Tình yêu đau dạ dày - Điệp Chí Linh - quyển 02 - chương 16

Chương 16 : Từ bỏ là chuyện rất dễ dàng

          Trên đường về ký túc xá, Tiêu Phàm lien tục hít thở thật sâu.

          Đã nghĩ rằng sẽ để Vệ Đằng tự rút lui, sẽ không nói ra những lời nặng nề khó nghe kia, càng không nghĩ sẽ làm tổn thương cậu ta như thế.

          Người ngây thơ như cậu ta, dù biết phía trước là tường chắn vẫn hăm hở đâm đầu vào, khiến người ta vừa bất lực vừa thương hại.

          Tiêu Phàm ấn mạnh lồng ngực, cảm xúc xáo trộn trong lòng làm anh khó thở.

          Chắc Vệ Đằng đã phải suy nghĩ rất nhiều mới chọn được địa điểm này, nhất định rất vui vẻ, lúc ngủ còn phát ra tiếng cười.

          Khi nãy lúc cậu ta nói sẽ chờ anh, giọng nói có chút ngượng ngùng nhưng rất kiên định, đôi mắt long lanh bao kỳ vọng.

           Chắc cũng chỉ có những đứa máu lạnh như mình mới nhẫn tâm nghiêm mặt nói ra những  lời tồi tệ đó?

        Tiêu Phàm tự cười chế nhạo bản thân, khẽ thở dài, đút tay vào túi tiếp tục bước về ký túc. Cơn gió đêm lướt qua, anh chợt thấy ớn lạnh.

 

 

        Tiêu Phàm có chút hoang mang, hồi trước thích Lâm Vi,biết mình và cậu ấy không thể đến với nhau được, trong lòng đau đớn bao nhiêu, bây giờ Vệ Đằng cũng đau đớn bấy nhiêu. Vốn dĩ kiêu ngạo, anh chưa từng nghĩ sẽ tỏ tình với Lâm Vi, những lời đó khó thốt ra miệng và cũng không muốn thốt ra. Chỉ yêu thầm cậu ấy bằng cách riêng của mình, không cần đáp trả, thậm chí không để cậu ấy biết, đó là sự tự tôn cuối cùng mà Tiêu Phàm dành cho bản thân.

        Sau đó Diệp Kính Văn và Lâm Vi đến với nhau,  với tư cách người ngoài cuộc, Tiêu Phàm chứng kiến bọn họ tan rồi hợp, hợp rồi tan, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

        Cho dù yêu nhau đến chết đi sống lại như bọn họ thì đã sao?

        Chẳng phải cuối cùng cũng là chia tay, cả hai đều thương tích đầy mình sao?

        Vả lại người như tôi không thể đem lại hạnh phúc cho cậu được. vệ Đằng, tôi không muốn cậu phải hối hận.

        Tiêu Phàm nhắm mắt, thở dài một hơi.  

        Cuối cùng cũng xem như giải quyết được một mối phiền phức, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.

        Có phải bị cậu ta bám riết nên quen rồi, đột nhiên ném cậu ta ra khỏi thế giới của mình, lòng chợt thấy cô đơn?

        Trăng lạnh như làn nước.

        Gió đêml lướt thổi, lá cây xào xạc hoà với tiếng nước chảy róc rách, làm không gian trở nên hoang vắng lạ thường.

        Trái tim cũng trống vắng như vậy.

        Vệ Đằng ngồi trên tảng đá gần con suối, thở mạnh từng hơi.

        Đau quá, cơn đau từ tim lan ra toàn thân,đến nỗi cậu không phân biệt nổi  là tim hay dạ dày đang đau nữa.       

        Vốn dĩ buổi trưa, định tìm anh ta quên không ăn gì, sau đó ngồi đợi tin nhắn, cơm tối cũng không ăn. Dạ dày trống rỗng, bây giờ như thể bất mãn với sự ngược đãi của chủ nhân, điên cuồng rít lên từng cơn.

        Dạ dày hành hạ dữ dội trong khoang bụng,có thể cảm nhận được từng cơn co thắt, Vệ Đằng cảm giác chúng đang vặn vẹo loạn xạ trong cơ thể mình.

        Dùng tay ấn mạnh chỗ đó, chẳng có tác dụng gì, tim đập dữ dội, dạ dày cũng bướng bỉnh không yên.

        Vệ Đằng run rẩy rút di động ra, thấy tên Tiêu Phàm được sếp ở đầu danh bạ, cơ thể càng thêm đau đớn.

        Cắn răng nhịn đau, cậu gửi tin nhắn cho em gái.

        “Nam Nam, em ra ngọn núi sau trường nhé, nhanh lên, đem xác anh về.”

        “Hả? anh sao rồi? nửa đêm anh còn ra đó làm gì?”

        “Bệnh anh tái phát.”

        Quỳ trên mặt đất, nhìn ánh trăng bàng bạc hoà vào làn nước, Vệ Đằng thật muốn cho mình ăn tát.

