Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới - Chương 11

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Chương 11: 11: Là Con Người Lại Không Có Dục Vọng

“Thực là không có … bất quá nếu tương lai có ta sẽ bán cho các ngươi một ít.

Mấy thứ này rất hiếm, ta chỉ có thể cho các ngươi mỗi người vài gói về tự pha.

Về vấn đề làm lạnh thì ta chịu, nhưng có thể uống cà phê nóng cũng được.”

Ma Tùng Quân thấy Trịnh Hào ham muốn dữ quá, hắn chịu không nổi đành nói ra.

Hắn nhớ mình vẫn còn vài bịch hạt cà phê được tặng, mấy bị này được mấy ông thực khách cho uống thử.

Hắn thì chưa có tiền mua máy xay cà phê nên chưa mở ra bao giờ, không biết lấy ra trồng có thành cây được không.

Nếu ra cây là có được cây cà phê rồi.

Máy xay cà phê tự chế bằng tay cũng được.

Về phía Lâm Chấn Hưng, hắn tuy đang tập trung thưởng thức cà phê nhưng vẫn chú ý đến từng cử chỉ lời nói của Ma Tùng Quân.

Thứ nước uống này quả thực quá tuyệt vời, nhưng thực sự không thể dùng làm kinh doanh được ư?

Phải chăng chỉ có loại trà thơm ngon nhất của triều đình mới có thể sáng ngang với loại nước uống này.

Tuy nhiên hai thứ là hai loại nước uống khác nhau, khó có thể mà so sánh được.

Vả lại hình như Ma Tùng Quân cũng có trà thì phải.

Buổi sáng lúc ăn hủ tiếu, hắn thấy có một thùng nước vàng vàng.

Bên trong có mấy cục băng, nghe bảo thứ đó là trà nhưng vì có quá nhiều người lấy nước uống từ đó.

Vì sợ mất vệ sinh nên vị thái tử đây vẫn chưa được thử.

“À đúng rồi Trịnh mập, có chỗ nào bán nước trắng không?” – Ma Tùng Quân hỏi.

“Không, đất nước này thừa nước.

Nên nước không cần phải bán đâu.

Ngươi tìm đại nhà dân nào có giếng, xin nước là được.

Nếu lấy nhiều thì cứ đưa người ta ít tiền rồi lấy nước đi.” – Trịnh Hào nói.

“Nước giếng hả? Vậy cũng được.” – Ma Tùng Quân gật đầu.

“Ở đây có giếng nước nào tinh khiết không lão Biện? Có thể giới thiệu cho hắn.” – Lâm Chấn Hưng nói nhỏ với lão Biện đang nhâm nhi ly cà phê.

“Ặc …”

Nghe thế lão Biện sặc ra một tiếng.

“Cái này … quả thực nước giếng nào cũng như nhau.

Lâm công tử thông cảm, nếu là vùng núi cao thì mới có nước mát lạnh.”

Thấy lão Biện cười khổ, Lâm Chấn Hưng cũng không làm khó.

“Ông chủ Ma, lúc sáng nghe nói huynh tuổi đã qua tam tuần.

Ta có thể gọi huynh một tiếng Ma ca không? Năm nay ta chỉ mới hai mươi, tuổi còn trẻ, chưa trải nhiều mong Ma huynh chiếu cố.”

Lâm Chấn Hưng bấy giờ gọi Ma Tùng Quân, cứ để cho Ma Tùng Quân nói chuyện với tên Trịnh Hào kia thì hắn chẳng có cơ hội nào mất.

Nên phải chủ động bắt chuyện thôi.

“Được thôi, ngươi còn nhỏ vậy cứ xem như là đệ ta đi.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.

Hắn hoàn toàn không nghĩ một cái gì luôn, nhưng mấy tên cận vệ thì không như thế.

Sắc mặt bọn họ nhăn nhúm đủ kiểu.

Trời ơi ông thần, ngươi vừa gọi vị thái tử của đất nước này là đệ đệ đấy, vẻ mặt phải có một chút vinh hạnh đi chứ? Nhìn vẻ mặt thản nhiên kia hoàn toàn không có một chút coi trọng với thái tử của bọn họ.

Bên cạnh Trịnh Hào cũng không chịu ở ngoài cuộc vui, hắn nghe thế liền nhảy tới nói: “Lâm công tử, vậy là ngươi nhỏ hơn ta tận bốn tuổi.

Ta gọi ngươi là đệ đệ được không? Chi bằng hôm nay chúng ta kết bái luôn đi.”

“Xoẹt!”

