Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca - Chương 42
Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 42
gacsach.com
Hiệu suất làm việc của Hạ Khởi rất cao. Chỉ mất thời gian một nén nhang, đã ôm Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh đến.
Tiêu Uyển Nương cũng đi theo phía sau.
Dương Quang Vinh sắp được một tuổi, lớn lên rất khỏe mạnh, đã có thể đứng vững trên mặt đất đi lại vài bước, còn có thể phát ra vài từ đơn giản. Tinh lực của bé tràn đầy, khi Hạ Khởi đến thì bé còn chưa có ngủ trưa, lúc này cũng không mệt mỏi, đôi mắt to tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Vinh nhi!”
Tiêu Thương Hải vừa nhìn thấy bé, lập tức bước lên vài bước, đoạt lấy nhi từ từ trong lòng Hạ Khởi ôm vào lòng, vừa hôn vừa ôm, viền mắt ướt át.
Tiêu Uyển Nương ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, nhìn y lệ nóng vòng quanh, kích động kêu một tiếng:
“Nương nương.”
Tiêu Thương Hải một tay khéo léo ôm hài tử, một tay kéo Tiêu Uyển Nương, nghẹn ngào nói:
“Tốt! Tốt lắm! Uyển Nương...”
Dương Tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn thế nào cũng thấy hình ảnh này giống như một nhà ba người đoàn tụ, mình ngược lại mới là người ngoài.
Dương Quang Vinh bị Tiêu Thương Hải ôm chặt đến khó chịu, vặn vẹo thân thể, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại.
Dương Tĩnh nói:
“Thương Hải, đặt con lên tháp trước đã. Vinh nhi khó chịu kìa.”
Tiêu Thương Hải ôm Vinh nhi dỗ dành:
“Vinh nhi, Vinh nhi, ta là mẫu hậu của con này, con không nhận ra ta sao?”
Dương Quang Vinh đưa tay về phía Tiêu Uyển Nương, miệng kêu a a a.
Tiêu Uyển Nương chỉ vào Tiêu Thương Hải nói:
“Điện hạ, đây là mẫu hậu của ngài. Điện hạ nhanh gọi mẫu hậu đi.”
Dương Tĩnh nhìn không được nữa, cố sức ho khan vài tiếng, liếc mắt trừng Tiêu Uyển Nương.
Tiêu Uyển Nương lúc này mới nhớ ra Hoàng thượng còn ở đây, nhanh chóng cúi đầu, co rúm người lui sang một bên.
Tiêu Thương Hải nhất thời không phát hiện ra, Dương Tĩnh sắc mặt không đổi khoác vai y, kéo y cùng nhi tử đến bên tháp, nói:
“Đừng dọa nhi tử. Đặt nó lên tháp đi.”
Tiêu Thương Hải thấy gương mặt nhỏ nhắn của Dương Quang Vinh đã nhăn nhúm lại muốn khóc, lúc này mới không nỡ mà đặt bé xuống tháp. Thân thể nhỏ bé của Dương Quang Vinh liền lăn một vòng, bò dậy ở trên giường.
Dương Tĩnh vỗ vỗ tay với bé, nói:
“Con ngoan, không nhận ra phụ hoàng sao?”
Khi hắn rời đi Dương Quang Vinh đã được bảy tám tháng, khi đó đã có thể kêu a a vài tiếng với hắn, nhưng còn chưa nói được từ khó như ‘phụ hoàng’. Lúc này bé đã sắp được một tuổi, mấy hôm trước còn nói được hai chữ ‘tổ mẫu’, đã có thể nói được những từ đơn giản.
Dương Quang Vinh ngậm mấy ngón tay mập mạp trong miệng, nghiêng nghiêng đầu quan sát Dương Tĩnh.
Lúc đó tuổi còn quá nhỏ chưa nhớ được việc, nhưng phụ tử liên tâm, mùi hương trên người Dương Tĩnh khiến bé thấy chút quen thuộc, hơn nữa bé cũng không sợ người lạ, nhìn Dương Tĩnh một hồi, tay chân liền cùng hoạt động đi đến bên cạnh hắn.
