Thứ Nữ Công Lược - Chương 182
Thứ Nữ Công Lược
Chương 182: Từ quan (Trung)
https: //gacsach.com
Tay Từ Lệnh Nghi tiến vào từ vạt áo của Thập Nhất Nương, thực tự nhiên mà dừng lại bên hông nàng, thật giống như hắn đã làm vậy hàng trăm ngàn lần trước kia.
Thập Nhất Nương nhất thời giật mình ngây ra đó.
Nàng có thể cảm giác được, hành động này không có tính tình dục ở bên trong, thuần túy chính là một tư thế thôi.
Tuy nghĩ như vậy, nàng vẫn có chút bất an mà giật giật.
Từ Lệnh Nghi lập tức cảm giác được thê tử không yên.
Hắn thấy cực kỳ thú vị.
Khi bị mình khi dễ có tiểu nha hoàn xông tới, rõ ràng tức giận không kiềm được, mà làm như không quản, không thèm để ý tự mình đi đến chỗ thái phu nhân. Kết quả sáng sớm lúc mình đem việc vì nàng chuẩn bị thỏi bạc cùng ngân phiếu đưa qua, trong mắt nàng lập tức thoáng hiện sự bất an, lập tức hỏi mình một người ở nhà có nhàm chán hay không, còn an bài Kiều di nương đến ở cùng. Chính mình từ chối cho ý kiến. Nàng từ ngõ Cung Huyền trở về lập tức ân cần hỏi mình ở nhà làm cái gì... Hắn vốn nghĩ nói một mình ở nhà ngây người cả ngày, nương theo chuyện này làm cho nàng quýnh lên, nhưng kết quả phát hiện nội vụ phủ chỉ thu ba trăm lượng bạc của Từ gia lại làm cho nàng một hộp trang sức dị thường hoa lệ, nàng lại càng thêm chột dạ giống như nàng chiếm tiện nghi của nội vụ phủ, bởi vì thế mình sẽ bị người ta bắt được nhược điểm, sau đó hãm hại vu khống bất trung bất nghĩa.
Nói thật, loại suy nghĩ này của nàng có chút buồn cười– Thuận vương nếu là người không quang minh chính đại, cũng sẽ không thể dùng thân phận thân vương chưởng quản nội vụ phủ.
Loại việc đem đồng hồ làm thành đồng hồ khổng lồ này, hắn cũng thường làm, còn làm rất thuận tay, trong triều từ trên xuống dưới hưởng ưu đãi của hắn không ít. Trừ phi có một ngày Hoàng Thượng tính thanh toán đồng thời hai người bọn họ, bằng không, những ánh mắt lòe sáng của bọn đại thần nội các sẽ không lấy việc này mà đem đi buộc tội mình, nhưng vậy nhất định sẽ kéo theo Thuận vương; buộc tội Thuận vương, đương nhiên tự buộc tội bản thân mình.
Cũng không biết vì cái gì, lúc hắn thấy nàng trộm phân phó nha hoàn nhanh chóng đem hộp trang sức kia di chuyển ở trước mắt mình với bộ dáng nén tránh, thì trong lòng thấy ấm áp.
Tuy nhiên nói là phiền toái nội vụ phủ làm một vật dễ đập vào mắt như vậy, nhưng nàng rốt cuộc cũng vì suy nghĩ cho mình...
Lúc ấy tâm niệm xoay chuyển, một lòng muốn trêu chọc nàng càng thêm mãnh liệt.
Cho nên hắn làm ra vẻ thanh bình, giả vờ nhắc tới nên vì chuyện hộp trang sức mà đi tạ ơn Thuận vương. Nàng quả nhiên liền nghĩ theo hướng mình muốn, trở nên có chút rất bất an... Chờ hắn làm như vô tình đem tay đặt ở bên hông của nàng, liền có thể cảm giác được nàng có chút mất tự nhiên, nhưng không có cứng ngắc giống như trước kia vậy.
