Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta - Chương 109

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Hồng Nhận
https://gacsach.com

Chương 109: Giọng nói của hắn giống như đến từ địa ngục

Edit: Dực

Beta:Tieumanulk

Buổi trưa Diệp Vị Ương ngoan ngoãn làm đồ ăn trung quốc cho Ảnh thiếu

Cô nghĩ hệ thông theo dõi kì quái của cái phòng này là do một nhần tài làm ra,chắc chắn đến không gì có thể phá nổi,có tể mang ra so sánh với kĩ thuật hàng đầu thế giới,quan trọng nhất vẫn là bên ngoài nếu có người đến gần căn phòng này trong vòng 100m thì hệ thống kiểm tra phòng vệ có thể cảm ứng được, kịp thời thao tác những biện pháp phòng hộ,mở khóa một vài cơ quan ám khí đặc biệt.

Bình thường đem căn nhà của mình làm thành như thế này,Diệp Vị Ương nghĩ có 3 trường hợp.

Thứ nhất, người này là một kẻ lắm tiền nhiều của ở một nơi nào đó.

Thứ hai, người này không có cảm giác an toàn.

Thứ 3,người này có rất nhiều kẻ thù,không thể không đề phòng.

Diệp Vị Ương nheo mắt suy nghĩ,nhìn Ảnh thiếu cả ngày mang mặt nạ thần bí, lại trong hắc đạo đoán chừng có rất nhiều kẻ thù.

Hắn thuộc về trường hợp ba sao?

Như hôm nay những món ăn muốn dùng cho buổi trưa đều do Ảnh thiếu trực tiếp gọi điện cho một dì giúp việc hiền lành mang tới đặt ở cửa, Ảnh thiếu dùng thiết bị kiểm tra nhìn thấy đối phương rời đi, hắn mới ra ngoài cầm vào. Không thể không nói,con người tâm tư kín náo này làm việc rất cẩn thận.

Diệp Vị Ương cũng không có ngốc,mấy ngày nay lúc trời sáng Ảnh thiếu rất ít ra ngoài,buổi tối cố ý ôm cô ngủ cùng,nhưng cô luôn có cảm giác mỗi ngày người này đều ra ngoài làm việc? Đại kháí chắc nhân lúc cô đang ngủ. Mơ màng cảm thấy mấy đêm nay cô rất dễ ngủ, đặc biệt lúc ngủ mà tỉnh dậy thì Ảnh thiếu đã ở trong thư phòng rồi.

Ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì cả.

Chỉ là nếu có người gõ cửa, Ảnh thiếu sẽ không để cô ra mở cửa,cho dù cô có đi mở thì cũng mở không ra.

Ảnh thiếu còn nói,nếu là bạn bè đáng tin thì căn bản không cần hắn đi mở cửa,mật mã là chìa quá tốt nhất để phân biệt đối phương, có thể tự mình đi qua hệ thống bảo vệ

Diệp Vị Ương nghe xong cái hiểu cái không, mơ hồ cảm thấy bên ngoài nhất định xảy ra chuyện lớn,chỉ là cô không biết mà thôi.

Cô thậm chí còn lén nghĩ, chờ một ngày nào đó cô tự lấy được mật mã mở cửa, như vậy cô có thể rời đi được rồi.

Cô đang âm thầm tính toán,không nghĩ rằng sau khi làm xong cơm trưa lại có một người an toàn bước vào.

“Anh... Là ai?” Cô một tay bê bát ăn, một tay nắm tạp dề, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tôi tìm thiếu chủ!” Người đến thăm có giọng nói khàn khàn, âm lạnh như quỷ mỵ giống như tới từ địa ngục lại mặc một bộ đồ đen, có điểm giống như đệ nhất sát thủ trên TV, lời nói ngắn gọn không muốn nhiều lời dù chỉ một chữ.

Diệp Vị Ương không phải chưa từng gặp qua kiểu người dọa người này nhưng mà sau khi nghe được giọng nói của hắn thì vẫn giật mình, mâm cầm trên tay suýt nữa rơi xuống,chẳng biết lúc nào đa tới được chỗ Ảnh thiếu, chỉ nghe hắn nói “Em đấy,bàn ăn tốt như thế, thiếu chút nữa bị em làm hỏng rồi.”

Vì vậy, Diệp Vị Ương lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Ảnh thiếu, nhìn ánh mắt thâm trầm bình tĩnh dưới lớp mặt nạ, không khỏi thở dài một tiếng, có phải người của giới hắc đạo đều đi lại xuất quỷ nhập thần không một tiếng động giống như hắn vậy không? Một khắc trước đó rõ ràng còn trong thư phòng, ngay cả tiếng mở cửa thư phòng cũng không nghe được, bây giờ lại thấy hắn nghiêng mình đi đến trước mặt cô.