        Mình đúng là bệnh mà.

         Chúng ta không phải người chung một thế giới, cái khỉ gì chứ? Cần thiết phải vòng vo tam quốc vậy sao? Anh, Diệp Kính Văn và Lâm Vi là người cùng một thế giới, anh nghĩ về tôi thế nào chứ? Cảm thấy tôi thô lỗ tầm thường ư? Đúng, lão đây thô lỗ tầm thường,mở mồm ra là nói bậy, không có trình độ, không có hoài bão, nhìn thấy nụ cười dịu dàng thi thoảng mới xuất hiện của nhà anh là sướng muốn phát điên. Lão đây không biết ăn mặc, không dịu dàng thanh thoát như Lâm Vi, không cá tính chói mắt như Diệp Kính Văn, không tao nhã lịch lãm như nhà anh!

        Lão đây là một thằng thô tục, không phải ngươi sớm đã biết rồi sao? Còn kết bạn với lão làm gì? Có phải ngươi thấy cuộc sống vô vị quá nên muốn tìm chút mới lạ ư?

        Giống bọn thiếu gia công tử, chán thì tìm mấy con khỉ trong vườn thú trêu chọc ư?

        Phải không Tiêu Phàm? Anh nghĩ như thế sao?

        Anh biết tôi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nên đặc biệt quẳng một chiếc ra trước mặt tôi?

        Rất dã man, rất dứt khoát, không hổ danh là Tiêu Phàm.

        Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, phải không? Nếu anh không quẳng cỗ quan tài ra, tôi sẽ vẫn ngu ngốc lởn vởn bên cạnh anh như côn trùng.

        Đùa giỡn với tôi rất vui sao? Vốn dĩ chỉ vì buồn cười thú vị thôi, chứ không phải anh có chút tình cảm gì với tôi?

        Nhục nhã quá, bị từ chối nhưng vẫn không thể nào hận anh được.

        Thậm chí còn hối hận, không tỏ tình có phải tốt không, như vậy vẫn có thể cùng anh ăn cơm, cùng anh tán phét…

        Nghĩ tới nghĩ lui, sống mũi bỗng cay cay, Vệ Đằng mỉm cười chế giễu bản thân, tính cách thẳng thắn hết thuốc chữa của mình  kể ra cũng làm ngườita chán ghét. Người ta đã ám chỉ bao nhiêu lần, sao lại không cảm nhận được gì? còn ở đó mà hăm hở tỏ tình, xem đi, làm anh ta cáu tiết, bản tính tàn nhẫn đã bộc lộ rồi.

        Đúng là tự làm tự chịu, rước hoạ vào thân.

        Lấy chân đá văng hòn đá xuống nước, Vệ Đằng quỳ bên suối thở dốc.

        Khuôn mặt cậu soi bóng trên mặt nước, đang nhăn nhó vì đau đớn, nghiến răng trợn mắt, nhìn hết sức buồn cười.

        Không lâu sau, Vệ Nam hốt hoảng, lao như bay tìm tới chỗ Vệ Đằng.

        “Anh, sao rồi?”

          “Bệnh đau dạ dày tái phát, mau, đỡ anh, anh không đứng nổi nữa rồi.”

          “A, nghiêm trọng không? Đi bệnh viện nhé?”

          “Điên à! có chết được đâu, bao năm nay đau quen rồi, lần này là tích lũy thời gian dài mới bộc phát nghiêm trọng hơn chút xíu.”

          Vệ Nam nhìn gương mặt trắng bệch của anh, cứng miệng không biết nên nói gì, đành dìu anh, chầm chậm bước về ký túc.

          “Anh, đi viện nhé!”

          “Cái khỉ gì, đi viện thì sao chứ? Chuẩn đoán xét nghiệm một hồi ra bệnh viêm dạ dày rồi viết cho đơn thuốc, chẳng bằng anh tự đi mua cho nhanh. Có phải ung thư dạ dày đâu, không cần phải cắt bỏ gì hết.”

          “Em thấy sắc mặt anh rất xấu…nếu chẳng may bệnh viêm dạ dày cấp tính…”

          “Dạ dày của anh, anh hiểu rõ nhất,nó bị điên! Chỉ nhịn hai bữa đã bất mãn nhường này, kệ nó đi.”

          Vệ Đằng kiên quyết không đi bệnh viện, Vệ Nam khuyên nhủ chỉ tổ bị anh chửi cho một trận, biết là một khi anh lên cơn cứng cổ cứng đầu thì không ai can thiệp nổi, cô đành chiều theo ý anh.

          Về đến ký túc, Vệ Nam rót một cốc nước nóng, tìm thuốc đưa cho anh uống.

          Châu Ngư cũng chạy lại đỡ một tay, hai người đặt Vệ Đằng lên giường, sau đó đặt túi nước ấm lên bụng cậu.

