Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Chương 68 - Phần 1

"Không có suy nghĩ cậu là ai sao? Mạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tống Tử Tự ngồi vào bên cạnh Sở Mạnh. Giang Doãn Chính tới cầm lấy ly rượu trong tay anh không để cho anh uống nữa. 
Mượn rượu giải sầu chỉ càng sầu thêm thôi. Xảy ra chuyện thì cần phải giải quyết chứ không phải trốn tránh. Có điều, cũng không biết chuyện của Mạnh có thể giải quyết được hay không.
"Tôi sẽ xảy ra chuyện gì chứ?" Sở Mạnh nhìn hai bạn tốt, tự giễu nói.
"Theo bọn mình, không phải là cãi nhau với em gái Ngưng Lộ chứ? Chẳng hay chút nào!" Tống Tử Tự lớn mật suy đoán. 
"Cô ấy khi nào thì biến thành em gái cậu rồi hả?" Một quả đấm vừa nặng vừa nhẹ lướt qua bả vai Tống Tử Tự. Tiểu tử A Tự miệng luôn nói bậy. Anh khó chịu chính là cậu ta gọi thân mật như vậy. Bản quyền thuộc về 
"Này, các cậu hôm nay có khuynh hướng bạo lực à?" Tống Tử Tự vịn ghế sa lon sau lưng để mình đứng vững hơn. Mẹ nó, mới vừa rồi vô cớ bị A Chính quăng một quyền, hiện tại lại bị Mạnh ném một quyền, anh cũng không phải là bao cát thịt người, bọn họ làm như vậy có phải là quá đáng quá hay không?
"Mạnh, cãi nhau thật sao?" Giang Doãn Chính ngồi xuống song song với anh. Tiểu tử A Tự này nói ra lời thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Trong ba người bọn họ, A Tự là một playboy không giới han, Mạnh đối với phụ nữ luôn luôn là tỉnh táo xử lý, còn anh thì không có hứng thú. Nhưng hôm nay từ trong miệng hoa hoa công tử nói ra người đàn ông tỉnh táo phiền lòng là bởi vì phụ nữ, anh vẫn có chút không thể tin được. Mặc dù Mạnh chưa nói qua với bọn họ nguyên nhân đột nhiên kết hôn, nhưng mà anh nghĩ cậu ta làm như vậy nhất định là có mục đích của mình, cậu ta luôn luôn biết mình muốn cái gì, không phải sao? Nhưng A Tự nói đến cãi nhau, có khả năng này sao? Theo tình bằng hữu bọn họ nhiều năm như vậy, anh không cho là Mạnh là loại đàn ông sẽ gây gổ với phụ nữ.
"A Chính, uống với tôi một ly." Sở Mạnh cầm lấy chai rượu trong tay Giang Doãn Chính, lần nữa rót đầy. Mới vừa rồi dùng sức đánh một quyền kia làm cho tâm trạng anh thoải mái không ít. Bản quyền thuộc về 
"Thôi, tôi cũng uống với các cậu!" Tống Tử Tự ngồi xuống. Ba người đàn ông cộng lại cũng gần 100 tuổi cứ anh một ly, tôi một ly mà uống thâu đêm … 
"A Tự, cậu hiểu phụ nữ nhiều nhất. Cậu nói cho tôi biết, sao phụ nữ lại phiền phức như vậy?" "Bùm" một tiếng ngã ở trên bàn, đầu óc Sở Mạnh bởi vì uống quá nhiều rượu nên ý thức bắt đầu không rõ. Tống Tử Tự lặng lẽ dời cái ly trong tay anh đi, quay đầu nháy mắt với Giang Doãn Chính, Giang Doãn Chính nhận lấy ám hiệu của anh, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng mở chế độ camera. Haha, không sai, bọn họ là cố ý chuốc say Sở Mạnh, muốn đem bí mật nhỏ trong lòng cậu ta ăn trộm mất. Ai bảo tên này bình thường không có cái nhược điểm gì trong tay anh? 
