Tiên Nghịch - Chương 1228
Chương 1228: Tế đàn của Cổ Thần
- Ngươi làm bị thương nàng, phải trả giá đắt!
Tiếng nói của Vương Lâm lạnh giá, cầm lấy con bọ cạp nện xuống một lần nữa. Ầm một tiếng, con bọ cạp nọ bị hắn nắm lấy hai cái đuôi xé ra. Thân thể khổng lồ của con bọ cạp ầm ầm rơi vào hư vô, toàn thân tan nát, máu tươi tràn ngập không trung.
Trong nháy mắt khi hạ xuống, Văn Vương kêu lên kịch liệt, điên cuồng lao ra, sau khi tới gần con bọ cạp, cái miệng to lớn liền hung hăng đâm lên cái khe trên mình nó, xuyên thẳng vào trong, hút mạnh một cái, thần sắc lộ vẻ hưng phấn.
Phía sau nó, năm nghìn Văn thú còn lại cũng xông tới, bất ngờ vờn quanh con bọ cạp, những cái vòi sắc bén đều đâm vào, điên cuồng hút.
Con bọ cạp kêu lên thảm thiết, dường như lầ một lần giãy giụa cuối cùng trong đời nó. Chỉ là sự giãy giụa này rất yếu ớt, không thể ngăn cản lực hút đồng thời của năm ngàn Văn thú.
Cảnh tượng này dù là Vương Lâm chứng kiến cũng thấy da đầu tê dại.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể con bọ cạp nhanh chóng héo rũ xuống, máu huyết toàn thân đã mất sạch, ngay cả lý giải đối với thiên đạo cũng đã tán đi, bị Văn thú hút hết.
Văn vương kêu lên, lộ ra vẻ mừng như điên, thân thể run rẩy, không ngờ tu vi tăng mạnh. Không chỉ có nó, năm nghìn con Văn thú còn lại cũng đều kêu lên hưng phấn.
Chúng nó hút máu của mãnh thú, hấp thu tinh hoa trong đó, bản thân điên cuồng tăng trưởng, giờ phút này mãnh mẽ bay ra, đuổi theo mãnh thú bốn phía đang bỏ trốn. Một khi đuổi theo, chúng thường công kích thành đàn, dường như phát điên, không ngừng hút máu.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn về Văn thú, cất bước đi tới trước thi thể của con bọ cạp, tay trái vung lên, trực tiếp giật bảy cái đuôi còn lại xuống. Hắn cầm chín cái đuôi của con bọ cạp, há mồm phun một đạo nguyên khí, hóa thành ngọn lửa màu lam bùng cháy.
Vừa thiêu đốt, ánh mắt Vương Lâm vừa lóe lên một đạo cấm chế, không ngừng hạ xuống. Trong chốc lát, chín chiếc đuôi bọ cạp dung hợp làm một, bị Vương Lâm thu vào trong khe nứt trữ vật.
Tay trái hắn lại nắm thành quyền, ầm ầm đánh vào đầu con bọ cạp. Đầu nó vỡ tung, lộ ra một hắc đan lớn bằng nắm tay. Ở hắc đan có một khuôn mặt nữ tử lóe lên, lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Mãnh thú cấp mười ba, nếu có thể hóa thành hình người thì giống như có hai tính mạng vậy, dù là thú thể tan nát thì nguyên thần cũng có thể ngưng tụ trong cơ thể.
Khi nữ tử trong hắc đan còn đang hoảng sợ, Vương Lâm đã nắm lấy hắc đan, hai mắt lộ ra hàn quang. Thần thức hắn ầm ầm tản ra, bao phủ lấy hắc đan, phá vỡ hết thảy xâm nhập vào nguyên thần của nữ tử bên trong hắc đan, triển khai lục soát.