          Vệ Đằng nhắm mắt không nói gì, chỉ thở phì phò từng hơi, lông mày co lại, trông bộ dạng rất đau đớn.

          Vệ Nam gọi Châu Ngư ra ban công, thấp giọng hỏi: “Anh biết tối nay anh em ra ngọn núi sau trường làm gì không?”

          “Hình như là tỏ tình gì đó, mấy hôm nay cậu ta nằm mơ cũng cười hà hà, nói cái gì đó mà phải dũng cảm một chút, phải nói ra…”

          “Hả? tỏ tình?” Vệ Nam giật mình kinh ngạc, anh mình đến Đại học Thiên Hà chưa bao lâu đã để mắt đến cô nương nào rồi? cau mày lại, nghi hoặc hỏi: “Vậy anh biết người đó là ai không?”

          “Đến cô em ruột còn không biết thì sao anh biết được” Châu Ngư thở dài ngao ngán, “Nghe cậu ta nói mơ có gọi tên người đó, hình như là Phàm gì đó”.

          Vệ Nam giật thót, “Tiêu Phàm?”

          “Đúng, hình như là vậy.”

          Trong tích tắc khuôn mặt Vệ Nam trắng bệch, cảm ơn Châu Ngư một tiếng, cô bước lại bên giường, nhẹ nhàng nắm tay anh.

          “Anh đừng đau lòng, không đáng đâu…” nhìn khuôn mặt đau đớn của anh, cô lại càng cảm thấy xót xa, khe khẽ nói, “Ngủ một giấc đã, đừng làm khổ mình. Anh, vì con người đó, không đáng đâu.”

          Giọng nói của Vệ Nam rất nhe, Vệ Đằng nghe thấy dường như cũng an tâm, ôm túi chườm nóng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

          Trên đường trở về, Vệ Nam chỉ thấy trước mắt trời đất quay cuồng.

          Việc này thật chấn động lòng người, làm cô hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại, hoang mang bước về phía trước, cũng chẳng phải biết làm thế nào nữa.

          Sao lại là Tiêu Phàm?

          Chuyến du lịch đó, hai người ở cùng nhau, cùng ăn cùng ngủ vài ngày,  sau đó anh mình chuyển đến trường này, lại gặp Tiêu Phàm.

          Chẳng trách lần nào đi ăn với bọn Tiêu Tình, anh đều hỏi chuyện Tiêu Phàm, thì ra…anh đã động lòng với người ta.

          Nhưng, Tiêu Phàm lạnh lùng như thế, là nhân vật huyền thoại của Đại học Thiên Hà, đẹp trai, tài giỏi, khó gần, đến cô em Tiêu Tình còn không dám tiếp cận anh ta nữa là.

          Anh mình thích người đó, rõ ràng là tự đào mộ chôn mình rồi!

          Anh, em có lỗi với anh! Tấm vé đó em không nên đưa cho anh! Đây đúng là nghiệt duyên tày đình!

          Vệ Nam ra sức trách móc bản thân, nếu Tiêu Tình cũng biết chuyện này, thật không dễ xoay sở.

          Hai cô em gái vốn dĩ định kết duyên bạn mình với anh trai, không ngờ lại khiến hai ông anh nảy sinh tình cảm, đáng ghét là bây giờ anh mình yêu đơn phương, tỏ tình thất bại khiến cho bệnh đau dạ dày tái phát.

          Hai người đó ở bên nhau,Tiêu Phàm không đời nào chịu nằm yên cho anh mình ôm ấp, ngay cả anh mình  ngoan ngoãn nằm yên hắn cũng không chịu ôm anh mình.

          Dù thế nào cũng là anh mình chịu thiệt, bây giờ không có thời gian nể tình Tiêu Tình nữa, Tiêu Phàm, ngươi dám đối xử với anh ta như thế, ta phải tiêu diệt ngươi, ít nhất là ta luôn đứng cùng chiến tuyến với anh ta.

          Sớm hôm sau, Vệ Nam mua đồ ăn sáng đến thăm anh trai.

          Nhìn cô em gái tự dưng ngoan hiền như chú mèo con, khóe môi Vệ Đằng run rẩy từng chập.

          “Sao thế, bệnh động kinh lại tái phát à? sáng tinh mơ đã đến đây là gì,, anh còn chưa rửa mặt đây.”

          Vệ Nam mau mắn đỡ anh ngồi xuống, “Anh, em giúp anh trét kem đánh răng lên bàn chải, anh đi rửa mặt trước đi”.

          Vệ Đằng sửng sốt chớp mắt, Châu Ngư nằm giường đối diện mắt trợn ngược như trôn chai,nhìn sau lưng Vệ Nam, giơ ngón tay cái với Vệ Đằng, “Người anh em khá lắm,khiến em gái nghe lời như nô tì vậy.”

