Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 97
Chương 97 - Chương 97
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ đính hôn, Trình Mộ Thanh không hiểu vì sao lại lo lắng, cáu gắt, đáy lòng sợ hãi nói không nên lời...Nhưng lại bị nhốt trong biệt thự này, đã làm cô ngộp thở gần chết...
Nghĩ đến đây, cô không chịu được nữa, thay đổi quần áo, đi đến cửa thay đổi giày, vừa vặn Ngôn Dục ma xui quỷ khiến xuất hiện sau lưng cô "Đi đâu?"
Trình Mộ Thanh quay đầu lại, ánh mắt bất mãn "Tôi đi... đi làm..."
"Không được."
"Vì sao?"
"Ngốc, cô phải ở lại đây."
"Tôi nói cho anh biết, anh muốn giám sát thì giám sát Tiểu Trạch, tôi là người trưởng thành rồi, tôi sẽ tự bảo vệ chính mình, ok?"
"Không được! Tiểu Trạch so với cô còn nghe lời hơn, thằng bé ngoan ngoãn ở đây nên sẽ không xảy ra việc gì, còn cô thì ngược lại, cô gặp nguy hiểm nhiều hơn".Ngôn Dục nghiêm túc nói
Trình Mộ Thanh liếc anh ta một cái "Tôi không phải tù nhân."
"tốt, vậy nói cho tôi biết cô đi đâu?"
"Đi làm."
"Vậy tôi đi với cô"
Bộ dạng Trình Mộ Thanh sắp nổi điên rồi -." Không được, nếu như anh muốn đi thì chúng ta phải đi dạo phố hoặc là quán bar"
Ngôn Dục nhìn cô, thờ phì phì lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.
"Tự mình nói với ảnh đi" Ngôn Dục lấy điện thoại đưa cho Trình Mộ Thanh.
Trình Mộ Thanh cầm di động, suy nghĩ một chút cuối cùng ném lại cho Ngôn Dục "Không nói."
Ngôn Dục trừng mắt liếc cô một cái, cầm di động "Tuyệt, người phụ nữ của anh muốn ra ngoài"
Sau khi Trình Mộ Thanh nghe được liền muốn cho Ngôn Dục một quyền, ai là phụ nữ của anh ta chứ!
Hách Liên Tuyệt bên đầu giây kia, nghe Ngôn Dục nói vậy, liền buông công việc đang làm, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, khoé miệng xẹt qua một tia sủng nịch cười "Tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ chịu ở yên đó..."
Cúp điện thoại xong, Trình Mộ Thanh đứng đối diện Ngôn Dục, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lúc này, Ngôn Dục rút trong người ra một vật gì đó đưa cho cô "Đem theo đi."
"Để làm chi? Tặng lễ vật cho tôi sao?" Trình Mộ Thanh nhìn cái vòng trong tay hỏi.
Ngôn Dục hít sâu một hơi, đi qua sát bên "Trên mặt cái nút thuỷ tinh, tôi có thể nắm giữ hành động của cô, không cần phải theo cô 24 giờ, hơn nữa nếu có chuyện gì cô chỉ cần ấn nút đó, tôi lập tức biết được."
"Thần kì như vậy?" Trình Mộ Thanh nhíu mày
"Cứ mang theo là được"Ngôn Dục nói.
Trình Mộ Thanh cầm đeo vào cổ, xoay người rời đi, Ngôn Dục trở lại phòng của mình để bố trí hết thảy, mà trong phòng Tiểu Trạch đang ngồi trước màn hình vi tính, ánh mắt rất chuyên chú.
Bản thân có thể cảm giác được tình trạng hiện tại khẩn trương như thế nào, nên Tiểu Trạch cũng phải hành động, mặc kệ ba có cần hay không, thằng bé vẫn muốn bố trí cho tốt, ít nhất để tránh khỏi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn... đôi con ngươi của Tiểu Trạch trở nên u lục...
Lúc này, tổng bộ thệ thống Italy bắt đầu khởi xướng ánh sáng...