Anh muốn báo thù một quyền lần ở bệnh viện cậu ta đánh, còn có một quyền mới vừa rồi cũng thế. Giang Doãn Chính muốn trả thù nhưng là chuyện công! Về phần cái này là chuyện công gì, về sau thì anh biết rồi! Bây giờ có thể bắt đầu! Giang Doãn Chính ở sau lưng Sở Mạnh đưa ra động tác tay "0K", mở màn để A Tự bắt đầu.
"Mạnh, cô gái đáng yêu như thế, làm sao cậu nói là phiền toái đây?" Tống Tử Tự bắt đầu muốn tháo gỡ mặt nạ giả dối của người bạn tốt của mình – Sở Mạnh. 
"Đáng yêu con quỷ! Nhìn thôi cũng làm tôi tức giận." Sở Mạnh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn, vốn là nói chuyện vui vẻ với thím Trương, vừa thấy anh về nhà lập tức liền thay đổi biểu cảm. Lạnh lùng không nói thêm gì nữa, cho dù nói cũng là anh hỏi một câu, cô trả lời một câu. Nhưng bây giờ anh không thể phát giận, bởi vì lời nói sơ ý một chút có thể làm cô động thai.
"Cô ấy làm cái gì để cho cậu tức giận vậy?" Hai người đàn ông này chịu đựng đến sắp nổ tung, đây là dịp trăm ngàn năm mới có được, sao có thể bỏ qua? Tỉnh táo, phải tỉnh táo! Không thể bỏ lỡ đại sự. Bản quyền thuộc về Lần trước ở trong hôn lễ anh đã bỏ lỡ lần thứ nhất, lần này bất kể như thế nào cũng muốn hoàn thành tác phẩm kinh điển này.
"Cô ấy chính là cái gì cũng không làm, mình tài ba... Mình điểm nào so ra kém với nó chứ?" Vừa nghĩ tới đêm hôm đó cô dùng giọng điệu quả quyết nói cô yêu dáng vẻ của Sở Khương, anh rất giận. Sở Mạnh anh muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, tại sao lại thua kém một người trẻ tuổi, ngây ngô như vậy? Huống hồ cái tên kia là em trai của anh! Điều này khiến cho anh cực kỳ khó chịu.
"Mạnh, xin hỏi tên kia, nó là ai?" Tống Tử Tự lại rót đầy một ly rượu cho anh. Aiz, càng say càng tốt, như vậy mới có thể đào được nhiều tin tức bên trong hơn. 
"Cậu muốn biết à?" Sở Mạnh nâng đôi mắt say lờ đờ, mông lung lên nhìn Tống Tử Tự, mà Giang Doãn Chính còn lại là sợ anh phát hiện trốn được sau lưng. 
Xem ra loại nghề chụp ảnh này thật không phải ai cũng có thể làm, đặc biệt là các ký giả lấy chụp ảnh làm nghề sống thì càng thêm cực khổ, Giang Doãn Chính thầm than trong lòng.
"Tôi muốn biết mà! Nó không phải là tình địch của cậu chứ?" Lần này bọn họ thật sự cực kỳ tò mò. Mạnh chẳng lẽ là cướp đoạt bạn gái người khác sao? Càng ngày càng thú vị rồi. Bản quyền thuộc về 
"A Tự, tôi không muốn nói cho cậu biết! Rót cho tôi một ly." Sở Mạnh một hơi uống sạch ly rượu, đem cái ly trống không đẩy tới trước mặt Tống Tử Tự. Tống Tử Tự giận đến mặt muốn đen lại, mẹ nó, người này, rõ ràng say thành ra như vậy mà còn nhớ rõ anh là A Tự, cứ phải có lý trí à? Tốt lắm, vậy anh sẽ đổi cách khác.
"Cậu có phải không thích người ta không?" Nếu không phải, có thể để cho tổng giám đốc Sở một ngày kiếm tỷ bạc, cuồng công việc chủ động mời bọn họ ra ngoài ôn chuyện sao? Cậu ta là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không phải là đè nén đến khó chịu sẽ không mất khống chế như hôm nay vậy. Có điều, theo hiểu biết của bọn họ đối với cậu ta, có lẽ ngày mai tỉnh dậy cậu ta khôi phục lại là một người đàn ông tỉnh táo, biết kiềm chế. Cho nên, hôm nay cơ hội ngàn năm như vậy, không thể bỏ lỡ! A Chính, cậu nhất định phải khai đao thật tốt đó! Tống Tử Tự sử dụng ánh mắt không ngừng truyền tin cho Giang Doãn Chính. 