          “Nó á? Cậu không biết đấy thôi, mấy đứa con gái khác đều sợ sâu róm, nó thì không, ngược lại còn rất thích, bắt được rồi liền ném vào cốc trà của mình. Nô tì cái khỉ, hôm nay ngoan như thế chắc chắn đã làm chuyện gì xấu xa. Có lúc nghĩ em gái là thứ động vật thật đáng sợ…”

          “Anh, dậy đi, em mua đồ ăn sáng cho anh này, là món quẩy và đậu nàng anh thích nhất”, Vệ Nam tươi cười nói.

          “À…cảm ơn em.” Vệ Đằng bất lực, gãi tóc, chui ra khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc anh đánh răng, Vệ Nm đứng ngay ngoài cửa, nhìn anh với khuôn mặt phức tạp, làm Vệ Đằng lạnh cả sống lưng, “Em…em nhìn anh làm gì?”.

          “À, không có gì, anh à, anh nên nghĩ thoáng một chút, dưới vòm trời này hoa thơm cỏ lạ không thiếu gì.”

        “Anh không thích hoa thơm cỏ lạ, anh chỉ thích tảng băng đó thôi.” Vệ Đằng nhìn vào gương nở một nụ cười sầu thảm, “Em biết không? Hôm qua  em và Châu Ngư nói với nhau những gì anh đều nghe thấy cả.”

        “A…vậy anh định làm gì bây giờ?”

        “Còn có thể làm gì nữa, người ta không cần anh, chẳng lẽ anh đeo băng rôn ‘quà tặng miễn phí bê nghiên bê ngửa đều được’ trên trán rồi bò lên giường anh ta sao?”.

        Vệ Đằng nhếch mép cười, tiếp tục đánh răng.

        Đánh răng xong, lấy khăn mặt quệt miệng một cái, rồi chạy ra ngoài, ngồi xuống ăn sáng.

        “Anh, người đó không đáng để anh nặng lòng như thế, anh cũng biết hắn là tảng băng làm người khác chết cóng mà.”

        “Biết chứ, vì thế anh muốn bỏ cuộc.”

        vệ Nam há hốc mồm, không tin vào tai mình, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng nghe thấy hai chữ bỏ cuộc chui ra từ miệng anh trai.

        Hồi bé đánh nhau với người ta, bị đánh bầm dập đổ máu mũi anh ấy nhất định không chịu thua.

        Cấp hai chạy một nghìn mét, chạy được nửa chừng thì bệnh đau dạ dày tái phát, anh ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi chạy đến đích.

        Cấp ba ném bóng thua một cậu lớp dưới, anh ấy vật vã tập luyện suốt một tháng trời, thắng được người ta mới thôi.

        Thường ngày tuỳ tiện dễ dãi, nhưng tính cách mạnh mẽ là vốn trời sinh, không cần biết chuyện gì, chỉ cần bắt đầu thì anh ấy nhất định phải làm đến cùng, không thấy quan tài không đổ lệ, chưa thấy biển rộng chưa quay đầu.

        Lần này lại suy nghĩ thông suốt nhanh vậy sao?

        Là đầu óc tự dưng nhạy bén, hay là…vì quá đau nên không thể tiếp tục được nữa?

        “Thực ra, nghĩ thoáng ra cũng không khó. Anh ta đã nói đến dứt khoát vậy rồi, bảo anh đừng bám lấy anh ta nữa, con người anh mặc dù mặt dày nhưng cũng có tự trọng.”

        “Mặc dù chút tự trọng ấy trong mắt người ta chẳng là gì sất, nhưng anh không muốn ngay cả bản thân cũng thấy coi thường mình.”

        Vệ đằng vỗ vai em gái, nói một câu rút ruột: “em à, sau này tốt nhất để người ta theo đuổi, nếu có theo đuổi cũng nên chọn một người tính cách tốt một chút, bị từ chối, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.”

        Lần đầu tiên anh trai nói chuyện với mình bằng biểu cảm nghiêm túc như vậy.

        Trong ký ức của Vệ Nam, anh trai lúc nào cũng bắt nạt mình, lúc bé thì tranh đồ ăn, lúc lớn cũng không để cô dễ thở. Có điều cô biết anh trai rất thương mình, lần nào đi đâu cũng mua quà về cho cô, mặc dù biết anh sẽ mặt nhăn mày nhó, ném quà lên giường như ném rác vậy.

        “Cho em đó, đừng có cảm ơn, đi nấu cơm cho anh ăn là được.” lần nào anh ấy cũng nói thế, Vệ Nam sẽ rất vui vẻ chạy đi nấu cơm cho anh.

        Tự dưng khoé mắt cay cay, lẽ ra phải tìm một cô gái dịu dàng tử tế chăm sóc, trân trọng một chàng trai như anh mình. Tiêu Phàm cái tên đó, chủ động theo đuổi hắn còn bị hắn chê này chê nọ, nói cái gì mà đừng bám lấy tôi, đúng là đồ khốn kiếp có phúc mà không biết hưởng.

