Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi - Chương 87

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Chương 87: Nhiều chuyện
gacsach.com

Rõ ràng vừa trở về Khinh Lê cung không lâu, lúc này lại không thể không đến Thành Thư điện. Vào điện, Tô Dư cúi đầu hạ bái, vừa nói "Bệ hạ an", liền thấy đầu vai trầm xuống, Cá Bột đã vững vàng ngồi trên đó.

"..." Đưa tay ôm Cá Bột vào ngực, Tô Dư đi đến bên người hoàng đế ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi "Bệ hạ có chuyện tìm thần thiếp?"

"Ân." Hoàng đế bóp mạnh tấu chương trên tay, Tô Dư liền cả kinh, nghe hoàng đế nói "Nghe nói người không dùng bữa sáng."

"... Đã dùng." Tô Dư nói.

"Một chén mì?" Hoàng đế cười khẽ "Vẫn là tự mình xuống bếp?"

"Ân..." Đại khái đoán được kế tiếp hắn sẽ nói gì, Tô Dư vừa trả lời vừa suy nghĩ cách từ chối yêu cầu của hắn.

Cũng không biết hoàng đế có tâm tư gì, phàm nghe được nàng chính mình nấu ăn, liền nhất định truyền nàng đến Thành Thư điện làm lại lần nữa. Từ U với việc này chỉ nói "Bệ hạ là muốn truyền nương nương đến, cho nên tìm một cái cớ thôi", nhưng Tô Dư nghĩ thế nào cũng thấy lời này không thông, hoàng đế truyền tần phi đến, nơi nào cần lý do? Cho dù như vậy, đây cũng không phải là truyền đến Quảng Thịnh điện, hằng ngày truyền tần phi đến Thành Thư điện chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Hạ Lan Tử Hành lại có suy nghĩ khác, hắn truyền tần phi đến xác thực không cần lý do, cũng không cần giải thích với ai, lại càng không sợ triều thần tìm phiền toái. Nhất quyết muốn tìm lý do, là vì không muốn Tô Dư ttrong lòng không thoải mái. Không giống các tần phi bên cạnh, Tô Dư vốn có chút cốt khí, lại vì sự tình lúc trước với hắn mà có thêm vài phần oán khí -- tuy nàng không nói, hắn không nói, nhưng không có nghĩa hắn không biết.

Để Tô Dư không có loại cảm giác "gọi liền đến, đuổi liền đi" này, mỗi khi muốn nàng đến Thành Thư điện, đều sẽ "bắt" nàng đi làm vài chuyện. Tỷ như làm một món ăn, pha một chén trà, tuy đều là chút chuyện không đáng nói đến, nhưng cũng khiến Tô Dư bình tĩnh lại.

Nếu chỉ truyền nàng đến Thành Thư điện "thị giá", nàng sẽ một bộ như lâm đại địch.

Mọi yêu cầu của hắn nàng đều tự nhiên tuân theo, mỗi lần thực hiện đều thập phần nghiêm túc. Nhưng lúc này giữa mi tâm lại rõ ràng có chút do dự, hắn còn chưa mở miệng đề nghị, nàng đã giống như có điều khó nói.

Hạ Lan Tử Hành cảm thấy kỳ quái, hỏi thẳng: "Làm sao vậy? Phiền toái sao? Nếu mệt, trẫm cũng không khó dễ."

"Không phải..." Tô Dư giương mắt, cười đáp "Nói phiền toái cũng không phiền toái, bất quá món ăn kia cũng không có gì đáng nói. Lời thật với bệ hạ, món này là vào lần nghỉ hè trước, trên đường Thẩm đại nhân hộ tống thần thiếp hồi cung, ngẫu nhiên ăn được ở một tiểu điếm. Cũng không khó làm, ăn một lần liền đại để biết trong đó có gì, hôm nay đột nhiên nghĩ đến liền muốn làm thử một lần."

"Nếu không khó, làm cho trầm một bát không được sao?" Hoàng đế cười hỏi, chốc lát thần sắc lại trầm đi hai phần, có chút khó chịu nói "Nghe nói Chiết Chi cũng được ăn..."

"..." Tô Dư oán thầm một câu quả thực gặp ai liền ghen tị với người đó, lúc trước là Cá Bột, bây giờ là Chiết Chi.

