Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 25
Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 25: Thân mật
gacsach.com
"Là tôi, thế nào?"
Cô lộp bộp mở miệng, đột nhiên cảm thấy giống như mình đã làm sai chuyện, tại sao có thể hư như vậy, còn ghé sát vào lỗ tai anh ta mà gõ gõ chậu nước rửa mặt, hù dọa anh ta, không biết lỗ tai của anh ta có bị điếc hay không?
"Cô nói cái gì?"
Tần Trác Luân bước xuống giường đứng ở trước mặt cô, thái độ có phần phớt tỉnh.
"Anh không có nghe thấy lời của tôi nói, thật không nghe thấy sao?"
Cô thật sự lo lắng, việc làm của mình có thể đã khiên lỗ tai của anh bị điếc rồi không, người đàn ông ưu tú như anh vậy nếu là lỗ tai bị điếc cũng không còn hoàn mỹ nữa.
“Không biết cô nói cái gì, cô nên ngủ thêm một chút đi.”
Sau đó anh bước ra khỏi phòng, không biết đi ra ngoài định làm gì, Thiển Hạ nhanh chóng đi theo phía sau anh, nhìn thấy anh đi đánh răng rửa mặt còn có chuẩn bị bữa ăn sáng.
Cô nhớ rất rõ ràng là anh không biết làm bữa sáng, như vậy hiện tại anh chuẩn bị bữa sáng là muốn làm cái gì?
Đáp án rất nhanh được sáng tỏ, thực ra anh làm rất đơn giản, chính là hâm nóng hai ly sữa tươi, lấy thêm bánh mì trong tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng đun nóng, là được bữa ăn sáng.
“Buổi sáng ăn cái này sao, để tôi đến xem tủ lạnh còn có cái gì khác không.”
Cô đi nhanh tới, mở tủ lạnh ra xem, thấy bên trong có một ít trái cây cùng mấy quả trứng gà, còn có ít hành tỏi và gừng nữa.
Xong cô đi lấy gạo, vo gạo thật kỹ, sau đó bắt tay vào bắt đầu nấu bữa ăn sáng, bữa ăn sáng ở đây chính là cháo trắng với hành hoa thơm lừng, trứng gà xào cà chua và salad trái cây.
Khoảng năm mươi phút trôi qua, anh nhìn thấy trên bàn đã dọn xong bữa ăn sáng, trong lòng rất bội phục sự khéo tay của cô.
“Mùi vị có chút thiếu sót, nhìn bề ngoài cũng không được đẹp lắm, tôi miễn cưỡng ăn vậy.”
Anh nếm thử, hoàn toàn coi thường sự mong đợi trên mặt cô mà thản nhiên bình luận mùi vị bữa ăn sáng cô làm.
“Tôi biết rõ tài nấu nướng của tôi không được tốt, tôi chỉ mới học được chút ít tài nghệ nên chỉ có thể nấu được như vậy, hôm nào bảo Điềm Điềm làm thử, tài nấu nướng của cô ấy rất tuyệt.”
Nghe được đánh giá của anh cũng không làm cô khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ hưởng thụ bữa ăn sáng.
Ăn sáng xong, cô đi tới thư phòng của anh, ngồi trên ghế ở sau bàn đọc sách mở máy vi tính xem mạng.
“Đang chơi cái gì?”
Tần Trác Luân đi vào, thấy cô đang chăm chú gõ gõ thì lên tiếng hỏi.
“Cùng bạn tốt nói chuyện phiếm, họ giới thiệu trai đẹp cho tôi.”
Thiển Hạ đang cúi đầu so với anh, cô cũng có chút áy náy, có lẽ anh không nghe thấy lời của cô nói.
Quả nhiên, một lúc sau cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh giống như không hiểu cô vừa nói gì.
“Tôi dẫn anh đi bác sĩ khám, có khả năng lỗ tai của anh đã bị tôi làm cho điếc rồi?”
Cô tiến lại gần lỗ tai của anh nói nhưng không dám lớn tiếng quá, vừa nói vừa lấy giấy bút viết lên trên tờ giấy.
“Vậy cô sẽ bồi thường cho lỗ tai của tôi thế nào?”
Hai tay của anh ôm chiếc eo thon nhỏ của cô, ôm cô vào sát trong ngực mình, nghiêm túc nói.
“Bồi thường anh thế nào, lấy thân báo đáp thì sao? Vì anh cho tôi mầm móng di truyền, nhưng bảo bảo sẽ giống như tôi, mang họ Tô.”
Dù thế nào đi nữa thì lỗ tai của anh cũng đã bị điếc, đoán chừng không nghe được lời của cô..., cô chỉ viết lên trên tờ giấy trước mặt câu nói kia, còn câu nói phía sau cũng không viết lên, vậy mà trên mặt Tần Trác Luân lại thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thay bằng vẻ mờ mịt.
“Tôi sẽ thích người phụ nữ khác, khi đó cô không thể sống ở bên cạnh tôi nữa, cô cũng nguyện ý lấy thân báo đáp để bồi thường cho lỗ tai của tôi sao?”
Chân mày anh chợt nhíu chặt lại.
“Vậy là tốt nhất, anh cứ yên tâm theo đuổi những người phụ nữ khác, chỉ là lúc đó anh phải nói trước cho tôi biết, tôi sẽ thu xếp tốt việc rời khỏi anh.”
Cô mơ hồ muốn vỗ tay hoan hô ý tưởng rất sáng suốt của anh. Sau đó cô lập tức viết lên trên tờ giấy kia.
“Cô không thể chờ đợi đã muốn rời khỏi tôi sao?” Anh cũng không nhìn nội dung trên tờ giấy mà lập tức nói.
“Không phải sao, là anh có người phụ nữ khác, tôi đương nhiên phải đi, chẳng lẽ lưu lại làm kỳ đà cản mũi, tôi mới không có hứng thú làm kỳ đà cản mũi đấy.”
Cô cũng không phát hiện sự khác thường của anh, viết thẳng lên trên giấy, bởi vì anh đang ôm hông của cô, khiến cô muốn viết chữ cũng có chút khó khăn.
“Vậy cô tính toán lấy thân báo đáp thế nào?”
Ánh mắt của anh hiện rõ vẻ âm u khó đoán, nhưng giọng nói lại bình thản như nước.
“Ha ha, vậy tôi sẽ không khách khí ăn đậu hũ của anh.”
Nếu anh đã muốn cô lấy thân báo đáp, cô để xuống giấy bút, tay trái nâng mặt của anh, tay phải ấn cái ót của anh xuống để cho anh cúi đầu, cô lập tức nhón chân lên hôn đôi môi của anh, dù sao thì người đàn ông này vẫn tương đối vừa mắt với cô...
“Thiển Hạ, đi chạy bộ với tôi.”
Trời còn chưa sáng hẳn, cũng chưa tới năm giờ đâu, Tô Thiển Hạ đang ngủ mơ mơ màng màng, lập tức bị Tần Trác Luân nửa ôm nửa đánh thức, anh ôm cô đi vào phòng tắm, chuẩn bị giúp cô kem đánh răng và khăn lông để đánh răng rửa mặt xong, còn giúp cô thay một bộ quần áo thể thao để chạy bộ.