Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 - Chương 150

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 150: Mau gọi ca ca đi
gacsach.com

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục mang theo tỷ muội Triệu Hiểu Du, bốn người cùng ngồi trên Dực Long bay về phía Vạn Hoàng học viện, đi thăm đứa cháu nhỏ sắp ra đời của hắn, đang đi qua Mạc thành, chợt nghe thấy tiếng người kêu cứu. Tuân theo tôn chỉ hiệp sĩ trượng nghĩa, Long Thiên Thần lập tức gọi Phì Phì lại, bay về phía âm thanh phát ra.

“Ơ? Đây không phải Bách Lí Song sao? Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?” Long Thiên Thần nhìn một cái liền nhận ra người đang bị bốn cao thủ vây kín chính là Bách Lí Song.

Bạch Sở Mục cũng vậy: “Đúng là Bách Lí Song a, hắc hắc, thật đúng dịp.”

“Long đại ca, nàng là ai? Người quen của các huynh sao?” Triệu Hiểu Du hỏi, Triệu Hiểu Mẫn cũng cảm thấy tò mò.

Long Thiên Thần nghiêng đầu, suy tư: “Ách... Nàng là đồ đệ của đại tẩu, một nha đầu đanh đá!”

Bách Lí Song bận rộn chống đỡ, nghe được lời bình như thế, giận đến đỉnh đầu bốc khói: “Uy, hai người các ngươi nhìn gì nữa? Còn không mau xuống đây giúp ta?”

Nhớ tới lần đầu gặp mặt, vẻ mặt ngạo khí và chế nhạo của nàng, Long Thiên Thần chớp chớp mắt, không lập tức hành động, cố ý trêu chọc: “Giúp ngươi sao? Có thể, mau gọi một tiếng ca ca ta nghe xem nào.”

Bạch Sở Mục cũng ồn ào theo: “Đúng đúng, gọi một câu ‘ca ca cứu ta’ đi, chúng ta sẽ tới giúp ngươi.”

“Ta phỉ nhổ các ngươi! Không có nhân tính! A...” Bách Lí Song bị hai người làm cho tức giận, không chú tâm, tay phải lập tức bị kiếm khí chém bị thương.

Long Thiên Thần nhất thời thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo: “Phì Phì, đi xuống!”

Hắn cầm kiếm phi thân xuống, kình khí Long Ngâm Kiếm trong vô hình phát động, xẹt qua trường không, nhanh như chớp đâm về phía gã cao thủ đang chuẩn bị công kích Bách Lí Song.

Long Ngâm Kiếm trên không trung bay múa như long xà, ma sát với không khí sinh ra hoả tinh, ánh sáng ngọc ngà chói mắt.

“A!” Tên cao thủ Long gia bị trường kiếm đâm tới, phi thân rút lui. Quay ngược lại đánh lén, kiếm khí của hắn sượt qua gò má Bách Lí Song, kiếm khí này nếu như đánh trúng, bên mặt phải Bách Lí Song liền bị hủy dung.

Bách Lí Song thất kinh trong lòng, hai cánh tay dang rộng, mũi chân nhẹ chuyển, mượn lực từ mũi chân điểm một cái chống đất, bằng tư thái duyên dáng, ngửa người ngả ra đất.

Ánh mắt Long Thiên Thần nhanh chóng lướt qua, nghiêng người phi tới, vươn một cánh tay ra vững vàng đỡ được, ôm lấy eo nàng, phi thân tránh thoát kiếm khí.

Hai người nhẹ nhàng đụng chạm, trong nháy mắt liền có cảm giác như bị điện giật chạy khắp quanh thân.

Hai người một cao một thấp liếc lẫn nhau một cái, đều cảm giác có chút quái dị.

Bách Lí Song hít sâu một hơi, rất nhanh trấn định lại, vung quyền đập vào lồng ngực hắn, đẩy ra, hung hăng nói: “Coi như ngươi trượng nghĩa! Nhưng kỳ quái thật, công phu của ngươi sao trở nên cao như vậy?”

