Thiên Huyền Địa Hoàng - Chương 22
Thiên Huyền Địa Hoàng
Cổ Cổ
www. gacsach. com
Chương 22: Làng ngư dương
Tưởng tượng bạn là miếng thịt, mặc nhiên cho người khác dùng sống lưng dao phay không ngừng nện từng đợt vào, rần cho mềm nhũn ra rồi bắt tay chiên xào.
Mịa nó chứ, thật coi ông đây là cái thứ phế vật đó sao?
Tôi nằm bất động trên nền đất lạnh ngắt, sau đợt bị kéo xuống vực như tra tấn khiến cho cơ thể đau đớn nhức nhối tới mức không buồn động đậy, mặc kệ tiếp theo chuyện kinh dị gì sẽ xảy tới.
Thế nhưng tôi chờ đợi một hồi lâu cũng chẳng cảm thấy có điều gì bất thường xảy đến bèn nhúc nhích ngồi dậy, vừa mở mắt ra liền cảm thấy phi thường không ổn. Tôi cứ đinh linh mình sẽ nhìn thấy một vùng tăm tối, hôi hám đầy âm khí như lạc tới vùng đất của cõi chết.
Tôi đứng dựa vào một gốc cây cổ thụ nhìn một bức tượng đá quen thuộc trước mặt, chính xác là một cặp tượng nhân xà thạch cao gấp đôi người thường, qua luồng ánh sáng được phủ thêm lớp sương mù khiến cảnh vật càng âm u hư ảo làm tôi không khỏi rùng mình kinh sợ.
Ngã nặng quá lên trấn thương sọ não hình thành ra ảo ảnh sao?
Tôi cứ đứng ngốc lăng tới mức trợn mắt há mồm hồi lâu mới chớp mắt một cái rồi lia lịa lắc đầu. Nhìn lại, quả nhiên do choáng váng đầu óc lên thị giác bị đánh lừa.
Trước mắt chỉ thấy một con trâu đá nằm phủ phục trước một lư hương thanh đồng cỡ lớn nghi ngút khói uốn lượn, xem ra mới được thắp nhang không lâu.
Tôi thận trọng bước lại gần hơn mới phát hiện, hương đốt này không giống thời hiện đại. Hương nhang thời nay đa số dùng bột thơm được trộn với bột cây keo làm chất kết dính rồi vê xung quanh thân tre hoặc gỗ rồi chừa một đoạn ngắn để cắm.
Loại hương Bài thì quý cùng đắt tiền hơn thường đốt vào những ngày lễ lớn trọng đại tại các đền chùa tôn nghiêm, tất nhiên nguyên liệu đầu tiên là được làm từ rễ cây hương bài cùng một số thảo mộc khác như đinh hương, đại hồi, hoắc hương, tiểu hồi, đại hoàng, bạch chỉ, địa liên...
Nhưng cái thứ đang cắm đây về cơ bản đều không giống 2 loại phổ biến trên. Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như mãi đến thời Hán Vũ đế, tục đốt hương tế thần mới du nhập từ nước Hồn Gia thuộc Tây Vực, còn trước đó người ta dùng cỏ tiêu làm que cắm là một loại thân thảo khi đốt tỏa mùi thơm lại phết một lớp mỡ giống như tạo ra vỏ sáp bọc quanh để lửa từ từ cháy dần.
À, bản thân tôi tự nhận mình thực sự rất trung bình kém về mọi khoản, duy chỉ có nhãn lực với cả nhớ dai là hơn người, hơn nữa trước đây ngày dài tháng rộng chỉ ở nhà ăn trực nằm chờ để bố nuôi nuôi, thật sự là cái phế vật. Bố nuôi thấy tôi cả ngày cứ đần thối ngồi thất thần nhìn mây nhìn cây liền bảo tôi rảnh rỗi thì đi đọc sách.
Tôi bước thêm mấy bước liền thấy toàn bộ thân phía sau nó chỉ là một hố đất nông nham nhở như thể trước kia bị người ta đào xới nhưng những dấu vết đều được dọn dẹp mang đi rồi.
Thứ nguyên vẹn còn sót lại duy nhất là 2 cái chân trước quỳ gập lại, cái đầu trâu to gấp ba đầu người được nghệ nhân điêu khắc ra với khí thế vô cùng hung tợn, phần lỗ mũi lại xỏ một sợi xích buông thõng 2 bên bị đứt đột ngột và cặp sừng dài vươn cao bị mẻ một bên.
