Siêu Mẫu Hàng Đầu - Chương 161

“Diêm Quân Lệnh!” Lâm Lam rất lâu rồi chưa nghe thấy đàn ông này bốc đồng, nhất thời không kịp thích ứng, phút chốc đỏ bừng hai tai.

“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm tiếng, tháo thắt lưng và áo khoác vứt bừa sang một bên, cơ thể cao 1m9 từ từ kề sát lấy Lâm Lam.

Lâm Lam có thể cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông, nhưng không hề sợ rướn người lên trước, “Ông xã, anh đè em đau quá...”

“Đừng có mà giả vờ tội nghiệp.” Kết quả nghiêng cơ thể về phía trước, tay giữ chặt cằm của của Lâm lam, “Em thích Tô Mộ Bạch tới vậy sao?”

“Làm gì có? Người mà em thích nhất là ông xã đó!” Lâm Lam coi như hiểu tại sao Diêm Quân Lệnh lại nổi trận lôi đình rồi, nhưng lại không tức giận, mà còn đưa mặt ra nịnh bợ, lúc này Lâm Lam thật không muốn chạm tới sự tôn nghiêm của người đàn ông nhà cô.

“Thật không?”Diêm Quân Lệnh liếc mắt nhìn bộ mặt chân thành của cô gái, dường như không tin lời của Lâm Lam lắm.

Lâm Lam vội vàng gật đầu, “Thật, thật mà.”!

“Ồ”. Trầm giọng ồ một tiếng, Diêm Quân Lệnh rút lấy điện thoại của Lâm Lam, mở khóa rất nhanh, sau đó sáng lên ảnh vừa rồi mà Lâm Lam chụp chung với Tô Mộ Bạch, “ừm”.

“Khựa khựa...” Lâm Lam bị hành động này của Diêm Quân Lệnh áp chế, đặc biệt là cô phát hiện tư thế chụp của mình với Tô Mộ Bạch thật không ra làm sao cả, đã vậy còn giơ tay chữ v nữa, toàn là tư thế của mấy cô gái nhỏ tuổi.

Miệng ấp úng, cứng đầu hỏi, “Có vấn đề sao?”

“Không có.” Diêm Quân Lệnh nhấn mạnh hai từ này, xong cả người nhào về phía Lâm Lam, đè toàn bộ người lên cơ thể khúc nào ra khúc nấy của Lâm Lam.

Lâm Lam bị đè lên, đè rất nặng, miệng thở khó nhọc chống cự, “Ôi... nặng quá, Diêm Quân Lệnh anh đè bẹp em rồi...”

“Thật sao? Bẹp chỗ nào? Anh xem xem.” Dứt lời tay của Diêm Quân lệnh bắt đầu “Du lịch” khắp người lâm lam, sau khi thám hiểm ngực cô xong liền nói câu rất tự hào, “Cái này là một tay anh nuôi lớn đấy.”

Lâm Lam thẫn thờ sau đó nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn người đàn ông, “Sao anh lại lưu manh như vậy?”

“Anh nghĩ em sớm đã quen rồi.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này, liền lột bỏ quần áo của Lâm Lam.

Dọa cho Lâm Lam kinh sợ, “Đừng anh... bộ này đắt lắm!”

Tuy hôm nay bộ đồ cô mặc không đắt bằng bộ váy mỹ nhân ngư nhưng giá cũng hơn vạn tệ.

Xoạt!

Lâm lam vừa nói xong thì nghe âm thanh vải bị xé, đau lòng nhăn mặt lại, tức giận mắng, “Anh đúng là phá gia chi tử, váy của em...”

“Thích bộ này như vậy hả?” so với sự đau lòng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh lại không có chút cảm giác nào, “Vậy lần sau lại mua một bộ.”

Lâm lam vốn dĩ rất đau lòng rồi, lại nghe thấy câu nói nhẹ tựa lông hồng của Diêm Quân Lệnh phút chốc nổi giận, “Anh nói nhẹ nhàng nhỉ, một bộ váy mấy vạn tệ, bằng lương cả năm của người bình thường, anh nói xé là xé, anh không thấy đau lòng sau?”

“Anh...” Diêm Quân Lệnh không nghĩ tới vấn đề này.

“Anh tránh ra, em muốn về nhà.” Lâm Lam tức giận đẩy Diêm Quân Lệnh ra, nhưng không đẩy ra được, liền cúi đầu xuống cắn vào cánh tay anh.

“Ối...” Diêm Quân Lệnh bị cắn đau kêu ối một tiếng. Lại nhìn xuống người nằm bên dưới, trong ánh mắt ẩn chứa sự nguy hiểm.

Miệng Lâm Lam vô tình chạm vào môi diêm quân lệnh, ánh mắt bối rối, “Em... u...”

Mới mở miệng muốn giải thích thì anh đã chặn trên môi cô rồi, không có sự dịu dàng lần trước, mà là sự mạnh bạo cưỡng đoạt.