"Thích? Mình thích cô ấy. Nhưng mà cô ấy chán ghét mình!" Đập bể ly rượu, anh ngừng lại. Anh thích thì có ích gì? Người ta căn bản không để ý đến anh, ước gì cách xa anh càng xa càng tốt! Ở trước mặt cô, không thấy được người đàn ông cường thế đó. Anh chính là hận chính mình, rõ ràng là cô muốn cầu cạnh anh, nhưng bây giờ làm sao cũng không hạ được quyết tâm với cô! Cho nên chịu tội chỉ có thể là chính mình.
"Cậu thích người ta có nói ra không? Không nói ai biết cậu nghĩ cái gì, đúng không? Cả ngày lẫn đêm bộ dạng nghiêm nghị thế sẽ hù dọa con nhà người ta, làm người ta bỏ chạy đó." Quả nhiên, đây mới là thu hoạch lớn nhất tối nay. Nhưng mà cậu ta nói Ngưng Lộ ghét mình? Làm sao lại như vậy? Bản quyền thuộc về Chẳng lẽ cuộc hôn nhân nhanh như chớp của bọn họ là cậu ta cưỡng ép người khác sao? Tống Tử Tự nhớ tới ba của Ngưng Lộ đã từng nhảy lầu tự sát, mà trước kia chưa bao giờ nghe Mạnh nói muốn kết hôn. Chuyện kia xảy ra không bao lâu, anh liền nhận được điện thoại của cậu ta muốn anh làm phù rể. Nếu như là tên này dùng thủ đoạn cưỡng ép người ta, người ta ghét hắn cũng là chuyện đương nhiên, sớm muộn cũng xảy ra. Thì ra là cậu ta đã sớm thích người ta. Lần trước cậu ta ở phòng ăn, gương mặt đen lại rồi về trước là anh biết Mạnh có cảm giác với cô vợ nhỏ của mình, hôm nay rốt cuộc cũng xác nhận được.
"Cậu nói đi? Nói như thế nào, nói nhanh lên cho tôi biết?" Tống Tử Tự cực kỳ hưng phấn. Anh khẳng định tên này không nói "Anh thích em, ở bên anh được không?" Lời nói tầm thường như vậy, huống chi bọn họ cũng đã kết hôn, không cần thiết nói câu này. Theo cách làm bình thường của người đàn ông này, vừa ý một người phụ nữ, cách làm có khả năng nhất chính là trực tiếp kéo lên giường trước rồi nói sau, bất kể cô có thích anh hay không. 
Đây chính là sự khác nhau giữa người và động vật. Dĩ nhiên Tống Tử Tự anh là người, nhìn anh bình thường đối đãi phụ nữ thái độ tao nhã lễ độ là biết, động vật đương nhiên là đàn ông uống rượu say làm. Cậu ta đối với phụ nữ yêu cầu chính là giải quyết dục vọng sinh lý, cho nên cậu ta là động vật. Nhưng mà làm như vậy đã lâu, cũng ảnh hưởng đến hành vi cùng ngôn ngữ của anh, thời điểm gặp phải người con gái mình thích cũng sẽ làm như vậy. Đoán chừng đây chính là nguyên nhân tối nay cậu ta buồn bực, một cô gái tốt nhà người ta không hiểu sao liền bị cậu ta kéo lên giường còn có thể thích cậu ta sao? Cái đó gọi là ngu ngốc!
Sở Mạnh lại gục xuống bàn không nói một lời. Hả? Kết thúc như vậy? Nhanh như vậy sao? Mặc dù đã nói xong trọng tâm, nhưng mà cũng không phải là rất quan trọng! Sao cậu ta có thể ngủ được?
"Mạnh, Mạnh... Đừng ngủ. Trước đứng lên nói cho tôi biết? Làm sao cậu thổ lộ với cô ấy?" Tống Tử Tự kéo cổ áo của anh, cặp mắt anh đã nhắm chặt rồi. Giống như ngủ thật vậy! Bản quyền thuộc về 
"A Tự, đừng làm ồn! Mệt quá!" Sở Mạnh nói xong ngã xuống trên vai Tống Tử Tự..