Phía sau mấy tay cận vệ của Lâm Chấn Hưng lập tức rút kiếm ra xúc động muốn xông lên cắt tiết con lợn kia.

Một Ma Tùng Quân đã quá là đủ, dù gì hắn cũng là người của đế quốc, thân phận thần bí lại có những thứ đồ rất là đặc biệt.

Nên hắn cực kì có giá trị trong mắt của thái tử.

Còn cái tên béo trời ơi đất hỡi từ đâu ra cũng muốn gọi điện hạ của bọn họ là đệ đệ?

Nếu thân phận của điện hạ lộ ra, đám người ở đây kẻ nào cũng phải quỳ xuống mà bái lạy.

Lại còn dám mơ tưởng kết bái với thái tử ư? Chán thở lắm rồi.

“Các ngươi làm gì vậy?”

Lâm Chấn Hưng nhận ra hành động của thuộc hạ mình, hắn liếc mắt sang khiến cho mấy ông chú cận vệ cụp hết cả đuôi lại.

Nhưng bọn họ hành động như vậy là cũng đúng, hắn căn bản chỉ muốn thân cận với Ma Tùng Quân hơn một chút.

Bất quá không hề có ý định kết bái với người không rõ lai lịch được.

Càng không nói đến một tên Trịnh Hào kia liên tục cản đường hắn.

“Về kết bái ta nghĩ …” – Lâm Chấn Hưng ngập ngừng nói.

“Bỏ đi, kết bái làm cái gì? Huynh đệ gặp nhau ngoài đường chào một tiếng là được.

Có gì khó khăn alo một cái là xong.” – Ma Tùng Quân cười sảng nói.

Đây cũng không phải phim kiếm hiệp, đụng cái là kết bái thì hắn có huynh đệ khắp cái thế giới này mất.

“Ha ha, Ma ca nói rất đúng.

Chúng ta gặp nhau ở đây tức là duyên, xưng nhau một tiếng huynh đệ là đủ rồi.

Ở đây có cà phê, chúng ta uống thay rượu cũng tốt.

Ta kính huynh một ly.”

Lâm Chấn Hưng cười ha ha nói, truy hắn chả hiểu alo là cái gì.

Nói xong hắn uống hết một ly cà phê, đầu óc hắn bắt đầu quay cuồng.

Chân có chút không vững, bên kia Trịnh Hào cũng uống sạch ly cà phê, hắn ngã xuống mặt đất luôn.

Xui một cái đè ngay người con Gâu đang nằm ngủ gần đó.

Bị đè trúng, nó ẳng lên một tiếng rồi quay sang cắn loạn lên trên đầu Trịnh Hào khiến đầu hắn lủng ra vài lỗ máu hình dấu răng của chó.

Nhưng hắn bất tỉnh rồi, chẳng thấy đau khỉ gì nữa.

“Cà phê uống kiểu đó say chết đấy.” – Ma Tùng Quân co giật mí mắt nói.

“Mau mau dìu bọn họ ngồi xuống ghế, say cà phê đừng để nằm ra đất.” – Ma Tùng Quân vội nói với mấy tên thuộc hạ của Lâm Chấn Hưng.

Lâm Chấn Hưng thì được dìu cái chắc rồi, Trịnh Hào thì bị bỏ mặc nằm la liệt dưới đất.

Không ai dìu hắn, Ma Tùng Quân phải dìu hắn ngồi dậy cho tựa vào ghê.

Không ngờ lúc ngất hắn ngủ luôn mới sợ, còn phát ra tiếng ngáy giữa thanh thiên bạch nhật.

Một hồi sau, Lâm Chấn Hưng tỉnh dậy trước.

Hắn vẫn còn say cà phê, tuy nhiên đứng lên đi lại thì không có vấn đề gì.

Vấn đề hắn cần duy nhất ở đây là về đánh một giấc.

Cái cảm giác này thật là khó chịu, còn khó chịu hơn cả say rượu nữa.

“Ma huynh, tiểu đệ thất kính.

Đệ xin cáo từ về trước.

Tối nhất định sẽ đến tìm ủng hộ quán của huynh.

Nể tình chừa cho đệ một bàn trống.”

Lâm Chấn Hưng cúi người nói.

“Không sao không sao.

Say cà phê nên về nghỉ ngơi một chút, tối tỉnh rồi gặp.

À đệ có thể sai người đưa tên mập này về nhà hắn luôn không.

Hắn ở đây quả thực ta trông hắn không được.

Ta nghĩ ta nên đánh xe ra ngoài trấn.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

“Vậy Trịnh huynh nhờ các ngươi đưa về rồi.

Đừng để hắn mất sợi tóc nào.”