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, hắn không khỏi cong nhẹ khóe miệng, giọng điệu mang theo vài phần không thể làm gì: ”Thuận vương tặng nhân tình này rất lớn. Nàng cũng biết, mắt thấy sắp qua năm, nội vụ phủ bận rộn đến chân không chạm đất, trước khi hết năm còn phải chế tạo giúp nàng một hộp đựng trang sức. Ta không đi một chuyến, thì không có lễ phép rồi.” Nói cũng chưa kịp nói gì xong, hắn liền cảm giác được cả người nàng co lại.
Từ Lệnh Nghi trong lòng vui vẻ, thở dài nhẹ như lông hồng.
Trong ban đêm yên tĩnh này, lại có thể nghe rõ ràng.
Thập Nhất Nương cảm giác cái tay đặt bên hông nàng giống như bàn ủi nóng rực, nhưng điệu bộ hắn tùy ý khiến cho nàng chỉ có thể lựa chọn bỏ qua– nếu giờ phút này kinh hãi nho nhỏ, không khỏi quá làm dáng đi. Mặc dù như thế, nhưng nàng nói chuyện vẫn có chút mất hồn: “Nhưng chân ngài...”
Từ Lệnh Nghi cố nén cười, giọng điệu ngưng trọng nói: ”Ta ngồi ấm kiệu đi là đến nơi, bệnh thấp khớp này vốn là lúc tốt lúc xấu. Nếu có người hỏi đến, liền nói cảm giác tốt lên một ít, nên đi ra ngoài.”
Nếu ra ngoài đi lại, mà không đi thăm nhạc mẫu bị bệnh, ngược lại đi đến phủ Thuận vương. Điều này chẳng phải cho người ta biết lại có một chuyện làm nhược điểm lúc nào cũng có thể dùng sao. Nghiêm túc mà nói, chuyện này cũng bởi vì Từ Lệnh Nghi đối với đại thái thái chỉ có tôn kính bên ngoài, khi làm việc không có đem nàng để ở trong lòng, chưa từng lo nghĩ đến chuyện đó.
Thập Nhất Nương uyển chuyển nhắc nhở hắn: “Vậy ngài chẳng phải còn phải đi ngõ Cung Huyền sao? Rất phiền toái đó!”
Mình thật sự quên mất chuyện này!
Căn bản Từ Lệnh Nghi không có chuẩn bị đi phủ Thuận vương, nên suy nghĩ cũng sẽ không thực sự chu đáo. Nghe vậy nói: ”Cũng đúng. Nàng hôm nay về nhà mẹ đẻ ta đều không có đi cùng. Ngày mai lại gấp gáp đi chỗ Thuận vương, quả là có chút không thích hợp. Bất quá, Thuận vương quyền cao chức trọng, trừ bỏ ta, người khác đi cũng không tốt...”
Giọng điệu hắn chậm lại, bộ dạng như thật sự tự hỏi bản thân về việc này, lại giống như thực khó xử. Thập Nhất Nương nghe có chút chột dạ, nhưng cũng không có biện pháp, trừ bỏ Từ Lệnh Nghi ra không có bất luận kẻ nào có thể giúp mình... Nàng đành phải lựa chọn bỏ qua khó xử của hắn, lại cảm giác được tay hắn đang yên ổn thành thật đặt ở bên hông mình đang tinh tế vuốt ve da thịt mình.
Lần đầu tiên thân mật, Từ Lệnh Nghi liền phát hiện tân nương tử có thân thể trắng như tuyết làm cho người ta lưu luyến. Nhưng lúc ấy tình huống đặc thù, về sau lại càng làm việc qua loa, chưa kịp nhấm nháp.
Giờ phút này dính trên da thịt nõn nà trơn bóng của nàng, ngón tay liền tự động vuốt nhè nhẹ.
Nhẵn nhụi tinh tế tỉ mỉ như sứ, lại ấm áp ôn hòa... Trong lòng hắn rung động, giọng điệu không tự chủ mà chậm lại.
Có vài người lúc lâm vào trầm tư sẽ làm ra một ít hành động vô ý thức.
Từ Lệnh Nghi cố ý hay là vô tình đây?
Thập Nhất Nương không kịp suy nghĩ, thì cảm giác tê dại bên hông làm cho thân thể ngây ngô của nàng lập tức có phản ứng– nàng nhịn không được cười ” Phốc” một tiếng, lắc lắc thân thể tránh tay hắn.
“Ngưa ngứa!”