Theo phán đoán của nàng, thực lực hắn vừa thi triển ra, ít nhất cũng là Huyền tôn nhị phẩm hoặc tam phẩm, tóm lại là vượt xa nàng. Nàng nhớ rằng nửa năm trước, công phu của hắn còn rất kém, đến nỗi không đánh lại được nàng, sao bỗng nhiên có biến chuyển lớn như thế được?

Chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ gì? Hay là sau một lần trọng thương, hắn lại đột nhiên thông minh lên?

Bách Lí Song nghĩ mãi không ra.

Long Thiên Thần trừng mắt nhìn, xóa đi cảm giác quái dị vừa chợt lóe lên, ho nhẹ nói: “Ngươi đừng có dài dòng được không? Đại ca đại tẩu của ta đâu?”

Bách Lí Song nói: “Ta đi trước, bọn họ chút nữa mới đến Mạc thành.”

Lúc này, Bạch Sở Mục thừa dịp Dực Long đối phó mấy vị cao thủ, nhích tới gần hai người bên này, quái dị nhìn chung quanh một chút: “Bọn họ rốt cuộc là người nào? Tại sao muốn giết ngươi?”

“Bọn họ là người của Long gia.” Bách Lí Song quay đầu nhìn Dực Long tư thế uy vũ áp đảo thiên quân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há, lộ vẻ ngạc nhiên, “Ngươi đừng nói nó là thú sủng của ngươi nha? Uy phong quá đi!”

Dực Long nghe được người ta ca ngợi, khí thế càng thêm hung mãnh.

Bốn gã Long gia gặp nạn rồi, từng người đều bị hai cánh mạnh mẽ hữu lực đập tới đập lui, tiếng kêu thê thảm.

Long Thiên Thần không để ý đến lời của nàng, nhìn mấy tên cao thủ, nhíu mi trầm ngâm: “Long gia?”

Lại là Long gia!

“Phì Phì, thả bọn họ đi!” Hắn mở miệng phân phó Dực Long.

Dực Long nghe chủ nhân ra lệnh, lập tức thu hồi hai cánh, áp lực trên người bốn gã cao thủ chợt giảm bớt, bọn họ không dám ở lâu, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức nhanh chóng chạy thoát.

Bách Lí Song thấy thế, không khỏi nóng nảy: “Ngươi thả bọn họ làm gì? Bọn họ nếu như trở về báo với Long Thiên Hồn rằng ta ở chỗ này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.”

Long Thiên Thần tỏ vẻ không sao cả, nhún vai: “Đâu có liên quan tới ta?”

Hít sâu một hơi, Bách Lí Song rất là tức giận: “Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Ta vốn là vị hôn thê của Long Thiên Hồn, hiện tại lại thoái hôn, hắn nhất định hận chết ta. Nếu như ta bị hắn bắt được, hắn nhất định sẽ giết ta!”

“Ngươi sợ hắn như vậy làm gì? Hắn rất đáng sợ sao?” Long Thiên Thần như cũ tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, trong lòng lại âm thầm đánh giá sự tình.

Long Thiên Hồn, cái tên này rất quen.

“Ngươi muốn chọc ta tức chết sao?” Bách Lí Song ôm cánh tay phải bị đả thương, dùng sức trừng hắn.

Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du nhìn không nổi rồi, rối rít chắn trước mặt Long Thiên Thần, giằng co với nàng.

“Uy, ngươi làm cái gì mà hung dữ với Long đại ca như vậy? Long đại ca là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy nhé!”

“Cô nương, thỉnh tự trọng! Long đại ca cứu ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”

Bách Lí Song hơi sững sờ, nhìn hai tỷ muội giống nhau như đúc kia, chớp chớp mắt nói: “Ta cũng không nói gì a, các ngươi kích động như thế làm gì?”

“Các nàng là muội muội kết nghĩa của Thiên Thần, cũng là người ủng hộ trung thành của hắn, không thể đắc tội đâu.” Bạch Sở Mục kề sát vào bên tai nàng, hảo tâm nhắc nhở, rồi cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay nàng, quan tâm hỏi, “Thương thế của cô không sao chứ?”

Bách Lí Song cúi đầu nhìn một chút, mày cũng không nhăn, lắc đầu nói: “Một vết thương nhỏ mà thôi, chẳng có gì lớn cả.”