Dần dần Vương Lâm thấy được cảnh tượng mãnh thú bọ cạp cấp mười ba này khi còn sống. Hắn chứng kiến được từ vô số năm trước, khi con bọ cạp còn là cấp bảy lại ngẫu nhiên bị một nữ tử nhìn thấy. Nữ tử này điểm tay phải lên trên mình nó, để lại một ấn ký, nói ra một câu.
- Tiểu thú có linh tính thật, ban cho tên là Tử Huyết, thành một trong những thú dưới trướng ta, làm hộ pháp cho ta trị thương.
Thân ảnh nữ tử này mơ hồ, thấy không rõ ràng hình dáng. Trong trí nhớ của con bọ cạp, nó đối với nữ tử này cực kỳ kính sợ.
Trí nhớ trôi qua, đang không ngừng tìm tòi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn biết trong cái khe này có mười chín mãnh thú có thể hóa thành hình người.
Hắn biết khe nứt này to lớn, vô biên vô hạn. Mặc dù là mãnh thú trong khe này cũng không biết nơi nào là tận cùng, chỉ biết là càng vào sâu thì dường như càng có mãnh thú cường đại tồn tại. Chúng không dễ dàng gì bước ra ngoài, nhưng mỗi lần bước ra thì lại gây nên sóng gió kinh thiên.
Còn về phần lai lịch của khe nứt thì dù là con bọ cạp này cũng không biết. Nó chỉ biết là từ khi sinh ra nó đã ở nơi này… Nó cũng biết ở trong khe nứt sâu này có một nơi bị giam cầm, là nữ tử mà con bọ cạp này kính sợ ở đó chữa thương. Mà thời gian cũng đã rất xa xưa rồi.
Vương Lâm thu hồi thần thông, trở nên trầm mặc. Hắn đã hiểu đi tới cũng không phải là ngoại giới như Yêu Tông phán đoán mà là một nơi thần bí.
Không biết vì sao, trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm lục soát trong hắc đan, sau khi tìm tòi ký ức của con bọ cạp xong, trong đầu hắn lại hiện ra nơi sâu trong Phong Tiên giới năm đó, thấy cảnh tượng Văn Vương thoát ra khỏi khe nứt. Thế giới trong khe nứt đó là một mảnh hỗn độn, mơ hồ có vô số Văn thú tồn tại.
- Hai địa phương này liệu có chút liên hệ gì chăng… Vương Lâm trầm ngâm một chút, không suy nghĩ tới việc này nữa mà xoay người hướng về cửa ra bay đi.
Nếu nơi này không chắc chắn có thông đạo hướng ra giới ngoại thì Vương Lâm không muốn lãnh phí thời gian ở đây nữa. Hắn phải nhanh chóng chạy về Yêu Tông, đi tới đại trận Phong Giới, tìm biện pháp phá vỡ trận pháp lao ra, tìm kiếm Lam Mộng Đạo Tôn!
Trong thế giới khe nứt, lúc đầu có rất nhiều mãnh thú vây khốn Vương Lâm. Nhưng lúc này trong lúc Vương Lâm bay ra, những đầu mãnh thú này không ngừng bị Văn thú săn giết, tốc độ của Vương Lâm ra tới miệng khe nứt càng nhanh hơn.
Trên thân thể Lý Thiến Mai, thần thông Tuế Nguyệt của Vương Lâm không dừng lại chút nào, không ngừng thi triển, ngăn cản sinh cơ của nàng bị mất đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm lao nhanh đi, có đầu mãnh thú thì bị Văn thú tiêu diệt, có con thì bị huyết kiếm vờn quanh chém nát.
Còn về phần Cửu U Long trước đây bị thu phục thì lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu mất, không còn thấy xuất hiện.
Dần dần, Vương Lâm theo hướng trên ngọc giản ghi lại đã càng ngày càng tới gần cửa ra. Trong lòng hắn không khỏi lo lắng. Tuế Nguyệt thần thông chỉ có thể trì hoãn không cho sinh cơ của Lý Thiến Mai bị diệt, nhưng lại không khiến nó đình chỉ tiêu tán.