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại như không có xương vặn vẹo trong lòng hắn, làm những thứ phong tình còn lưu lại trong trí nhớ kia lập tức biến thành ngọn lửa cực nóng, từ trong đầu nhanh chóng lẻn đến bụng, khiến cho cả người hắn đều căng cứng lên... Tiếng cười rung động như chuông ngân rồi lại giống như trống chiều truyền đến lỗ tai hắn.
Hắn lập tức khống chế cảm xúc của mình, đầu óc bay bay xoay chuyển.
Từ khi hai người bắt đầu thân mật, đây là lần đầu tiên nàng ở trong lòng hắn cười không có phòng bị như vậy. Nếu như giữa hai người vẫn một mực vui vẻ như vậy, nàng có thể dần dần trở nên bớt sợ hãi mình một ít hay không?
Người thông minh bình thường đều vì mình mà sáng tạo cơ hội, huống chi là có cơ hội như vậy.
Từ Lệnh Nghi lập tức có chủ ý.
Hắn giả bộ không biết, nhẹ nhàng hỏi nàng: ”Làm sao mà ngứa?” Tay lại nhẹ nhàng gãi gãi bên hông nàng.
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
Từ Lệnh Nghi, thế nhưng đùa giỡn với nàng!
Cảm giác được thê tử sửng sốt một chút, Từ Lệnh Nghi lại thử: “Là ngứa ở nơi này?” Lại gãi một chút.
Thập Nhất Nương không chỉ cảm thấy ngứa, còn cảm giác có hương vị của sự trêu đùa.
Nàng thả lỏng xuống, nhịn không được cười kéo tay hắn ra: ”Đừng náo loạn, thật sự rất ngứa!” Thân thể không tự chủ được lại uốn éo.
Giống con mèo nhỏ ở trong lòng ngực hắn... Từ Lệnh Nghi cảm thấy được cảm xúc của mình tăng vọt, ở nơi nào đó mơ hồ đau.
Hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn cù nách nàng.
”Đừng, đừng, đừng...” Thập Nhất Nương cầu xin tha thứ, giống như đường mạch nha uốn éo trong lòng hắn.
Trong lúc vô tình tay đụng tới một khối trơn trượt non mềm...
Lửa trong tâm Từ Lệnh Nghi không thể khống chế chạy loạn khắp nơi.
Thập Nhất Nương giống như bị phỏng, mặt như bị thiêu cháy, vội xoay người, bất động thanh sắc cùng Từ Lệnh Nghi giãn khoảng cách.
Bất đồng với sự cứng cỏi ẩn nhẫn trước kia... Từ Lệnh Nghi lập tức ý thức được điểm này, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.
Ôm Thập Nhất Nương ở bên tai nàng ái muội nói: ”Phải cố gắng dưỡng vài năm mới nắm được...” Nói xong, ngón tay cái còn đụng đụng đỉnh phấn nộn mang theo mấy phần mùi vị trêu tức.
Từ Lệnh Nghi, thế nhưng đùa giỡn nàng?
Thập Nhất Nương nhất thời ngây người.
Tay hắn liền trườn theo đường cong ôn nhu của nàng dừng lại ở trên lưng mảnh khảnh như cành liễu: ”Vẫn là phong cảnh bên này tuyệt đẹp!”
Hơi thở cực nóng phà vào lổ tai nàng, Thập Nhất Nương không còn nghi hoặc.
Hắn thật sự đang đùa giỡn nàng!
Thập Nhất Nương vừa thẹn lại vừa sợ.
”Hầu Gia...” Thanh âm hơi lộ ra chút hờn dỗi.
Từ Lệnh Nghi khóe miệng vểnh cao lên.
Tay liền theo eo nhỏ nhắn trượt xuống...
Thập Nhất Nương hít một ngụm khí lạnh.
Quý thủy mình là lúc nào... Giống như gần trung tuần... Hiện tại là hạ tuần...
Nghĩ vậy, thân mình nàng không khỏi run nhè nhẹ.
”Hầu Gia!” Thanh âm nàng rơi rụng thành mảnh nhỏ.
Từ Lệnh Nghi rất là ngoài ý muốn.
