Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương-167

Chương 167 - Chương 167

Chỉ cần tượng tượng đến những gì nghe được trong buổi tối hôm đó, cô sẽ lại giận dữ, Trình Mộ Thanh hất tay anh ra "Anh sao lại đến đây?"

Hách Liên Tuyệt nắm lấy tay cô, gắt gao nắm chặt, không cho cô giãy dụa "Đi theo anh"Nói xong, liền kéo cô ra ngoài

Nhưng lúc sau, Kim Sa và Jack chặn bọn họ lại, Anh Hoàng đứng phía sau "Muốn mang cô ấy ra ngoài, để xem cậu có hiểu chuyện hay không đã..."

Lúc này, ánh mắt Hách Liên Tuyệt trở nên u ám, giống như địa ngục điên cuồng "Tránh ra".

"Muốn mang cô ấy đi, trừ phi lọt qua một cửa của bọn này " Anh Hoàng nói, tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh nhưng người khác không thể xem thường.

Hách Liên Tuyệt nhìn bọn họ, ánh mắt muốn Tiểu Trạch giúp nhưng Tiểu Trạch lại thở phì phì!

Hách Liên Tuyệt một tay nắm chặt Trình Mộ Thanh, đem cô để ra phía sau "vậy đừng trách tôi không khách khí". Nói xong, anh tung chân đá vào hai người, cũng may Kim Sa và Jack nhanh nhẹn tránh ra, Hách Liên Tuyệt liền lôi Trình Mộ Thanh chạy ra ngoài...

Kim Sa và Jack xoay người chạy theo Hách Liên Tuyệt, mà anh sợ Trình Mộ Thanh bị thương nên vội vàng che đỡ cho cô, chính là lúc này Jack nắm một tay Hách Liên Tuyệt.

Hách Liên Tuyệt phát ra tiếng kêu rên, dù sao Jack cũng từng được toi luyện, một quyền đánh ra không thể xem nhẹ, Hách Liên Tuyệt cũng không khách khí thúc vào Jack, thừa dịp Jack lắc mình, Hách Liên Tuyệt mang Trình Mộ Thanh ra ngoài

Jack cùng Kim Sa định chạy đi, Anh Hoàng ra tiếng "Để bọn họ đi".

Tiểu Trạch lúc này chạy đến nhìn theo bóng dáng 2 người, quay đầu thở phì phì "Jack, anh làm chi mà mạnh tay vậy, người đó là ba ruột em."

Jack sửng sốt "Xú tiểu tử, anh đây giúp chú em đó, không phải chú em giận anh sao? Anh giúp chú em trút giận."

"Có giận cũng là ba tôi" Tiểu Trạch nghiến răng nói.

"Té ra, lòng tốt của tôi không đúng chỗ sao?"Jack hỏi lại

"Anh xem, tôi không đem anh cuộn lại?"

"..."

Jack im lặng, nhìn về phía Anh Hoàng, Anh Hoàng giả vờ ho khan một tiếng, làm bộ không nghe gì...

Mà bên ngoài Hách Liên Tuyệt kéo tay Trình Mộ Thanh chạy đi, gắt gao cầm chặt tay cô không chịu dừng lại, bởi vì anh không biết có thể hay không dùng tay bóp chết người phụ nữ này, cô cư nhiên dám đến đây kết hôn cùng người đàn ông khác...

Trong lòng ngực như bị lửa thiêu đốt, tuỳ lúc mà bùng nổ, Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, chân mang giày cao gót chạy đã đau chết...

Cô phải bỏ tay anh ta ra, nhưng thế nào cũng không được "Hách Liên Tuyệt, đừng chạy nữa, chân em đã đau sắp chết rồi" Trình Mộ Thanh cau mày nói.

Nghe được lời cô nói, anh xoay người, vẻ mặt tức giận như muốn giết người "Đau chết em đi" Hách Liên Tuyệt rống lên, gân xanh nổi đầy ra "Trình Mộ Thanh, trái tim em thật độc ác."