Diêm Quân Lệnh biết cô bé và thế giới của mình không giống nhau, anh cho phép cô bất đồng ý kiến, nhưng không cho phép cô bướng bỉnh muốn đẩy anh ra. Hơn nữa cắn đau như vậy, là đang ghét anh sao?

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Diêm Quân Lệnh đột nhiên xấu đi. lại nghĩ tới vẻ vui sướng của Lâm Lam khi nhìn thấy Tô Mộ Bạch, cô gái nhà anh hình như chưa bao giờ tỏ ra nhiệt tình với anh như vậy.

Diêm Quân Lệnh không vui!

Nhưng kết quả khi anh không vui chính là lâm lam thành kẻ chịu trận đầu tiên.

Lâm lam bị cưỡng hôn đau đớn, nhìn Diêm Quân Lệnh có chút sợ sệt, liền lùi lại một chút nhưng bị đùi anh kẹp chặt.

Xoạt!

Chiếc váy vốn bị xé rách trước đó tiếp tục bị Diêm Quân Lệnh xé từ đầu, cơ thể Lâm Lam bỗng thoáng lạnh, toàn thân chỉ sót lại nội y, càng xui xẻo hơn, vì muốn mặc váy không lộ vết hằn nên cô mặc chiếc quần lọt khe mỏng tang phối thêm viền ren đen, Lâm Lam gần như trần như nhộng trước mặt Diêm Quân Lệnh.

Làn da trắng sứ mềm mịn, tương phản rõ với làn da vàng ngăm của Diêm Quân Lệnh.

Nhiều lần bị sắc đẹp của cô gái nhỏ này làm mê hoặc, nhưng ngay lúc này Diêm Quân Lệnh vẫn ngạc nhiên, ngây người nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình.

Lâm Lam bất giác che ngực, nằm dưới người đàn ông như vậy cô vẫn có chút không quen. Đặc biệt đối diện với ánh mắt cuồng nhiệt của người đàn ông, liền cắn môi hỏi nhỏ, “Ông xã...”

“Yêu tinh”. Diêm quân lệnh kiềm lòng nhỏ giọng, sau đó lại đè cơ thể to lớn lên người Lâm Lam, không kiềm chế được dục vọng.

“Ui... đau...” Lâm Lam vẫn chưa thích ứng, thì bị làm đau nhỏ giọng kêu lên, nhưng chỉ làm cho người đàn ông mất tự chủ càng thêm mạnh bạo.

Diêm Quân Lệnh cũng không biết bản thân bị sao nữa, ngay lúc này đây chỉ muốn có được cô, để tuyên thệ với người đàn bà ngốc nghếch đáng ghét này cô là của anh, không cho phép ái mộ người đàn ông khác, sùng bái cũng không được.

“Đau quá... Diêm Quân Lệnh đau...” Lâm Lam nắm chặt cánh tay của anh, thậm chí cào ra chút máu, nhưng lại không thể ngăn cản dược hành động thô lỗ ấy.

Đôi mắt to đẹp ngấn lệ, gắng sức muốn cản người đàn ông lại, nhưng chỉ là vô ích.

Cả phòng vang lên âm thanh xấu hổ ấy, ngay cả chiếc giường gỗ hương cũng rung lên.

Cơ thể của lâm lam rung nhịp theo chiếc giường, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, cô không hiểu lúc trước người đàn ông vẫn dịu dàng đột nhiên trở lên mạnh bạo, là bởi vì vừa nãy cô cắn anh sao?

Nhưng cho dù như vậy anh cũng không nên đối xử với cô như vậy.

Lâm Lam không ngừng chống cự, giọng trong trẻo ngọt ngào dần trở lên khàn lại, không thể khống chế mà ngược lại càng thêm kích động dục vọng của đàn ông.

“Diêm Quân Lệnh anh nhẹ chút, anh cứ như vậy em sẽ hận anh...”

“Em muốn hận anh như thế nào?” Diêm Quân Lệnh không những không dừng lại mà tiếp tục khiêu khích.

Lâm lam cầu xin vô vọng, cơ thể dường như không thể chịu đựng thêm nữa.

“Diêm Quân Lệnh...”

“Ông xã... đau.”

“...”

Cả căn phòng ngoài tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, còn là tiếng cầu xin yếu ớt của cô gái, nhưng Diêm Quân Lệnh dường như không nghe thấy gì, không khí đầy mùi vị ân ái.

Không biết từ lúc nào trên bả vai người đàn ông có thêm vài vết máu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được động tác của anh ta.

Giọng của lâm lam càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ biết cắn chặt môi, mặc cho đàn ông ức hiếp thô bạo.

Cho tới khi Diêm Quân Lệnh đột nhiên để ý tới giọng của cô gái càng lúc càng nhỏ, thỏa mãn xong rồi chợt bừng tỉnh, nhỏ giọng gọi, “bánh bao nhỏ...”