Bạch Sở Mục kinh ngạc nhìn nàng, không nhịn được mà lắc lắc đầu: “Bị đâm một lỗ lớn như vậy còn nói vết thương nhỏ gì chứ? Cô rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?”

“Thương thế này thì tính cái gì? Thời điểm ta luyện tập ở Núi Âm Thi, còn bị thương nặng đến suýt nữa không thể trở về, đã quen rồi, không sao đâu.” Bách Lí Song cười một tiếng, như bạch liên nở rộ, tinh khiết xinh đẹp.

Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút chắc lưỡi xuýt xoa, tại sao trong đầu bọn hắn đều đồng loạt hiện ra thân ảnh của nữ nhân kia?

“Không hiểu sao ta lại thấy người càng ngày càng giống đại tẩu rồi.” Long Thiên Thần nhịn không được lắc đầu thở dài, cõi đời này có một đại tẩu đã rất đủ rồi, nếu lại thêm một đại tẩu nữa, chậc chậc...

“Hiểu Du, Hiểu Mẫn, hai muội mau thay nàng băng bó một chút.”

“Vâng.” Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du lên tiếng, vây lấy Bách Lí Song, kéo tới một bên, thay nàng tỉ mỉ băng bó lại.

Long Thiên Thần vỗ đầu Phì Phì, trấn an mấy câu liền triệu nó trở về. Nếu đại tẩu cũng tới Mạc thành, vậy hắn chẳng cần vội vã chạy qua Vạn Hoàng học viện làm gì, tốt nhất là ở trong thành chờ bọn họ thì hơn.

“Dã nha đầu, đại ca đại tẩu tới Mạc thành làm gì? Đại tẩu không phải sắp sinh rồi à? Sao còn đi lại lung tung thế?” Long Thiên Thần dựa vào thân cây bên cạnh, nhìn hai tỷ muội Triệu Hiểu Du chăm chú băng bó cho Bách Lí Song.

Bách Lí Song lườm hắn một cái, rất không vừa ý với giọng điệu của hắn: “Bổn cô nương có danh tính, đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho ta!”

“Dã nha đầu... Thật là dễ nghe a! Ngươi nói có phải không?”

Long Thiên Thần liếc mắt nhìn Bạch Sở Mục, làm một kẻ huynh không ra huynh đệ không ra đệ chung đụng nhiều năm với hắn, Bạch Sở Mục lập tức hiểu, gật đầu nói: “Nếu như không thích gọi là Dã nha đầu, vậy Xú nha đầu cũng không tồi!”

Lại lườm hai kẻ ngố một cái, Bách Lí Song quyết định không thèm để ý đến bọn họ nữa.

“Hai người tên là gì? Từ đâu tới?” Thay vì cùng hai tên nhàm chán kia bàn luận mấy cái chủ đề không có dinh dưỡng, Bách Lí Song đối với tỷ muội sinh đôi trước mắt cảm thấy hứng thú hơn một chút.

“Ta là Triệu Hiểu Mẫn, đây là muội muội của ta, Triệu Hiểu Du. Chúng ta đi theo Long đại ca, từ Dực Long học viện tới đây.”

Hai tỷ muội rất ít khi tiếp xúc với người ngoài nên đối với nữ nhân đầu tiên nhìn thấy, các nàng rất cởi mở.

“Hiểu Mẫn, Hiểu Du, tên của các ngươi thật đáng yêu. Ta là Bách Lí Song, năm nay mười tám tuổi, rất vui được làm quen.” Bách Lí Song cười một tiếng, khiến cho nàng càng thêm rực rỡ, xinh đẹp, làm cho hai tỷ muội Triệu Hiểu Du càng thêm yêu mến.

“Ta và muội muội năm nay mười bảy, so với tỷ nhỏ hơn một tuổi, vậy chúng ta sau này sẽ gọi Bách Lí tỷ tỷ nhé.” Triệu Hiểu Mẫn nói, Triệu Hiểu Du ở một bên liên tiếp gật đầu, cười ngọt.