"A Tự, đưa cậu ta về đi!" Giang Doãn Chính muốn tắt camera. 
"Chính, chờ một chút. Cậu để đó cho tôi." Tống Tử Tự còn chưa muốn buông tha, quyết tâm lấy được nhiều tin tức hơn, nếu như tối nay không lấy được, vậy sau này cũng không có cơ hội.
"Mạnh, Mạnh, Ngưng Lộ tới rồi." Tống Tử Tự kéo đầu của anh, vỗ mặt của anh, mẹ nó, nặng thật. Bình thường cũng những người phụ nữ kiều diễm kia nằm xuống, cảm giác thật không giống nhau.
"A Tự, cậu muốn gạt tôi sao? 
Quên đi, cô ấy không muốn nhìn thấy tôi đâu! Nhưng mà..." Đầu Sở Mạnh lại muốn rũ xuống, Tống Tử Tự kịp thời kéo anh lại.
"Nhưng mà cái gì?" Phía sau cái “nhưng mà” này chắc rất quan trọng. Bản quyền thuộc về 
"Tôi rất thích cô ấy, rất thích..." Âm thanh của anh nhỏ dần nhỏ dần, nói xong lập tức ngủ.
"A Chính, thấy được chưa? Đây mới là mục đích của chúng ta tối nay. Haha! Đi thôi! Nâng cốc đưa quỷ về nhà nào!" Tống Tử Tự vừa ôm tay Mạnh đặt lên vai mới phát hiện ra một mình mình căn bản không cách nào đem cái gã không có ý thức đó về, may mắn là có A Chính ở đây. Bằng không anh cho tên say này ở đây cả đêm. 


Ngưng Lộ không nghĩ tới trễ như vậy anh ta còn có thể về nhà, hơn nữa còn là bộ dạng say mèm. Có điều, không giống những người say rượu rồi ăn nói bậy bạ, anh ta chỉ nằm nơi đó mà yên lặng ngủ. Bản quyền thuộc về 
"Bác sĩ Tống, đã trễ thế này còn làm phiền anh!" Sau khi thím Trương đến phòng bếp lấy thuốc giải rượu, Ngưng Lộ mặt áy náy nói với Tống Tử Tự. Trở về cùng bác sĩ Tống còn có người đàn ông cao lớn kia, là ai vậy? Anh ta tùy ý ngồi lên trên ghế sa lon không nói không rằng. 
"Ngưng Lộ, tại sao lại gọi sai hả? Lần sau không được thế này nữa đâu. Đúng rồi, cậu ta là A Chính. Tôi, cậu ta và cậu ta - ba chiếc giày thối." Tống Tử Tự chỉ cái người con trai gọi là A Chính, “cậu ta” cuối cùng lại chỉ tới cái người đàn ông đã không có ý thức nằm trên giường kia.
"Xin lỗi A Tự." Mặc dù anh ấy tuổi tác lớn hơn cô một chút, nhưng mà Ngưng Lộ quyết định gọi giống Sở Mạnh, gọi anh A Tự là tốt rồi.
"Chào anh!" Ngưng Lộ quay đầu chào hỏi cùng người đàn ông gọi là A Chính đó. Đó là một người đàn ông rất tùy ý, so với Sở Mạnh chỉnh tề còn có Tống Tử Tự thẳng thắn tạo cảm giác rất khác biệt, nếu như nói Sở Mạnh là một bức tranh với những đường nét tuyệt mỹ cùng lối vẽ cẩn thận tỉ mỉ, A Chính kia chính là một bức vẽ vẩy mực sơn thủy tự do, A Tự là hài hòa giữa hai người. Không nghĩ tới ba người như vậy có thể trở thành bạn tốt.
"Nói giỡn thôi mà. Đúng rồi Ngưng Lộ, em cùng Mạnh có phải cãi nhau hay không? Anh xem cậu ta tối nay không được vui vẻ!" Tống Tử Tự nhếch môi, quyết định ra tay với một người khác. 
