Âm mưu của hoa mỹ nam - Chương 07 phần 1

Chương 7

Vừa mơ màng tỉnh lại, Uông
Thiên Hồng đã nhìn thấy người đàn ông nằm ở bên cạnh, bất giác nở nụ cười hạnh
phúc.

Chỉ cần mở mắt là có thể nhìn
thấy Cao Dương ngủ ở bên cạnh, loại cảm giác hạnh phúc này thật sự khó có thể
diễn tả thành lời.

Cô càng lúc càng biết hưởng thụ
và thưởng thức bức tranh mỹ nam cảnh đẹp ý vui này. Dù là trong lúc ngủ thì nét
cười duyên dáng mà lười biếng trên mặt anh kia vẫn làm cho cô khi vừa nhìn
thấy, tim sẽ không tự giác mà đập nhanh hơn. Cô theo bản năng dời tầm mắt, lại
nhìn thấy khuôn ngực trần của anh, ôi xấu hổ muốn chết!

Nếu Cao Dương về sau có thể nhớ
mặc quần áo trước lúc ngủ, không cần hại cô mỗi lần đôi mắt cũng không biết nên
nhìn vào chỗ nào là tốt rồi...

Bỗng dưng, nụ cười cứng đờ.

Toàn bộ ký ức về chuyện đêm qua
ùa về trong đầu, cô biết vì sao ngực người đàn ông này lại để trần, đột nhiên
một làn hơi nóng bốc lên đỉnh đầu, Uông Thiên Hồng nhịn không được lấy chăn
bông trùm kín đầu lại.

“Chào buổi sáng, bà xã.”

Động tác của cô bị hai cánh tay
ngăn lại, tiếp theo trong nháy mắt cả người trần trụi đã nằm ở trên ngực của
người đàn ông ấy.

Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm
chằm như dán vào vẻ mặt đang đỏ bừng của người phụ nữ.

“Chào buổi sáng, ông xã.” Gương
mặt Uông Thiên Hồng thật đúng là đã đỏ đến nỗi sắp nổ tung.

Cô cũng không phải thật sự ngây
thơ không biết gì, cô biết sau khi kết hôn giữa cô với Cao Dương sẽ càng có
nhiều tiếp xúc thân mật. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý hai người cùng nhau cởi sạch
áo quần, nhưng khi việc đã xảy ra thì cô vẫn không thể không đỏ mặt, tim đập
liên hồi khi đối mặt anh.

“Em có biết anh đã chờ giờ khắc
này đã bao lâu rồi không?” Một tay mơn trớn tấm lưng cô, một tay đùa bỡn mấy
sợi tóc của cô, anh thỏa mãn nói: “Cuối cùng em cũng tỉnh lại bên anh.”

Sẽ không giống trước kia, luôn
muốn thừa dịp anh chưa tỉnh mà trốn đi, hại anh mỗi lần tỉnh lại muốn ôm mỹ
nhân đều phải đề cao cảnh giác.

“Đương nhiên rồi! Em trên người
không có mặc quần áo.” Cô rầu rĩ nói.

Uông Thiên Hồng lúc này ngoan
ngoãn nằm ở trong lồng ngực Cao Dương, không dám cử động, bởi vì chỉ cần vừa
động, cô sẽ bị nhìn sạch bách!

Cao Dương nở nụ cười, anh không
mang kính, ánh mắt có vẻ càng thêm sáng ngời, rực rỡ mê người, đặc biệt khiến
tim người ta đập nhanh hơn. “Anh thật sự thích cảm giác có thể ôm em thế này
đến chết mất.”

Nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt
anh có vẻ hơi nghiêm túc, “Thiên Hồng, đêm qua anh có làm em đau không?”

Thấy cô không nói gì, còn làm vẻ
mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm mép giường, Cao Dương từ trước đến nay luôn tự tin giờ
không khỏi có chút dao động.

Nếu làm cho bà xã nhà mình
không hài lòng, chẳng những tổn hại đến lòng tự trọng của đàn ông, mà cuộc sống
hạnh phúc sau này cũng khó mà có được. “Sao vậy? Em không vui sao? Hay là có
chỗ nào khó chịu? Mau nói cho anh biết đi.” Anh ra vẻ muốn kiểm tra cơ thể của
cô.

“Ấy, Không phải!” Uông Thiên
Hồng sốt ruột đẩy tay anh ra, đỏ mặt nói: “Em không có khó chịu mà! Chỉ là em
đang nghĩ, về sau... anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút, từ từ cởi quần áo người
ta một chút.”