Tôi nảy sinh cảm giác hiếu kỳ tò mò muốn biết hình thù nguyên trạng trước đó như thế nào? phải chăng chính là ảnh ảo giác ban nãy? và vì sao lại thành ra thế này rồi mà người ta không tu sửa đi rồi hẵng tiếp tục cúng bái. Khấn bái một vật đã bị hư hỏng thì có còn ý nghĩa gì không? hay là do không thể tái tạo lại được? hay đơn thuần là do tâm linh tín ngưỡng khiến họ tiếp tục tin tưởng tuyệt đối vào một vật tuy hư hại nhưng vẫn có thần lực?
Chỉ là một vật được coi trọng thế này, là ai đã to gan lớn mật tới mức điên khùng ra tay đập phá? và vì lý do gì?
Trước mắt chính là một ngôi làng nghèo nàn điển hình, lấy cái đầu trâu được thờ cúng làm trung tâm mà dựng nhà lan ra xung quanh. Vách lợp từ đất bùn nâu, mái lợp từ rơm rạ ngả vàng, trên mỗi nóc thấp lè tè, khói đen không ngừng cuộn lên, này như là khói bếp. Người qua lại mặc những bộ áo quần mấy lớp vải thô theo kiểu thời trang xưa ơi là xưa.
Tôi chỉ biết đây là trang phục thời cổ, còn cụ thế nó thuộc thời đại nào thì lại không rành, nếu là tên Âu Tử Dạ chắc là biết.
Khoan, liệu đây có phải là y phục thời Tần?
Tôi chỉ nhớ mang máng, không biết là đọc được ở đâu, nội dung ghi lại nói thời Tần chuộng màu sắc tối, cụ thể là màu đen, vì Tần đánh đổ nhà Chu, như nước dập lửa lên lấy chữ thủy cho vào danh hiệu, cũng lấy biểu tượng của nó để trở thành màu sắc chính yếu cho hàng may mặc, cờ hiệu và nhiều thứ khác nữa như kiến trúc, xe ngựa.
Phải rồi, tôi bước đi, nhìn khắp quang cảnh, hay là tôi rơi vào hố thời gian nên xuyên không rồi?
Tôi vội bước tới trước mặt một người đàn ông trung tuổi, vừa tính mở miệng thì kẻ đó đi xuyên qua người làm tôi chết sững. Tôi đứng hình mất một lúc mới hốt hoảng xoay lưng đuổi theo.
- Này chú gì ơi! chú ơi!
Nhưng kẻ đó tuyệt nhiên chẳng dừng bước, vẫn hối hả đi về phía trước như thể không nghe được tiếng tôi gọi.
Tim đập dồn dập bất an, lại xoay người tìm một kẻ khác, tôi thấy một đám lính tuần tra đi ngang tới. Tay vươn đến bắt lấy cánh tay một người nhưng chuyện tiếp theo lại làm tôi chết lặng. Cánh tay tôi xuyên qua cơ thể kẻ đó, bọn họ tiếp tục bước đi ngang qua, như chưa hề cảm thấy có chuyện lạ gì hết, như chẳng hề nhìn thấy tôi tồn tại.
Còn chưa hết bàng hoàng thì một cỗ xe song mã từ phía sau chạy xuyên qua tôi rồi nhanh chóng dừng lại. Tên bước xuống buồng xe khoảng ngoài 30, gương mặt toát lên vẻ âm trầm, toàn thân tỏa ra khí thế bức nhân, trang phục mặc ngoài tuyền đen, cổ tay và vạt áo thêu chỉ xanh đậm.
Chất giọng trầm lạnh thốt ra hỏi một lão nhân mang theo đám người phía sau tới nghênh đón.
- Tình hình dịch bệnh thế nào?
- Lý đại nhân tha tội, tiểu nhân cùng các đại phu khác bất tài vẫn vẫn không tìm ra được căn nguyên.
Tôi nhìn 2 bàn tay và cơ thể mình một lượt, rồi lại đưa tay chạm lên mặt mình. May quá, bình thường, không có xuyên qua, vậy là do cơ thể bọn họ có vấn đề. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm được mấy giây lại hốt hoảng lo lắng.
Trên người tôi không có thương tích gì hết, cũng chẳng đau đớn gì cả, vậy là sao?
Tôi ngước lên, vội vã bám theo đám người kia, xem, đây nhất định là làng Ngư Dương, nhưng sao lại đặt tên sặc mùi vùng biển khi mà nó ở trong đất liền chứ?
