang bị thương, còn cô điều khiển xe một cách thận trọng.

Vừa rồi ba người kia không nắm rõ được tình hình nên không dám manh động, nhưng khi nhìn thấy Lâm Lam quay đầu xe lại liền nhận ra bị mắc lừa.

Họ chuẩn bị nổ súng ngăn Diêm Quân Lệnh rời khỏi, nào ngờ rằng bên ngoài lại có xe đang đi vào, ngay lập tức thu súng lại lặng lẽ giấu vào trong chỗ tối.

Vương Đại và Lộc Tam luôn theo sát sau Lâm Lam, giữ một khoảng cách an toàn, hoàn toàn không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Lam vừa hét lên, hai người lập tức nhận thức được có chuyện xảy ra, sau đó liền lái xe vào trong, bật đèn pha yểm hộ cho xe của Lâm Lam rời khỏi đồng thời đẩy lùi ba kẻ vẫn muốn đuổi theo.

Lâm Lam không biết bản thân đã làm thế nào để ra đến bãi đậu xe và cầu vượt nhanh gấp bốn năm lần so với bình thường, trán và lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, khi nãy cô nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang cõng Lý Húc liền nghĩ ngay Lý Húc bị thương.

“Về thẳng nhà.” Diêm Quân Lệnh cũng không kịp suy nghĩ vì sao cô lại đột nhiên xuất hiện, trầm giọng ra lệnh.

“Nhưng Lý Húc...”

“Chú Trương sẽ lo liệu.” Lâm Lam chưa dứt câu thì Diêm Quân Lệnh đã ngắt lời cô.

Lâm Lam cũng không có thời gian để dài dòng, Diêm Quân Lệnh đã nói vậy thì tất nhiên có lý do của anh. Lâm Lam khi đó cũng không dám hỏi nhiều, cô nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Húc và thần sắc lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh qua gương chiếu hậu, tiếp tục đạp ga.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Lam đều là một công dân tốt tuân thủ luật pháp, chỉ vì trộm dưa chuột và cà chua của cô Vương hàng xóm mà bố cô cũng phải dắt tay cô sang đó để xin lỗi. Lúc nhỏ cô cũng thường cùng anh trai làm không ít chuyện xấu, nhưng chỉ ở ngoài canh gác, mỗi lần thất bại còn bị chó cắn.

Lần trước Lâm Lam theo dõi Trương Việt đã là chuyện trái với bình thường nhất mà cô từng làm. Hơn nữa khi đó còn còn mang theo đôi chút thích thú của một thợ săn ảnh, mặc dù bị làm “bẩn” mắt nhưng vẫn nằm trong tầm hiểu biết của Lâm Lam.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, vừa nãy cô đã mắt thấy tai nghe điều gì? Sự kiện nổ súng? Hơn nữa mục tiêu là chồng cô ư?

Tim Lâm Lam đập nhanh đến nỗi không thể kiểm soát tay lái, cảm giác như bước từ phim vào cuộc sống thực, mà còn là đoạn nguy hiểm nhất.

Chiếc Polo đỏ linh hoạt như thoi đưa giữa đường lớn, huấn luyện viên lái xe của Lâm Lam mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vui mừng phát khóc.

Quãng đường này phải mất một giờ đồng hồ, nhưng Lam Lâm chỉ lái chưa đến 30 phút là tới. Trên đường đi, Lâm Lam không dám nhìn vào ghế sau cho tới khi cô đạp phanh dừng xe trong sân, khắp người đẫm mồ hôi.

“Đi gọi chú Trương.” Diêm Quân Lệnh không để cô chậm chễ, vừa đỡ Lý Húc xuống xe vừa giục Lâm Lam.

Lâm Lam giật mình ngồi dậy, mở cửa liền nhấc chân đi gọi chú Trương.

May mà khi ở trên xe Diêm Quân Lệnh đã bảo chú Trương chuẩn bị đồ để phẫu thuật, chú Trương là người như nào, mặc dù không hiểu được chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng đoán được bảy, tám phần, nhìn thấy Lâm Lam khập khiễng bước tới vội đến đỡ: “Cháu không cần nói, chú biết, họ đang ở đâu?”

“Ở bên đó.” Lâm Lam cảm thấy bản thân giống như một con rối vậy, chú Trương vừa hỏi, cô liền chỉ về phía sau một cách máy móc.

Diêm Quân Lệnh dìu Lý Húc vào trong nhà, chú Trương vội vàng tiến tới đỡ Lý Húc thay cho Diêm Quân Lệnh.

Lâm Lam không biết bản thân nên làm gì, đầu cô hoàn toàn không còn sự lanh trí như trước, chỉ thấy máu ở trên tay của Diêm Quân Lệnh đã cảm thấy choáng váng.

