Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế - Chương 32

Đa số xe xung quanh đều là xe của những người hàng xóm mà cô quen biết, vì không giàu sang phú quý nên xe cũng là những hãng rất bình dân, như Honda, Toyota, BYD, Volkswagen, Ford,… Xe tốt nhất vẫn là chiếc Audi A6 của một nữ sếp kiếm

bộn tiền từ việc mở cửa hàng trực tuyến trong thời gian qua.

Vì vậy, khi Lâm Tu đột nhiên nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, cô ngẩn người.

Vì làm việc trong khách sạn năm sao nên cô đã quen nhìn các loại xe sang, đối với các loại dấu hiệu của các loại xe cô đều rất quen thuộc, sau khi nhìn thấy logo Bentley, cô vô thức hướng mắt về phía ghế lái.

Cửa tài xế được mở ra, Trợ lý Nhậm từ đó bước xuống, mỉm cười và gật đầu với cô, sau đó đi

đến băng ghế sau và mở cửa.

Ánh mắt của Lâm Tu nhìn theo anh ta đến cửa xe phía sau, nhìn thấy cửa xe mở ra, Hàn Lận Quân trong trang phục giản dị bước xuống xe, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi thường đều ở trong góc cạnh không che giấu của anh, sự sắc xảo ờ trong khoảng đất trống hoang sơ hoàn toàn không hề bị che giấu, nhưng lại khiến anh ta thể hiện một phong thái khác người, khiến người ta không thể rời mắt.

Lâm Tu vừa nhìn anh xuống xe

liền ngây ngốc, ánh mắt anh đối diện cô, sau đó đi về phía cô.

Cô lo lắng siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, dùng đôi mắt to tròn nhìn đối phương càng lúc càng gần, trong lòng dường như có con hươu đang chạy loạn dồn dập.

Một số hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, có sự nóng bỏng trên giường khách sạn đêm đó, có anh đến tim minh đối chất, có anh trêu đùa lừa mình ‘ kết hôn’, có anh đến ‘ mời’ mình ăn cưm, giống như bây giờ, hai mắt dừng ở trên người cô, tựa tiếu

tựa phi…

Khuôn mặt cô nóng rực, hơi thở có chút ngưng trệ, hô hấp không đều khiến cho tròng kính cận bị sương mù che phủ.

Hàn Lận Quân thu hết bộ dáng ngơ ngác cùa cô vào mắt, không lý do gì đặc biệt đáng yêu, anh nhếch khóe môi nói: “Tôi nghĩ đến khách sạn tìm em thì em sẽ cự tuyệt, cho nên tôi trực tiếp đến đây, chúng ta nói chuyện?”

Lâm Tu nuốt nước bọt, cố gắng làm cho mình không quá khẩn trương, nói:” Tôi….người nhà

đang chờ tôi… vê nhà ăn cơm.

Hàn Lận Quân vẫn ung dung nói: “Ý này có phải là… muốn tôi cũng cùng về ăn cơm?”

“….Không phải!” Lâm Tu đỏ mặt, anh sao có thể da mặt dày như vậy chứ: “Ý tôi là…thật sự không tiện.”

“Ò? Có gì không tiện?”

“Chính là… chính là rất không tiện thôi!”

Hàn Lận Quân nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhướng mày:

“Là do ba mẹ em có ý kiến với tôi? ”Anh chính là chỉ chuyện lần trước mình đến đây.

Lâm Tu không nói nên lời, sao anh có thể đoán chính xác như vậy?

Kể từ khi anh đến lần trước, mẹ Lâm luôn nhớ mãi không quên anh, cứ hỏi cô lần trước anh đến đây làm gì, lần nào cô cũng giải thích rằng là vì công việc, nhưng mẹ Lâm chính là không tin.

Vì vậy, làm thế nào cô có thể đưa anh về nhà ăn cơm trong khi bố mẹ tràn ngập tò mờ về anh chứ?

Đây không phải là cố ý tạo mập mờ sao?

“Cũng không phải!” Cô nâng kính mắt, dưới cái nhìn chăm chú của anh vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác: “ Chuyện đó…nếu Hàn tổng có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ờ đây.”

Hàn Lận Quân nhìn quanh rồi nói: “Ngay tại nơi này ?”

“Không tốt sao? Rất tốt nha. Bãi đậu xe cũng không có nhiều người. “Lâm Tu không cảm thấy trong lời nói của mình có gì kỳ lạ.

Nhưng mà Hàn Lận Quân lại để ý, anh hơi nheo mắt lại, giọng điệu có chút mập mờ: “Phải không? Nơi này không có nhiều người?”

Lâm Tu nghe ra một tia trêu chọc trong lời nói của anh, sửng sốt một hồi, nhìn vẻ bỡn cợt trong mắt anh, nhất thời mới để ý lại, vội vàng lắc đầu: “Tôi… Ý của tôi là, Hàn tổng muốn nói cái gì cũng sẽ không có ai quấy rầy, đúng không trợ lý Nhậm?”

Cô vội vàng nhìn về phía sau anh, muốn biết một người có thể đồng tình với minh.

Kết quả mới hậu tri hậu giác phát hiện trợ lý Nhậm đã rời khỏi bãi đậu xe từ lâu, bây giờ chỉ có cô,

Hàn Lận Quân và hơn mười chiếc xe còn lại ở khoảng đất trống rộng lớn này…

Cô giống như có thể nghe thấy trên đỉnh đầu minh truyền đến tiếng quạ kêu ” a a a”, vô cùng xâu hô.

Hàn Lận Quân hai tay đút túi nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ tựa tiếu tựa phi: “Trợ lý Nhậm vừa từ chức nói anh ta đói bụng, cho nên tôi để anh ta thừa dịp chúng ta nói chuyện, tự mình đi tìm chỗ giải quyết bữa tối.”

“…” Lâm Tu khóc không ra nước

mắt, nói:” Hàn tổng muốn nói gì thì nhanh nói đi, tôi cũng đói bụng, nói xong tôi phải về nhà ăn cơm.”

Hàn Lận Quân nói: “Gọi điện thoại cho người nhà đi.”

Cô sững sờ hỏi: “Gọi điện thoại? Làm gì?”

Hàn Lận Quân nói: “Nói với họ rằng em sẽ không về ăn tối, tôi sẽ đưa em đi ăn tối, chúng ta sẽ tìm một chỗ ngồi xuống vừa nói chuyện vừa ăn cơm.”

Nếu không phải bởi vì đối

phương dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cô thật muốn trợn mắt nhìn anh:” Không cần.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3