Thiếu Tá, Kết Hôn Đi - Chương 48

Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Bát Trà Hương
www.gacsach.com

Chương 48: Âm mưu

Cố Thừa Hiên trở lại bộ đội mới vừa nghỉ ngơi hai phút liền nhận được lệnh lập tức lên đường. Anh vội vàng thay bộ đồ huấn luyện rồi chạy tới thao trường, tới nơi thì thấy Dịch đại đội trưởng đã đứng tại đó rồi, liền đi đến đứng bên cạnh, cau mày nhìn Dịch đại đội trưởng liên tục hút thuốc. Dịch đại đội trưởng duy trì tư thế kia, cũng không ngại tê chân, dưới chân không biết có bao nhiêu tàn thuốc.

“Tôi nói”, Dịch đại đội trưởng hút thuốc xong, tiện tay ném tàn thuốc, vỗ vỗ tay đứng lên, “ chú nên có chừng mực...”

“Vâng, tôi hiểu...” Cố Thừa Hiên buông lỏng thần kinh căng thẳng, dừng lại mấy giây, lại nói: “Khi nào xong việc, tôi muốn xin phép nghỉ!”

“Ừ”, ngoài dự đoán không ngờ Dịch đại đội trưởng lại sảng khoái mà đồng ý, vỗ vỗ vai Cố Thừa Hiên khích lệ: “Vợ tôi nói, vợ của cậu muốn đi Vân Nam, nếu là... Anh cũng đi ngay luôn đi, tiết kiệm phiền toái. Khi nào cùng vợ trở về thì báo cáo”.

“Vâng” Cố Thừa Hiên lên tiếng, anh biết Dịch đại đội trưởng tại sao đồng ý nhưng anh lại không muốn như vậy thôi.

Dịch đại đội trưởng liếc nhìn vẻ mặt của Cố Thừa Hiên. Cố Thừa Hiên từ trước đến nay đều hết sức trầm tĩnh, bất kể là đối mặt với việc gì, vẫn có thể giữ tâm trạng bình tĩnh. Thậm chí Dịch đại đội trưởng không biết cái gì có thể làm cho anh có thể trở nên mất bình tĩnh.

Nhưng thật ra thì Cố Thừa Hiên không bình tĩnh như thế. Kể từ khi nhận nhiệm vụ này thì anh biết chỉ có hai khả năng: hoặc là thành công có thể cứu người làm nhiệm vụ nằm vùng kia ra; hoặc là cùng nhau nằm lại vùng đất đó...

Dịch đại đội trưởng có lòng tin rất lớn với Cố Thừa Hiên. So với toàn đội thì năng lực của anh là tốt nhất, theo lý thuyết thì Cố Thừa Hiên thật sự là một lựa chọn sáng suốt để nhận nhiệm vụ lần này. Nhưng... nếu có thể thì Dịch đại đội trưởng không hi vọng Cố Thừa Hiên được chọn. Tất cả mọi người đều hiểu, tỉ lệ thành công sống sót trở về là rất mong manh. Bởi vì người nằm vùng kia là một người có kinh nghiệm vô cùng phong phú, là một bộ đội đặc chủng có năng lực rất lớn. Người như vậy cũng bị bọn chúng phát hiện, bị hành hạ không biết sống chết ra sao, những người khác có thể đi cứu hay sao? Cố tình không để bứt dây động rừng, cấp trên chỉ cho phái một người có năng lực lớn, một người chấp nhận hi sinh liều chết để cứu người nằm vùng kia ra. Cho nên người ưu tú nhất cả đội- Thừa Hiên là lựa chọn lí tưởng nhất.

“Lão Dịch, tôi muốn anh hứa với tôi một chuyện”. Cố Thừa Hiên nghiêng đầu nhìn Dịch đại đội trưởng, “Nếu như tôi không thể trở về, lá thư này phiền anh giúp tôi trực tiếp giao lại cho Tiểu Cửu. Những điều cần nói tôi đều viết vào thư hết, bây giờ cũng không còn gì không yên lòng”.