Dương Tĩnh bế nhi tử lên, nhẹ đưa lên cao một chút, Dương Quang Vinh liền bật cười khanh khách.
“Con ngoan, trẫm là phụ hoàng của con, đâu là mẫu hậu con, biết chưa?”
Dương Tĩnh chỉ Tiêu Thương Hải dạy bé.
Đôi chân nhỏ của Dương Quang Vinh khẽ đạp đạp lên người Dương Tĩnh, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.
Tiêu Thương Hải nhịn không được lại vươn tay:
“Để ta ôm một cái.”
Dương Tĩnh đưa nhi tử cho y, nói:
“Con còn nhỏ, thời gian sau này còn nhiều, ngươi đừng lo lắng.”
Tiêu Thương Hải không an lòng lên tiếng, lấy ngọc bội bên hông ra lắc lắc, tập trung trêu đùa nhi tử. Mắt Dương Quang Vinh sáng lên, lập tức vươn tay cánh tay nhỏ mập ra bắt ngọc bội.
Hai người chơi với nhi tử một hồi, Dương Quang Vinh ngáp một cái, bắt đầu buồn ngủ.
Dương Tĩnh gọi vú em của bé, nói:
“Mang Đại Hoàng tử đến noãn phòng bên cạnh nghỉ trưa đi.”
Phượng Nghi cung rất lớn, Dương Tĩnh trước khi rời kinh đã cho người chuẩn bị phòng cho Đại Hoàng tử, vú em tiến lên, ôm Hoàng Trưởng tử lui xuống.
Dương Tĩnh biết Tiêu Thương Hải có rất nhiều chuyện để nói với Tiêu Uyển Nương, liền đứng dậy nói:
“Trẫm đi thăm Kiện nhi.”
Nói rồi dẫn người rời đi.
Dương Kiện nằm trong một thiên điện khác của Phượng Nghi cung.
Hài tử này sinh non, xương cốt của thân thể quá yếu, tuy rằng đã được hai tháng, nhưng nhìn qua thì không khác gì hài tử mới sinh. Nếu không phải Dương Tĩnh vẫn luôn sai người chăm sóc kỹ, cùng không biết có thể bình an một đường quay lại kinh thành không.
Vú em của bé là Đông thị vẻ mặt trìu mến ở bên cạnh trông chừng bé, thấy Hoàng thượng tiến đến, liền cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Đông thị không nhà không nghề, nhi tử ruột thịt cũng chết, liền đặt tất cả tình thương của mẹ lên người Dương Kiện. Dương Tĩnh đi vào thì thấy vẻ mặt từ mẫu của nàng, liền thấy yên tâm trong lòng.
“Đứng lên đi.”
Dương Tĩnh ngồi ở bên giường chăm chú nhìn Dương Kiện, quay đầu nói với Đông Thị:
“Thân thể nhị Hoàng tử yếu đuối, sau này ngươi phải chăm sóc cho thật tốt.”
Lời này nói xong liền ra hiệu Hạ Khởi.
Hạ Khởi bưng một cái khay đến, nói:
“Đông thị, mười đĩnh vàng này là Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi, sau này cẩn thận hầu hạ nhị Hoàng tử.”
Đông thị sợ hãi nói:
“Hầu hạ nhị Hoàng tử là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận phần thưởng của Hoàng thượng.”
Hạ Khởi cười ha ha, nhét vàng vào trong tay nàng, nói:
“Hoàng thượng ban cho ngươi, là vinh hạnh lớn bằng trời của ngươi, phải tạ ơn mới đúng, không cần nói nhiều lời.”
Đông thị vẻ mặt không biết làm sao, lắp bắp nói:
“Nô tỳ tạ ơn, tạ ơn bệ hạ long ân.”
