Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta - Chương 110
Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Hồng Nhận
https://gacsach.com
Chương 110: Anh cút đi! Đừng để tôi thấy mặt anh!
Edit: Dực
Beta:Tieumanulk
Lòng người dễ đổi giờ phút này Diệp Vị Ương có chút nản lòng thoái chí,cô không nói câu nào chỉ lạnh lùng nhìn Ảnh thiếu phía đối diện.
Mà vừa rồi sự việc diễn ra quá nhanh cơ hồ xảy ra trong nháy mắt,rất dễ nhận ra Ảnh thiếu không nhờ Tả La phản bội mình,mà lúc đó Tả La ngồi rất gần với Diệp Vị Ương, giờ phút này ánh mắt hắn lạnh băng,động tác nhanh độc cho dù Ảnh thiếu có nghĩ muốn đoạt cô trở lại thì cũng không còn cách xoay chuyển.
Nhìn Diệp Vị Ương vì đau đớn mà nhíu mày lại,nhìn chằm chắm sắc mặt dần tái nhợt của cô, ại nhìn lưỡi dao của Tả La đã cứa đứt phần da nơi cổ cô.Máu tươi trên cổ theo lưỡi dao chảy xuống nhìn thấy mà đau lòng, ánh mắt dưới lớp mặt nạ của Ảnh thiếu thâm trầm thêm vài phần dường như chịu đựng lại như tức giận,toàn thân tỏa ra luống khí tàn độc khiến cho người khác không dám tới gần, khí chất lạnh lùng giết người không lý do ! Ánh mắt thâm thúy như biển khóa trụ trên gương mặt không chút thay đổi của Tả La, môi mỏng khẽ mở, nói “Xem ra tôi phải đánh giá lại về ý nghĩa tồn tại của anh một chút. Xem ra tôi nhìn lầm người rồi, Tả La, anh... Là địch, không phải bạn! Nói đi, hôm nay rốt cục anh muốn thế nào?”
“Mang cô ấy đi,hoặc là giết cô ấy!” Âm thanh đơn giản khàn khàn vỡ vụn của Tả La truyền đến.
Ánh mắt Ảnh thiếu sắc bén híp lại một cái, bên trong tỏa ra thứ ánh sáng ma mị “Nếu tôi không đồng ý để anh mang cô ấy đi thì sao?”
“Như vậy... Cô ấy chỉ có thể chết!” Tả La nói xong con dao trong tay dùng sức thêm ba phần, trực tiếp cứa vào bắp thịt. Ở sâu trong da,lưỡi dao đã tiến vào một phần ba,máu tươi chảy xuống như vỡ đê cực kỳ khủng khiếp,đau đến nỗi khiến cho sắc mặt Diệp Vị Ương trở nên trắng bệch,mồ hôi túa ra.Nhưng cô cắn răng không rên rỉ lấy một lời,thở dài một cái. Nội tâm cô không nhịn được mà thở dài, gần đây cô gặp phải cái số không may nào vậy? Họa sát thân liên tiếp kéo đến.
Diệp Vị Ương rất dễ nhận thấy Tả La không giống Đông Phương Dũ, tên kia sợ chết nhưng bản thân Tả La tựa hồ như bước ra từ địa ngục, chắn cái gì cũng không sợ.
Ảnh thiếu rốt cục cũng không bình tĩnh được nữa, thanh âm như hàn băng ngàn năm, gằn từng chữ một “Tả La, nếu anh làm cô ấy bị thương thêm một phần nào nữa,nếu như có bất kì sơ xuất nào với cô ấy, ưu lại bất kỳ vết sẹo nào, lần sau gặp lại anh nhất định sẽ là kẻ thù không đội trời chung với tôi, tôi sẽ không niệm bất kì thứ tình cảm gì trước kia , giết chết hết!”
Hắn vừa thốt ra lời này xong, toàn thân Diệp Vị Ương sửng sốt, ngay cả đau đỡn cũng quên mất. Cô... cô không nghe lầm chứ? Người đàn ông này sao đột nhiên lại bảo vệ cô như vậy? Rốt cuộc lời nói của hắn câu nào là thật câu nào là giả, câu nào là che dấu, câu nào là hỏa mù, câu nào là gạt người? Chỉ là khi cô nhìn vào ánh mắt dưới lướp mặt nạ của hắn, trong lòng cô vẫn không nhịn được có một chút rung động,ánh mắt như vậy sẽ không lừa người chứ? Thâm thúy mà kiên định,chịu đựng mà lo lắng, mãnh liệt mà mạnh mẽ, hắn thật sự không muốn cô chết!
Chẳng biết tại sao,khi biết được điều này trong lòng cô cảm thấy ấm áp,những buồn bực trong lòng trước kia nhanh chóng tan thành mây khói.
“Được, thiếu chủ, tôi sẽ không giết cô ấy, anh để tôi mang cô ấy đi. Nếu không tôi chỉ co cách khiến cho ngọc nát đá tan!” Tả La trầm ngâm trong chốc lát, tay hơi buông lỏng, lưỡi dao dời khỏi cổ Diệp Vị Ương một chút nhưng hiện tại vẫn uy hiếp tính mạng của cô.