        Tên khốn Tiêu Phàm, ngươi cứ chờ xem, ngày nào ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi, sẽ cắt hình nhân vẽ ngươi lên đó, siêu thoát cho ngươi về làm tiểu thụ cho Diêm Vương.

        Vệ Nam và Châu Ngư lo lắng Vệ Đằng sẽ buồn rầu. nhưng Vệ Đằng xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vẫn tếu ta tếu táo, cả ngày hi hi ha ha, buổi tối còn hăng hái chơi game cùng Châu Ngư.

        Chơi đến khuya mới trèo lên giường đi ngủ.

        Ngày nào cũng như vậy.

        Cho đến một hôm, Châu Ngư bị ác mông làm tỉnh giấc, ngạc nhiên nhìn thấy có đốm lửa ở ban công, có người đang hút thuốc.

        Châu Ngư bò xuống giường, rón rén tiến lại thì thấy Vệ Đằng đang tựa vào lan can, miệng thở ra từng vòng khói thuốc.

        Dưới ánh trăng, gương mặt Vệ Đằng trắng bệch lạ thường, tựa như hồn ma.

        Châu Ngư giật cả mình, cứ nghĩ mình nằm mơ thấy ma, véo cằm thật mạnh mới hiểu ra bóng ma đó chính là Vệ Đằng.

        Thì ra mấy hôm nay cậu ta không ngủ được, chẳng trách lên lớp toàn lấy vở che mặt,nằm lăn ra ghế mà ngủ.

        Châu Ngư xót xa, vỗ vai cậu, muốn an ủi nhưng không biết nên nói gì, nghĩ ngợi hồi lâu mới thốt ra một câu: “người anh em à, có vài chuyện nghĩ thoáng sẽ tốt hơn.”

        Vệ Đằng dập tắt điếu thuốc, quay người nhìn ra phía xa, những ngọn đèn đường làm khuôn viên trường trở nên sáng rực, gió khẽ lướt qua, mặt đất hiện lên những bóng cây lay động.

        Hồi lâu sau Vệ Đằng mới cất tiếng.

        “Lý lẽ mình đều hiểu, có điều, mình không quên được.” Vệ Đằng quay người lại, đôi mắt long lanh nhìn Châu Ngư, sau đó mỉm cười nói, “Trừ phi đi tẩy não, nếu không mình thật sự  không thể quên được.”

        châu Ngư há miệng nhưng không thốt nên lời, cảm thấy giọng nói cố tỏ ra rầu rĩ của Vệ Đằng nghe không hề dễ chịu.

        “Chẹp…mình muốn từ bỏ, nếu cứ bám lấy người đó, đến cả mình cũng cảm thấy khinh bỉ bản thân, nhưng ...mình vẫn thích người đó…”

        “Thực ra người đó đã thích người khác rồi, mặc dù trước giờ không được đáp lại nhưng vẫn một mực thích người ta.”

        “Thực ra thì, mình thích người đó, cũng không được đáp trả, mình nghĩ, mình cũng chỉ có thể làm như người đó, tiếp tục mối tình lặng câm.”

        “Ha ha, Thượng Đế rất công bằng.”

        thượng Đế rất công bằng, phải không Tiêu Phàm?

        Anh im lặng dõi theo Lâm Vi, tôi im lặng dõi theo anh. Anh không có được anh ấy, tôi không có được anh.

        Thật sự rất công bằng!

        Điều duy nhất khiến người ta chạnh lòng là Lâm Vi chưa bao giờ cảm thấy anh phiền  phức, chưa từng khinh rẻ anh. Còn anh thì sao? Anh lại coi thường người thích anh nhất trên đời.

        Bởi không cùng một thế giơi, sự tao nhã của anh không dung thứ được những thô lỗ tầm thường của tôi, giống như piano và guitar không thể nào phối hợp cùng nhau, hay như âu phục không đi cùng quần bò rách.

        Tôi hiểu, tôi không trách anh, chỉ trách bản thân sao lại không thể quên nổi.

        Không phải lúc nào cũng nhâng nháo không để chuyện gì vào lòng sao? Tại sao dính dáng đến anh, sự nhâng nháo của tôi lại mất hết tác dụng.

        “Vệ Đằng, ngủ sớm đi, đừng tự chuốc khổ vào thân nữa.”

        tại sao ai cũng bảo mình đừng tự chuốc khổ vào thân?

        Vệ Đằng chán nản cười, kỳ thật cậu chưa bao giờ cảm thấy ất ức, thích anh ta là bản thân tự nguyên, anh ta không thích mình cũng không phải lỗi của anh ta.

        Không có cách nào làm anh ta thích mình, cũng là do hai người có duyên mà không có phận, chẳng có gì đáng uất ức ở đây cả.

        Gió đêm quất vào mặt, Vệ Đằng cảm thấy lành lạnh, chỉnh lại khăn trải giường, trèo lên, lại một đêm khó ngủ.