"Không có! Làm sao anh lại nghĩ như vậy?" Ngưng Lộ mặt đỏ lên, không dám nhìn Tống Tử Tự. Trời ạ, anh ấy sao có thể hỏi vấn đề này? Muốn cô trả lời thế nào đây? Giữa bọn họ không cãi nhau cũng không ầm ĩ mà? Lần trước khi từ nhà họ Sở về, giữa bọn họ vẫn là như vậy, chẳng qua là anh sẽ không ép buộc làm chuyện thân mật kia nữa. Hơn nữa, anh ngược lại mỗi ngày đều về nhà, lúc sớm một chút thì vừa kịp 7 giờ cơm tối, chậm thì cô đã ngủ trước. Bản quyền thuộc về Nhưng mà điểm duy nhất không thay đổi chính là anh ấy nhất định sẽ ôm cô ngủ. Có lúc nửa đêm cô tỉnh lại, cảm giác được anh luôn nhìn cô trầm lắng, nhưng cô không dám mở mắt ra, cho nên chỉ có thể lựa chọn giả bộ ngủ.
"Các người không có gây gổ, sao Mạnh lại không vui như vậy? Uống nhiều rượu như vậy anh xem ngày mai cậu ta phải tự chịu thôi." Tống Tử Tự còn chưa cam tâm buông tha, hỏi tiếp. Bản quyền thuộc về 
"Em không biết." Anh ta không vui cũng sẽ không nói cho cô biết, mà cô cũng không muốn nói nhiều với anh ta như vậy. Giữa bọn họ cố gắng giữ vững loại quan hệ trước mắt này là tốt rồi! Nhiều khi cô sợ mình khống chế không được. Nếu như là chuyện công ty cô càng không giúp được rồi. Hơn nữa, cô cùng anh ở chung một chỗ lâu như vậy, hình như anh ta luôn tức giận vậy.
"A Tự, đã trễ thế này chúng ta cũng nên đi về thôi!" Thấy bộ dạng cô gái nhỏ không biết làm gì, A Chính mở miệng gọi Tống Tử Tự lại. Tật xấu muốn hỏi đến cùng của cậu ta lại tới rồi đây!
"A Chính, nếu không cậu đi trước đi? Mình giúp Ngưng Lộ giải quyết cái tên sâu rượu này! Cho hắn uống xong thuốc giải rượu đã. Tôi sợ sau đó hắn nổi điên, lúc đó còn có thể đánh cho hắn vài phát." Làm bác sĩ tốt như thế này đây, muốn nói cái gì đều được. Có điều, hôm nay anh thật sự chẳng mang gì đến cả, căn bản là ăn nói lung tung, muốn kiếm cớ ở lại dò nhiều tin tức hơn. Anh thật sự có tố chất làm chó săn, tại sao phải chạy đi làm bác sĩ chứ? Khiến làng giải trí lại tổn thất một nhân tài ưu tú rồi.
"Được rồi, cậu từ từ chăm sóc hắn đi! Tạm biệt!" Giang Doãn Chính cũng không muốn để ý nhiều đến cậu ta, muốn nán lại bao lâu thì nán bấy lâu, tốt nhất ở lại đến sáng sớm ngày mai, bởi vì mới vừa rồi cậu ta là ngồi xe của anh tới, đã trễ thế này cậu ta muốn gọi taxi cũng khó.
Cho đến ngoài cửa truyền đến âm thanh của thím Trương: "Cậu Giang, cậu phải về sao?" Sau đó câu trả lời Giang Doãn Chính khiến Tống Tử Tự lập tức sực nhớ lại: "Đúng vậy, mới vừa rồi xe không có đỗ vào bãi đậu xe." Mặc dù trễ như thế có lẽ sẽ không bị chặn đường, nhưng mà để những người về trễ không bị ảnh hưởng, anh nên lái xe nhanh mới được!
"Xin lỗi Ngưng Lộ, chồng em em tự chăm sóc đi! Anh phải đi! A Chính, chờ mình với!" Tống Tử Tự kêu thảm chạy đi. Mẹ nó, A Chính đáng chết, biết rõ ràng anh không có lái xe tới đây còn không nhắc nhở anh, thật quá vô tình.