Dương Tĩnh nhìn thấy bộ dáng sợ hãi rụt rè của nàng ta, không khỏi nhíu nhíu mày, nói với Hạ Khởi:
“Xem ra phải tìm một ma ma đến, dạy Đông thị một vài quy củ ở trong cung. Ngày mai ngươi tự mình chọn vài người đến, giúp đỡ Đông thị chăm sóc nhị Hoàng tử.”
Trong cung này luôn nhìn cao đạp thấp, bắt nạt kẻ yếu. Nếu Đông thị không thể trở nên mạnh mẽ, sau này có hại chính là chủ tử Dương Kiện.
Hạ Khởi khom người nhận lệnh.
Dương Tĩnh nhẹ giọng nói với Đông thị:
“Quy củ trong cung không thể so với nơi tầm thường. Ngươi là vú em của nhị Hoàng tử, làm việc phải biết giữ quy củ, đây là thể diện của nhị Hoàng tử. Nếu ngươi hầu hạ tốt, tương lai nhị Hoàng tử trưởng thành, xuất cung khai phủ, cũng có thể mang ngươi theo dưỡng già. Hiểu chưa?”
Đây là ám chỉ Đông thị, vận mệnh của nàng liên hệ chặt chẽ với nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử sống tốt, tương lai của nàng mới có hy vọng. Nhị Hoàng tử nếu có gì bất trắc, nàng cũng đừng mong sống.
Mấy ngày nay Đông thị xem ra cũng là một người thông minh, nàng ở bên ngoài vốn cũng không có hy vọng gì, hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều đặt hết lên người nhị Hoàng tử, lập tức nghe hiểu ý tứ của Hoàng thượng, cung kính nhận lệnh.
Hạ Khởi ở bên cạnh nghe vậy có chút kinh hãi.
Hoàng thượng xuất chinh hắn không có đi theo, nhưng từ chỗ nghĩa tử Khúc Minh cũng biết được chút tin tức, biết Hoàng thượng rất quan tâm đến ‘nhị Hoàng tử’, lại không ngờ lúc này có thể nhìn thấy tận mắt, đúng là rất quan tâm.
Hắn là thái giám đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thương từ nhỏ, còn ai có thể hiểu rõ tính nết của Hoàng thượng hơn hắn đây? Chỉ sợ ngay cả Tiêu Thương Hải cũng chưa chắc đã hiểu rõ tâm ý của Hoàng thượng hơn hắn. Bởi vậy chỉ cần nghe Hoàng thượng nói đoạn đầu, hắn đã có thể đoán ra phần đuôi.
Hoàng thượng đây là nghiêm túc muốn coi nhị Hoàng tử như Hoàng tử mà nuôi nấng!
Đúng lúc này Dương Kiện tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé giật giật.
Dương Tĩnh cẩn thận ôm bé lên, dịu dàng nói:
“Ai yêu, tiểu Kiện nhi của trẫm tỉnh rồi. Ngủ ngon không?”
Mắt của Dương Kiện còn chưa phát triển hoàn toàn, mấy ngày trước thậm chí còn không mở mắt, mấy ngày gần đây mới dần dần mở ra.
Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, bé mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cái đầu nhỏ cọ cọ lên người Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh vui vẻ cười ha ha, cầm bàn tay nhỏ bé của bé lắc lắc, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Kiện nhi muốn cái gì? Có phải là nhớ phụ hoàng hay không?”
Bàn tay nhỏ bé của Dương Kiện cầm ngón tay của Dương Tĩnh, ngón tay hơi co lại nắm chặt, sức lực nhỏ đến đáng thương, cũng không có buông tay.
Dương Tĩnh thương yêu không thôi, nói với Hạ Khởi:
“Trẫm thấy thân thể của nhị Hoàng tử yếu đuối. Sau này giờ Thân mỗi ngày kêu Hoàng ngự y tiến cung đến thỉnh mạch cho nhị Hoàng tử.”
Hạ Khởi cúi đầu vâng lệnh.
Ngự y mới nhậm chức Hoàng Tử Quy còn chưa kịp đi đến Thái y viện báo danh, đã bị Hoàng thượng giao cho công việc.