Thế giới to lớn, án án kì ba - chương 03

Sự lém lỉnh của bố

Bố tôi đã có tuổi nhưng vẫn còn tính trẻ con, trong khi mẹ là một người cực kì khó tính. Để đánh dấu cho điều đó, bố lưu số mẹ trong danh bạ cùng biệt danh “vo gia” (ý chỉ vợ già).

Một hôm, mẹ mượn điện thoại và lục xem danh bạ của bố, có lẽ đây là hành động mà bất kì người yêu hay người vợ nào đều muốn biết đối phương nghĩ gì về mình. Mẹ đã la toáng lên và rất tức giận:

-         Sao ông dám đặt cho tôi cái chức danh “vợ già” chứ?

Và như thế, mẹ làm ầm lên, lôi cả vũ khí lợi hại làm bố tôi tái mét. Bố đứng hình vài giây, rồi lại lau nước mắt cho mẹ, kèm với giọng an ủi ngọt ngào:

-         Mình đừng khóc, như thế này trông già thật đó!

Bố không biết hay cố tình không biết, phụ nữ sợ nhất bị chê già và xấu, ngay sau đó mẹ càng khóc sướt mướt hơn:

-         Tôi lo cho nhà này từ trên xuống dưới có gì không thỏa mà ông nỡ nói tôi vậy chứ? Ông muốn cô vợ trẻ đẹp thì cứ ra ngoài kia chứ sống với tôi làm gì! Không thì để tôi đi cho khuất…

Mẹ vùng vằng đòi đi khỏi nhà, bố nhanh chóng vòng tay sau lưng, ôm chặt mẹ, thủ thỉ:

-         Em khó tính, em già thật, nhưng với anh em là “vô giá” !

Thế là cả ngày hôm đó, mẹ cứ tủm tỉm cười.