Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 - Chương 100

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 100: Tiểu đội trị an dũng mãnh
gacsach.com

Hiện trường luyện đan đủ chứa hơn một ngàn người, tiếng người ồn ào, không còn chỗ ngồi, rất nhiều người bị ngăn cản ở ngoài cửa hiện trường luyện đan, con đường bên ngoài tắc nghẽn nước chảy không lọt.

Có thể tiến vào hội trường, phần lớn cũng là người có tiền, nghe nói vé vào cửa tiến vào hội trường quan sát luyện đan, một đã bán được năm trăm lượng bạc, lại còn là vị trí góc khuất, chỉ nhìn thấy mỗi đầu người. Những vị trí tốt và chỗ ngồi dành cho khách quý thì tất nhiên là có giá trên trời, thế nhưng vẫn bị tranh mua không còn cái nào, mà giá cắt cổ như vậy người bình thường làm sao có thể mua được cơ chứ?

Nhân vật chính còn chưa xuất hiện, không khí tại hiện trường đã nóng lên dữ dội, người người đều nghị luận về nhân vật chính hôm nay, phân tích tường tận những sự tích của nàng.

Trong đám người, Mặc Đại Thiếu dẫn thủ hạ vụng trộm nhìn khắp mọi nơi.

“Vân Khê và người của gia tộc Hiên Viên sao còn chưa xuất hiện?”

“Đại thiếu gia, hôm nay thủ vệ Đan Minh rõ nhiều hơn mấy lần so với ngày thường, hơn nữa những người tới đây toàn nhân vật lớn cả, hay là chúng ta tạm thời hủy bỏ kế hoạch, chờ qua hôm nay mới đi tìm bọn họ tính sổ?”

“Không thể được!” Mặc Đại Thiểu vung tay lên, cắt ngang lời thủ hạ, “Tam đệ của ta không thể chết vô ích, là bọn hắn hại chết Tam đệ của ta, dù sao chăng nữa Mặc gia cũng muốn lấy lại công đạo.”

“Nhưng mà Đại thiếu gia... Chúng ta căn bản không có chứng cớ xác thực chứng minh Tam thiếu gia bị đám người Vân Khê hại chết, tùy tiện trả thù như vậy có phải không thỏa đáng hay không?” Hạ nhân khuyên.

Mặc Đại Thiểu nhíu mày: “Từ di tích chiến trường cổ trở lại mọi người đều nói như vậy, làm sao giả được? Các ngươi đi đi, bất kể là giết người cũng tốt, phóng hỏa cũng tốt, tóm lại đem hội trường hôm nay đảo loạn hết lên cho ta, càng loạn càng tốt, ta chính là không muốn để cho Vân Khê luyện đan suôn sẻ, muốn cho nàng ta mất thể diện trước mặt mọi người!”

Cách đó không xa, có người nghe thấy lời hắn nói, bắt đầu truyền tin tức đi. Không bao lâu sau, tin tức này được truyền từ khu vực phía đông tới tất cả các khu vực khác.

Hạ nhân Mặc gia cảm thấy không ổn.

“Đại, đại... Đại thiếu gia.” Hạ nhân bắt đầu lắp bắp, bởi vì hắn đã thấy có cao thủ đi tới phương hướng của bọn họ.

“Ngươi gặp quỷ à? Đang yên đang lành, lắp bắp cái gì?” Mặc Đại Thiếu dùng sức trừng hạ nhân, thời điểm nhận thấy có cái gì không đúng hắn từ từ xoay người, sau đó thấy được Long Thiên Thần.

“Ta tưởng là ai? Nguyên lai là tiểu tử ngươi!” Mặc Đại Thiểu căn bản không đem Long Thiên Thần để vào trong mắt.

Long Thiên Thần nhếch miệng cười đùa cợt nhả đi đến trước mặt hắn: “Mặc Đại Thiểu, nghe nói ngươi nghĩ xui khiến thủ hạ giết người phóng hỏa, nhiễu loạn trật tự hiện trường?”

“Thì sao? Không phục thì một mình ngươi đấu với lão tử a!” Mặc Đại Thiểu ỷ vào thân thể của mình cao lớn khôi ngô, đến gần Long Thiên Thần hếch lỗ mũi lên. Thủ hạ phía sau hắn cũng cùng nhau ép lên phía trước áp đảo khí thế của đối phương.

Long Thiên Thần ha ha cười một tiếng, trong tiếng cười khinh thường nhiều hơn, hướng hắn lắc đầu: “Mặc Đại Thiểu, ngươi cũng quá tự cao rồi, đối phó với ngươi còn cần ta động thủ sao?”

