Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo - Quyển 2 - Chương 30
Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Mặc Hướng Khinh Trần
www.gacsach.com
Quyển 2 - Chương 30: Chương 22.2: Gặp nhau (Một)
Hắn chậm rãi ngồm xổm xuống, nhặt lên thanh chủy thủ dính đầy máu tươi.
Chủy thủ ở đây, xác Giao Long cũng ở đây.
Không lẽ...
Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, không lẽ, nàng thực sự đụng phải Giao Long?::Tử Tinh DDLQD::
Tầm mắt ngưng trọng, Tô Lăng Trạch lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm khắp nơi cạnh thi thể Giao Long.
Không có?
Không có thi thể, càng không có vật nào khác, không có bất kỳ gì cả?
Tô Lăng Trạch thở phào nhẹ nhõm... Bất kể là Giao Long vì sao mà chết, nhưng rõ ràng là nàng còn sống, tiểu nô nhất định còn sống.
“Tìm kiếm xung quanh nơi này.” Tô Lăng Trạch lạnh lùng nói, nàng nhất định ở quanh đây?
“Điện hạ.” lão nhân áo choàng do dự nói: “Chúng ta đã tìm khắp nơi mấy ngày nay rồi, Quân cô nương một mình ở chỗ này, lại gặp phải Giao Long, nói không chừng đã đầu một nơi thân một nẻo, Điện hạ, người là thân thể nghìn vàng, cần gì phải...”
Lời còn chưa dứt, trong lòng Tô Lăng Trạch chợt căng thẳng, vung tay qua, lão nhân áo choàng vội lùi về sau, bước chân mang theo hàn khí, lạnh lùng nhìn hắn: “Kể từ bây giờ, đừng để cho ta nghe thấy bất luận điều không may nào về nàng, bằng không, ngươi cút.”
Lão nhân áo choàng run rẩy cúi đầu, “... Điện hạ nguôi giận.”
“Hừ.” Bóng dáng Tô Lăng Trạch hóa thành một đạo ánh sáng bay vụt ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp.
Tiểu nô tài, nàng không có việc gì chứ, đúng không...
Nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không... Dù xuống địa ngục, ta cũng nhất định lôi được hồn phách của nàng về.
Cho nên, nàng tốt nhất là không có chuyện gì.::Tử Tinh DDLQD::
Tốt nhất là không.
“Xuy...”
Đang mải suy nghĩ, từ xa một đạo ánh sáng đột nhiên lao tới.
Phi tiêu tinh xảo, ẩn mình trong những điểm sáng loang lổ trên cây, lấp lánh hàn quang, hướng thẳng tới chỗ Tô Lăng Trạch.
“Điện hạ cẩn thận?” Lão nhân áo choàng cả kinh, vừa thấy phi tiêu màu vàng, liền hiểu được, nơi này có người? Hơn nữa còn đang chuẩn bị ám sát bọn họ?
Tô Lăng Trạch hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, cả người lui nhanh về, phi tiêu màu vàng thoáng xẹt qua bên tai hắn, thẳng tắp cắm vào cây cổ thụ sau lưng, vô cùng sắc bén.
“Dám mai phục nơi này đánh lén Bổn vương?” Tô Lăng Trạch cười lạnh một tiếng, “Sát thủ Ám Lâu cũng không có cam đảm này, là kẻ nào, nếu đã đến đây, còn cần gì phải trốn tránh, mau ra đây.”
Tiếng vừa ngừng, bóng cây đung đưa, hai nam tử đội mũ kín nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa chạm đất, liền bật mạnh lên, trong nháy mắt lao về phía Tô Lăng Trạch, “Lăng vương điện hạ quả nhiên tài cao gan lớn, che giấu thật sâu, đã như vậy, cũng đừng trách hai huynh đệ ta không khách khí?”
Trên đầu đều mang mũ, rủ xuống một miếng vải đen, đem cả thân hình che phủ bởi áo choàng, Tô Lăng Trạch không thấy được hình dạng của bọn chúng, nhưng mà giọng nói này, không phải là người trong kinh thành.
“Các ngươi biết được Bổn vương sẽ đến Mê Vụ sâm lâm, còn dám mai phục hành thích ở chỗ này, sự can đảm đủ khiến người khác kinh ngạc.” Tô Lăng Trạch nhàn nhạt, thần sắc hờ hững, thờ ơ, chỉ như thế mà đã định lấy đi mạng hắn, suy nghĩ của bọn họ, quả thực quá ngây thơ rồi.
Nhìn hai kẻ đội nón đang lao tới, Tô Lăng Trạch lạnh lùng nhướn môi, ngón tay thon dài đảo tới, hung hăng bắt lấy cánh tay kẻ kia, tốc độ kinh người.