Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu - Chương 170-2

Anh nghĩ về ông ngoại của mình, khi còn bé anh đã thấy rõ ông ngoại còn hơn ông nội, càng lộ ra tính con buôn, mà việc môn đăng hộ đối này tất nhiên rất coi trọng. Chuyện hai mươi mấy năm trước ông tìm La Vân thương lượng kỳ thật cũng không có sai. Con gái La Vẫn đã ngạo nghễ như thế này, tính luôn không chịu thua, có lẽ bản thân La Vân lại càng mạnh mẽ hơn. Nhưng xem ra cha của Lý Đường Lâm cũng không uổng phí, làm mặt đen một hồi thật đúng đã thành công.

La Vân cứ như vậy rời khỏi Lý Đường lâm, nhưng lúc đó ảnh hưởng của Lý gia tại thành phố A vẫn còn rất lớn, La Vân vào giới kiến trúc đại khái không muốn có bất cứ dính dáng gì tới Lý gia cho nên mới thay đổi tên.

Lương Phi Phàm rút ra một điếu thuốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa một hồi rồi mới ngậm lên miệng, anh nheo mắt lại nhìn vào trong tư liệu, có viết hai chữ Ứng Sơn. Không biết có ngụ ý gì không, nhưng anh cũng không có hứng thú nghiên cứu cái tên này.

“Sau đó, ông ấy đúng dịp nhận thiết kế cho dự án làng du lịch của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác. Kỳ thực quan hệ của người đồng sự kia cùng với La Vân là rất tốt, chỉ là không biết vì tiền tài hay lợi ích gì, cuối cùng vẫn bị Diệp Tử Kiệt mua chuộc. Đại khái hơn hai mươi năm trước Diệp Tử Kiệt đã suy tính muốn thâu tóm Lương Thị, hạng mục làng du lịch kia là ông ta khéo tay bày kế sau lưng. Ông ta dốc tâm tư mua chuộc hai kiến trúc sưu, một người trong đó đã đồng ý, người đó cũng thuyết phục La Vân rất nhiều. Chỉ là ông ta không ngờ được, La Vân căn bản không nguyện ý làm ra chuyện như vậy, trong ông ấy có một loại ngạo khí, một lòng một dạ muốn thiết kế, đối với ông ấy mà nói mỗi một công trình đều là linh hôn của ông. Hai kiến trúc sư có mâu thuẫn, Diệp Tử Kiệt có lẽ biết thời biết thế, một bên hùa theo cha của Lương tổng, một bên an bài cho kiến trúc sư đã bị mua chuộc kia ra nước ngoài…”

Quan Triều ở một bên tỉ mỉ giải thích, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lương Phi Phàm vươn tay đốt một điếu mới, đôi mắt thâm thúy của anh hơi híp lại, tài liệu trong tay cũng lật tới trang cuối cùng, đưa tay lên day huyệt thái dương, trầm giọng nói nốt thay Quan Triều: “Chuyện sau đó, coi như trời giúp con hồ ly Diệp Tử Kiệt, ông ta vốn chỉ muốn, nếu La Vân này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì cứ như vậy để La Vân chịu tội một lần, sau này chắc sẽ quên đi. Nhưng ai ngờ La Vân thà chết chứ không chịu khuất phục, kết quả phát sinh ra chuyện về sau.”

Quan Triều gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó cha của Lương tổng… đại khái cũng thật sự sợ hãi. Dù sao làng du lịch lúc đó gây lỗ rất lớn, ông không muốn làm lớn chuyện, sợ Lương Thị gặp đả kích nặng nề. Diệp Tử Kiệt biết được điểm này, về sau ông ta càng biết thời biết thế, là ông ta liên lạc với Tần Trân Hy.”

Lương Phi Phàm đưa tay bóp trán, nặng nề hút thuốc.

“Nhưng lúc đó Diệp Tử Kiệt và Tần Trân Hy có giao dịch gì không thì tôi không rõ lắm, hiện tại bà ấy còn đang nằm trong ICU, DIệp Tử Kiệt bên kia cũng không có manh mối gì. Chuyện này có lẽ chỉ hai người bọn họ biết, tôi chỉ biết là khi La Vân được đưa đến bệnh viện không cứu được đã chết, sau đó phát tang thì người thân của Bạch gia một người cũng không có, chỉ có Tần Trân Hy và đương nhiên Bạch tiểu thư còn nhỏ.”

Tần Trân Hy có lẽ cũng không phải người vì tiền mà khom lưng, nhưng Diệp Tử Kiệt có thể dùng dạng uy hiếp nào để khiến bà nghe lời? Hơn hai mươi năm, chồng của mình chết không minh bạch như vậy vì sao lại không lên tiếng?

Quan Triều nghĩ không ra, kỳ thực Lương Phi Phàm cũng mơ hồ nghi hoặc điểm đó, nhưng cũng không biết chính xác.

Anh âm trầm dưới làn khói thuốc, trên gạt tàn đã có hai ba đầu lọc, Lương Phi Phàm vẫn duy trì tư thế cũ không động, Quan Triều thấy anh không nói lời nào, cũng không biết phải làm gì chỉ có thể đứng chờ.

“Bác sĩ Tư (Smith) có tin tức gì không?” Nửa ngày trôi qua Lương Phi Phàm mới nói.

Quan Triều sửng sốt một chút, lập tức nói: “Lương tổng… vẫn đang cố gắng liên hệ với bác sĩ Tư (Smith), nhưng trước có nghe nói ông ấy tham gia một hội nghị học thuật nghiên cứu và thảo luận ở Oxford, có lẽ phải một tuần lễ, hiện tại hoàn toàn không liên lạc được với ông ấy.”

Lương Phi Phàm cau mày, phủi chút khói bụi: “Cậu tự mình đến Oxford một chuyến, gặp được ông ấy thì nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân qua mời ông ấy. Cậu về trước đi, chuyện ở công ty cậu chú ý một chút, những tư liệu này cất giữ cẩn thận, đừng để lộ chút tin tức nào.”

Quan Triều gật đầu, rất nhanh mang theo tất cả tư liệu rời đi.

Lương Phi Phàm hút thuốc một cách thành thạo, khi hút xong một điếu anh thần sắc khó lường đứng dậy rời đi.

***

Hai ngày sau.

Khi Bạch Lộ tỉnh lại phát hiện ra một phụ nữ trung niên đang thu dọn đồ đạc giúp mình.

Cô cau mày, từ trên giường ngồi dậy, Lương Phi Phàm đứng ở cửa sổ nghe được tiếng động liền xoay người lại: “Em tỉnh rồi?”

“Vâng.” Cô đưa tay dụi dụi con mắt, nhìn thoáng người người trung niên bên cạnh, có chút kinh ngạc nhìn Lương Phi Phàm: “Thu dọn đồ của em, là muốn xuất viện?”

---
Sant: Tối nay mình bận nên mai mới có chương mới nhé <3.