Không đợi cô mở miệng, Ảnh thiếu hướng về người đàn ông lãnh khốc áo đen nói “Tả La, đã lâu không gặp, không nghĩ tới anh sẽ theo lão gia tới Trung Quốc. Cùng ăn bữa cơm chứ nhỉ.”

“Tôi ăn rồi. Anh cứ từ từ dùng bữa!” Người đàn ông tên là Tả La nói xong ngồi xuống bên cạnh bàn.

Diệp Vị Ương thấy hai người nói chuyện khách sáo, thầm nghĩ nếu hắn có thể thuận lời đi vào nơi này thì hắn không phải là kẻ thù, cho nên cũng rất yên tâm về hắn. Cô tự nhủ cũng không phải là cô lo lắng cho sự an toàn của Ảnh thiếu mà sợ liên lụy đến chính bản thân cô thôi.Ừm,đúng là như vậy, không sai.

Ảnh thiếu nói chung không có thói quen vừa ăn cơm vừa nói chuyện, khiến Diệp Vị Ương tự mình ăn trước, sau đó hắn làm động tác mời, muốn Tả La cùng vào thư phòng nói chuyện với hắn.

Nhưng Tả La lại phẩy tay trái, nói “Không cần, thật ra lần này tôi tới đây là bởi vì...”

Một giây kế tiếp,chén đũa trong tay Diệp Vị Ương toàn bộ rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh vụn.Cổ họng cô bị một lưỡi dao sắc bén kề vào uy hiếp, sau đó bị tả La quỷ mị lao tới bức bách lùi về phía sau, một mực lùi về phía tủ bát trong phòng cà phê!

Trong suốt quá trình lui về phía sau, Ảnh thiếu nhanh chóng phản ứng kịp thời nhảy lên, một tay chống bàn, nghiêng người dùng chân quét tới, hai chân một trước một sau liên hoàn tấn công về phía Tả La!

Tả La dường như đã trả qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc, trong lúc cú đá liên hoàn của Ảnh thiếu cơ hồ không quét tới được, hắn dùng cổ tay ghìm chặt cổ Diệp Vị Ương lại hung hăng dùng sức,khiến cho cô cùng hắn chủ động cúi dốc xuống thành chín mươi độ, ngay sau đó hắn dùng thêm sức khiến hai chân phía trước trượt đi, mang theo Diệp Vị Ương nhanh chóng lui về khu vực an toàn, tránh những đòn tấn công của Ảnh thiếu. Môt khắc sau,dao của Tả La một lần nữa xuất hiện ở cổ Diệp Vị Ương.

Mới vừa rồi Diệp Vị Ương bị siết cổ chặt như vậy,hô hấp rất khó khăn,trong lúc lui về phía sau lại bị xoay tròn tứ phía vì thế mà đầu bị đụng đau đến nỗi khiến cô phải nhíu mày.

Vừa rồi cách thức tấn công của Ảnh thiếu nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra là động tác có độ khó rất cao, khiến dây chằng eo của hắn rất dễ bị tổn thương! Mục tiêu của hắn là ngực trái của Tả La nhưng nếu Tả La bị đá trúng thì cơ thể hắn sẽ bị ngã về phía sau, như vậy dao trong tay hắn sẽ có phương lực ngược lại buông lỏng ra,sẽ không làm thương tổn đến Diệp Vị Ương.

Thế nhưng Diệp Vị Ương không biết chút võ nào nhìn vào lại không hiểu,cô chỉ biết lúc cô bị cưỡng ép Ảnh thiếu căn bản không để ý tới sự sống chết của cô ngay lập tức tấn công kẻ địch, trong lòng có chút khó chịu buồn bực, dường như đây là lần thứ hai người đàn ông thần bí này không quan tâm đến sự sống chết của cô thì phải? Nhớ lại ngày trúng phải xuân dược đó mặc dù đã hôn mê nhưng lúc đó cô vẫn nghe rõ Ảnh thiếu cùng Đông Phương Dũ đối thoại, Ảnh thiếu cũng không đem cô quay về, lúc Đông Phương Dũ dùng cô để uy hiếp, có nghe thấy Ảnh thiếu yêu cầu đối phương nổ súng giết cô.

Haizzz,đồ đàn ông tàn nhẫn, thế mà cô lại phải sống cùng một nhà với hắn suốt mấy ngày, có lúc cô cũng cảm nhận được người đàn ông này ít nhất cũng không giết cô nên cũng không coi là người xấu.

Lòng người dễ đổi, giờ phút này Diệp Vị Ương có chút nản lòng thoái chí,cô không nói câu nào,lạnh lùng nhìn Ảnh thiếu phía đối diện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3