Tôi bước theo bọn họ vào một ngôi nhà, trong nhà không có nhiều ánh sáng, có một cửa sổ duy nhất phải dùng một khúc gỗ chống lên để mở hé ra, chính giữa có làm một cái bếp củi đơn giản, trên đặt 3 ấm đun bằng đất tỏa ra mùi thuốc thảo mộc.
Trong căn phòng vốn chật chội đặt 3 người bệnh được nằm trên chiếu cói, đắp chăn vải thô, là 2 người lớn một trẻ nhỏ, xem ra là một tiểu gia đình.
Lý tri phủ nhăn mặt một chút vì mùi hôi thối trong căn phòng tỏa ra, không kiên nhẫn hỏi.
- Thế nào?
Tên thuộc tầng lớp cai trị lạnh lùng hỏi thăm tình hình dân chúng. Một đại phu khuôn mặt khắc khổ rầu rĩ thưa.
- Bẩm Lý đại nhân, thứ lỗi cho bọn tiểu nhân y thuật nông cạn, vẫn không làm sao khiến cho căn bệnh lạ thuyên giảm.
Thứ đập vào mắt ấn tượng đầu tiên khiến tôi không khỏi choáng váng chính là cả 3 bệnh nhân này phần bụng đều nhô rất cao. Mịa nó, như thể có bầu sắp đẻ tới nơi, này thật ra thứ bệnh tà môn gì?
Tôi tiến tới muốn nhìn kỹ hơn, khuôn mặt bọn họ đều rất gầy, 2 má hốc hác, ánh mắt lơ mơ như mất đi tri giác, dưới ánh sáng yếu vẫn nhìn thấy nước da nhăn nheo sạm màu, phần bụng lại trướng to, này chẳng biết bên trong chứa cái gì gây lên.
- Bọn tiểu nhân ban đầu đều nhất chí cho là chức năng gan bị hỏng rồi lên không đào thải được độc tố dẫn tới việc tích nước trong bụng... nhưng đã thay đổi nhiều bài thuốc như ban đầu cho sắc Hoài sơn, Đan bì, Trạch tả, Sơn thù, Bạch linh, Thục địa, Kỷ tử, Đan sâm, Đại táo, Cam Thảo, sau lại cho thêm Sài hồ, Sinh địa, Bạch thược, Đương Quy, Hương phụ, Mẫu lệ, Chỉ xác, Xuyên khung vẫn chẳng thấy biến chuyển...
Tên Lý tri phủ mặt trầm ngâm như suy tính rồi lại đi tới ngôi nhà khác xem xét, đây là một đại gia đình gồm 2 lão nhân cao tuổi, 4 người lớn và 3 trẻ nhỏ. Trong căn nhà nồng nặc mùi xú uế khiến cho người không quen ngửi phải chau mày nín thở.
Bọn họ đều được nằm xếp hàng ở phòng chính để tiện bề cho đại phu chăm sóc. Khuôn mặt những vị lang y này trông cũng mỏi mệt bơ phờ chẳng khá hơn bệnh nhân là mấy.
Tôi thấy trong đám bệnh nhân 2 người lớn tuổi nhất xem ra tình trạng bệnh cũng là nặng nhất. Màu da của họ khá vàng, đôi mắt trũng sâu, thâm quầng đang nhắm nghiền, 2 hàng lông mày lại nhăn tít, xem ra là một giấc ngủ không an ổn.
Tôi bây giờ mới chợt giật mình thất kinh, thế quái nào, ngôn ngữ thời cổ đại lại nghe hiểu? còn cảm thấy thực sự quen thuộc. Chớp chớp mắt mấy cái rồi nghĩ thoáng một chút, hay vì đang trong mơ lên tự nhiên nó thế?
Thú thật là lúc trước tôi ngủ rất ít, mỗi tối chỉ cần 4 tiếng là nhiều và càng chẳng bao giờ mộng mị gì hết. Nhưng nghe nói có nhiều trường hợp nằm mơ và biết mình nằm mơ nên buột miệng nói “à, thì ra là mơ”.
Vậy nên trong trường hợp này tôi tự mặc định cho rằng vì đây là giấc mộng kỳ dị của tôi lên nghiễm nhiên hiểu là chuyện bình thường.
Đơn giản tới mức nhàm chán vậy sao? tôi lắc lắc đầu, tạm thời chỉ có thể lý giải như vậy.
Nhưng dạo gần đây, thật toàn gặp ác mộng gì đâu.