        Từ hôm tỏ tình bị từ chối, cậu không liên lạc gì với Tiêu Phàm nữa, da mặt Vệ Đằng có dày hơn cũng không thể tiếp tục xớn xa xớn xác luẩn quẩn bên một người đã thẳng thừng nói vào mặt mình là đừng có bám lấy anh ta nữa.

        Nhưng trong lòng vẫn nghĩ về anh ta, thi thoảng nhớ những lúc hai người ở bên nhau hồi trước, vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Thật ra con người đó rất dịu dàng,  ám thị bao nhiêu lần, chỉ là bản  thân mình mặt dày coi như không biết mà thôi.

        Thực ra bất kỳ hành động nào của Tiêu Phàm cũng đều ám thị anh ta muốn kéo dài khoảng cách.

        Chính là bản thân ngu ngốc quá, không phát hiện ra giữa hai người có một bức tường, còn ương bướng lao đầu vào, tưởng là bức tường giấy, cứ húc vào sẽ rách, chẳng ngờ kết quả bị tê tái khắp người.

          Cuối tháng tư, lại thi giữa kỳ, Vệ Đẳng bận ôn thi, tạm thời để chuyện Tiêu Phàm qua một bên.

        Thi xong, Vệ Đằng nhận được tin nhắn từ Châu Vũ và San San, nói là kỳ nghỉ Quốc tế Lao động mùng một tháng năm muốn đến chỗ Vệ Đằng chơi.

        “Vệ Đằng, Quốc tế Lao động mình và San San đến chỗ cậu chơi, cậu lo chỗ ở chứ?’

        vệ Đằng lập tức đồng ý, “ok,bạn tốt đến chơi, mình nỡ lòng nào để bạn ngủ nhà nghỉ chứ. Tiện thật, phòng mình có giường trống, mình sẽ dọn dẹp dùm cậu. đúng rồi, Ngưu nha đầu đến không?”

        “Phí lời, đi chơi đương nhiên phải đem vợ theo chứ.”

        Vệ Đằng cười hì hì, trong lòng chợt cảm thấy trống trải, năm đó Châu Vũ cưa San San hết hơn nửa học kỳ, mình thì hay rồi, cưa Tiêu Phàm, chưa được bao lâu thì cưa đã bị gãy lưỡi, quả là hiệu suất lớn.

        Vệ Đằng thở dài đáp lại: “yên tâm đi, chỗ ngủ của San San mình sẽ nhờ em gái sắp sếp.”

        Châu Vũ cười  với San San, “thấy chưa, anh đã nói mà, chyện này cứ gặp Vệ Đằng là ok tuốt.”

        Chiều hôm ba mươi, Vệ Đằng sớm đã đến ga tàu đón hai người bạn ruột, kết quả tàu hoả đến chậm một tiếng đồng hồ. vệ Đằng đứng bên ngoài trời nắng chói chang, mồ hôi ròng ròng, đợi đến khi hai người bạn chui ra khỏi nhà ga, áo Vệ Đằng đã ướt sũng mồ hôi dính cả vào người, giống như vừa từ hồ nước chui lên vậy.

          “Đồ khỉ, nhà ngươi ngồi tàu hỏa hay ngồi xác rùa đến thế?”, vừa nhìn thấy Châu Vũ, Vệ Đằng liền cho cậu ta một đấm.

          Châu Vũ mỉm cười tươi tắn, chạy đến ôm Vệ Đằng một cái, “Khổ cho cậu rồi, mời cậu đi ăn nhé!”

          Ngưu San San tóc xoăn lọn to, cộng với váy dài màu trắng, hiệu quả thật đáng rùng mình.

          Ba người vừa đi vừa nói, vào quán gần trường ăn cơm, Vệ Đằng ngoài mặt tỏ ra hớn hở nhưng trong lòng lại nhói đau.

          Ngưu San San thật biết chọn chỗ, cô chọn ngay quán ăn mà Tiêu Phàm và Vệ Đằng đã cùng nhau uống bia miễn phí.

          Vệ Đằng vẫn nhớ như in Tiêu Phàm ngồi đối diện mỉm cười với cậu, chỗ đó bây giờ là Ngưu San San với những lọn tóc xoăn kinh hoàng.

          Vệ Đằng cũng nhớ rõ dáng vẻ thích thú dịu dàng của Tiêu Phàm lúc gọi điện cho Diệp Kính Văn, còn bây giờ lại là một Châu Vũ cười nham nhở vung tay múa chân đang hò hét sang đầu dây bên kia.

          Trong lòng nhớ nhung Tiêu Phàm, nhìn hai người bạn ruột của mình lại thấy không vừa mắt.

          “Trời ơi! Mẹ à, mẹ cứ yên chí! Con ở chỗ của Vệ Đằng, ngủ chung giường, đắp chung chăn với cậu ta. Mẹ không yên tâm về con  thì cũng nên yên tâm về Vệ Đằng chứ? Biết rồi, con và Vệ Đằng đang ăn cơm này.”