Cô chỉ vào đống quần áo rơi lả
tả dưới đất, vài cái cúc áo rơi xung quanh đó, “Anh xem! Anh dùng sức như vậy,
quần áo của em đều bị anh xé hỏng hết, em lại quên mang kim chỉ theo, căn bản là
không thể sửa lại được! Nếu mỗi đêm phá hỏng một bộ thì em đây chắc sẽ không
còn quần áo để mặc mất.”

Qua hơn nửa ngày, Cao Dương
cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhịn nữa, bật cười thật to.

Thật may, thì ra vợ yêu không
hài lòng với tốc độ cởi quần áo của mình, việc này dễ thôi!

Nhìn gương mặt cô gái đang
nghiêm túc nhìn anh cười thoải mái, anh cố ý nháy mắt nói: “Được rồi, về sau
chúng ta sẽ từ từ cởi, từ từ sẽ đến, được chưa vợ.”

Chỉ là anh cũng không thể cam
đoan, đến lúc đó người không nhịn được sẽ là ai, dù sao mấy cái nút áo sơmi bị
xé đứt của anh đều chính là kiệt tác của cô.

***

Được người quen mời, Cao Dương
dành ra một ngày đưa Uông Thiên Hồng đến khu nhà gỗ du lịch của Steve làm
khách.

“Thật vui vì có thể gặp cậu ở
Hawaii, Cao Dương, chuyện khiến tôi càng vui hơn chính là biết cậu đã kết hôn,
cô dâu còn đáng yêu, thú vị như vậy.” Đại hồ tử Steve cho dù râu ria kín cằm
thì vẫn có thể nhìn thấy cái miệng ngoác rộng của cậu ta, đủ thấy cậu ta cười
vui vẻ đến mức nào.

“Cám ơn lời khen của cậu.” Cao
Dương đương nhiên hiểu được đối phương nói đáng yêu và thú vị là có ý gì.

“Chỉ e cô dâu nhỏ của cậu ở nơi
này của tớ sẽ thấy chán, nếu biết trước thì mình cũng nên theo bà xã cố học Hán
Ngữ thật chăm chỉ.”

Quả là tuyệt không có cách nào
nói chuyện với bà xã của Cao Dương, cũng đều do mình lười!

“Đừng lo, tôi nghĩ cô ấy rất dễ
dàng thích nơi này.” Ánh mắt tràn ngập cưng chiều hướng về hình dáng nhỏ bé bên
cạnh đang ló đầu ra nhìn.

Anh hoàn toàn không nói sai, sự
chú ý của Uông Thiên Hồng giờ phút này đã sớm từ chỗ nghe mớ tiếng Anh xí lồ xí
là của bọn họ, chuyển sang căn nhà gỗ nhỏ được bài trí sinh động. Nơi này dùng
rất nhiều vật trang trí nhỏ được khắc bằng gỗ, có những hình người bé xíu, động
vật, búp bê, thiên sứ, còn có cả rau củ nhỏ... Thật là nhiều vật trang trí nhỏ
vô cùng đáng yêu.

“Tất cả những đồ này đều là do
vợ của Steve tự tay khắc đấy.” Cao Dương đứng sau giải thích.

“Toàn bộ chỗ này luôn hả anh?”
Thật lợi hại.

“Ừ! Bà xã cậu ta là người
Singapore, lúc trước khi lấy Steve, cô ấy cũng đã đạt được không ít danh hiệu
nghệ nhân điêu khắc, còn được xem là một trong những nghệ nhân điêu khắc châu Á
xuất sắc nhất. Sau này lấy Steve, cô ấy mở một cửa hàng bán tượng điêu khắc gỗ
ở ngay trên đảo, chuyên bán cho khách du lịch, doanh thu cũng không nhỏ.”

Ánh mắt hiện lên sự khâm phục,
quả là một người phụ nữ giỏi giang mà lại mạnh mẽ! “Vậy cô ấy đang ở đâu?”

Đến đây đã một lúc rồi mà vẫn
chưa thấy cô ấy.

“Steve bảo là cô ấy đến công ty
giao rượu bàn bạc giá rượu mới, em biết không, khi mở một quán bar thì yếu tố
quan trọng nhất chính là rượu, nhưng chi phí cũng rất quan trọng. Cho nên phải
đến công ty bán hàng cho mình bàn giá cả và nhiều thứ khác. Nhưng mà tính theo
thời gian thì chắc cô ấy cũng sắp về rồi.”

Có tiếng chân người đến, cạnh
cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói tiếng Anh rất dễ nghe.

“Hello, Steve, em về rồi này.
Ủa? Khách đã đến rồi ạ!”