"Này, bác sĩ Tống, sao đi vội vã như vậy?" Thím Trương bưng canh giải rượu đi vào, liền nhìn thấy bác sĩ Tống chạy như gió ra cửa. Đã trễ thế này có chuyện gì vội vã như vậy? Bản quyền thuộc về 
Không tới một phút, trong phòng lại trở về đêm yên tĩnh.


Ngưng Lộ và thím Trương, hai người hợp lực vất vả lắm mới đem chén canh kia rót vào trong miệng của anh, mệt mỏi đến thở dốc. Gần đây, thể lực cô giống như càng lúc càng kém, ngủ cũng ngày càng nhiều. Cũng may, mặc dù anh đã ngủ, nhưng cuối cùng cũng phối hợp với họ uống hết canh.
"Thiếu phu nhân, không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Thím Trương cầm chén đi ra ngoài vẫn không quên nhắc nhở cô.
Đã trễ như vậy, người nằm trên giường đầy mùi rượu sao cô ngủ được đây? Ngưng Lộ đứng ở bên giường nhìn anh.
Sở Mạnh lật người kéo quần áo, đại khái là mặc quần áo ngủ được không thoải mái. Aiz vậy mà bản thân lại mềm lòng, đi vào phòng tắm đem khăn lông ướt ra, sau đó ngồi ở bên giường, một tay nhẹ nhàng cởi nút áo anh ra, giúp anh đem áo sơ mi đã vo thành một nắm mở ra, một thân thể đàn ông cường tráng, khỏe mạnh hiện ra ở trước mặt cô, khiến tai cô nóng lên. Không sao, anh ta đã ngủ rồi, Ngưng Lộ an ủi mình.
Khăn lông ấm áp từ trên mặt anh lau thẳng xuống dưới, cho đến nơi dưới bụng đó, Ngưng Lộ mặt vừa đỏ, tay cũng dừng lại. Mặc dù bọn họ đã có quan hệ thân mật như vậy, cô vẫn không có thói quen giúp anh cởi quần, thôi, phía dưới bỏ bớt đi. 
Cất khăn lông xong trở lại bên giường, người đàn ông kia vậy mà lật người nằm ngủ thiếp đi. Anh nằm sấp lại vừa đúng để cho cô có thể thuận lợi đem áo sơ mi của anh cởi ra, nhắm hai mắt lại , làm người tốt đến cùng đi! Ngưng Lộ mò xuống dây lưng, cắn răng sờ soạng nửa ngày mới mở dây lưng ra, nhưng mà bởi vì tư thế nằm sấp ngủ khiến Ngưng Lộ thế nào cũng kéo không xuống cái quần, người kia nặng vậy, cô làm sao có thể di chuyển được anh?
"Giơ một cái chân có được không?" Ngưng Lộ nửa quỳ ở trên giường quay đầu nhẹ nhàng nói chuyện với anh. [Bản quyền thuộc về ] Cô cho là anh không nghe được, kết quả là sau 2 giây anh lật người lại thật, hai chân thon dài cũng nhấc lên. Ngưng Lộ quỳ gối giữa hai chân của anh, lùi về phía sau một chút xíu, kéo quần anh ra.
Sau khi uống canh giải rượu, Sở Mạnh khôi phục một chút ý thức, mở mắt ra thấy chính là cô gái nhỏ quỳ gối giữa đùi anh cùng với bộ dạng cô hăng hái chiến đấu với chiếc quần của anh, tư thế mập mờ như vậy khiến cho thân thể của anh ở chỗ nào đó bành trướng ra. Nhưng mà anh lại không dám hành động thiếu suy nghĩ chỉ sợ dọa cô, nhưng thân thể phản ứng anh không cách nào khống chế.
Nếu nguyện ý chăm sóc anh, vậy anh có thể cho là thật ra thì cô không chán ghét anh như anh nghĩ không?


"Anh chẳng khác gì cầm thú!" Ngưng Lộ thật vất vả đem quần của anh kéo xuống, chuẩn bị kéo chăn qua đắp cho anh, vậy mà thấy cái không nên thấy trên người anh. Ai! Người đàn ông này xem ra thật sự là cầm thú, uống say mà còn có phản ứng. Ngưng Lộ đỏ mặt ném quần anh trực tiếp xuống đất.
