Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 413

Chương 413: Nhả nước đắng

Trương thị không thích Liên Lan Nhi, đây là việc gần đây Liên Mạn Nhi mới phát hiện ra.

Nhà Cô cả ở thị trấn, chỉ vào ngày tết mới về Tam Thập Lý doanh tử thăm Liên lão gia tử với Chu thị, bởi vì không có nhiều quan hệ với cuộc sống của các nàng nên trong nhà Liên Thủ Tín cũng rất ít đề cập tới. Mà gần đây, bởi vì nhà nàng được cổng chào vua ban, Liên Lan Nhi mới gửi thư đến, nói muốn tới chúc mừng nhà các nàng, Liên Mạn Nhi mới chính thức nhìn thấy người Cô cả này.

Sau đó, Liên Mạn Nhi liền phát hiện, mỗi khi nhắc tới Liên Lan Nhi, Trương thị liền không thích nói chuyện, biểu hiện rất buồn bực.

Liên Mạn Nhi liền đem chuyện hỏi Liên Chi Nhi, là chuyện gì xảy ra.

“Mẹ với Cô cả, hai người không thích nhau.” Liên Chi Nhi nói như vậy với Liên Mạn Nhi.

“Vì sao?” Liên Mạn Nhi có chút giật mình. Trương thị tính cách ôn hòa, mềm mại, đơn giản sẽ không xảy ra xung đột gì với ai. Nhìn nàng nhường nhịn Chu thị và Liên Tú Nhi như thế nào là biết, đối xử với người trong thôn cũng rất rõ ràng, Liên Mạn Nhi cũng không tin trước lúc Trương thị gả tới đây đã có xung đột gì.

Mà Liên Lan Nhi, tuy Liên Mạn Nhi không có gì ấn tượng với nàng ta, nhưng thông qua một số chuyện nàng nghe được thì có thể kết luận, đây là một người vô cùng thông minh, một nữ nhân vô cùng biết làm người. Liên Mạn Nhi cho rằng, Liên Lan Nhi có thể so sánh với Tưởng thị. Mặc kệ trong nội tâm như thế nào, ngoài mặt đều làm đặc biệt tốt.

Trương thị với Liên Lan Nhi lại không có lợi ích gì xung đột, người hiền lành như Trương thị làm sao sẽ không thích một người khéo léo như Liên Lan Nhi?

Liên Chi Nhi cũng không hiểu rõ ràng lắm.

“Cũng không cãi nhau, cũng không nói chuyện, tỷ không rõ thế nào, hỏi thì mẹ không nói.”

Bởi vậy, trong lòng Liên Mạn Nhi liền tồn tại nghi vấn.

Cũng chính bởi vì biết rõ Trương thị không thích Liên Lan Nhi, cho nên ngày hôm qua khi Liên Lan Nhi đến, Liên Mạn Nhi có chú ý đến nàng, thấy nàng dùng ánh mắt tìm kiếm mình, lại cố ý làm cho Kim Tỏa thân cận mình. Liên Mạn Nhi mơ hồ dự cảm được gì đó, nhưng dù sao cũng không nóng nảy.

Kết quả đúng như nàng suy nghĩ, Liên Lan Nhi chỉ cần thoáng lộ ra chút ý định ra đã bị Trương thị chặn lại.

Bất quá việc này cũng chưa cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Liên Mạn Nhi.

Trương thị vì cái gì không thích Liên Lan Nhi?

Liên Mạn Nhi nhìn Lý thị, hy vọng có thể biết được đáp án từ bà.

Trong tay Lý thị vẫn cầm sợi bông, tựa hồ nghĩ ngợi một lát rồi mới mở miệng.

“Việc này a, lát nữa chính cháu hỏi mẹ a.” Lý thị nói, “Cháu cũng biết tính mẹ cháu đấy, kể cả với bà, nàng cũng chỉ tốt khoe xấu che. Ta cũng chỉ biết sơ sơ là nàng với Cô cả cháu không thích nhau thôi.”