Bách Lí Song sảng khoái vỗ ngực, hào tình vạn trượng: “Được! Sau này có Bách Lí tỷ tỷ ta che chở hai người, bảo đảm không ai dám động đến hai muội!”

Ba cô gái nhìn nhau, nụ cười đồng dạng tinh khiết mà ngọt ngào.

Long Thiên Thần liếc Bạch Sở Mục một cái, cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân có thể kết bạn nhanh vậy sao?

Đợi vết thương băng bó xong xuôi, mấy người liền quyết định vào thành trước.

Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du cũng là lần đầu tiên đi xa nhà, đối với những chuyện mới mẻ xung quanh đều tràn ngập tò mò. Sau khi vào thành, hai người hưng phấn không thôi, bên này xem một chút, bên kia nhìn một chút, loay hoay đến bất diệt nhạc hồ. (vui quên trời đất)

Long Thiên Thần nhìn hai tỷ muội vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng vô cùng, không tự chủ nhớ đến lời dặn dò của Triệu viện trưởng trước khi lâm chung.

“Hiểu Du, Hiểu Mẫn, các muội thích gì cứ chọn đi, Long đại ca sẽ mua cho.”

Hai tỷ muội vui mừng không dứt, một trái một phải lôi kéo hắn, đi khắp nơi ngắm đồ.

“Long đại ca, nhìn cái này! Thật xinh đẹp!”

“Mua.”

“Long đại ca, cái này cũng dễ nhìn này!”

“Mua.”

“Long đại ca, ta hơi đói bụng rồi, chúng ta tới Gia Xuân Phong Lâu phía trước ăn một chút gì đi?”

“Được.”

Bách Lí Song sánh vai đi bên cạnh Bạch Sở Mục, nhìn thấy một màn này, không nhịn được ôm trán: “Tiểu tử này rốt cuộc gặp cái vận chó má gì rồi? Chẳng những võ công tịnh tiến, còn có hai vị mỹ nhân làm bạn đồng hành, tiêu tiền như nước, ta càng nhìn càng thấy hắn giống nhà giàu mới nổi đấy.”

“Phì!” Bạch Sở Mục không nhịn được phì cười, nàng ví dụ thật đúng sinh động, Long Thiên Thần cũng được coi là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, thiếu hiệp một cõi, qua lời nàng lại biến thành thô lỗ như vậy. Quả nhiên là thân truyền đệ tử của nữ ma đầu a, bản lãnh thật sự chưa biết học được bao nhiêu, nhưng công phu châm chọc lại học thành đến bảy tám phần rồi.

Đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đang vội vàng đi vào một khu nhà tên là Thịnh Bảo trai, có vẻ là nơi bán đấu giá. Hắn hơi ngẩn ra, khẽ dụi mắt, hoài nghi vừa rồi có phải gặp ảo giác hay không.

“Sao vậy?” Bách Lí Song nhìn người bên cạnh đột nhiên đứng sững, tò mò hỏi.

Bạch Sở Mục híp mắt, chần chừ lắc đầu: “Không có gì, hình như thấy một người quen, nhưng có thể là ta nhìn lầm thôi, người đó không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng.”

Nàng, hẳn là không thể xuất hiện ở nơi này, đúng không?

Trong lòng Bạch Sở Mục cũng không dám khẳng định, liếc nhìn Long Thiên Thần đi đằng trước, Thiên Thần thật vất vả mới quên đi được đoạn tình cảm kia, tốt nhất là không nên động tới vết thương cũ ấy.

Hai người cũng không đi thăm dò thêm, tiếp tục hướng về phía trước.

Một gian sương phòng trong Thịnh Bảo trai, Hách Liên Tử Ngữ vội vàng xông vào, nặng nề khép lại cửa phòng. Nàng tựa vào cửa, tim đập thình thịch, thở dốc.

Trong đầu, còn lưu lại hình ảnh vừa rồi.

Là chàng, chàng đã tới Mạc thành, vừa mới lướt qua ngay trước mắt nàng.

Nửa năm rồi, bọn họ rốt cục vẫn phải gặp lại.

Chẳng qua là, bên cạnh chàng lại có thêm hai cô gái khác, tại sao hắn có thể... Tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn quên nàng, lại thích cô gái khác như vậy?