Mặc Đại Thiểu hừ lạnh liếc nhìn mấy tên cao thủ phía sau Long Thiên Thần, liếc thấy Huyền giai của bọn họ. Hắn biết những cao thủ này, chỉ là cao thủ bình thường của Đan Minh chịu trách nhiệm thủ vệ thôi, căn bản không đáng nhắc tới.

“Long Thiên Thần, ngươi tốt nhất là tự mình động thủ, bởi vì những thủ hạ này của ngươi nhiều lắm chỉ có thể chịu một quyền của ta, ta sợ bọn họ một tháng không thể xuống giường đi lại được.”

Cao thủ Đan Minh cũng không tức giận, ngược lại cúi đầu chê cười, trong tươi cười còn có khinh miệt.

Mặc Đại Thiếu trong lòng kinh ngạc, cảm thấy bên trong có bí mật.

“Mặc Đại Thiếu, chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết, ta cho ngươi một cơ hội, tránh cho ngươi ở trước mặt mọi người bị mất thể diện, đem mặt mũi của Mặc gia quét sạch. Ngươi hãy nghe cho kỹ, bây giờ hoặc là biết điều một chút ngồi xuống quan sát đại tẩu ta luyện đan, hoặc là lập tức mang theo người của ngươi cút khỏi Đan Minh cho ta. Ngươi tự lựa chọn đi!” Long Thiên Thần chớp mắt, giảo hoạt nói.

“Cái rắm!” Mặc Đại Thiểu không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói tục. Cho tới bây giờ chỉ có hắn đùa bỡn người khác, khi nào đến phiên người khác đùa bỡn hắn.

“Các ngươi hại chết Tam đệ của ta, muốn Mặc gia ta nén giận không so đo với các ngươi, trừ phi người Mặc gia ta chết hết. Ta nói cho các ngươi biết, Tam đệ của ta chết đi, Mặc gia ta hôm nay nhất định phải đòi lại công đạo!”

Long Thiên Thần thu hồi nụ cười, hí mắt, lộ ra sắc mặt giận dữ: “Ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Mặc Tam Thiếu chết đi, có quan hệ gì tới chúng ta? Hắn bị người của Thịnh Bảo trai giết chết, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, ngươi đừng ở chỗ này ngậm máu phun người, tùy tùy tiện tiện đem tội danh đổ lên đầu chúng ta.”

“Người của Thịnh Bảo trai? Các ngươi đừng có nói láo, đổ tội cho người của Thịnh Bảo Trai, các ngươi thật là không biết xấu hổ “. Mặc Đại Thiểu hoàn toàn không tin lời của Long Thiên Thần, tức giận quệt mặt tiến lên một bước muốn nắm cổ áo Long Thiên Thần.

Long Thiên Thần xuất chưởng ngăn cản đẩy cổ tay của Mặc Đại Thiểu đi, qua một hồi, không ngờ đánh qua lại mấy chiêu.

“Ngươi là kẻ không nói đạo lý. Vô duyên vô cớ oan uổng chúng ta, đối với ngươi có ích lợi gì? A, ta biết rồi, Mặc gia các ngươi có phải sợ thế lực của Thịnh Bảo trai hay không, không dám tìm bọn họ trả thù, cho nên đem tội danh giá họa cho chúng ta? Ha ha, thì ra Mặc gia bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Mặc Đại Thiếu nhe răng, khuôn mặt dữ tợn, hắn không sợ bị đánh, nhưng không chịu được người khác vũ nhục Mặc gia.

“Ta nói sai hay sao? Ngươi có tận mắt thấy chúng ta hại chết Mặc Tam Thiếu không, ngươi có nhân chứng không? Nếu không có, ngươi chẳng qua là tin tưởng người khác mà oan uổng chúng ta, vậy ngươi cũng quá ngu xuẩn đi. Chúng ta cùng Mặc Tam Thiếu không thù không oán, vì sao lại phải hại chết hắn. Lại nói hắn là thủ hạ của đại ca ta, học sinh của học viện Vạn Hoàng, quan hệ như thế làm sao chúng ta có thể giết hắn. Nhờ ngươi động não một chút, không nên tùy tiện nghe gió tưởng mưa, bị người ta lợi dụng mượn đao giết người.” Long Thiên Thần nói.

Tâm tình tức giận của Mặc Đại Thiếu từ từ giảm xuống, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, nhưng rõ ràng có người nói người giết hại Tam đệ là bọn họ mà...

“Ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh người của Thịnh Bảo trai là người hại chết Tam đệ của ta?”

“Chúng ta tận mắt nhìn thấy, nếu ngươi không tin có thể đi hỏi những cao thủ khác cùng đi vào di tích chiến trường cổ, bọn họ cũng nhìn thấy, có thể làm chứng. Mặc Tam Thiếu đích xác là bị chưởng quỹ của Thịnh Bảo trai giết chết, mà chưởng quỹ kia cuối cùng bị những cao thủ khác cùng nhau liên thủ giết, coi như là thay Mặc Tam Thiếu báo thù.” Long Thiên Thần nói.

Mặc Đại Thiểu nhéo đầu lông mày, trầm tư chốc lát, chợt nghiêng đầu quát lên: “Không có lửa làm sao có khói, nếu chuyện này thật sự không liên quan tới các ngươi vì sao người ta nói các ngươi hại chết Tam đệ của ta? Ta mặc kệ, dù sao lão tử cũng xem các ngươi không vừa mắt, hôm nay chính là muốn quậy phá, làm cho các ngươi không luyện đan được. Người đâu, động thủ cho t “.

“Dạ, Đại thiếu gia.” Hạ nhân nghe lệnh lập tức động thủ, bắt đầu đập phá đồ trang trí ở phòng khách.

Long Thiên Thần thở dài: “Không còn cách nào khác, ta đã cho ngươi một cơ hội, là bản thân ngươi không quý trọng không trách được ta.”

Lúc Mặc Đại Thiểu tức giận trừng mắt lên, Long Thiên Thần hướng lên trời huýt sáo, chỉ một thoáng khắp mọi nơi đều có động tĩnh khác thường lại giống như không có, không khí rất là quỷ dị.

“Huýt gió, huýt sáo ai không làm được cơ chứ? Ngươi nghĩ như vậy mà hù được lão tử ư, ngươi cũng quá non rồi!” Mặc Đại Thiếu cười ha ha, cười được một nửa lại dừng lại.

Ở phía sau hắn, giống như đỉnh núi Thái Sơn ầm ầm đè lên người hắn, không có bất kỳ ai chạm vào thân thể của hắn, đột nhiên thắt lưng của hắn cong xuống, không thể nào đứng thẳng được.

Chuyện gì xảy ra?

Mặc Đại Thiếu khom lưng một cách khó khăn, từ từ quay đầu, nhìn về phía sau lưng.

Năm tên cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng xếp thành một hàng, mỗi người ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể của hắn.

Cả người hắn giật mình ngay tại chỗ, hai chân không tự chủ run lên loạn xạ.

“Viên, Viên đại thúc.”

“Kha, Kha tiền bối.”

“Còn có Điền Nguyên nguyên lão...”

Ôi mẹ ơi, năm người này đều là cao thủ đứng đầu Hiên Viên gia tộc, có những nhân vật cấp trưởng lão Hiên Viên gia, những tiền bối rất ít lộ diện của gia tộc Hiên Viên, còn có nhân vật cấp nguyên lão của Đan Minh, người nào cũng không dễ trêu chọc.

Năm vị cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng lại nghe theo Long Thiên Thần sai bảo, duy trì trật tự hiện trường... làm sao lại khoa trương như vậy?

Mặc Đại Thiếu cả người run run, hướng về phía năm người rất không có cốt khí nâng lên khuôn mặt tươi cười, giờ phút này hận không thể chắp thêm đôi cánh để biến mất khỏi chỗ này.

“Mặc Đại Thiếu? Ngươi muốn làm cái gì?” Điền Nguyên nguyên lão hừ lạnh một tiếng, một ánh mắt đủ làm cho Mặc Đại Thiếu run lẩy bẩy.

“Không có, không muốn làm cái gì... Vãn bối là tới quan sát luyện đan, người xem, chúng ta mua vé rồi, một vé giá không nhỏ, tổng cộng là bảy cái.” Mặc Đại Thiểu há miệng run rẩy móc ra vé vào cửa, thần thái cùng giọng nói kia giống như liều mạng chứng minh “Ta là lương dân”.

Long Thiên Thần hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt xem kịch vui, không phải là hắn cáo mượn oai hùm, ai bảo những cao thủ này so với hắn càng thêm coi trọng ngày hội luyện đan lần này cơ chứ? Đổi lại thường ngày, cấp bậc cao thủ như bọn họ, có mời cũng không đến, nhưng hôm nay lại khác, trong số bọn họ rất nhiều người là tự nguyện đảm đương vị trí đội viên tiểu đội trị an, tự nguyện tới duy trì trật tự hội trường, sợ những kẻ có tâm bất chính nhiễu loạn quá trình luyện đan.