“Đừng để thím Vương ra đây, em đi làm chút canh bổ máu, bình tĩnh nào đừng sợ.” Diêm Quân Lệnh bên cạnh thấy được sự hoảng loạn của Lâm Lam, muốn xoa đầu cô nhưng trên tay lại toàn là máu của Lý Húc, liền nắm tay an ủi cô.

“Anh cũng bị thương sao?” Lâm Lam phát hiện vết xước trên mặt của Diêm Quân Lệnh, run rẩy hỏi.

“Không sao, nghe lời anh, mau đi đi.” Diêm Quân Lâm đáp lại, sau đó dìu Lý Húc nằm lên sô pha.

Lúc này Lâm Lam nghe thấy tiếng động bên phòng ngủ của thím Vương, không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng tới ngăn thím Vương: “Thím Vương, nhà đang có khách, không muốn bên cạnh có người, để cháu tiếp đón là được rồi.”

“Ừm, là đại minh tinh nào hả?” Thím Vương biết Lâm Lam là người mẫu, vì vậy nghĩ rằng bạn của cô cũng phải thuộc hàng minh tinh, những người này hay coi trọng bí mật nên cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Lam gật đầu: “Ừm, thím cũng biết mấy người này hay kín kẽ, lo này lo kia, cháu đã bảo thím là người nhà mà họ cũng không nghe.”

“Không sao đâu, thím hiểu mà, trên mạng biết bao minh tinh bị người ngoài tiết lộ, đừng trách họ, vậy thím đi nghỉ đây.” Gương mặt Thím Vương thấu hiểu, trở về phòng.

Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi đến phòng khách thì chú Trương đã bắt đầu giúp Lý Húc thực hiện phẫu thuật. Lâm Lam nhìn trợ lý Lý bình thường không để lộ cảm xúc lại ngoài lạnh trong nóng lúc này sắc mặt đang rất nhợt nhạt, vết thương trên lưng, được chú Trương rạch ra, cả con dao nhuốm máu đỏ, nhỏ xuống sàn nhà, Lý Húc lặng người nín thinh.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Lam sợ hãi bước vào trong nhà bếp.

Một lúc sau Thẩm Hoằng cũng vội đến, còn mang theo cả Tiêu Chấn Nhạc.

Chờ lấy được viên đạn trong người của Lý Húc ra, đã một tiếng trôi qua. Lâm Lam mang canh đã sắc tới: “Mọi người giúp anh ấy uống trước đã, còn lại để tôi dọn dẹp cho.”

Nói xong Lâm Lam liền bắt tay vào lau dọn vết máu sau phẫu thuật, ngay cả vết máu trong sân cũng được cô lau sạch sẽ, ghế ngồi sau của Tiểu Hồng cũng toàn là máu đều bị Lâm Lam lột bỏ, mang vứt vào trong máy giặt.

Làm xong hết mọi việc Lâm Lam lên lầu lấy vỏ sô pha mới để thay với sự giúp đỡ của Thẩm Hoằng, phòng khách trở về sạch sẽ như ban đầu, ngoại trừ không khí vẫn còn mùi máu chưa bay hết.

Lý Húc được đưa thẳng vào phòng ngủ, mọi người đi xuống tầng.

“Các anh cũng uống chút đi.” Lâm Lam nấu nhiều, đưa cho nhóm người Diêm Quân Lệnh mỗi người một bát.

Diêm Quân Lệnh gật đầu, ra hiệu để chú Trương và những người khác uống trước.

Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc làm gì có tâm trạng mà uống, nhưng không thể khước từ thành ý của chị dâu nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống uống một bát.

Đợi mọi người uống xong, Lâm Lam thu dọn bát đũa thì nghe thấy Diêm Quân Lệnh nhắc cô: “Lâm Lam em lên lầu trước đi.”

“Ừm.” Lâm Lam lòng đầy lo lắng, cô biết rằng Diêm Quân Lệnh không muốn mình dính vào chuyện này, trong lòng đầy hoang mang, miệng ừm một tiếng nhưng không rời đi. Lấy một miếng băng cá nhân đi đến trước mặt Diêm Quân Lệnh, không nói lời nào liền dán lên cho Diêm Quân Lệnh.

Lúc này cô mới quay người đi lên lầu.

Diêm Quân Lệnh vẫn luôn lo lắng vết thương của Lý Húc mà không hề để ý tới vết trầy xước trên mặt của mình, lúc này đã bị cử chỉ thân mật của cô làm cho ấm lòng, từ lúc đó sắc mặt u ám cũng có chút biến đổi.

Chỉ là ngay sau đó nhìn về phía nhóm người Thẩm Hoằng, ánh mắt chợt dao động, lạnh lùng trở lại.

Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc không cần nghĩ cũng biết, lần này anh Diêm đã bị chọc giận rồi.