Sao hắn có thể?

Hách Liên Tử Ngữ hai mắt rưng rưng, vừa hận vừa đau.

“Long Thiên Thần, chàng quá tuyệt tình!”

Nàng hung hăng cắn môi cho đến khi nếm được vị máu tanh.

Lúc này, ngoài cửa phòng có người tới gần: “Cô nương, cô ở đâu?”

Là thanh âm của Tứ chưởng quỹ.

Hách Liên Tử Ngữ giơ tay lên, vội vàng lau nước mắt, hít sâu vài cái, sau đó mở cửa phòng ra.

“Tứ chưởng quỹ, có chuyện gì sao?” Nàng cúi thấp đầu, tận lực tránh khỏi tầm mắt đối phương.

Tứ chưởng quỹ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng hồi lâu mới nói: “Cừu quản sự đặt một bàn tiệc rượu ở Xuân Phong Lâu giúp chúng ta tẩy trần. Ta muốn mời cô nương cùng đi, nhưng nếu cô nương cảm thấy không thoải mái, ta sẽ sai người mang thức ăn đến gian phòng cô là được.”

“Xuân Phong Lâu?” Mặt mày Hách Liên Tử Ngữ sáng lên, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, suy tư chốc lát rồi ngẩng đầu nói, “Không cần! Ta muốn đi Xuân Phong Lâu.”

Tứ chưởng quỹ yên lặng nhìn nàng, trong con ngươi sâu sắc hiện lên một đạo u quang, hắn tránh ra một bước: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút.” Hách Liên Tử Ngữ trở lại trong phòng, lấy mũ sa đội lên đỉnh đầu, che đi dung nhan chân thật, lúc này mới yên lòng đi theo Tứ chưởng quỹ đến Xuân Phong Lâu.

Tứ chưởng quỹ thủy chung chỉ nhìn nàng, không hỏi nguyên do, nhưng u quang trong con ngươi lại ngày càng sâu thẳm.

Đến khi Hách Liên Tử Ngữ đi theo Tứ chưởng quỹ và Cừu quản sự tiến vào Xuân Phong Lâu, liếc mắt liền thấy nhóm Long Thiên Thần đang ngồi ở đại sảnh ăn cơm chơi đùa, xuyên thấu qua sa mỏng, Hách Liên Tử Ngữ thả chậm cước bộ, nhìn chằm chằm Long Thiên Thần, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Long đại ca, huynh nhìn vòng tai này muội đeo có đẹp không? Là tỷ tỷ đẹp hơn hay của muội đẹp hơn?” Triệu Hiểu Du ngồi sát bên Long Thiên Thần, cứ như dính hẳn vào người, khoảng cách thân mật kia đủ để hai mắt Hách Liên Tử Ngữ phóng hỏa.

Long Thiên Thần nhìn lướt qua vòng tai trong tay Triệu Hiểu Du, thuận miệng nói: “Đều dễ nhìn.”

Hắn biết cái gì đâu.

Loại vấn đề con gái như này, hình như quá cao thâm rồi.

Triệu Hiểu Du chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn nói: “Người ta hỏi huynh là tỷ tỷ hay là người ta dễ nhìn cơ mà?”

“Ách... Ta là nam nhân, không hiểu mấy cái này, muội hỏi hỏi Bách Lí tỷ tỷ đi.” Long Thiên Thần quyết đoán đổ vấn đề khó khăn này cho Bách Lí Song, rước lấy một cái xem thường bắn tới.

“Bách Lí tỷ tỷ, tỷ nói xem? Rốt cuộc người nào đẹp hơn?” Triệu Hiểu Du hỏi.

Bách Lí Song nhìn kỹ một cái: “Vòng của muội hình dáng khả ái hoạt bát, sắc điệu tiên minh, của tỷ tỷ muội thì hình dáng ưu nhã khác biệt, sắc điệu thanh nhã, mỗi người mỗi vẻ, đều rất thích hợp. Nếu như hai người đổi lại, vậy trở thành không thích hợp rồi.”

Triệu Hiểu Du hài lòng, ngọt ngào cười một tiếng: “Bách Lí tỷ tỷ nói có đạo lý.”