"Jack, tôi cần anh trợ giúp."
***
Trong văn phòng, Trình Mộ Thanh nhìn bản vẽ thiết kế trang phục trước mặt, mỗi lần cô chú tâm vào việc thiết kế thì cô sẽ quên hết những thứ xung quanh...Lúc này, Trình Mộ Thanh xoay người tìm đồ đạc này nọ, lại thấy một cái hộp ngoài ý muốn, nhưng không có ghi tín danh...
Cô suy nghĩ, cầm lấy để trên bàn, chiếc hộp được gói tinh xảo, nhưng là ai đem tới? Ôm lấy sự nghi hoặc, Trình Mộ Thanh chậm rãi mở ra, bên trong là một cái hộp, cô cầm lên " Đây là cái gì a?", tiến đến ngửi thì nghe rất thơm, rất thơm... nhưng sau đó, cảm thấy con người lâng lâng, đầu óc choáng váng rồi ngã lên sofa.
Cũng không biết mê man bao lâu, Tiểu Kì đi đến, nhìn thấy Trình Mộ Thanh ngủ, vì thế rón rén đi tới "Chị Mộ Thanh, Chị Mộ Thanh" Tiểu Kì phất phất tay trước mặt cô, nhưng cô cũng không có phản ứng gì...
Tiểu Kì nhíu mày, cẩn thận nhìn khuôn mặt Trình Mộ Thanh, vì cái gì mà mặt lại tái nhợt như vậy.
“Chị Mộ Thanh... Chị Mộ Thanh..." Tiểu Kì dùng sức lắc, lúc này, Trình Mộ Thanh tỉnh lại, đầu có chút đau, nhìn thấy Tiểu Kì trước mặt, lấy tay xoa xoa đầu –“ Tiểu Kì, em như thế nào lại ở đây?"
"Chị Mộ Thanh, chị làm sao vậy? Sao nằm đây ngủ? Chị mệt lắm hay sao?"Tiểu Kì lo lắng hỏi.
"Ngủ? Chị ngủ sao?"Trình Mộ Thanh ngồi xuống, sau đó nhìn thời gian, ánh mắt mở lớn "Chị ngủ hai tiếng rồi?"
Cô nhớ rõ vừa rồi cô còn đang xem bản vẽ thiết kế trang phục, sao bây giờ lại là bộ dạng đang ngủ?
Nghĩ nghĩ, cô phát hiện cái hộp trong tay, sau đó xoay người nhìn Tiểu Kì "Em có biết cái này là ai mang tới không?"
Tiểu Kì lúc này mới thấy cái hộp trong tay của Trình Mộ Thanh, sau đó nhìn cái bao bì đóng gói trên bàn "A, cái này là hôm nay em xuống lầu giúp chị mang lên, hình như là tập đoàn TCL đem tới, nói là đưa cho chị, nên em mang lên".
Nói xong, Tiểu Kì nhìn cái hộp trong tay Trình Mộ Thanh, nhất thời ánh mắt toả sáng "Oa, thật là thơm nhaa..."
Vừa định lấy, Trình Mộ Thanh liền trực tiếp nhét vào trong hộp to.
"Chị Mộ Thanh, chị làm gì vậy?"
"Không có gì, cái mùi này quá ngạt."
Nhìn bộ dạng của Trình Mộ Thanh, tiểu Kì chậm rãi cúi người, tiến đến trước mặt cô "Chị Mộ Thanh, chị và Tổng Tài kia có quan hệ gì vậy?"
"Không quan hệ".
"Nhưng tại sao anh ấy lại tặng quà cho chị...?"
"Chẳng lẽ em không có xem tin tức đính hôn của anh ta sao?" Trình Mộ Thanh hỏi lại.
Nghe đến đây, Tiểu Kì nhíu mày "À nha, anh ấy đính hôn, đối tượng là người mẫu Chu Lâm Na".
Trình Mộ Thanh đem đồ vật thu dọn, không nói thêm gì, bắt đầu lại cảm giác đau đầu, trong đầu hiện lên một tia vụn vặt.