Thành thật mà nói, lúc Uông
Thiên Hồng nhìn thấy Betty, trong lòng có một chút thất vọng. Cô cứ nghĩ là
mình sẽ được gặp một người phụ nữ bề ngoài phải hơi mạnh mẽ một chút, không ngờ
xuất hiện trước mắt lại là một cô gái nhỏ nhắn, thoạt nhìn chắc cũng không lớn
hơn cô bao nhiêu.

Mặc dù vậy cũng không làm giảm
đi sự nể phục và yêu mến của Uông Thiên Hồng dành cho cô.

“Chào Thiên Hồng, tôi tên là Betty, hoan nghênh đến nhà
của chúng tôi.” Có nghe ông xã có nói qua nên Betty dùng tiếng Trung để nói
chuyện với Uông Thiên Hồng.

“Xin chào, cô còn có thể nói
được tiếng Trung nữa à!” Điều này làm cho Uông Thiên Hồng càng thêm thích cô
ấy, bởi vì cô không cần lại phải nghe cái thứ tiếng xí lồ xí là không hiểu là
gì ấy nữa.

“À tôi là người Singapore nên
đều phải học cả tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Mã Lai, tuy rằng chỉ có tiếng
Anh là nói lưu loát nhất, nhưng tiếng Trung của tôi cũng không tồi.”

Biết nhiều ngôn ngữ như vậy
luôn á! Uông Thiên Hồng đối với Betty càng thêm sùng bái.

“Thiên Hồng, cô tới giúp tôi
quyết định bữa tối nay phải ăn cái gì được không? Phòng khách sẽ để lại cho mấy
tên đàn ông nói chuyện phiếm, hôm qua tôi đã chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu
ăn, cô tới chọn đi còn tôi sẽ nấu.”

Uông Thiên Hồng gật gật đầu,
chỗ mà cô thích nhất không gì khác ngoài nhà bếp.

Betty mở tủ lạnh, lấy ra hết
túi này đến hộp kia để chuẩn bị nấu đồ ăn cho bữa tối. “Hôm qua tôi chạy ra
chợ, mua rất nhiều thịt cá tươi. Cô xem xem thích ăn cái gì, bò bít tết, gà
nướng, tôm chiên, cá nướng hay sashimi gì cũng được...”

“Cô chuẩn bị quá nhiều nguyên
liệu rồi đấy!” Uông Thiên Hồng mắt thấy nhiều không đếm xuể, không khỏi hoài
nghi, bốn người, bốn cái dạ dày, làm sao mà ăn hết đây?

“Vậy chứ có thể thiếu đấy!
Steve mà càng mời nhiều bạn đến, tôi phải chạy ít nhất ba, bốn cái chợ, trời
chưa kịp sáng đã phải ra khỏi nhà ấy chứ.”

“Vì sao phải ra ngoài sớm như
vậy?”

Betty ngồi xổm xuống, lấy ra
hai cái bắp cải ở trong tủ, “Đi muộn quá sẽ không kịp trở về giúp Steve làm bữa
sáng. Anh ấy mà đói bụng là sẽ ở nhà kêu gào ầm ĩ chết đi được! Cô biết không
cái tiếng rống điên cuồng như mổ lợn của anh ấy nhiều lần làm cho người ta
tưởng trong nhà xảy ra án mạng. Có một lần còn dọa hàng xóm phải chạy đi báo
cảnh sát, thật là mất mặt quá trời!”

Uông Thiên Hồng lén nhìn đại hồ
tử ở bên ngoài kia một chút. Ừm, dáng người cao lớn cứ như người khổng lồ kia
nếu tức lên, chắc chắn sẽ làm cho người ta sợ hết hồn! “Vậy sao cô không bảo
Steve đi mua đồ ăn với cô, như vậy cô sẽ không phải đi sớm như vậy.”

“Tại vì tôi không nỡ lôi anh ấy
ra khỏi giường.” Betty đeo tạp dề lên, chuẩn bị rửa rau, “Cô không biết anh ấy
buổi tối phải trông quán bar, thường thường buổi chiều bốn, năm giờ đã phải đi
ra ngoài, đến rạng sáng mới có thể trở về. Tôi lo anh ấy cực khổ quá nên chỉ
cần ở cửa hàng đỡ bận là buổi tối sẽ đến quán bar hỗ trợ. Như vậy anh ấy mới có
thể dọn dẹp xong sớm một chút mà về nhà. Đỡ phải để anh ấy đi theo khách hàng
trong quán ồn ào uống rượu, không cái đầu của tôi lại phải điên lên mất.”

Uống rượu cũng có thể phát điên
sao? Uông Thiên Hồng không hiểu, cô chỉ biết là vừa phải đi chợ, vừa phải làm
việc, buổi tối còn phải đến quán bar hỗ trợ, một người như thế không phải rất
bận sao? “Nhưng mà cô không thấy mệt sao?”