Vấn đề khó khăn rốt cục giải quyết, Long Thiên Thần hướng về phía Bách Lí Song nháy mắt mấy cái, dùng ánh mắt khen: “Được! Lợi hại!”

Trả cho hắn một ánh mắt, Bách Lí Song đắc ý hừ hừ, không phải chỉ là hai tiểu nha đầu thôi sao? Còn không dễ dàng chắc?

Bạch Sở Mục nhìn hai người trao đổi ánh mắt, đáy lòng thấy lạ, không nhịn được nói: “Ta nói hai người các ngươi đừng mắt đi mày lại nữa, nhìn phát ngán, cứ như hai nam nhân liếc mắt đưa tình vậy, rùng cả mình.”

Bách Lí Song lập tức đổi mặt, trừng mắt nhìn: “Bạch Sở Mục, ngươi nói lại xem nào!”

“Còn chưa đủ rõ ràng sao?” Bạch Sở Mục cợt nhả nói, “Thiên Thần là một nam nhân. Còn ngươi, cũng chính là một nam nhân.”

“Bạch Sở Mục, ta giết ngươi!” Bách Lí Song bộ dáng hung thần ác sát, khua tay cấu véo hắn.

“A!” Không cẩn thận động tới vết thương, Bách Lí Song cắn chặt răng, chỉ có thể nửa đường thối lui.

“Không sao chứ?” Bốn người đang ngồi nhất tề ân cần thăm hỏi.

Bách Lí Song nhếch khóe miệng, dũng cảm hất đầu: “Không sao! Vết thương nhỏ mà thôi.”

“Chỉ giỏi cậy mạnh!” Tầm mắt Long Thiên Thần rơi vào miệng vết thương đang rướm máu kia, đứng dậy, bắt lấy cánh tay nàng, “Để ta băng bó lại cho ngươi.”

Một màn này toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hách Liên Tử Ngữ, chân nàng như bị mọc rễ, không cách nào hoạt động được.

Thân thể của nàng nhẹ nhàng run lên.

Hắn vui cười đùa giỡn với nữ nhân khác, hắn mắt đi mày lại với nữ nhân khác, hắn còn băng bó vết thương cho nữ nhân khác...

Long Thiên Thần, chàng quá, quá ác độc!

Nhanh như vậy đã quên mất tình cảm giữa chúng ta, chàng có từng đặt ta trong lòng hay không?

“Cô nương, sao thế?” Tứ chưởng quỹ quay đầu, phát hiện nàng tụt lại một quãng xa, theo tầm mắt của nàng nhìn qua liền thấy một gã bạch y nam tử trẻ tuổi anh tuấn. Hắn còn rất trẻ, cứ như ánh mặt trời, hấp dẫn những người xung quanh, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng. Không thể nghi ngờ, hắn rất xuất chúng, khiến người khác phải tôn trọng.

So với hắn, Tứ chưởng quỹ bỗng nhiên cảm thán năm tháng thật tàn khốc.

“Cô nương, các ngươi quen nhau à?”

Một câu này của Tứ chưởng quỹ, thanh âm không cao không thấp, nhưng đủ để làm cho lực chú ý của một bàn Long Thiên Thần toàn bộ đều bị hấp dẫn tới đây, chỉ một thoáng, thân ảnh Hách Liên Tử Ngữ đã bại lộ trước mắt bọn hắn.

Thân hình Hách Liên Tử Ngữ lảo đảo, khó nén khẩn trương, song sa mỏng trước mắt nhắc nhở nàng, bọn họ chưa chắc có thể nhận ra, cho nên mình căn bản không cần lo lắng.

“Không biết, chúng ta đi thôi.”

Nàng xoay người, theo Tứ chưởng quỹ vội vã rời đi.

Nàng không muốn để Long Thiên Thần nhận ra, không muốn để hắn thấy mình giờ phút này chật vật như thế, nàng sẽ gặp hắn, nhưng không phải lấy phương thức hiện tại, nàng muốn sống tốt hơn hắn, tốt hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần.

Thân ảnh của nàng rất nhanh đã biến mất ở đại đường, để lại cho đám người Long Thiên Thần một bóng dáng bí ẩn.