Lời đã nói đến mức này, nàng cũng không thể cự tuyệt lần nữa. Tóm lại nói cũng đã nói rồi, nàng làm ra hắn không thích cũng đừng trách nàng.

Đứng dậy phúc thân, Tô Dư liền đi về phía tiểu bếp.

Mặc kệ món ăn kia ngon hay không, sau khi bưng lên, Hạ Lan Tử Hành đều có thể khiến nàng lưu lại Thành Thư điện đến trưa. Biết thời biết thế, yên tâm thoải mái.

Nàng rời đi không lâu, liền có hoạn quan tiến điện bẩm: "Cấm quân Đô Úy phủ Thẩm đại nhân cầu kiến, đang ở bên ngoài Quảng Thịnh điện chờ."

Hạ Lan Tử Hành suy nghĩ, còn phải chờ Tô Dư trở lại, bèn cười nói: "Truyền đến Thành Thư điện."

Thẩm Diệp tiến điện hành lễ: "Bệ hạ an."

"Tọa." Hoàng đế tùy ý phân phó, Thẩm Diệp theo lời đi đến trắc tịch ngồi xuống, bẩm: "Bệ hạ, thần vừa nhận cấp báo ở Dục Đô."

Dục Đô?

Hoàng đế thoáng nhướn mày: "Như thế nào?"

Thẩm Diệp suy nghĩ một lát, hạ thấp người trầm giọng nói: "Thần mạo muội hỏi một câu, bệ hạ ngoài để cấm quân Đô Úy phủ ám tra Tô gia, còn an bài người bên ngoài đi thăm dò không?"

"Người bên ngoài?" Hoàng đế ngẩn ra, không rõ ý của hắn "Không có, chuyện như vậy có cấm quân Đô Úy phủ các ngươi liền đủ rồi, cần gì phải phái thêm người khác?" Ngừng lại một chút lại hỏi hắn "Làm sao vậy?"

Thẩm Diệp thả chậm khí, không biết là thở dài hay nhẹ nhàng thở phào, nói: "Quan viên điều tra việc này đã hồi đáp, có người cũng đang điều tra chuyện Tô gia. Hai bên trong lúc vô tình đã tiếp xúc, cho nên có chút lưu tâm." Trầm xuống, Thẩm Diệp càng thêm nghi hoặc "Nếu không phải người của bệ hạ... còn ai muốn điều tra Tô gia?"

Hoàng đế nhăn mày, nhìn hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy là ai?"

Thẩm Diệp suy nghĩ một lát, đoán: "Thái thượng thái hoàng?"

Hạ Lan Tử Hành tránh không được liếc hắn một cái. Quả thật, chuyện này truyền ra, Thái thượng thái hoàng liền khiến Hoắc Lâm Hoàn cùng Tề Mi đại trưởng công chúa đến cảnh tỉnh hắn. Nhưng việc này rõ ràng có người nói với Thái thượng thái hoàng, Thái thượng thái hoàng mới có thể biết được.

Bây giờ nếu nói Thái thượng thái hoàng cũng muốn điều tra...

Hoàng đế đạm nhìn Thẩm Diệp: "Ngươi tin sao?"

Thẩm Diệp trầm mặc, cũng hiểu được đây là việc không thể. Thái thượng thái hoàng sớm đã không màng triều chính, tra Tô gia không có nửa phần công dụng, hơn nữa cho dù muốn tra, sao có thể không báo với hoàng đế một tiếng?

Im lặng hồi lâu, Thầm Diệp vừa định nói tiếp, lại bị hoàng đế ra hiệu ngưng lại.

Tô Dư bước vào điện, phía sau có cung nữ cầm khay gỗ thay nàng. Giương mắt nhìn về hướng điện, Tô Dư mỉm cười thi lễ: "Thẩm đại nhân."

"Chiêu Nghi nương nương." Thẩm Diệp vái chào. Tô Dư cũng không ngẩn mặt lên tiếp tục đi qua hắn, đặt chén bát trên khay của cung nga lên án của hoàng đế.

Hoàng đế cùng Thẩm Diệp liền không nói tiếp chuyện tình vừa rồi, Hạ Lan Tử Hành thuận miệng cười nói: "Thẩm Diệp, món hôm nay Chiêu Nghi làm, cùng ngươi cũng có chút quan hệ."