“Lý do?” Trong lòng Ảnh thiếu phiền muộn,hận chính mình một thời tín nhiệm khinh địch.Hắn phải sớm nhận ra người bên cạnh lão gia không thể hoàn toàn tin tưởng,lợi dụng tất cả mọi thời cơ.
“Lão gia đã bắt một người mà sống chết người đó đều dựa vào cô ấy. Tôi muốn mang cô ấy đi trao đổi.” Khuôn mặt lãnh khốc không chút biểu thị sắc mặt khi nói tới người đó nét mặt lại trở nên khác hẳn,hắn nhớ lại từng thứ,lo lắng nhíu mày một chút dường như người bị lão gia bắt rất quan trọng với hắn.
Cũng chỉ tỏng một khắc sau đó,không... phải nói trong vòng hai giây sau đó,tay của Ảnh thiếu di chuyển trong nháy mắt!
Không biết từ lúc nào mà tay hắn đã cầm lấy nĩa trên bàn ăn,nhanh chóng chuẩn xác phóng về phía lồng ngực của Tả La!
Lần này không có đâm vào không khí,Tả La dùng tay còn lại không cầm dao che lấy lồng ngực.Có máu từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, hẳn là rất đau nhưng hắn không nhíu mày lấy một cái,chỉ cười nhìn về phía Ảnh thiếu, nói ” Cách trái tim không tới một tấc,xem ra lần này thiếu chủ giận thật rồi.Nhưng tôi vẫn muốn mang cô ấy đi. Cảm ơn anh vì vừa rồi đã hạ thủ lưu tình.”
“Anh thật cho rằng tôi đến bây giờ vẫn không nhận ra mặt nạ ngụy trang của anh sao? Anh cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu người có thể an toàn tiến vào căn biệt thự này? Lại mấy ai biết ăn biệt thự này là nơi tuyệt đối an toàn trừ nhược điểm là tủ cà phê bên cạnh chỗ anh đang đứng? Tôi nghĩ anh nên biết nơi đó có thể trực tiếp mở chốt ra ngoài chứ? Anh cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!Tôi chỉ không ngờ anh có thể ngụy trang lâu được như vậy, lừa tôi năm năm! Cho dù anh mang cô ta tới trước mắt lão gia, chỉ cần tôi muốn cứu người của tôi thì tôi có thể cứu cô ấy ra bất cứ lúc nào!”
Thanh âm của Ảnh thiếu trầm trầm khàn khàn,vẫn như cũ tức giận khi biết mình bị phản bội nhưng hắn biết rõ lão gia sỡ dĩ muốn bắt Diệp Vị Ương nhất định đã nghe lời đồn đãi,muốn dùng cô để kiềm chế mình.Nếu muốn dùng để kiềm chết hắn,lần nay Tả La vì cứu người mà mang Diệp Vị Ương đi trao đổi,vậy chắc Vị Ương cũng không có nguy hiểm gì.
“... Thiếu chủ, thật xin lỗi! Chờ Tâm nha đầu không có việc gì, tôi sẽ để anh xử trí!” Tả La cười khổ nói,trong lòng hắn cũng rất khó chịu,dù sao thì Ảnh thiếu cũng là một trong số ít những người bạn của hắn,luôn là người hắn kính nể nhất.
“Tiểu Ngân,tôi thực sự thấy thất vọng về anh! Thực ra thì anh vẫn có thể tiếp tục ngụy trang lấy được sự tín nhiệm của tôi giống như trước đây. Chỉ cần anh không phản bội tôi,không làm ra chuyện như ngày hôm nay, lựa chọn cùng tôi hợp tác,cho dù anh không đến tôi cũng sẽ nghĩ cách cứu Tâm nha đầu ra!” Ảnh thiếu nói ra sự thật.
“... Tiểu Ngân? Anh... anh là tiểu Ngân?” Lần này người mở miệng chính là Diệp Vị Ương, giọng cô lúc hỏi có chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ không từ bỏ ý định hỏi “Phải... Người lợi hại nhất tập đoàn Dạ Mị chuyên gia lập trình máy tính,đồng thời là thư ký trước đó của Dạ Phi Phàm... Tiểu Ngân sao? Anh là tiểu Ngân sao?”
Tả La chính là tiểu Ngân? Điều này làm sao có thể? Diệp Vị Ương vẫn không thể tin được! Trong ấn tượng của cô mặc dù tiểu Ngân cũng nói rất ít, có vóc dáng cao gầy, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối,bản lĩnh đó tại sao lại có bộ dạng này? Giọng nói và vóc dáng cũng không giống! Hơn nữa nếu quả thật là tiểu Ngân,làm sao có thể đối với cô như vậy? Hắn và cô đã từng là đồng nghiệp,quan hệ không tốt cũng không xấu, không thù không oán mà!
“Học trưởng,anh phát hiện ra từ lúc nào vậy?” Tả La không trực tiếp trả lời Diệp Vị Ương chỉ nghiêm túc nhìn Ảnh thiếu,mà lúc ngày giọng nói khàn khàn của hắn đã hoàn toàn thay đổi.