Giọng nói của anh bình thản nói ra những lời chung thân đại sự mà dặn dò. Dịch đại đội trưởng cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự quyết định là vì nước quên thân, vì dân phục vụ. Dịch đại đội trưởng vốn cho rằng Cố Thừa Hiên sau khi lập gia đình, đương nhiên anh sẽ ưu tiên vợ con của mình lên hàng

đầu, ít nhiều trong lòng cũng có chút nhớ thương, làm chuyện gì cũng không thể liều mạng như trước. Nhưng bây giờ nhìn lại Dịch đại đội trưởng biết mình sai lầm rồi...

Trong lòng Cố Thừa Hiên hai chữ “Trách nhiệm” đã khắc vào xương tủy, lẫn vào trong máu, vĩnh viễn không biến mất.

“Lá thư này trước tiên tôi sẽ giữ dùm cậu, nhưng thằng nhóc cậu đừng hi vọng tôi sẽ đưa nó ra ánh mặt trời. Cậu phải giữ tính mạng trở về, sau đó còn cùng vợ nhanh chóng sinh con dưỡng cái”. Dịch đại đội trưởng đè nén tâm trạng đau buồn trong lòng.

Cố Thừa Hiên vẫn không nhúc nhích, hé miệng nói: “Thằng nhóc nhà anh rất lì lợm, con gái của tôi khẳng định là rất ngoan ngoãn, con trai xếp hàng theo đuổi chắc cũng phải kéo dài từ đây đến chân núi. Đến lúc thi tuyển con rể, chắc phải nhờ đến Tiểu Cửu chấm điểm!”

“Đúng là không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết nghe lời vợ”. Dịch đại đội trưởng khinh thường liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên căng thẳng, há miệng, lại không thể nói gì.

Cố Thừa Hiên quay đầu nhìn theo ánh mắt của Dịch đại đội trưởng chỉ thấy một máy bay trực thăng đang hạ cánh xuống. Cố Thừa Hiên quay sang, gật đầu một cái thay lời tạm biệt, chỉ để lại một câu nói: “Làm anh em có kiếp này không có kiếp sau! Chờ tôi trở lại, hai chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu. Không say không về!”

Cố Thừa Hiên trước sau lạnh lùng, người duy nhất mà anh dùng ánh mắt ấm áp đầy tình cảm để nhìn chắc chỉ có mình Tiểu Cửu. Dịch đại đội trưởng nghe xong thì cười ha hả, gật đầu, đưa mắt nhìn Cố Thừa Hiên bước lên trực thăng, ngước nhìn hồi lâu, mới xoay bước đi về phòng làm việc, một cước đá gãy chiếc ghế.

Ninh Mông ở nhà đợi hai ba ngày, mới đợi đến chú bảy tới thành phố N. Trước khi đi, cô cố tình gọi điện thoại báo với Cố Thừa Hiên, nhưng điện thoại anh tắt máy, có thể là đang đi thi hành nhiệm vụ. Nên cô quyết định nhắn tin, nhắn lại hành trình của mình cho Thừa Hiên biết rồi lên máy bay. Trên máy bay chú bảy hỏi sao Cố Thừa Hiên không đi cùng cô, suy nghĩ đến mức độ đặc biệt của công việc anh, cô chỉ đành

trả lời qua loa là bộ đội không phải muốn nghỉ lúc nào cũng được. Chú bảy nghe xong thì không ngừng lắc đầu, không ngừng trách móc Thừa Hiên, nói ít nhất cũng phải đến đưa tiễn

Chú bảylà một thương nhân, vô cùng thương yêu Ninh Mông. Ban đầu khi nghe tin Ninh Mông muốn gả cho bộ đội, liền phản đối. Quân tẩu không phải là dễ làm! Chưa kể việc không có chồng ở bên cạnh, tất cả mọi việc trong nhà đều do người phụ nữ đảm nhận. Hoàn cảnh đó làm sao mà chú bảy muốn Ninh Mông bảo bối phải nếm trải. Nhưng không hiểu sao ông cụ đối với cuộc hôn nhân này thì lại tỏ vẻ vui mừng lắm, nên cho dù chú bảy có muốn phản đối cũng không được.