“Mua liền bảy vé, xem ra Mặc Đại Thiếu ra tay rất sảng khoái” Ai cũng biết hôm nay vé vào cửa hội trường thật dọa người, hắn vừa ra tay liền mua bảy vé, khẳng định tốn không ít bạc.

“Đâu có đâu có.” Mặc Đại Thiếu vừa cười làm lành, vừa âm thầm lau mồ hôi. Từ lúc năm vị cao thủ này xuất hiện vẫn gây ra áp lực cho hắn, cũng không phải là hắn trời sinh hèn yếu, thật sự là thân thể cùng tinh thần đồng thời chịu áp lực khiến cho hắn không có dũng khí phản kháng, bởi vì phản kháng cũng không có hiệu quả, lấy thực lực của hắn làm sao chống đỡ được năm vị cao thủ Huyền Hoàng cơ chứ?

“Nếu đã mua vé, vậy thì tìm chỗ ngồi tốt mà quan sát cho kĩ. Ngươi nếu muốn quấy rối, lão phu cũng sẽ không nhớ thân phận Mặc gia Đại thiếu gia của ngươi, nên xử lý như thế nào sẽ xử lý thế ấy. Hôm nay bất kể là ai, muốn phá hư ngày hội luyện đan, lão phu sẽ kiên quyết xử lí kẻ đó!” Điền Nguyên nguyên lão ném ra một câu, mấy vị cao thủ còn lại mặc dù không nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn Mặc Đại Thiểu bị dọa sợ đến liên tục rút lui.

“Không dám không dám. Vãn bối vừa nãy đi tìm chỗ ngồi, hiện tại tìm được rồi, vãn bối sẽ không gây chuyện nữa, các vị bận rộn, không cần để tâm đến chúng ta.” Sau lưng áo ướt đẫm hơn phân nửa, Mặc Đại Thiếu tìm chỗ trống ngồi xuống, bọn họ nếu không thu hồi áp lực, hắn sẽ phải cùng thủ hạ bên cạnh hắn nằm sấp trên mặt đất.

Thật là đáng sợ!

Năm vị cao thủ Huyền Hoàng tạo thành tiểu đội trị an, đây tuyệt đối là lưỡi đao sáng loáng, lưỡi đao ở chỗ này, ai dám lỗ mãng?

Năm vị cao thủ liếc mắt nhìn nhau, thấy thái độ của Mặc Đại Thiếu coi như không tệ, bọn họ cũng lười cùng hắn so đo, nhất tề thu lại áp lực, rời đi khỏi chỗ này trả lại cho mọi người không khí bình thường.

Trải nghiệm một cảnh tượng như vậy, những kẻ vốn còn muốn gây chuyện hoặc nghi ngờ, oán trách việc sắp xếp địa điểm đều ngậm miệng lại, họa là từ ở miệng mà ra, bọn họ cũng không muốn bị năm vị cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng theo dõi.

Ba khu vực khác, sau khi lục tục trình diễn một hai sự kiện gây chuyện tương tự, không khí hội trường trở nên trật tự, rất nhiều người nhát gan không dám nói chuyện lớn tiếng.

“Có ý tứ. Viên gia, gia tộc Hiên Viên, cao thủ đứng đầu Đan Minh, tất cả đều điều động người.”

Khu vực phía Tây, có một người mang đấu lạp, đứng ở một góc phòng khách, thật giống như một thanh thần binh đứng sừng sững. Hắn dấu diếm hình dáng, toàn thân màu đen, khí tức xơ xác tiêu điều, không ngừng tràn ra ngoài, cho dù là cách hơn mười bước, cũng có thể bị lạnh lẻo trên người hắn lây sang.

Hắn đứng ở trong đó, ôm kiếm mà đứng, đấu lạp khẽ đung đưa.

Một bên cờ thưởng, vừa vặn che ở trước thân ảnh của hắn, làm cho người ta rất khó nhận thấy được sự hiện hữu của hắn. Không thể không nói, nơi này là vị trí ẩn nấp thích hợp nhất cả hội trường.

Cách đó không xa, có một thiếu nữ áo lam nhấc quần, ngó chừng nhìn quanh, tìm đường mà đến.

“Mưu ca ca đâu? Làm sao nháy mắt một cái đã không thấy rồi?”