Hay là tối nay cô ngủ trên sofa đi! Cô không chịu nổi mùi rượu của anh. Bò đến đầu giường, tay mới vừa chạm phải cái gối, còn chưa kịp kéo đi, một lực nặng nề đã kéo cô nằm xuống.
"Không cần đi. Nằm với anh đi!" Là âm thanh sột soạt của anh. Nghe vào tai mà lại giống như đứa trẻ đang làm nũng. [Bản quyền thuộc về ] Anh ta như vậy khiến Ngưng Lộ không hạ được quyết tâm, cho nên mặc anh ta ôm cô từ phía sau lưng.
Thân thể Ngưng Lộ cứng đờ không dám động đậy, chỉ sợ tên cầm thú sau lưng kia lại phát thú tính. Cho đến tiếng hít thở đều đều nhàn nhạt của anh truyền tới bên tai, mệt mỏi một buổi tối Ngưng Lộ rốt cuộc không chống nổi cũng từ từ đi ngủ.
Cô không biết, sau khi cô ngủ, người đàn ông phía sau lại đột nhiên chống thân thể lên, cả buổi tối nhìn dung nhan cô khi ngủ, cho đến mặt trời ló dạng rồi mới đi ngủ.
Ngưng Lộ tỉnh dậy, còn chưa kịp mở mắt thì thân thể ấm áp sau lưng cùng bàn tay giữ thật chặt eo cô khiến cho tim cô đập rộn lên: hôm nay sao anh ta còn chưa rời khỏi giường? Đã lâu như vậy từ lúc bọn họ kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau tỉnh dậy mà còn nằm trên giường. Bình thường anh ta dậy sớm so với cô để đến công ty, bây giờ mấy giờ rồi? Chẳng lẽ là cô dậy sớm? 
Ngưng Lộ nghĩ, nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó lấy ra tay của anh, ai ngờ người phía sau lại ôm chặt hơn.
"Tôi muốn dậy!" Ngưng Lộ mở mắt. Bản quyền thuộc về 
"Không cần, ngủ thêm chút đi." Giọng nói của anh vừa tỉnh ngủ nên có chút khàn. Trời sáng rồi anh ta mới ngủ hay sao? Khó có dịp hôm nay không cần đi công ty sớm như vậy, sẽ có chút lí do để ỷ lại.
"Hôm nay tôi phải đi bệnh viện kiểm tra." Anh ta sao vậy? Bình thường chưa bao giờ là người ỷ lại vào giường mà không muốn tỉnh dậy. Nhưng mà đã hẹn Bác sĩ Tống 10 giờ đến bệnh viện, đến trễ sẽ không tốt. 
"Lát nữa tôi đưa em đi. Ngủ cùng tôi chút nữa." Sở Mạnh kéo cô, không để cho cô đi, người chưa có tỉnh táo lại, hôn nhẹ ở gáy nhạy cảm của cô rồi tràn ra, cảm giác ẩm ướt, nóng hổi khiến Ngưng Lộ chỉ muốn nhanh đẩy anh ta ra một chút.
"Tôi đã hẹn giờ rồi!" Ngưng Lộ không muốn nằm xuống với anh ta, người đàn ông này tùy thời tùy chỗ cũng có thể động dục. Bản quyền thuộc về 
"Vậy thì quay lại hôn tôi một cái, tôi sẽ để em đi." Người đàn ông sau lưng vừa dừng gặm cắn da thịt mịn màng của cô vừa hàm hồ nói. 
"Không muốn, miệng anh có vị rượu." Ngưng Lộ cự tuyệt. Mặc dù trải qua một buổi tối, mùi rượu đã bớt không ít, nhưng cô chính là không muốn nghe lời của anh.
"Em là lựa chọn quay lại hay là lựa chọn cùng tôi ở trên giường một ngày?" Quả nhiên chó vẫn là không thể không ăn, sau khi tỉnh rượu anh ta lại bắt đầu tiết mục con sói xám ức hiếp cô bé quàng khăn đỏ đây mà.
Nếu không bằng lòng nữa sẽ phải chịu uất ức, Ngưng Lộ vẫn là quay lại, còn chưa kịp mở miệng. Cái miệng nhỏ hồng hào đã bị anh quấn lấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3