Ninh Mông giải thích mấy lần, lại cảm thấy đối mặt với một người vừa thông minh vừa từng trải như chú bảy quả thật quá khó khăn, liền không trả lời nữa chỉ im lặng lắng nghe.

Hai người đến Vân Nam thì Ninh Trí Ngôn chi nhánh công ty có cử người đến đón. Ninh Mông nóng lòng không đợi được, liền trực tiếp nói hay là trước tiên đi Tây Song Bản Nạp xem một chút, Ninh Trí cũng không có ý kiến. Hai người lại lên xe đi Tây Song Bản Nạp. Xe vừa tới nhà của Nham Nạp, chỉ thấy một bé gái chừng mười bốn mười lăm tuổi ngồi trước cửa, mặc đồ dân tộc Thái. Vừa thấy có xe dừng trước cửa nhà mình, lại có rất nhiều người lạ bước xuống, hoảng sợ vội vàng quay vào nhà kêu lớn: “Mẹ, mẹ mau ra đây a!”

Ninh Mông nhìn bé gái có khuôn mặt rất giống với chú Nham Nạp, thì đối với bé gái này có thiện cảm. Cô đi lên phía trước, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, chỉ thấy trong nhà có một phụ nữ chạy ra, có chút ngạc nhiên rồi nhìn Ninh Mông với ánh mắt dè chừng.

“Các người tìm ai?”

“Tôi tới tìm chú Nham Nạp”. Ninh Mông nặn ra một nụ cười, cố gắng làm cho người phụ nữ này yên tâm.

“Mọi người đợi một lát, tôi đi gọi anh ấy!” Dứt lời, liền nắm tay bé gái kéo vào nhà.

Một lát sau chỉ thấy một người đàn ông mặc cảnh phục bước ra. Người này nhìn mọi người đứng đó, trên mặt cũng đầy nghi ngờ, yên lặng một lát, cố gắng nhớ lại xem đã quen mọi người trong trường hợp nào, chỉ cảm thấy cô gái này có khuôn mặt rất quen nhưng không biết là ai.

“Tôi chính là Nham Nạp, mọi người là ai?”

“Chú Nham Nạp, cháu là Ninh Mông”. Ninh Mông cười trả lời

“Tiểu Cửu?” Nham Nạp có chút giật mình nhìn người trước mặt, sau đó liền nở nụ cười, “Mười sáu năm mới gặp lại cháu, cháu trở thành người lớn rồi! Sao cháu lại tới đây?”

Ninh Mông cùng Ninh Trí liếc nhìn nhau, nghi ngờ, không phải là chú Nham Nạp kêu cô tới sao?

“Không phải chú kêu cháu tới hay sao?” Ninh Mông hỏi, “Chú không phải nói mộ của chú nhỏ xảy ra chút vấn đề, muốn mọi người đến để dời mộ chú nhỏ về thành phố N hay sao?”

“Không có, mộ phần của hai người đều tốt, mỗi tuần khi nghỉ phép chú đều đi xem qua mà!” Nham Nạp lập tức phủ nhận nói, lại sợ đối phương không tin, cố ý muốn dẫn Ninh Mông cùng Ninh Trí đi xem qua một chút, “hay tôi dẫn mọi người đi xem?”

Mấy người đi tới trước mộ, thấy mộ phần hợp táng của hai người quả thực vẫn bình thường. Ninh Mông nén khóc mà quỳ xuống tế bái, Ninh Trí gọi điện thoại về nhà cùng Ninh Trí Văn thương lượng về việc này, cuối cùng quyết định quay về thành phố N. Mặc kệ người gọi cuộc điện thoại kia có âm mưu gì nhưng chắc không phải xuất phát từ ý tốt. Vì sự an toàn của Ninh Mông, quay về sớm chừng nào thì an toàn chừng đó.