          Vệ Đằng lừ cậu một cái, Châu Vũ cười cười cúp điện thoại.

          Ba người cùng nhau về ký túc,Vệ Đằng nhiệt tình giới thiệu kiến trúc trong trường, bên kia là thư viện, bên này là vườn hoa, chỗ đó sân vận động, chỗ kia…

          “Chỗ kia thế nào?”, Ngưu San San hỏi.

          “À, chỗ kia là ngọn núi bị bỏ hoang một thời gian dài, bên trong cây cối um tùm, gió thổi một cái là lá cây xào xạc, nghe rất hãi hùng. Nhưng ở đó có một dòng suối, nước rất trong xanh”, Vệ Đằng điềm nhiên trả lời.

          Ngưu San San quay sang nhìn Châu Vũ, Châu Vũ cũng quay lại, bốn mắt nhìn nhau.

          “Này, sao tự dựng lại không nói gì thế?”, Vệ Đằng quay lại hỏi.

          “Ha ha,không có gì, trường này to phết nhỉ?”, Châu Vũ vội đổi chủ đề.

          “Ừ, trường mình có ba khu, khu này chỉ là một thôi, thế nên mới to phát khiếp như vậy.”

          “Đúng thế, rộng thật, từ chỗ này đến thư viện  có lẽ phải chạy bộ mất nửa tiếng ấy nhỉ?”

          “Ba mươi tám phút, hi hi, mình hay đến đó lắm.”

          Giọng nói của Châu Vũ lại bị tắc trong cổ họng, nhìn San San một cái, cô nàng so vai bất lực.

          Hôm nay Vệ Đằng quả là có chút kỳ lạ.

          Ba người tiếp tục vừa đi vừa nói,  sắp đến khu ký túc nghiên cứu sinh, đột nhiên Vệ Đằng dừng lại.

          Châu Vũ vừa định hỏi thì Ngưu San San đã tinh ý phát hiện có một người đang tiến lại từ xa.

          Người đó mặc áo sơ mi trắng, trong đêm tối phát ra  một luồng khí lạnh lẽo, lúc khoảng cách được kéo gần lại, mới phát hiện ra anh ta rất đẹp trai, mặc dù khuôn mặt nghiêm nghị, bờ môi cong lên lạnh lùng, nhìn là biết khá cao ngạo, xung quanh phủ một lớp không khí ngầm ý bảo mọi người đừng lại gần. lúc anh ta đi qua ba người, cũng phả ra một luồng khí lạnh băng giá.

          San San rung mình, “Vệ Đằng này, con người đó, cậu có quen không?”.

          Nghe thấy tên Vệ Đằng, người đó liền dừng bước, tựa như muốn quay đầu nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi tiếp.

          Vệ Đằng so vai khẽ nói: “Quen”.

          Châu Vũ và Vệ Đằng lớn lên bên nhau, thấy sắc mặt Vệ Đằng không ổn liền kéo tay lại bắt cậu phải ngẩng đầu lên.

          “Có phải thằng cha đó đã bắt nạt cậu không? Sao cậu phải trốn hắn?”

          Vệ Đằng lắc đầu cười, “Nhìn mặt nhau cũng chỉ khiến hai bên ngượng ngùng, có thể tránh thì tránh thôi.”

          Ngưu San San nhạy bén hơn người, đoán ra sự tình rất nhanh, “Người đó… không phải là người mà cậu thích đó chứ?”.

          “Đúng, anh ta chính là Tiêu Phàm”, Vệ Đằng cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.

          Đôi tình nhân liếc nhau một cái, nhất tề quay về phía xa nhìn theo bóng dánh cao ngạo của người đó, không hẹn mà cùng thở dài.

          “Vệ Đằng, người đó…hình như rất khó lấy lòng… cậu có chắc nhiệt huyết của cậu có thể làm tan chảy anh ta không?”

          Vệ Đằng lắc đầu: “Không thể, vì thế mình không tiếp tục nữa, bao nhiêu nhiệt huyết đều cháy tan hết rồi.”

          San San lại liếc cái bóng phía xa một cái nữa, nghiêm túc nói: “Mình cũng cảm thấy cậu rút lui thì tốt hơn, tránh bị một vố đau, Vệ Đằng, cậu và người đó nhìn là biết không hợp.”

          “Ừ, yên tâm đi, mình cũng không phải là đứa dây dưa lôi thôi, nói từ bỏ là sẽ từ bỏ, có gì ghê gớm đâu.”

          “Nói rất đúng! Kỳ nghỉ này chúng ta phải chơi cho đã, mấy chuyện không vui thì quên phứt đi!”

          “Ok. Đi đâu chơi cứ để mình lo.”      

          Ba người lại tiếp tục hành trình về ký túc.

          Châu Vũ và San San trong lòng đều hiểu rõ, biểu cảm đau đớn xót xa của Vệ Đằng khi nãy không thể gạt được ai cả.