Hoa Sở Sở nhìn khắp mọi nơi, chợt thấy phía sau lá cờ có một bóng người màu đen, hơi thở của hắn, hình dáng của hắn, giống y hệt Mưu ca ca, trong nội tâm nàng vui vẻ, nhận ra hắn chính là người nàng muốn tìm. Nhấc quần, hưng trí bừng bừng hướng hắn chạy vội qua.

“Mưu ca ca... A!” Nàng vừa mới gần tới, một làn gió lạ đập vào mặt đem nàng hất ngã.

Hoa Sở Sở xoa cổ tay và khuỷu tay, đau đến mức nàng thiếu chút nữa khóc ra nước mắt: “Mưu ca ca, là muội. Sao huynh lại động thủ đối với muội?”

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, vẫn đứng ở tại chỗ, không nhìn nàng, cả người thật giống như thần binh ngàn năm, hàn khí bức người. Hắn tựa hồ là đang chờ đối phương biết khó mà lui tự động rời đi, một mình hắn thanh tịnh.

Đáng tiếc hắn đánh giá thấp công phu dính người của Hoa Sở Sở, nàng nhận định người trước mắt chính là Độc Cô Mưu, ai bảo hắn biến mất ở gần đây, mà bộ dạng của người trước mắt lại cùng Độc Cô Mưu giống nhau đến thế?

“Mưu ca ca, huynh làm sao vậy? Tại sao không để ý tới muội? Muội chọc giận huynh lúc nào?”

Bò dậy, Hoa Sở Sở tiếp tục nhích tới gần.

“Cút!” Giọng điệu người lạ chớ tới gần, có thể chết rét một con voi lớn.

Hoa Sở Sở không làm gì được, nước mắt dâng lên, nàng thật vất vả để cho Mưu ca ca đối với nàng thân cận hơn một chút, chớp mắt một cái hắn lại cự tuyệt người ta ngàn dặm, cố gắng trước kia của nàng chẳng phải uổng phí sao?

Nghĩ đến điều này, nàng nước mắt của nàng lại rơi xuống như mưa: “Huynh làm muội rời khỏi nhà, rời khỏi Hoa gia theo huynh bỏ trốn, hiện tại Hoa gia không còn, cha mẹ muội cũng mất rồi, huynh bảo muội đi chỗ nào bây giờ?”

Đấu lạp, vạch đen vô số.

“Ngươi nhận lầm người.” Hắn hết kiên nhẫn nhắc nhở.

“Nhận lầm người?” Hoa Sở Sở chùi chùi nước mắt, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá mấy lần, lắc lắc đầu, “Huynh gạt người. Trên đời này trừ Mưu ca ca huynh, người người nào còn có sát khí lớn như vậy, trời sanh có khí chất sát thủ? Danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ của huynh cũng không phải là nói suông, huynh đừng hòng gạt muội!”

“Thiên hạ đệ nhất sát thủ?” Rốt cục có cái đem tới hứng thú cho Hắc y nhân, trước mặt chữ Thiên Nhất Hào Liên Minh Thích Khách hắn cũng dám tự xưng thiên hạ đệ nhất sát thủ? Hắn rất muốn xem một chút, đối phương đến tột cùng là người nào lại có thể cuồng vọng tự đại như thế?

“Nói cho ta biết, tên của hắn”

“Cái gì?” Hoa Sở Sở nhất thời không kịp phản ứng, cảm thấy hôm nay Mưu ca ca phản ứng thật quái dị.

“Nói cho ta biết, tên của hắn” Thanh âm lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.

Hoa Sở Sở bị lạnh lẽo của hắn làm kinh sợ,cả người run run, kinh ngạc nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy xa lạ. Từ từ, nàng ý thức được một vấn đề, có lẽ nàng thật sự nhận lầm người.

Trời ạ, làm sao bây giờ?

Không phải nàng đem lại phiền toái cho Mưu ca ca đấy chứ?

Theo bản năng, nàng rất muốn trốn.

Một cái tay không báo trước bắt được cổ áo của nàng, thanh âm thần bí xuyên qua lỗ tai: “Nói, tên của hắn.”

“Hắn, hắn... Hắn gọi...” Nàng đương nhiên không thể bán đứng Mưu ca ca, để cho Mưu ca ca lâm vào hiểm cảnh (hoàn cảnh nguy hiểm), con ngươi nhanh chóng chuyển động, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có người của Đan Minh đang tuần tra, nàng vội vàng hô lớn kêu cứu, “Cứu mạng a! Vô lễ a, có người đùa bỡn lưu manh a...”