Vừa rồi đều tốt, như thế nào... Lại nghĩ đến lần đó mình nửa đường phải bỏ dở... Ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: ”Có phải sợ hãi hay không?”
Thập Nhất Nương thực sợ hãi.
Nàng sợ mình mang thai.
Nhưng trong lòng cũng hiểu được, lời này là vạn vạn lần không thể nói ra
Chính là thân thể run rẩy càng lợi hại.
Từ Lệnh Nghi đem toàn thân mình nàng đang co thành một khối ôm ở trong lòng, càng có thể cảm giác được nàng tinh xảo hơn so với bình thường... Làm cho trong lòng hắn mềm mại có thể chảy ra nước...
Hắn nắm tay của nàng, từ eo chính mình chậm rãi trượt thẳng xuống...
“Thập Nhất Nương,” Thanh âm thuần hậu trở nên có chút khàn khàn,” Đến...” Mặt nóng bỏng dán vào hai gò má của nàng, nàng có thể cảm giác được rõ ràng cảm xúc hắn quay cuồng.
Thập Nhất Nương cảm thấy được toàn thân mình đều thiêu cháy.
”Ta, ta không biết...”
Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng cười rộ lên: “Các mama không nói với nàng...”
Thập Nhất Nương không có nghe.
Nàng cảm thấy mình hiểu.
Nhưng trên thực tế, hiểu cùng hành động là hai chuyện khác nhau.
Thập Nhất Nương trầm mặc Từ Lệnh Nghi vui sướng.
Từ Lệnh Nghi cười rộ lên, cúi người nửa đè lên Thập Nhất Nương, đem vành tai của nàng ngậm trong miệng.
...
Thập Nhất Nương cảm thấy tất cả đầu óc mình đều thành tương hồ.
Nàng không biết mình rốt cuộc làm cái gì, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảm giác được hắn ra, lúc này mới giật mình cương cứng.
Đầu óc Từ Lệnh Nghi trống rỗng, thân thể có chút phóng túng sau khi thỏa mãn, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.
Phát hiện mình còn đè nặng lên Thập Nhất Nương, hắn không khỏi nói: ”Nàng không sao chứ?” Thanh âm có chút gấp.
Hiện tại tình huống của bọn họ như vậy dù sao không phải bình thường... Nhưng nàng có khiếp trước, cái này căn bản không tính là gì. Từ Lệnh Nghi hoàn toàn không cần để ý.
Thập Nhất Nương vội nói: ”Ta không có việc gì!” Hơi có ý tứ an ủi hắn.
Từ Lệnh Nghi vẫn sợ đè nặng nàng, liền dịch chuyển thân mình, nhớ lại nàng mới vừa rồi ôn thuận, trong lòng ấm áp, lại có chút thương hại đem nàng ôm vào trong lòng, tay vỗ về tóc của nàng như có như không.
Cảm giác được hắn đạt được sự thỏa mãn, cảm xúc của Thập Nhất Nương rốt cục thả lỏng.
Nàng có chút mỏi mệt ỷ trong lòng hắn rơi vào giấc ngủ say.
Một đêm không mộng mị, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Từ Lệnh Nghi đã không ở bên người.
Hổ Phách vội nói: ”Hầu Gia đi ‘bán nguyệt phán’.”
Lúc này mới giờ chính mão, hắn liền đi ‘bán nguyệt phán’.
Thập Nhất Nương cả kinh: ”Hầu Gia khi nào đi? Có ai tìm Hầu Gia?”
Hổ Phách lắc đầu: ”Không ai tìm Hầu Gia. Hầu Gia giờ chính dần đi. Còn phân phó nô tì đừng đánh thức phu nhân.”
Lòng Thập Nhất Nương tràn đầy nghi ngờ xuống giường, mới vừa rửa ráy xong, Từ Lệnh Nghi bước vào.
Hắn mặc đạo bào gấm màu xanh da trời, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sảng khoái, thấy Thập Nhất Nương đã thu thập thỏa đáng, một mặt ngồi xuống Lâm Song đại kháng, một mặt kêu nha hoàn mang đồ ăn sáng.
“Hầu Gia đi nơi nào? Sáng sớm, cũng không nói một tiếng, làm cho thiếp thân lo lắng.”