Lời nói vừa dứt, Trình Mộ Thanh cũng nổi giận "Em độc ác? Hách Liên Tuyệt, anh dựa vào cái gì mà nói em vậy?"

"Em không nói một tiếng liền đi đến Milan, em biết anh lo thế nào không? Không những vậy còn dám kết hôn với người đàn ông khác, em muốn chết đúng không?" Hách Liên Tuyệt quát

"Em có thể cùng người khác kết hôn cũng như anh nửa đêm lên giường với người phụ nữ khác, hai cái này có khác gì nhau không? Dựa vào cái gì anh có thể còn em thì không?" Trình Mộ Thanh tức giận hô.

"Anh..." Hách Liên Tuyệt nâng lên một hơi "Em nói anh lên giường với ai? Ngoài em ra, anh còn lên giường với ai?"

Những lời nói này, con mẹ nó đủ tối mà cũng đủ trắng ra rồi...

Trình Mộ Thanh khuôn mặt ửng đỏ "Ai ai, lên giường với anh?"

"Trình Mộ Thanh, anh nói cho em biết, từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mình em, anh không biết em hiểu lầm anh cái gì nhưng nếu như em dám kết hôn cùng người khác, anh sẽ giết chết em, sẽ không bỏ qua đâu."

"Sau khi giết xong thì sao?" Trình Mộ Thanh sâu kín hỏi, nghe được anh hò hét, anh chất vấn, cô không tức giận gì cả, hơn nữa nghe anh nói chưa cùng lên giường với ai, vậy ngày đó là Chu Lâm Na cố ý? Nghĩ đến đây, cảm thấy vui sướng.

"giết em xong, anh sẽ tự sát" Hách Liên Tuyệt nói

Trình Mộ Thanh không ngờ, anh dám yêu, yêu đến tận cốt tuỷ, cái loại cảm giác này cô rất thích, và cũng cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy anh, cô không khỏi bật cười.

Hách Liên Tuyệt xoay người "em còn cười?"

Trình Mộ Thanh nhịn xuống "có bãn lĩnh, anh liền giết đi".

"Em nghĩ rằng anh không dám sao? Chỉ cần em kết hôn với người khác, anh sẽ giết em."

"Kết hôn thì là nhất định rồi" Trình Mộ Thanh kiên trì nói

"Em..."

"Nhưng không phải cùng người khác" Trình Mộ Thanh nói thêm một câu.

Hách Liên Tuyệt nhíu mày, chưa hiểu gì xảy ra thì Trình Mộ Thanh đã kéo anh vào bên trong.

"Được rồi, đừng nhiều lời, đi theo em..." Trình Mộ Thanh nói

"Em kéo anh đi đâu?"

"Đương nhiên là kết hôn" Trình Mộ Thanh theo lẽ thường nói.

Hách Liên Tuyệt nhíu mày, trừng to mắt "Em còn dám kết hôn?"

Trình Mộ Thanh cũng nhíu mày, quay đầu nhìn anh:"Thế nào?Chẳng lẽ anh không định cưới em?"

"Anh..." Hách Liên Tuyệt thật không hiểu tình huống này là gì!

Lúc anh tới, Ngôn Dục cầm một túi to lấy ra bên trong một bộ tây trang cho chú rễ màu trắng, lúc thay đổi quần áo Hách Liên Tuyệt mới hiểu ra.

Anthony đứng trước mặt, lắc đầu đáng tiếc "Tôi còn nghĩ hôm nay nếu anh không đến thì cô dâu sẽ là của tôi...""

Hách Liên Tuyệt gắt gao cầm tay Trình Mộ Thanh, nở nụ cười, bá đạo tuyên ngôn "Cả đời này, cô ấy là người phụ nữ của tôi!"

Tiểu Trạch lúc này bước lên "Nếu ba còn làm cho mẹ không vui, con sẽ mang mẹ rời đi."

Hách Liên Tuyệt ngồi xổm xuống- "xú tiểu tử, con có mặt trên đời này không chỉ có công của mẹ con?"

"Trời đất bao la, công mẹ là lớn nhất, sinh dưỡng con là mẹ, ba cùng lắm chỉ cho con là một viên jing tử nhỏ thôi, ngoài trừ này, ba còn cho con gì?"

Nghe Tiểu Trạch nói vậy, tất cả mọi người đều囧

Đứa nhỏ này, đã đủ chín chắn rồi!

"Được, ba đáp ứng với con không bao giờ làm mẹ con khổ tâm nữa, cho nên con cũng sớm đánh gảy ý nghĩ trong đầu đi" Hách Liên Tuyệt nói ra, anh phát hiện bổn sự của Tiểu Trạch lớn hơn, không thể coi nhẹ được...

Tiểu Trạch ngẩng đầu "đến lúc đó xem sao..."

Hôn lễ vẫn tiếp tục.

Hách Liên Tuyệt cơ bản muốn cho Trình Mộ Thanh một cái hôn lễ đáng nhớ, thật không nghĩ tới bọn họ chỉ làm hôn lễ trong tiểu giáo đường này, nhưng mặc kệ thế nào chỉ cần chú rễ là anh, cô dâu là Trình Mộ Thanh là tốt rồi...

Nhiều ngày ' tra tấn' cũng tiêu thất, tinh thần của anh tốt lên rất nhiều.

Cha xứ đứng trước mắt đọc tuyên hệ, chú rễ đổi người mới, cha xứ có chút buồn bực nhưng tựa hồi người này còn hạnh phúc hơn người lúc nãy...

"xin hỏi Trình Tiểu Thư, cô có đồng ý gã cho người bên cạnh không? Hơn nữa một đời bất luận sinh lão bệnh tử, bần cùng phú quý, sẽ nguyện ý chăm sóc cho anh ta, cả đời không rời xa?"

"Tôi nguyện ý"Trình Mộ Thanh nói

"xin hỏi Hách Tiên Sinh, có đồng ý lấy người bên cạnh làm vợ không? Dù cho sinh lão bệnh tử, bần cùng phú quý đều nguyện ý cả đời chăm sóc, bảo vệ cô ấy không bao giờ rời xa?"

"Tôi nguyện ý" Hách Liên Tuyệt nói, giờ phút này trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc...

"Được, tôi lấy danh nghĩ cha xứ tuyên bố hai người chính thức thành vợ chồng, bây giờ các người có thể đeo nhẫn cho nhau".

Nhẫn? Hách Liên Tuyệt ngây ngẩn cả người, này căn bản là không có chuẩn bị, anh tới đây chỉ vì muốn đem cô về chứ không có nghĩ gì để chuẩn bị nhẫn...

Bất quá

Hách Liên Tuyệt bắt lấy tay cô "trở về anh sẽ bồi cho em một cái nhẫn thật to."

"Phải là kim cương mấy ngàn vạn, phải lớn một chút để người ta chỉ cần liếc mắt thì biết là mắc tiền, như vậy mới nổi" Trình Mộ Thanh yêu cầu.

"Được, không thành vấn đề!"

Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn cha xứ "Xin hỏi, bây giờ tôi có thể hôn cô dâu không?"

Cha xứ sửng sốt, chưa bao giờ gặp qua hôn lễ lạ lùng thế này... Chính là vẫn mang bộ dáng nghiêm trang "có thể..."

Hách Liên Tuyệt nhìn Trình Mộ Thanh "Người phụ nữ này,xem cả đời này em trốn thế nào, nhất định em phải là của anh" Nói xong, anh đột nhiên ôm lấy cô, hôn lên đôi môi mềm mại đó...

Hai người hôn nhau, thoạt nhìn rất đẹp đôi, hạnh phúc, như trong giấc mơ...

Tiểu Trạch nhìn bọn họ, ba và mẹ cuối cùng cũng hạnh phúc...

Thì ra, hạnh phúc bây giờ mới bắt đầu...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3