Do đó hắn càng chậm thì Lý Thiến Mai lại càng không có cơ hội sống sót. Chỉ là đại trận Phong Giới Vương Lâm đã chứng kiến một lần, không nắm chắc mấy phần có thể phá được nó.
- Trong khe nứt này không có thiên kiếp phủ xuống nhưng mình có thể cảm nhận được, một khi ra khỏi khe nứt thì thiên kiếp sẽ lập tức giáng xuống. Có lẽ lấy lực lượng của thiên kiếp có thể giúp mình phá vỡ đại trận Phong Giới!
Đôi mắt Vương Lâm lóe sáng, tốc độ càng nhanh hơn.
Nhưng ngay khi hắn đã đi quá nửa đường, chẳng còn bao lâu nữa là tới gần cửa ra, một tiếng nói êm ái từ trong thiên địa của khe nứt chậm rãi truyền tới.
- Giết thú của ta, lại rời đi dễ dàng như thế. Ngươi phải cho ta một cái công đạo chứ… Tiếng nói này rất bình tĩnh nhưng xuất hiện quá bất ngờ, dù là Vương Lâm cũng không phát hiện ra trước một chút nào. Trong nháy mắt khi tiếng nói này truyền vào tai, thân thể Vương Lâm lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía sau.
Phía sau hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một nữ tử. Nữ tử này mặc áo hồng, tướng mạo tuyệt đẹp, bình tĩnh nhìn Vương Lâm. Trong ánh mắt nàng như ẩn chứa sao trời, tựa hồ hóa thành một dòng xoáy vô hình, có thể hấp dẫn mọi ánh mắt.
- Ngươi muốn công đạo gì!
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng đồng tử hai mắt đã co rụt lại, tay trái chụp vào hư không một cái. Hồng quang chợt bùng lên ngập trời, huyết kiếm liền biến ảo hiện ra.
Ánh mắt nữ tử rơi vào trên huyết kiếm, lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhẹ giọng nói:
- Ta nhận ra thanh kiếm này. Nó đã từng làm bị thương tiên hoàng… ngươi là vương tộc Côt Thần, cũng có thể phát huy uy lực của kiếm này.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nữ tử, trong lòng thầm cảnh giác. Nữ tử này tạo cho hắn cảm giác là nàng không mạnh mẽ.
Nhưng hắn thầm hiểu rằng nữ tử này không phải là bản thể, mà chỉ là một phân thân mà thôi!
- Chớ có khẩn trương. Bản thể của ta đang chữa thương, phân thân tới nơi này chỉ có tu vi Thiên Nhân Suy Kiếp, chưa chắc đã lưu được ngươi lại. Mà ta cũng không muốn là địch của ngươi!
Nữ tử vuốt tóc, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm không nói một lời, thần sắc lại càng không lộ chút tâm tư nào, nhưng huyết kiếm trong tay trái lại càng nắm chặt.
- Ta là một trong những phi tử của viễn cổ tiên hoàng, tên là Y Nguyệt. Người bên cạnh ngươi sinh cơ sắp tắt, nhưng nhìn thần sắc ngươi dường như có phương pháp khiến nàng sống lại. Ta không thể lưu ngươi lại, nhưng lại có thể ngăn cản ngươi rời đi, khiến cho sinh cơ nữ tử này hoàn toàn tiêu tán… Nữ tử nhìn Vương Lâm, mở miệng nói khẽ.
Thần sắc Vương Lâm như thường, không thể hiện gì, chỉ lộ ra vẻ kiên định, chậm rãi nói:
- Nếu nàng có chuyện gì thì ta cũng sẽ không rời đi mà đánh thẳng đến nơi ngươi đang chữa thương, chém giết ngươi! Ngươi có thể thử một lần!