“À.” Liên Mạn Nhi không khỏi có chút thất vọng, “Bà ngoại, vậy cháu hỏi mẹ, mẹ cháu sẽ không tức giận sao? Hơn nữa, cháu thấy mẹ có vẻ không thích nhắc đến chuyện này đâu.”

“Nói chuyện gì vậy?”

Đang nói chuyện, Trương thị đi dần dần từ bên ngoài vào.

“Mẹ sao trở lại nhanh như vậy rồi. Xưởng không cần mẹ trông coi nữa sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đều là những người đã làm quen, đến lúc cứ tính tiền công theo hàng làm ra là được, không cần phải nhìn xem. Mẹ để cho vợ Xuân Trụ làm đốc công. Mọi thứ có nàng thay mẹ trông nom, vậy mẹ càng bớt lo. Hiện tại nhà này bên trong bên ngoài đều có nhiều việc, mẹ cũng không thể cứ cột vào xưởng dưa chua mãi được.” Trương thị lên tiếng.

Liên Mạn Nhi gật đầu, vốn nàng còn muốn nhắc nhở Trương thị chuyện này, hiện tại Trương thị chính mình đã tự suy nghĩ cẩn thận, sắp xếp xong xuôi.

Trương thị liền rửa sạch tay rồi lên giường, cùng lót hoa bông với Lý thị.

“Vừa rồi mẹ vào cửa, con với bà ngoại đang nói chuyện gì cơ mà?” Trương thị vừa lót hoa bông vừa thuận miệng hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi thấy Trương thị tâm tình rất không tệ, nghĩ nghĩ, đem điều muốn hỏi nói ra.

“... Bà nội đối với mẹ áp bức như vậy, không nói đạo lý gì, còn có lão cô nữa, nói nàng lấy oán trả ơn cũng không sai. Thế mà mẹ đối với các nàng giống như không có chuyện gì, vậy tại sao mẹ với Cô cả lại...”

Liên Mạn Nhi nhìn xem Trương thị.

Trương thị tựa hồ đang nghĩ tới điều gì không tốt, sắc mặt lập tức cũng có chút âm u, trầm mặc không nói chuyện. Trong phòng ai cũng không nói gì, kỳ thật mọi người đều cùng có ý nghĩ như Liên Mạn Nhi, các nàng đều đặc biệt muốn biết vì cái gì Trương thị đối với Liên Lan Nhi không giống với hai người kia.

“Mẹ, có cái gì không thể nói chứ. Trong phòng này đều là người một nhà. Nói ra có thể thống khoái, còn làm cho chúng ta hiểu rõ.” Liên Mạn Nhi liền khích lệ Trương thị.

“Con đấy, đừng có chuyện gì không tốt đều nghẹn trong lòng.” Lý thị giận dữ nói.

“Mẹ cũng muốn nói nhưng không biết nên thế nào nói.” Trương thị rốt cục mở miệng.

“Mẹ cứ nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, chúng ta đều sẽ lắng nghe.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Nói thế nào đây, bản thân ta thế nào, ta không phải tự khen chính mình... Nhưng mà cùng với người như vậy, ta cũng không thể, người gì mà không biết xấu hổ đỏ mặt. Cũng chỉ có người như Cô cả mới như vậy, không có chuyện quan trọng thì ta không muốn gặp.”

“Cô cả con là người khéo léo a, ai cũng nói nàng tốt. Nếu ai nói nàng không tốt thì trước mặt người ta không nói gì nhưng sau lưng sẽ nghĩ người không tốt khẳng định không phải là Cô cả mà là cái người nói kia mới là không tốt.”

“Cô cả con chưa mắng ta bao giờ, cũng chưa đánh bao giờ. Thế nhưng đối với nàng, ta là...” Trương thị nói đến đây liền dừng lại một chút, tựa hồ tìm không ra từ nào phù hợp để hình dung cảm thụ của nàng.

“Nàng không cần mắng, cũng không cần đánh, nàng đang nói cười ha hả với con nhưng có thể sau lưng lại nghĩ xấu về người, chỉ là một ánh mắt, một câu nói liền làm cho con...” Trương thị nói đến đây, rùng mình một cái lại dừng lại.