"..." Thẩm Diệp suy nghĩ, làm như không còn chuyện khác bẩm báo, cười nói "Mì Dương Xuân?"

Hoàng đế cười nhìn Tô Dư, Tô Dư cúi đầu đáp: "Thần thiếp... cũng không biết gọi thế nào."

Tính cả buổi sáng hôm nay tự tay làm thử, nàng cũng chỉ nếm qua món này hai lần, còn chưa hỏi qua tên của nó.

"Nói là trên đường hồi cung ăn được." Hoàng đế nói với Thẩm Diệp. Thẩm Diệp cười đáp: "Món kia cũng vậy."

Hắn đến cầu kiến, tất nhiên có chuyện muốn bẩm. Chẳng qua nói chuyện này trước mặt Tô Dư liền không ổn, nhưng nếu cứ như vậy cáo lui... lại có phần giả dối.

Liền moi hết ruột gan nghĩ thêm chuyện để nói, tránh để Tô Dư đa tâm. Hoàng đế cũng có tâm tư này, vì vậy quân thần một hỏi một đáp, trông bận rộn cực kỳ.

Tô Dư không nhận ra chút ẩn tình nào, chỉ có duy một suy nghĩ: Bệ hạ, ngài trước mặt quần thần ăn mì thật tiêu sái.

Tỷ như lúc Thẩm đại nhân bẩm đã ám tra ra quan viên ở Ánh Dương thu nhận hối lộ, hoàng đế liền cúi đầu ăn miếng trứng chần trong bát...

Không chỉ thế, bên cạnh còn có hai tiểu chồn trơ mắt nhìn theo.

Nếu không biết Thẩm Diệp chỉ nguyện trung thành với hoàng đế, Tô Dư thực muốn lo lắng thay hắn ngày sau có bị Ngự sử cưu hặc việc cử chỉ không hợp hay không.

Thẩm Diệp cũng một bộ không được tự nhiên, đôi lúc nói chuyện liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, sau đó mới tiếp tục bẩm tấu -- bởi vì không biết hai người cố ý không chuyện xàm ngôn, Tô Dư chỉ cảm thấy hoàng đế thực sự thích ăn mì.

Đợi Thẩm Diệp cáo lui, Tô Dư rốt cuộc nhịn không được: "Bệ hạ... như thế... không ổn cho lắm?"

"Ân?" Hoàng đế nhìn nàng dò xét, tiếp tục chuyên chú ăn mì, uống một thìa canh, không để tâm nói "Không sao, Thẩm Diệp không sợ cưu hặc."

"..." Mi mắt khẽ giật, Tô Dư cảm thấy hoàng đế từ xưa đến nay đều sợ miệng lưỡi quan văn, nhưng cũng không thiếu thời điểm... là tự tìm cho mình mà!

Hoàng đế ăn vô cùng thoải mái, nhưng Cá Bột cùng Phi Ngư lại thấy ủy khuất -- buổi sáng, Tô Dư chính là dùng một chén mì như vậy cho qua, khiến bọn chúng không có thịt ăn, ở Thành Thư điện chờ đến ngọ thiện, kết quả ngọ thiện đến... hoàng đế cũng dùng một chén mì cho xong việc.

Mắt thấy hai vật nhỏ phiền não đi tới đi lui trên án hoàng đế, Tô Dư nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân. Lát sau, nhìn thấy Phi Ngư đứng trước nghiên mực thăm dò, tiện đà đem một chân bước vào, lúc nâng lên nhìn -- một màu đen.

Say đó lại đưa một chân vào nữa.

"Phi Ngư!" Tô Dư vừa quát, Phi Ngư liền quay đầu nhìn nàng một cái, "." cười, rồi quay đầu chạy thật nhanh.

Hậu quả bốn bản tấu chương chỉnh tề trên án hoàng đế, trên mặt đều lưu lại hai hàng dấu chân.

Không chỉ thế, trên một quyển tấu chương chưa kịp khép lại, trang bên trong cũng chứa dấu chân, giấy trắng mực đen rõ ràng.

"..." Hạ Lan Tử Hành không khỏi cắn răng, quyết buổi tối cũng không để chúng ăn thịt.

Bốn bản tấu chương kia đều từ các triều thần khác nhau, vì vậy lúc trả về, lập tức cả triều đều biết chuyện này. Văn võ bá quan đều nhìn ra -- hoàng đế không quản tốt sủng vật.

Tất nhiên có người hiểu chuyện sẽ nhìn vào nội dung bản tấu, sau đó suy xét... đạo tấu chương này "lỡi lẽ chính nghĩa" không đủ.

Nghị luận truyền đến tai hoàng đế, Hạ Lan Tử Hành liền im lặng suy tư chốc lát, sau đó sai Từ U nói với Tô Dư. Cớ cũng giống như lần trước -- kể chuyện cười cho Tô Dư.

Vừa lúc gặp Cá Bột Phi Ngư cùng ôm một miếng thịt ăn ngấu nghiến, Tô Dư nghe Từ U nói xong, liền đưa tay đoạt miếng thịt đi. Cá Bột Phi Ngư nhìn miếng thịt không cánh mà bay, cực kỳ sửng sốt, quay đầu ngây ngốc nhìn Tô Dư.

Tô Dư nhịn cười trách mắng: "Còn ăn! Chọc phải bao nhiêu phiền toái!"

Ấn theo lời Từ U, cả triều văn võ đều đang trêu chọc: Hoàng đế dưỡng chồn giúp hắn phê tấu chương.

"..." Cá Bột mặt đầy ủy khuất, ánh mắt tựa hồ muốn nói thị phi chuyện xấu bên ngoài, cùng nó một chút quan hệ cũng không có.

___

Cung chính tư từng bước một tra rõ chuyện xạ hương, hơn mười ngày liền bắt hơn mười cung nhân Thượng Phục cục, năm cục còn lại quả nhiên cũng liên lụy theo. Lúc này lục cung tần ngự quan tâm, không phải sáu Thượng cục liên lụy bao nhiêu, mà là tần phi sau lưng rốt cuộc là ai, hoặc là người của thế gia nào.

Tô Dư lại càng như thế, trong cung thế lực rắc rối khó gỡ, nhưng tuyệt sẽ không có người trong Thượng Phục cục không duyên cớ hại nàng.

Mỗi lần tra được chút tiến triển, Cung chính Trương thị sẽ sai người đến nói trước với nàng, Tô Dư nghe những lời này, càng cảm thấy... ngày tra ra người này tựa hồ cách không xa.

Tháng tư tới, mùa hè năm nay thoạt nhìn không nóng lắm, nhất thời không có người nhắc đến việc đi nghỉ hè. Như vậy cũng tốt, Cung chính tư có thể tiếp tục điều tra, miễn cho nhân lực vừa động liền gặp khó khăn.

Giữa tháng tư, Cung chính Trương thị gần đây luôn bận tối mặt bỗng lần đầu đến Khinh Lê cung cầu kiến Tô Dư. Tô Dư biết nàng tất có đại sự, liền bình lui tất cả cung nhân, mời nàng ngồi xuống.

Trương thị nói: "Nương nương, chuyện đó tra cũng không sai biệt lắm. Một cung nữ Thượng Phục cực khai ra... sau lưng quả thực có tần phi sai khiến."

"Là ai?"

"Là Sở Sung Hoa." Trương thị nói "Nhưng... vừa tra xét, liền biết cung nữ kia cùng Tô gia có chút quan hệ. Nô tỳ lập tức không dám tra nữa, muốn xin chủ ý của nương nương."

Cùng Tô gia có quan hệ? Tô Dư kinh ngạc, hoàn toàn không biết cho đến bây giờ, Tô gia vẫn còn người an bài trong cung. Nếu không phải lần này tra rõ sáu Thượng cục, nàng đại khái vĩnh viễn cũng không biết.

"Nương nương có biết chuyện này không?" Trương thị hỏi nàng.

Tô Dư lắc đầu, trong lòng khó bình tĩnh lại. Không biết người này cùng Tô gia đến tột cùng "quan hệ" sâu đậm thế nào, nàng đều không muốn tiếp tục điều tra. Nếu quả thật hại đến Tô gia...

Điều chỉnh hơi thở, Tô Dư nhẹ giọng nói: "Để ta suy xét."