Đấu lạp, một chuỗi mồ hôi lạnh rớt xuống.

Đã bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên có một tiểu nha đầu ở trước mặt hắn la “Vô lễ “, tuổi thực của hắn cũng có thể làm ông nội của nha đầu này.

Hoa Sở Sở la một cái, cao thủ khu vực này bằng tốc độ nhanh nhất tụ lại tới đây, vây quanh chữ Thiên Nhất Hào.

“Ngươi là...” Một tổ cao thủ này do Viên Trừng Nhiên dẫn đội, còn lại bốn gã cao thủ đều đến từ Viên gia. Viên gia vì ngày hội luyện đan lần này, có thể nói là bỏ ra tất cả những người tinh nhuệ, ra lực rất lớn lực, có thể thấy được Viên gia và gia tộc Hiên Viên quan hệ rất sâu xa.

Viên Trừng Nhiên kinh ngạc đánh giá hắc y nhân, đối phương toàn thân màu đen, khí chất giết chóc vây quanh người, không một chút che dấu. Bình thường mà nói, làm một gã sát thủ, đầu tiên phải học được như thế nào để ẩn nấp, trong khi đối phương không đề phòng giết người trong vô hình. Mà hắn không một chút che dấu sát khí của bản thân, cả người như hàn thiết thần binh, đứng sừng sững, sát khí bức người. Người như vậy, hoặc là không thích hợp làm sát thủ, hoặc là trời sanh sát thủ. Mà hắn, hiển nhiên thuộc về loại người sau.

Cả Long Tường đại lục, có sát khí kinh người như thế, nếu như lần này có người đặc thù... trong đầu Viên Trừng Nhiên lập tức hiện lên tên của một người... Liên Minh Thích Khách Minh Chủ, chữ Thiên Nhất Hào.

Hai mắt của hắn bỗng nhiên xảy ra biến hóa, cùng lúc đó, đôi mắt phía dưới đấu lạp cũng nhìn về hướng này. Sau hành động này, sát khí trên người đối đã phương dâng lên.

Chân Viên Trừng Nhiên không tự chủ được rút lui một bước, chỉ là một ánh mắt cũng làm cho hắn đứng không vững. Hắn là cao thủ cấp bậc Huyền Hoàng mà ngay cả ánh mắt của đối phương cũng không ngăn cản được. Thật đúng là nghịc thiên!

Cao thủ như thế đã vượt xa phạm vi hiểu biết của hắn, nhưng hắn cũng không phải là người bình thường, định thần lại rất nhanh, cung kính hướng đối phương chắp tay: “Hóa ra là tiền bối Liên Minh Thích Khách đại giá quang lâm, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”

Bốn người còn lại nghe thấy hắn nói ra bốn chữ Liên Minh Thích Khách, nhất tề cả kinh, trên người họ nhanh chóng nhận được áp lực từ đối phương, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa, bọn họ cũng không quên lơì đồn đại bên trong thành Đan Minh mấy ngày nay, người của Liên Minh Thích Khách muốn lấy mạng Vân Khê.

Không nghĩ tới người thật tới, hơn nữa người tới lại là đại nhân vật.

Làm sao bây giờ?

Ngày hội luyện đan còn chưa bắt đầu, Vân Khê cũng chưa tới hiện trường, người của Liên Minh Thích Khách đã mai phục bên trong rồi. Nếu không nhanh chóng đem đối phương diệt trừ, quá trình luyện đan nhất định bị ngăn cản.

Năm người ngầm trao đổi suy nghĩ, chân của một người trong số họ di chuyển, muốn đi tìm cao thủ cấp bậc cao hơn tới trợ giúp, bởi vì thực lực của người trước mắt cấp bậc này của họ không người nào có thể đối phó được.

Dưới chân cao thủ hơi di chuyển một chút, một làn gió lạ chợt bay đến, hai chân của năm người họ giống như bị thứ vô hình nào đó trói chặt đứng yên tại chỗ không thể nào hoạt động được, tứ chi cũng bị đối phương khống chế tại chỗ.

Năm người kinh hãi.

Bọn họ dù gì cũng là cao thủ cấp tông sư, chẳng nhẽ ở trước mặt nhiều người như vậy lại học Hoa Sở Sở hô lớn vô lễ với cứu mạng sao?

Đau khổ giãy dụa, mồ hôi nhỏ giọt.

Giờ phút này Hoa Sở Sở mới xem như hoàn toàn tỉnh ngộ, mình gặp được cao thủ, một cao thủ tuyệt đỉnh chân chính. Cổ của nàng còn rơi vào tay của đối phương, hai chân cách mặt đất trông giống như con gà nhỏ, bị lắc qua lắc lại giống như đồng hồ quả lắc.