Lâm Chấn Hưng dịnh vai thuộc hạ của mình nói.

“Ai da … Ma huynh, ta tỉnh rồi.

Để ta tự về được …”

Trịnh Hào bỗng nhiên bật dậy, hắn có cảm giác không tốt cho lắm nên cười ha ha rồi chuồn trước.

“Haizz, thôi bỏ đi.

Tên này làm người cũng lanh lợi.” – Lâm Chấn Hưng thở dài nói với mất tên thuộc hạ của mình.

“Vâng công tử.” – Đám thuộc hạ đồng thanh đáp.

“Vậy Ma huynh, tiểu đệ xin cáo từ.

Có gì cần hỗ trợ huynh cứ việc sai người … báo cho Biện Tổng Đốc đây là được.

Không ai dám làm khó huynh đâu.”

Lần này thì Lâm Chấn Hưng đi thật.

Bước đi của hắn chập chững, phải có người dìu mới đi được.

Nhưng khi qua một khúc cua khuất mắt Ma Tùng Quân thì hắn lại đứng thẳng người, không cần người dìu dắt nữa.

“Được rồi.

Ta chỉ hơi say một chút thôi.

Hủy bỏ lệnh giết tên béo đi, chuyển sang theo dõi hắn ta.”

Lâm Chấn Hưng phất tay nói.

Lúc này trong bóng tối có vài thân ảnh gõ nhẹ lên mặt đất nơi bọn họ đứng như để ra hiệu sau đó rời đi.

Còn ba tên cận vệ của hắn, vẫn cảm thấy lần này thái tử của bọn họ quá nhân từ bèn nói.

“Điện hạ, tính khí của ngài đặc biệt tốt.

Ông chủ Ma kia thực sự có mị lực như vậy sao?”

“Đúng vậy điện hạ, nếu muốn học công nghệ của đế quốc.

Chúng ta chỉ cần cử vài người đi học lỏm là xong.

Sao điện hạ lại phải cất công lấy lòng một người khác như vậy?”

Một tên khác lại nói.

“Các ngươi không hiểu.

Ta có một cảm giác người này rất khác thường.

Trước khi có thêm thông tin về người này, các ngươi tuyệt đối không được lỗ mãng trước mặt Ma huynh.

Ta kết giao với hắn là thật, trong ánh mắt của hắn không hề có sự tham lam hay dục vọng nào cả.

Hắn cứ như là một người đang thật sự tận hưởng cuộc sống này vậy.”

Lâm Chấn Hưng vừa cười vừa nói.

“Làm sao mà có thể? Dù là một người nông dân hay một tên ăn mày đi nữa cũng có dục vọng.

Nông dân có thể mong một mùa bội thu, bán được chút tiền là mãn nguyện.

Tên ăn mày chỉ cần một bữa ăn là đủ.

Con người làm gì mà không có dục vọng?”

Tên cận vệ có chút không hiểu nói.

“Ngươi nghi ngờ đôi mắt của ta sao? Theo ta thấy hắn chính là kẻ cảm thấy cuộc sống này có quá nhiều quy tắc.

Hắn sống rất tùy tiện, kết giao cũng tùy tiện.

Hắn có thể nói chuyện được với mọi tầng lớp người, tay nghề nấu ăn ngon như thế, có nhiều đồ độc lạ như thế.

Chỉ cần hắn muốn, bất kì quốc gia nào xung quanh chúng ta đều sẽ cung phụng hắn.

Nhưng trong ánh mắt cử chỉ của hắn không có bất kì thứ nào giống như thế.”

Lâm Chấn Hưng từ từ nói.

Sau đó hắn lại nói tiếp:

“Lúc ta tiết lộ thân phận của mình là cố ý.

Các ngươi biết không? Hắn không hề có một chút dục vọng nào muốn làm thân với ta.

Hay có bất kì suy nghĩ nào khác, hắn coi ta không khác gì người bình thường.

Một người như thế quá đặc biệt.

Còn nữa, hắn quá tử tế.

Nếu không có sự tử tế của hắn, Hắc Y nương tử đã có thể giết sạch chúng ta rồi.

Hắc Y nương tử là một thảm họa sinh ra bởi dục vọng của con người, ta lại là kẻ có dục vọng cao.

Ngay từ lúc nàng ta lên tiếng, ta đã nghĩ ta phải chết ở đó rồi.

Cũng may có Ma huynh.

Một người như Ma huynh chúng ta tuyệt đối không được làm tổn hại đến huynh ấy.

Ta muốn giữ một con người đặc biệt như vậy trên thế gian này.”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3