“Không đâu!” Betty quay đầu lại
mỉm cười với Uông Thiên Hồng, “Có thể vì người đàn ông mình yêu làm chút việc
thì sao nói là vất vả được? Huống hồ có thể chia sẻ sự vất vả với anh ấy, có
thể đến giúp anh ấy mới là chuyện khiến tôi vui nhất.”

Chia sẻ vất vả ư?

Uông Thiên Hồng nhìn hai tay
mình trống trơn, cô hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng giúp Cao Dương chia
sẻ vất vả, ngược lại từ trước đến nay toàn là Cao Dương giúp cô để ý chu toàn
mọi việc.

Loại cảm giác thất bại này quá
tệ, Uông Thiên Hồng đột nhiên muốn làm chút gì đó để khỏa lấp cho cảm giác tồi
tệ lúc này.

“Betty, có cần tôi giúp cô thái
rau không?” Ít nhất cô ở phương diện thái rau này coi như tạm được.

“Thế thì còn gì bằng, nhưng mà
nhà bếp này chỉ còn thừa duy nhất một cái tạp dề dùng được, ngặt nổi nút của nó
bị mất nên dây đeo bị đứt không dùng được...”

Uông Thiên Hồng suy nghĩ một
lúc “Không sao, Betty, cô có kim chỉ không?”

“Có thì có, chẳng qua...” Betty
do dự nói: “Nói thực ra, tôi không thường sử dụng kim chỉ, cho nên rất khó sửa
cho tốt.”

“Không sao, việc này cứ giao
cho tôi.” Không đến ba phút, Uông Thiên Hồng đã cầm một cái tạp dề đã được sửa
dây đeo, mặc lên người. Nhìn cứ y như là lúc mới được mua về, làm Betty bội
phục không thôi.

“Cô còn có thể may vá nữa sao! Thật là lợi hại nha!”
Betty thật lòng khen ngợi, có trời mới biết thứ cô ấy vụng nhất chính là may
vá, chỉ khâu một cái nút áo thôi mà có thể khiến chỉ khâu tắc lại thành một
đống.

“Tôi
mà lợi hại sao?” Uông Thiên Hồng thì thào tự nói, lại nhìn mấy người đàn ông
đang tán gẫu chuyện phiếm vô cùng vui vẻ phía bên ngoài, cười khổ một chút.

Làm
gì có! May vá thì là cái đinh gì, nếu so với việc Betty giúp ông xã chia sẻ vất
vả thì cô một chút cũng không có gì lợi hại.

Lúc
hai cô gái cùng nhau dọn bữa tối, hương vị hấp dẫn từ đủ loại món ngon châu Á
bắt đầu lan tỏa khắp phòng.

“Wow!
Betty, tay nghề của em từ khi nào đã cao như vậy?” Steve không nhịn được kinh
hô.

“Mấy
thứ này không phải là em làm, em nhiều nhất cũng chỉ là phụ một tay thôi, đồ ăn
đều là một mình Thiên Hồng làm hết đấy.” Cô cũng rất ngạc nhiên, nhìn Uông
Thiên Hồng nhu mì như vậy mà lại có thể có tay nghề cao đến thế.


chỉ vừa mới rửa mấy thứ nguyên liệu, thì bên kia đã thái đồ xong; cô bên này
mới bắt đầu thái rau, bên kia đã bắt đầu nấu soup; đó là còn chưa nói lúc cô
vừa phục hồi tinh thần thì con gà đã được làm sạch, rắc lên chút gia vị, chuẩn
bị cho vào lò nướng.

“Wow!
Cao Dương, anh thật sự là quá may mắn, lấy được một cô vợ nấu ăn giỏi như vậy.
Honey, em chắc là phải còn phải học hỏi người ta nhiều đó, để còn nấu cho anh
những bữa thật là ngon nữa chứ.”

“Không
cần anh nói, em cũng muốn học nha!” Betty quay lại dùng tiếng Trung nói với
Uông Thiên Hồng: “Thiên Hồng, chút nữa có thể phiền cô viết cho tôi công thức
nấu mấy món này được không? Lúc này ở nhà bếp tôi vốn định nói cô thao tác chậm
một chút, để tôi vừa nhìn vừa nhớ. Nhưng mà có thể cô bận quá nên không có nghe
được tôi nói cô chậm lại một chút.”

Đã
mấy lần Betty muốn gọi Uông Thiên Hồng lại thỉnh giáo cô pha nước chấm như thế
nào, nhưng mà Uông Thiên Hồng đều không có đáp lại cô một lần, chỉ tự mình nấu
nướng rất nhanh.