“Sát thủ đại thúc, ta sai rồi ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi.” Trên gương mặt mang theo hai hàng nước mắt, nàng đáng thương quay đầu lại, đối mặt với đối phương.

“Nói cho ta biết, tên của hắn.” Hắn không phải là kẻ cố chấp bình thường.

Đám người Viên Trừng Nhiên căn bản không lọt vào mắt của hắn, hắn làm như không thấy, để cho hắn cảm thấy hứng thú chỉ có cái tên “Thiên hạ đệ nhất sát thủ” kia mà thôi.

Hoa Sở Sở mím mím đôi môi đỏ mọng, ảo não muốn chết, sao nàng không che miệng lại cơ chứ, đem tai họa đến cho Mưu ca ca rồi,làm sao đây?

Sớm biết đối phương là cao thủ Liên Minh Thích Khách giết người không chớp mắt, kiểu gì nàng cũng sẽ không nhắc tới mấy chữ “Thiên hạ đệ nhất sát thủ”, đây không phải là cố tình muốn ăn đánh sao?

Việc đã đến nước này, dù sao nàng cũng không thể khiến đối phương biết tên của Mưu ca ca, cổ nàng nghểnh lên, nhắm mắt lại bộ dạng thấy chết không sờn: “Vừa nãy ta nói nhảm, trên đời căn bản không có người này”.

“Tiền bối, xin hạ thủ lưu tình. Nàng chỉ là trẻ con không hiểu chuyện...” Viên Trừng Nhiên mở miệng cầu tình.

“Sát thủ, chưa từng có tình cảm.” Lời nói lạnh như băng từ trong miệng chữ Thiên Nhất Hào thốt ra, làm cho người ta không khỏi sinh ra ảo giác, lời của hắn giống như là chân lý.

Viên Trừng Nhiên ngẩn ra, đúng vậy, hắn là sát thủ làm sao sát thủ lại có thể hạ thủ lưu tình cơ chứ?

“Ngươi giết ta đi, ta chết cũng sẽ không nói. Ta tuyệt sẽ không để ngươi làm hại Mưu ca ca”.Hoa Sở Sở vò đã mẻ lại sứt (người mặc cảm tự ti cho mình là kẻ bất tài vô dụng), dù sao cũng chết, nàng bất chấp tất cả.

Không ngờ,cái tay bắt lấy cổ áo nàng đột nhiên buông lỏng ra,hai chân nàng bỗng nhiên rơi xuống đất, lung lay mấy cái suýt nữa thì ngã.

Cái gì? Sao tự nhiên lại thả nàng nhỉ?

Giống như là hiểu rõ tiếng lòng của nàng, thanh âm lạnh như băng của chữ Thiên Nhất Hào nói: “Quy củ của ta, ba không giết.”

Có ý gì? Hoa Sở Sở không hiểu.

Viên Trừng Nhiên nhận lời của hắn, thay nàng giải thích: “Liên Minh Thích Khách Minh Chủ, chữ Thiên Nhất Hào có quy củ ba không giết: người già, phụ nữ và trẻ em không giết, không giao tiền thù lao không giết, không muốn giết là không giết”

Đợi đọc xong ba không giết, ánh mắt Viên Trừng Nhiên bỗng nhiên sáng lên, nhận rõ một sự thật: “Tiền bối, nếu ngài có quy củ ba không giết vì sao phải giết Vân Khê? Chẳng lẽ tiền bối muốn phá quy củ của mình?”

Vân Khê là nữ nhân, có thể liệt vào hàng ngũ “người già,phụ nữ và trẻ em không giết”, vì sao còn có người truyền ra lời đồn, Liên Minh Thích Khách muốn đuổi giết Vân Khê đây?

Đây không phải là tự mình mâu thuẫn sao?

Chữ Thiên Nhất Hào lạnh lùng hừ nói: ” Quy củ ba không giết của ta, chưa bao giờ làm trái, ta sẽ tra rõ ràng đến cùng là người phương nào giá họa cho chúng ta”.

