Sửu Thúc - Chương 53

Sửu Thúc
Chương 53
gacsach.com

Từ khi còn nhỏ chúng ta đã có nhiều dịp nhìn lên ánh trăng vằng vặc, nó vẫn cứ như vậy, xa không thể với, tựa như thật sự có một nơi tiên cảnh bên ngoài hành tinh xanh, chúng ta đã từng tin rằng trên ánh trăng kia có cung Quảng Hằng cùng với cây quế sum xuê, tin rằng Hằng Nga trong Nguyệt cung vẫn xinh đẹp như trước, mãi cho đến khi vật thể nhân tạo lần đầu tiên đổ bộ lên mặt trăng chụp được ảnh chụp, chúng ta mới biết rằng trên mặt trăng toàn là những dãy núi gồ ghề hình vòng cung, liếc mắt nhìn lại thì thấy những dãy núi ấy hầu như che kín toàn bộ mặt ngoài của nó.

“Ngôi sao” cũng giống như ánh trăng, nhưng cách rất gần, nếu biết rõ bản chất thì “ngôi sao” ấy cũng bình thường giống như bụi bặm trong vũ trụ, không có bề ngoài hoa lệ, không có khoảng cách xa không thể với, mà lại trở nên giản dị giống như người bình thường.

Dưới ánh sáng ấm áp, Dung Thụy Thiên nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ thường xuất hiện trên màn ảnh của Tịch Nhạ Hoài, y không hề phòng bị mà ngủ trên giường, khuôn mặt trắng nõn với những đường cong sắc bén như được tạc từ băng tuyết, hàng lông mày gọn gàng sắc bén và đen mượt ẩn giấu dưới mái tóc màu đỏ phủ trước trán, trong không khí tràn ngập hơi thở nam tính mà y toát ra tựa như ánh mặt trời chói chang.

Dung Thụy Thiên cầm lấy di động bên cạnh, liếc nhìn thời gian trên màn hình, nhớ tới hôm nay Tịch Nhạ Hoài phải tham gia buổi tuyên truyền phim ảnh, thế là giúp gọi Tịch Nhạ Hoài rời giường: ” Bảy giờ rồi, anh không rời giường chuẩn bị sao?”

Tịch Nhạ Hoài không phản ứng. Di động rung rung rồi vang lên, Dung Thụy Thiên mở di động ra, nhìn thấy là Kiều gọi đến, muốn đi ra ban công trả lời, còn chưa đứng dậy, cánh tay đã bị Tịch Nhạ Hoài bắt lấy: ” Em muốn đi đâu?”

Dung Thụy Thiên nhét điện thoại xuống dưới gối: ” Chuẩn bị một chút, đợi lát nữa đi làm”.

“Anh đưa em đi ” ánh mắt Tịch Nhạ Hoài thâm ám nhìn hắn: ” Như vậy em sẽ không cần phải gấp gáp đi đến công ty nữa”.

“Anh bận nhiều việc như vậy, không cần đưa tôi đâu”.

“Anh có việc cần thương lượng với Tân Đồ Hiên ” hơi thở liêu nhân của Tịch Nhạ Hoài quẩn quanh bên môi Dung Thụy Thiên, đôi môi giống như đóa hoa ướt át mềm mại: ” Điện thoại của em vừa rồi mới vang lên, không nhận cũng không sao à?”

“Không sao ” Dung Thụy Thiên tươi cười thản nhiên, không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài sẽ cảnh giác như vậy.

Tịch Nhạ Hoài nhướng hàng lông mày sắc bén: ” Thật sự?”

Dung Thụy Thiên vươn tay ôm cổ Tịch Nhạ Hoài, kề sát vào đôi môi cánh hoa mỏng manh kia, cắn lấy cánh môi ướt át mềm mại mà dịu dàng ma sát, nụ hôn này giằng co không đến ba giây, Dung Thụy Thiên sắc mặt đỏ hồng buông y ra.

Tịch Nhạ Hoài giống như con báo săn trẻ tuổi, mạnh mẽ mà ngăn chặn hắn, thân thể tràn ngập lực lượng giống đực kề sát vào đường cong rắn chắc của hắn, một đôi con ngươi hẹp dài màu xanh dưới ánh mặt trời tỏa ra sức quyến rũ vô hạn: ” Như vậy liền thẹn thùng?”

Dung Thụy Thiên tránh mắt sang chỗ khác giả vờ không nghe thấy. Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực trần trụi của Dung Thụy Thiên, cảm nhận xúc cảm đầy đặn co dãn nơi lồng ngực ấy, bàn tay thong thả trượt xuống, cho tới khi chạm đến bụng hắn, áo choàng tắm màu trắng theo động tác ấy mà tản ra. Thân thể thon dài mà rắn chắc bại lộ nơi đáy mắt, da thịt màu đồng cổ của Dung Thụy Thiên như điêu khắc cho khuôn ngực và vùng bụng ấy thêm hoàn mỹ, một đôi chân xinh đẹp hơi hơi gấp khúc, cùng với thần sắc của hắn tạo nên một loại dụ hoặc cấm dục.

Lòng bàn tay Tịch Nhạ Hoài nóng lên mà xoa chân hắn...

Hô hấp Dung Thụy Thiên nặng nề thêm vài phần, trái tim trong lồng ngực đập đến loạn nhịp, khi tay Tịch Nhạ Hoài hướng đến chân hắn, dùng bộ vị trọng điểm mà áp lên chiếc đùi trần trụi của hắn, hắn nhịn không được mà bắt lấy bàn tay kia: ” Tôi phải đi làm”.

Tịch Nhạ Hoài mất hứng hừ hừ: ” Hôn anh nhưng lại không cho anh chạm vào” hắn có thể mạnh mẽ áp đảo y, chuyện này thực dễ dàng, nhưng hắn tôn trọng ý kiến của Dung Thụy Thiên.

Dung Thụy Thiên bật cười ra tiếng, an ủi vỗ vỗ vai Tịch Nhạ Hoài: ” Đừng tức giận”.

“Anh biết em để ý thái độ của anh, cho nên anh sẽ không quản thúc em, sẽ cho em không gian tự do ” Tịch Nhạ Hoài ánh mắt kiên định nói: ” Nhưng nếu có chuyện giải quyết không được, nhất định điều đầu tiên phải làm là nói cho anh biết “.

Đôi đồng tử màu hổ phách của Dung Thụy Thiên dịu ngoan mà sáng trong, một lát sau, hắn ôm lấy thân thể Tịch Nhạ Hoài: ” Tôi biết “, hắn đã giải thích qua về chuyện của Kiều, bọn họ không có kết quả, cho nên hắn không muốn nhận điện thoại của cậu ta, nhưng hắn vẫn là quá để ý đến cái nhìn của Tịch Nhạ Hoài, vậy nên sẽ theo bản năng mà giấu di động đi.

Tịch Nhạ Hoài vuốt ve gương mặt Dung Thụy Thiên, cúi đầu hôn hắn, Dung Thụy Thiên sửng sốt một chút, hai tay ôm lấy cổ Tịch Nhạ Hoài, nhưng Tịch Nhạ Hoài chỉ hôn hắn, không có hành động gì khác, cuối cùng thả hắn đi rửa mặt chải đầu.