Nham Nạp kiên trì muốn Ninh Mông ở lại nhà ăn cơm rồi mới trở về, đoàn người từ chối không được, liền đồng ý, quay về nhà Nham Nạp.

Vợ Nham Nạp biết người quen cũ của chồng đến thăm thì liền vào bếp chuẩn bị thức ăn. Con gái của Nham Nạp tên là Diệp Hương, là một tiểu cô nương hoạt bát, cứ vây quanh Ninh Mông hỏi chuyện. Ninh Mông đều từ tốn trả lời, cô bé lúc bị mẹ gọi vào bếp phụ vẫn còn chưa thỏa mãn. Ninh Mông mệt mỏi ngồi xuống, tinh tế thưởng thức trà do Nham Nạp pha, thở dài nói: “Cháu nhớ khi đó, chú nhỏ rất thích uống trà do dì Ngọc Ân pha”.

“Đúng vây...” Nham Nạp đặt li trà xuống, thở dài, “Khi đó mọi người đều nói gia đình chúng tôi có hai cô gái kiều diễm nhất thôn, nhưng ai biết sau lại... Ai... Tôi đến bây giờ đều không hiểu rõ, Ngọc Hãn đối với em ruột của mình mà vẫn có thể xuống tay độc ác đến như vậy...”

“Khi đó cũng còn trẻ tuổi, không chịu nổi sự lạnh lùng, làm như vậy cũng là bình thường. Chỉ là cô ấy làm hơi quá mức thôi...” Ninh Mông lại uống một hớp trà mới nói, “Phụ nữ sợ nhất không phải là dung nhan già yếu, mà là vì sự oán hận đau khổ trong lòng mà nhanh chóng già đi”.

Nham Nạp nghe lời này, tán đồng gật đầu một cái: “Chú hôm trước có vào phòng giam thăm Ngọc Hãn, nó đối với chuyện năm đó vẫn nhớ mãi, bất kể là đối với Ngọc Ân hay Ninh Trí Dũng cũng mang tâm trạng ân hận, chỉ là chúng ta vẫn chưa dám nói cho nó biết chuyện Ngọc Ân tự sát. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình nó, nó có làm nhiều chuyện không đúng hơn nữa, chúng ta cũng không muốn mất đi người thân nào nữa”.

“Cháu hiểu” Ninh Mông cũng gật đầu tỏ vẻ thông cảm, “Đúng rồi chú Nham Nạp, cháu đã kết hôn, khi nào có thời gian, cháu sẽ cùng chồng đến thăm chú”.

Nham Nạp mặt tràn đầy nụ cười gật đầu, sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Mông liền theo Ninh Trí Ngôn trở về Côn Minh.

Hai người vừa mới lên xe đi thì lại có một xe cảnh sát dừng ở trước nhà Nham Nạp. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ của bộ đội đặc chủng. Nham Nạp nhìn thấy cấp trên thì liền mời vào nhà.

“Nơi này, anh xem một chút, đây là nơi trú ẩn của trùm buôn bán thuốc phiện sao?” Người thanh niên kia từ khi trên xe đến khi vào nhà vẫn im lặng, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, nhưng vẻ mặt thì hết sức nặng nề. Vào phòng ngồi xuống ghế của mình, cũng không cần đợi ai giới thiệu, thì liền lấy ra một bản đồ hỏi Nham Nạp.

Nham Nạp đang theo dõi vụ án này, cẩn thận mà xem bản đồ, gật đầu.

“Ừ”. Người thanh niên trẻ tuổi kia cất bản đồ lại, trà cũng không muốn uống... đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc Nham Nạp tiễn mọi người ra cửa, lại thấy người này nhìn chằm chằm cái kẹp tóc mà con gái đang nắm trong tay. Chiếc kẹp tóc này là Ninh Mông trước khi chia tay đã tặng cho Diệp Hương. Nham Nạp cảm thấy kì quái, tầm mắt quan sát người thanh niên, lại thấy người thanh niên này nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, lên xe đi mất...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3