“Nguyên lai là như thế. Là vãn bối hiểu lầm. Nếu tiền bối tới cũng không có ác ý, Đan Minh chúng ta thành tâm hoan nghênh tiền bối đến. Tiền bối chính là cao nhân một đời, lý ra nên đứng ở bữa tiệc khách quý, nếu tiền bối không chê, để cho vãn bối dẫn đường, xin tiền bối đến ngồi ở bữa tiệc khách quý.” Viên Trừng Nhiên chủ động lấy lòng, thay vì cùng đối phương náo loạn, không bằng lôi kéo vào phe mình. Hắn cũng không trông cậy vào việc làm này của hắn có thể giúp được cái gì, chỉ hy vọng hắn không đem thêm phiền toái về là được rồi.

Chữ Thiên Nhất Hào lắc đầu, quả quyết cự tuyệt hảo ý của hắn: “Các ngươi đi, không nên quấy rầy ta.”

Viên Trừng Nhiên do dự, làm sao hắn có thể ngồi nhìn Hoa Sở Sở rơi vào trong tay đối phương mà không quản không để ý?

Hoa Sở Sở giành trước một bước, nói: “Viên thúc thúc, các ngươi đi đi, sát thủ đại thúc hắn không giết người già, phụ nữ và trẻ em, cho nên hắn sẽ không làm như vậy với ta. Sát thủ đại thúc chỉ là muốn từ chỗ ta nghe ngóng tung tích của Mưu ca ca mà thôi, không có chuyện gì lớn, các ngươi đi làm chuyện của các ngươi đi, không cần phải để ý đến ta.” Nàng vừa nói, vừa dùng sức nháy mắt, hi vọng Viên Trừng Nhiên có thể sớm cho truyền tin tức cho Độc Cô Mưu, để cho Độc Cô Mưu không xuất hiện trước mặt chữ Thiên Nhất Hào. Bởi vì chữ Thiên Nhất Hào chỉ nói không giết người già, phụ nữ và trẻ em, Mưu ca ca cũng không thuộc hàng ngũ người già,phụ nữ và trẻ em.

Viên Trừng Nhiên nhận được tin tức từ ánh mắt của nàng, âm thầm gật đầu, lúc này lực trói buộc trên người đã biến mất, đối phương hiển nhiên không muốn cùng bọn họ đối địch. Hai tay hắn hướng đối phương hành lễ, cung kính nói: “Đã như vậy vãn bối cáo lui trước. Tại hạ tên là Viên Trừng Nhiên, tiền bối nếu có cái gì cần, có thể cho người của Đan Minh hoặc đệ tử Viên gia chuyển đến tại hạ, tại hạ nhất định dốc hết toàn lực hỗ trợ.”

Chữ Thiên Nhất Hào không có bất kỳ phản ứng nào, chẳng qua là dùng ý niệm của hắn đem Hoa Sở Sở khống chế ở trong phạm vi khống chế của hắn, dường như cả người hắn lạnh như băng.

Đám người Viên Trừng Nhiên rốt cục cũng rút lui, hiện trường chỉ còn lại có hai người chữ Thiên Nhất Hào và Hoa Sở Sở.

Hoa Sở Sở len lén liếc đối phương, thận trọng nói: “Sát thủ đại thúc, vừa nãy ta thực sự nói lung tung, ngươi đem nó quên đi có được hay không? Võ công của ngươi lợi hại như thế, ngươi mới là thiên hạ đệ nhất sát thủ, Mưu ca ca căn bản là không phải là đối thủ của ngươi, ngươi không nên làm hại hắn có được hay không?”

“Tên của hắn.” Hắn cố chấp cùng một vấn đề như cũ.

Hoa Sở Sở than thở, đảo mắt, dù sao hắn không giết người già, phụ nữ và trẻ em, vậy thì cùng hắn chống đỡ đến cùng. Lúc trước nàng cũng dùng chiêu này đối phó với Mưu ca ca, sự thật chứng minh, chỉ cần kiên nhẫn, coi như là một người lạnh như băng cũng bị tan chảy.

Lại nói, sát thủ đại thúc trước mắt cùng Mưu ca ca thật đúng là vô cùng giống nhau.

Một khi đem người trước mắt cùng Mưu ca ca của nàng liên tưởng cùng nhau, Hoa Sở Sở nhìn lại người trước mắt cũng không cảm thấy đáng sợ. Nàng liếc mắt, ngọt ngào mỉm cười lấy lòng đối phương hướng: “Sát thủ đại thúc, có phải một mình người rất tịch mịch, muốn tìm người cùng ngươi trò chuyện? Vậy ngươi tìm đúng người rồi bình thường ta thích nhất nói chuyện với người khác...”

Máy hát một khi đã mở, nàng bô bô nói mãi không xong.

Về phần cảm thụ của người bên trong đấu lạp không ở trong phạm vi quan tâm của nàng.