“Thanh âm của người đó rất quen, còn có bóng lưng của nàng...” Long Thiên Thần nhìn về hướng kia thật lâu, như có điều suy nghĩ.

Trong lòng Bạch Sở Mục lộp bộp, kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ thật sự là Hách Liên Tử Ngữ? Cô ta thật sự xuất hiện ở Mạc thành?

Rốt cuộc có nên hay nói cho Thiên Thần không đây? Hắn do dự.

“Long đại ca, huynh đang nói cái gì? Huynh biết bọn họ sao?” Triệu Hiểu Du tò mò hỏi.

Long Thiên Thần khổ sở cười một tiếng, rất nhanh bác bỏ ý nghĩ trong đầu, lắc đầu nói: “Không nhận ra, có thể là nhìn lầm nghe lầm thôi.”

Tử Ngữ hiện tại hẳn là đang đi tìm đại ca của nàng, đúng không?

Nàng hận hắn, hận đại tẩu đã giết đệ đệ của nàng, toàn bộ đều đổ hết lên người bọn họ, nàng không thể quay đầu lại nữa.

Haiz.

Cảm giác được tâm tình của hắn biến hóa, một bàn người nhìn nhau, tỷ muội Triệu Hiểu Du và Bách Lí Song cũng không biết chuyện, chỉ có Bạch Sở Mục rõ ràng, tên này nhất định lại nghĩ tới nàng.

Thật là nghiệt duyên a!

“Các ngươi đều lo lắng làm cái gì? Hiểu Du, Long đại ca của muội hiện tại tâm tình không tốt, còn không mau trêu chọc hắn đi?”

“Tâm tình Long đại ca sao lại không tốt?” Triệu Hiểu Du khờ dại hỏi, nhìn không ai có ý tứ đáp lời, nàng cười một tiếng, quơ quơ tay Long Thiên Thần, nói, “Long đại ca đừng buồn bực nữa, Hiểu Du hát cho huynh nghe nha. Tỷ tỷ, chúng ta cùng hát đi, để cho Long đại ca vui vẻ.”

Triệu Hiểu Mẫn gật đầu, hai tỷ muội cất tiếng ca ngọt ngào phiêu đãng cả Xuân Phong Lâu, mê hoặc toàn bộ khách nhân trong lầu.

Cửa sổ của ghế lô mở ra, đối diện với đại đường, Hách Liên Tử Ngữ không nhịn được mà rét run, ghen tỵ và hận ý trong lòng giống như cỏ dại lan tràn.

Sao có thể đối xử với nàng như vậy?

Tại sao hắn có thể quên nàng nhanh như vậy, cùng cô gái khác hoan thanh tiếu ngữ, tầm hoan tác nhạc? (‘hoan thanh tiếu ngữ’: tiếng hoan hô, cười nói, ‘tầm hoan tác nhạc’: cười đùa vui vẻ)

Nàng không cam lòng!

Một bữa cơm mà thoáng như qua một thế kỷ, đối với nàng mà nói, là một loại thống khổ đau thương.

Cho đến khi đám người Long Thiên Thần rời đi, nàng mới hoảng hốt hồi thần, nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy, tại sao cứ tự làm mình chịu khổ? Thống khổ phải là hắn mới đúng!

“Cô nương, chúng ta phải đi rồi.” Tứ chưởng quỹ vẫn luôn quan sát nàng, từ khi nàng bắt đầu ngồi xuống, chưa từng ăn một hột cơm nào, hắn cũng không dây dưa gì, chỉ ôn hòa nhắc nhở.

“Được.” Hách Liên Tử Ngữ đứng dậy theo rồi rời đi.

Bên tai của nàng bỗng nhiên truyền vào một câu nói, làm cho chân nàng lại dừng bước: “Người của Vạn Hoàng học viện đã đến Mạc thành, bọn họ ở phía tây Thịnh Bảo trai, khách điếm Như Ý.”

Khách điếm Như Ý, khách điếm Như Ý.

Chỉ một thoáng, tim Hách Liên Tử Ngữ đập loạn như nổi trống, tâm tình bỗng chốc nóng nảy lên.