“Mẹ, ý mẹ có phải là nói nàng đặc biệt âm hiểm a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Đúng, đặc biệt âm hiểm. Cũng không biết thế nào nàng có bản lãnh đó, biết rõ là nàng không có gì tốt, nhưng con lại nói không nên lời nàng không tốt cái gì.” Trương thị gật đầu nói.

“Chẳng phải là khẩu phật tâm xà!” Trương Thải Vân lên tiếng.

“Người khẩu phật tâm xà thì thanh danh thường vẫn sẽ không tốt, nhưng mà Cô cả của Chi Nhi, nhân duyên rất không tệ.” Lý thị lên tiếng.

Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, nàng đã hiểu rõ. Liên Lan Nhi nhất định là đã từng chơi xấu Trương thị, làm cho Trương thị nếm mùi đau khổ, lại thông minh không để cho Trương thị nắm được nhược điểm, làm cho Trương thị có khổ mà nói không nên lời.

“Bà nội với lão cô của con, tuy rằng các nàng thực sự bá đạo, cái gì đều không nói đạo lý, nhưng tất cả đều thể hiện trên mặt, bụng dạ thẳng thắn. Mọi người cũng đều biết rõ ràng điều đó, nên mẹ không sợ. Mẹ chỉ sợ người như Cô cả con vậy.” Trương thị nói.

“Giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống chứ sao.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. Có rất nhiều cách để miêu tả loại người này, thí dụ như trong chậu lửa ngầm chứa một thanh đao, hay là người trên mặt mang cười nhưng trong tay cầm dao găm đâm bạn.

Người như vậy lực sát thương xác thực rất lớn, ví dụ như Trương thị đã bị ăn hết đau khổ, lại có khổ nói không nên lời. So sánh với người khác thì cái gì cũng biểu hiện trên mặt như Chu thị thậm chí lại có vài phần đáng yêu.

Chu thị lại được coi là đáng yêu, Liên Mạn Nhi xoa trán, nhanh chóng lắc đầu. Đem ý nghĩ này đánh bay đi ra ngoài.

“Chính là như vậy.” Trương thị gật đầu, “Ta sợ người như vậy, cũng đặc biệt dị ứng người như vậy. Nhìn thấy nàng, ta hận không thể đi vòng qua.”

Liên Mạn Nhi gật đầu.

Trương thị trong mắt Liên Lan Nhi hẳn là một người rất đần a. Nhưng muốn che giấu bản thân với người khác một lần hai lần còn có thể, nếu muốn cả đời đều che giấu thì cơ hồ là không có khả năng.

Liên Lan Nhi thủ đoạn lại âm lại diệu thì thế nào? Một người ngốc như Trương thị vẫn có thể phát hiện ra nàng xấu. Như vậy người khác thì sao? Mặc dù tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng nhất định đều biết. Mặc dù biểu hiện ra hòa hòa khí khí, thậm chí lấy lòng giao hảo, nhưng sau lưng, ai lại không lưu mấy phần phòng bị người như vậy.

Nhất là người tâm địa thiện lương như Trương thị, theo bản năng nàng liền chán ghét người như vậy.

Trương thị thấy tất cả mọi người tin tưởng nàng, đứng cùng một chỗ với nàng thì vô cùng cảm động.

“Ta còn tưởng ta nói mơ hồ như vậy thì mọi người sẽ không tin tưởng ta kia.” Trương thị nói.

“Con nha, con là khuê nữ của ta, con là loại người gì ta còn không biết.” Lý thị lên tiếng.

“Mẹ, chúng con đương nhiên tin tưởng mẹ. Không chỉ chúng con, nếu mẹ nói với người khác trong thôn chúng ta, khẳng định mẹ sẽ thấy họ cũng tin tưởng mẹ.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Trương thị đem nỗi khổ nói không nên lời phun ra, trong nội tâm lập tức khoan khoái.