          Mặc dù cậu ta lập tức đổi sang khuôn mặt niềm nở vui vẻ, làm bộ chẳng có chuyện gì, nhưng khi nói ‘từ bỏ’ khóe miệng cậu ta đờ ra trong giây lát.

          Hai người không nói ra là không muốn Vệ Đằng đau lòng hơn nữa, cứ để cậu ấy từ bỏ vậy.

          Tiếc là sự tình không thuận lợi như dự tính của bọn họ.

          Ngày mồng một tháng năm, vệ Đằng nói muốn dẫn hai người đến khu vui chơi, cô em gái Vệ Nam rất thân với cả bọn, đương nhiên cũng nhập đoàn.

          Không ngờ đến gần khu vui chơi lại gặp bọn Tiêu Tình và Kỳ Quyên.

          “Nam Nam à, cậu thật quá đáng, đi chơi không gọi bọn mình gì cả”, Tiêu Tình nhìn thấy Vệ Nam liền chạy đến hàn huyên.

          Vệ Nam ngại ngùng cười gượng nói, “Đi chơi cùng bạn của anh trai mình, mình không gọi hai cậu vì có quen đâu.”

          “Vậy à, thế thì mọi người cứ đi chơi đi, hôm nay mình cũng có chút chuyện.”

          “Chuyện gì?”

          “Ngày kia là sinh nhật của anh họ mình, mình đi chọn quà sinh nhật cho anh ấy.”   

          “A! mình suýt nữa thì quên, sinh nhật chẳng phải là mồng ba tháng năm sao, cậu và anh…”, nói được nửa chừng thí thấy không ổn, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt anh trai dù vẫn như thường, nhưng ánh mắt lóe sáng trong khoảnh khắc cũng không lọt qua mắt của Vệ Nam. Thật muốn đập cho mình một trận, hỏi cái gì mà hỏi, biết trước Tiêu Tình sẽ trả lời như thế thì có đánh chết mình cũng không hỏi.

          “Ha ha, rất trùng hợp phải không, mình và anh họ sinh cùng ngày, anh ấy hơn mình đúng bốn tuổi tròn. Mồng ba tháng năm nhà mình tổ chức lien hoan, thực ra hôm nay mình định rủ cậu dạo quanh phố đi bộ một chuyến để mua quà, nhưng di động của cậu cứ tắt máy hoài. Nam Nam sinh nhật mình nhất định mọi người phải đến đông đủ nhé.”

          Tiêu Tình nói xong thì tạm biệt bọn Vệ Nam, cùng Kỳ Quyên đi mua quà tặng.

          Vệ Đằng ngoài mặt tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng ba người đều biết cậu không có hứng thú chơi bời gì nữa.

          Ví dụ lúc ngồi tàu hỏa trên không, cậu ta cũng la hét nhưng khi dừng lại thì đờ người ra, lúc vào nhà ma, Vệ Nam và Ngưu San San  sợ hãi như lợn bị chọc tiết, còn Vệ Đằng mặt mày nghiêm nghị, chỉ im lặng bước qua.

          “Vệ Đằng, rốt cuộc cậu sao thế?”, nhân lúc hai cô gái đi mua cocacola, Châu Vũ kéo Vệ Đằng qua một bên, chau mày dò hỏi.

          “Mình chẳng sao hết…”

          “Cậu có coi mình là bạn không đây? Còn giả bộ cái khỉ gì? Cậu có chuyện gì cũng không thể nói với mình sao? Chúng ta lớn lên bên nhau từ bé, cái mặt khó coi này mình nhìn phát ngấy lên rồi, có biểu cảm nào của cậu lọt qua được mắt mình đâu?”.

          Vệ Đằng cười hì hì, vỗ vai Châu Vũ, “Được lắm, mắt cậu có thể đem đi làm đèn thấu thị được rồi.”

          Thấy Vệ Đằng cười, Châu Vũ cũng cười theo, hai người ngồi xuống ghế đá, Vệ Đằng im lặng một lát, sau đó thở dài thườn thượt.

          “Ngày kia là sinh nhật anh ta, mình đang nghĩ, có nên tặng anh ta gì đó không?”.

          Châu Vũ trợn tròn mắt nhìn Vệ Đằng, há hốc miệng nhưng không nói được lời nào.

          Vệ Đằng cười bảo: “Cậu đừng nhìn mình như thế, mình chỉ muốn tặng món quà gì đó thôi, chiến tranh lạnh với anh ta lâu như vậy, trong lòng mình rất buồn. cậu xem, trong trường có gặp anh ta cũng không dám chào hỏi, trước giờ mình chưa từng ẩm ương như thế này. Mình nghĩ, không phải là chỉ là bị từ chối thôi sao, không cần thiết phải coi nhau như kẻ thù.”

          “Thực ra nói từ bỏ rất dễ dàng, nhưng bắt mình quên hẳn anh ta, thực sự mình làm không nổi.”

          “Mình nói xong rồi, cậu có thể mắng mỏ mình rồi đấy.”