Ánh mắt nữ tử lộ vẻ tán thưởng, khẽ cười nói:
- Việc này đích xác là có khả năng. Không bằng như thế này đi. Ta đưa ngươi rời khỏi đây, cho người có thời gian cứu sống nàng kia. Chỉ cần ngươi hứa một câu là đủ rồi.
- Hứa điều gì?
Vương Lâm nhíu mày.
- Ngươi sau khi cứu sống nữ tử này thì lại tới khe nứt này một lần, giúp ta chữa thương… Ta cũng không bắt ngươi phải làm không công đâu. Ở sâu trong khe nứt này mặc dù ta chưa hiểu toàn bộ nhưng biết có một tế đàn của Côt Thần. Ngươi giúp ta chữa thương, ta có thể giúp ngươi tới tế đàn đó. Nói tế đàn của Cổ Thần thì ngươi cũng biết rồi. Ta có thể thề kết làm đồng minh với ngươi, không bao giờ trở thành địch.
Nữ tử này nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm trầm mặc. Hắn không biết tế đàn của Cổ Thần là thứ gì nhưng xem bộ dáng của nữ tử này thì dường như nắm chắc mình sẽ động tâm.
- Vì sao lại chọn ta?
- Bởi vì ngươi là vương tộc Côt Thần!
- Bởi vì ngươi có thê điều khiển huyết kiếm năm đó đả thương tiên hoàng.
- Bởi vì trên người ngươi có khí tức mà ta thấy quen thuộc, chứng tỏ ngươi đã đạt được sự đồng ý của hắn!
- Bởi vì trong cơ thể ngươi ẩn chứa năm đạo bổn nguyên. Năm đạo bổn nguyên này một khi đại thành, ngươi thậm chí có thể đánh với tiên hoàng một trận!
- Đó là nguyên nhân vì sao ta lại lựa chọn liên minh với ngươi. Người làm đồng minh với ta sẽ có rất nhiều lợi ích… Nữ tử nhìn Vương Lâm, nói ra những lời này.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, không nhìn ra nổi chút tâm tư.
Nữ tử khẽ cười, tay phải vung lên. Lập tức liên có một đám bạch quang lóe ra, tung bay về phía Vương Lâm.
- Cầm lấy ngọc bội này, nó có thể từ bất kỳ nơi đâu vào trong khe nứt, cũng có thể thông qua nó mà ra ngay ngoài miệng khe.
Nữ tử này nói xong liền xoay người rời đi. Tựa hồ nàng ta tới đây chỉ là để đưa miếng ngọc bội này vậy.
Sau khi tiếp nhận ngọc bội, Vương Lâm nhìn phương hướng nàng rời đi, nhíu mày.
- Người này rốt cuộc là có mục đích gì? Tế đàn của Cổ Thần nọ là thứ gì… Trầm mặc một lúc, thần thức của Vương Lâm đảo qua ngọc bội, thấy trong đó đơn giản là có một truyền tống trận. Chẳng qua truyền tống trận này rất phức tạp, dù Vương Lâm rất hiểu cấm chế nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Hơi trầm ngâm, hắn phân ra một tia thần niệm, tiến vào trong trận pháp. Quang mang lóe lên, một tia thần niệm đã biến mất, xuất hiện bên ngoài khe nứt.
Xác định không có vấn đề gì, Vương Lâm mới nén nghi hoặc, trong ánh sáng của ngọc bội lóe lên, thân thể biến mất.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm rời đi, ở trong thế giới bên trong khe nứt, tại một nơi tối đen như mực, có một tinh thể hình lục giác. Tinh thể này ước chừng mười trượng, giống như một khối băng. Ở trong đó có một nữ tử đang ngồi khoanh chân.
Lông mi nữ tử này run rẩy, chậm rãi mở ra, ánh mắt xuyên thấu qua tinh thể, nhìn vào hư vô, không biết là đang nghĩ gì.