“Đây là chuyện trong nhà gì mà lại đi nói với người khác. Ta đều biết nàng là người như vậy là được rồi.” Trương thị lại bắt đầu lót hoa bông. “... Nàng còn muốn cùng ta thân càng thêm thân kia. Biết rõ nàng là loại người gì, ta còn có thể đem khuê nữ nhi tử của mình đẩy vào hố lửa sao, như thế còn không bằng làm thuộc hạ của bà nội còn hơn.”

Lót bông cả buổi, đến cơm trưa cả nhà như trước đến cửa hàng ăn.

Trong bữa cơm, Trương thị vẫn như trước không quan tâm đến Liên Thủ Tín. Cả bàn người, kể cả Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều đã biết rõ chuyện gì xảy ra, bởi vậy đều chăm chú cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Liên Thủ Tín rốt cục không chịu nổi, thừa dịp Trương thị đến phòng bếp rửa chén thì cùng vào. Mọi người đều biết rõ, khẳng định Liên Thủ Tín có lời muốn nói cùng Trương thị, bởi vậy đều rất thức thời tránh đi.

“Mẹ mấy đứa nhỏ, ta biết rõ sai rồi. Việc này xác thực là Cô cả nàng... Là nàng không đúng. Ta cảm thấy ta không đồng ý là được rồi, thế nhưng ta lại không nghĩ đến tâm tình của nàng, đây là ta không tốt.” Liên Thủ Tín thấp giọng xin lỗi Trương thị.

Trương thị cúi đầu rửa chén, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng lại nghe rõ từng lời của Liên Thủ Tín.

“Kỳ thật ta cũng không muốn nói với nàng. Ta nghe Cô cả nói chuyện này, trong lòng ta cũng rất không thoải mái, nàng nói như vậy, ta cảm thấy Mạn Nhi nhà ta thật thiệt thòi. Mạn Nhi là dạng gì, Kim Tỏa nhà nàng là dạng gì. Nàng thật không nên đề cập chuyện này.”

Trương thị đưa lưng về phía Liên Thủ Tín, sắc mặt đã hòa hoãn rất nhiều.

“Chỉ thế này thôi?” Trương thị hỏi.

“Có, còn có.” Liên Thủ Tín thấy Trương thị rốt cục phản ứng lại hắn, lập tức vui vẻ. “Nàng yên tâm, ta lần này không đồng ý, về sau khẳng định cũng sẽ không đồng ý. Ai nói cũng không được. Không chỉ với Mạn Nhi, mà ngay cả đánh chủ ý với Ngũ Lang hay tiểu Thất đều cũng không được.”

“Hừ, coi như ngươi còn có chút bộ dạng làm cha.” Trương thị lên tiếng, trên mặt ẩn ẩn lộ ra nụ cười. “Còn gì nữa không? Còn có cái kia?”

Liên Thủ Tín liền lại có chút ngẩn người.

“Không phải việc này, vậy còn có chuyện gì?”

Nụ cười trên mặt Trương thị lập tức không còn, nàng đứng người lên, một nửa số chén còn lại cũng không rửa.

“Tam thẩm ơi.” Trương thị kêu Triệu thị, “Tam thẩm, trong nhà ta còn có chút việc, ngươi giúp ta rửa nốt mấy cái chén.”

“Ừ.” Triệu thị vội vàng đồng ý.

Trương thị liền xoa xoa tay, trở về phòng kêu Lý thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân, liền hướng trong nhà đi. Ngũ Lang với tiểu Thất cũng đều cuống quít bọc sách đeo lên lưng, cùng nói muốn đi đến trường, liền chạy mất.

Liên Thủ Tín vốn cho rằng nhận lỗi như vậy là có thể thân thiện lại với Trương thị, không nghĩ tới dường như Trương thị lại càng tức giận, mọi người cũng đều không để ý hắn.

Liên Thủ Tín có chút luống cuống, nhìn thấy tất cả mọi người đều ra cửa, chỉ có Liên Mạn Nhi bởi vì bận gãi ngứa cho mèo đại hoa nên đã chậm lại đằng sau.

“Mạn Nhi a, con giúp đỡ cha đi.” Liên Thủ Tín lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng.