Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Chương 428

Chương 428: Làm “Người xấu “

Ads... Khai khai ân, cả đời Tú Nhi chỉ có chuyện lớn này. Ngươi có giận gì, có oán hận gì, ngươi đều hướng về phía ta lão bà tử này. Đến, ngươi đánh ta, ta đưa mặt cho người tát ta...” Chu thị một tay xả loạn tóc mình, mắt đỏ hồng nói với Trương thị.

Đây không phải cầu người, đây là đánh trả người ta. Chu thị muốn chịu thua, cũng có chứa sự đặc sắc của cá nhân bà.

Mà loại phương thức vặn vẹo này, đối với người vững tâm, đối với người không có quan hệ, căn bản là vô dụng. Phương thức này, chỉ với ruột thịt, với người còn có mang cảm tình với bà, người mềm lòng thiện lương mới có thể dùng.

Liên Thủ Tín và Trương thị, một cái là con trai của bà, một là con dâu của bà, đều là người mềm lòng thiện lương.

Liên Mạn Nhi liền tiến về phía trước, dựa vào trong lòng Trương thị. Ở mặt ngoài, nàng là bị Chu thị dọa, kỳ thật, nàng đây là tiếp sức cho Trương thị.

Không thể mềm lòng, nếu bắt đầu, đến điểm mấu chốt này, sẽ không thể lui.

Trên đường đến, mấy mẹ con mỗi ngày ngồi xe, không có việc gì, chính là tán gẫu. Bọn họ nói nhiều nhất, chính là sau khi đến Thái Thương, nên làm cái gì bây giờ.

Mấy mẹ con thương lượng tốt lắm, đến Thái Thương, phải hành sự tùy theo hoàn cảnh. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Các nàng đi vài trăm dặm đến tặng quà cưới, là thiện ý. Nếu những người của Chu thị ôn tồn chiêu đãi, các nàng tự nhiên cũng ôn tồn ứng đối, mọi người cùng vui vẻ.

Mà nếu đám người Chu thị những người này ác ngôn hướng mẹ con nàng, còn giống trước đây như vậy không xem trọng các nàng, các nàng cũng sẽ không lại vô nguyên tắc nhẫn nại, nhượng bộ.

Nhằm vào thái độ của Chu thị, mấy mẹ con đã sớm thương lượng ra vài loại đối sách.

Trương thị phản ứng như vừa rồi. Chính là áp dụng những gì các nàng thương lượng ra. Cùng Chu thị không có đạo lý mà nói đạo lý, dù nhiều lời cũng đều là lãng phí võ mồm. Không ra tay thì thôi, ra tay, sẽ nắm bảy tấc của Chu thị.

Chu thị không niệm tình các nàng vài trăm dặm bôn ba, không bởi vì việc vui của Liên Tú Nhi mở mặt hòa nhã, như vậy các nàng còn có cái gì tiếc rẻ. Hơn nữa, Liên Thủ Tín không ở đây, các nàng cũng không băn khoăn cảm thụ của hắn, càng ít cố kỵ.

Hiện tại. Nếu Trương thị lui bước, yếu đuối, như vậy có thể đoán được, hai ngày này các nàng ở lại Thái Thương này, tình hình sẽ là như thế nào. Thậm chí về sau, Trương thị cũng vẫn là con dâu bánh bao Chu thị nắm ở trong tay.

Từ xa đến cửa, là để cho người ta xem như là bùn đạp dưới lòng bàn chân sao.

Trương thị làm mẫu thân, nàng nên vì con gái mà khởi động ô dù một phen. Cho dù nàng lại mềm lòng, lại không thể nhìn người già tự mình giày xéo, nàng cũng phải chịu đựng.

Nghĩ đến trách nhiệm trên đầu vai nàng, lại có người thân ở sau lưng yên lặng ủng hộ. Trương thị giờ phút này không hề có hoang mang như trong dự đáon của Chu thị.

“Bà nội bọn nhỏ, ngài quỳ xuống trước ta, nên có nguyên nhân. Đó là nguyên nhân gì, ta hôm nay sẽ nói ra hết. Ta sẽ không nói từ đâu xa, liền từ vì sao ở riêng mà nói...” Trương thị mở miệng nói.

“Còn không mau nâng mẹ ngươi dậy.” Liên Lão gia tử vội vàng nói.

Liên Lan Nhi liền giúp đỡ Chu thị ngồi dậy. Chu thị một chiêu này không kiềm được Trương thị, ngược lại bức Trương thị muốn nói rõ vì sao ở riêng. Vì sao ở riêng, tự nhiên sẽ liên lụy đến trên người Liên Tú Nhi.

Chu thị trong lòng phát hoảng, theo Liên Lan Nhi an vị ở trên kháng, gục đầu xuống, chỉ bụm mặt ô ô khóc. Lại không dám nói thêm nữa.

“Vợ Lão Tứ, muội đại nhân đại lượng, tính tình này của mẹ. Ai cũng không thể cãi lại bà.” Liên Lan Nhi liền cười theo, nói với Trương thị “Vợ Lão Tứ, muội đừng thấy mẹ miệng nói như vậy, nhưng trong lòng bà biết, thường theo chúng ta nói, muội là người hiền lương nhất, ánh mắt bao dung nhất.”

“Không nhìn cái khác. Hãy nhìn Tú Nhi đi. Trưởng tẩu như mẹ a. Tú Nhi cùng Chi Nhi cũng xấp xỉ tuổi nhau, cũng là mẹ lớn tuổi mang thai nàng. Tú Nhi ở trước mặt muội, vẫn chỉ là đứa nhỏ a. Ta biết. Muội đau lòng Tú Nhi, so với đau lòng khuê nữ của mình còn nhiều hơn. Muội từ xa đến đây, còn không phải là tình ý này.”

“Vốn là một mảnh hảo tâm, sao có thể bởi vì nói mấy câu liền biến dạng.”

Chu thị ngẩng đầu, lại muốn nói chuyện, thì bị Liên Lan Nhi nháy mắt ngăn cản trở về.

“Vợ Lão Tứ, muội cùng lão Tứ, còn có mấy đứa nhỏ, đều có hiểu biết, đừng chấp nhặt cùng một lão bà tử. Vài trăm dặm này, trời rất lạnh, các muội có thể đến đây đã là thâm tình nghĩa trọng rồi. Lễ gì, cũng đều cho qua. Nói sau, lễ của muội, còn có lễ của lão Tam, cũng là lễ thượng đẳng.”

“Lão Tứ vợ, muội trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền (Có thể bao dung người khác, đối với một ít chuyện nhỏ, đều có thể dễ dàng tha thứ, không so đo), đừng để tâm mấy câu nói kia của mẹ. Ta nên làm thế nào thì vẫn là thế ấy.” Liên Lan Nhi lại cười làm hòa.

“Tú Nhi, muội không phải nói nhớ Tứ tẩu sao, Tứ tẩu muội đến đây, muội ngày mai sẽ xuất giá, còn không lại thân thiết với Tứ tẩu muội.” Liên Lan Nhi lại nháy mắt với Liên Tú Nhi.

Từ khi Trương thị vào nhà, Liên Tú Nhi liền một tiếng tẩu tử cũng chưa kêu.

Liên Lan Nhi liên tục nháy mắt với Liên Tú Nhi.

“Tú Nhi, vấn an Tứ tẩu con.” Liên Lão gia tử trầm giọng nói.

“Chào Tứ tẩu.” Liên Tú Nhi bĩu môi, ủy ủy khuất khuất, cuối cùng vẫn là đứng dậy cùng Trương thị chào hỏi một tiếng.

“Mẹ” Liên Lan Nhi lại đẩy Chu thị, đè thấp thanh âm nói “Mẹ, nói ít lời đi.”

“Có gì để nói.” Chu thị ở trên kháng, xoay thân đi.

“Vợ Lão Tứ, lão bà tử này vẫn như vậy, ta, ta bồi tội với con.” Liên Lão gia tử nói xong, đứng dậy.

Liên Mạn Nhi thấy lửa cháy không tệ lắm, liền từ trong lòng Trương thị ngồi thẳng người.

“Cha, cha đang làm gì, mau ngồi xuống.” Trương thị liền cũng đứng lên, chờ Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đỡ Liên Lão gia tử ngồi xuống, Trương thị mới ngồi xuống theo.

“Đây là chuyện gì?” Trương thị cố ý nói.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nói gì đó, sợ là bà nội đa tâm, nghĩ đến mẹ muốn nói chuyện không tốt trước kia.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

“Ta vừa rồi nói gì?” Trương thị liền hỏi.

“Mẹ, người vừa rồi nói chuyện trước kia.” Liên Mạn Nhi nói.

“A, là lời này a.” Trương thị liền làm như bừng tỉnh đại ngộ “Ta chính là thấy Tú Nhi sắp lấy chồng, nhớ tới lúc nàng còn nhỏ trước đây. Ta lúc ấy một tay ôm Chi Nhi, một tay đẩy diêu xe của Tú Nhi...” Trương thị nói.

Diêu xe, chính là nôi cho tiểu hài tử của hộ nông dân người ta, dùng dây thừng cột trên ở xà nhà. Nôi này, cũng không phải hộ nào cũng có, đứa nhỏ nào cũng có thể hưởng thụ.

Chu thị sau khi sinh hạ Liên Tú Nhi, bởi vì dù sao cũng lớn tuổi, mỗi ngày mang đứa nhỏ nên có chút cố hết sức, liền mua một cái diêu xe. Diêu xe, là Liên Tú Nhi chuyên hưởng. Liên Chi Nhi và Liên Tú Nhi cùng tuổi,mà chưa bao giờ được cho phép ngồi ở trong diêu xe, càng đừng nói là nằm ở bên trong loạng choạng ngủ.

Liên Tú Nhi thời điểm lớn một chút vẫn còn ngủ diêu xe, mà Liên Chi Nhi lại phải giúp đẩy diêu xe. Sau lại Liên Tú Nhi lớn, không cần diêu xe, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi mấy đứa nhỏ liên tiếp sinh ra. Nhưng mà diêu xe kia liền để không, tình nguyện bỏ đi, cũng không đưa cho mấy đứa nhỏ dùng. Bởi vì Liên Tú Nhi không cho phép.

“Là chưa nói gì, ta ai cũng chưa nói gì.” Liên Lan Nhi liền bồi cười nói.

Mấy mẹ con Trương thị liền trao đổi một cái ánh mắt. Kỳ thật, các nàng vốn chính là hù dọa một chút những người của Chu thị thôi, cũng không muốn thật sự đem những chuyện xấu của Liên Tú Nhi trước đây nói ra.

Chẳng qua, ý nghĩ như vậy cũng không có thể để bọn người Chu thị biết. Bởi vì nếu Chu thị biết, khẳng định sẽ không cho rằng Trương thị thiện lương, mà chỉ biết cho rằng Trương thị là có thể tiếp tục bị làm khó dễ.

“Để các nàng nghĩ chúng ta là người xấu tốt hơn. Ít nhất như vậy, các nàng về sau cũng không dám lại gây khó dễ cho chúng ta.” Liên Mạn Nhi lúc ấy đã nói như thế với Trương thị.

Chu thị một phen làm ầm ĩ này, không chiếm được lợi ít, ngược lại phải chịu thiệt thòi. Không khí trong phòng còn có chút xấu hổ, chẳng qua cũng dần bình tĩnh lại.

“Vợ Nhị lang ở phòng nào, ta muốn đi xem nàng.” Trương thị nói.

Các nàng lần này đến, còn muốn xuống sữa cho Triệu Tú Nga.

Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ trên kháng cao xuống, Liên Lão gia tử cũng xuống kháng.

Trương thị muốn dẫn Liên Mạn Nhi đi xem Triệu Tú Nga, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất không cần phải đi.

“Nội, chúng ta đến nơi khác tán gẫu.” Ngũ Lang liền nói với Liên Lão gia tử.

Đây cũng là chuyện đã thương lượng tốt trên đường đến đây, tuy rằng viết thư kể rất nhiều chuyện, nhưng để Ngũ Lang cùng Tiểu Thất trước mặt Liên Lão gia tử hảo hảo mà kể một chút, cũng rất tốt.

“Được. Ta cũng muốn cùng hai tôn tử nói chuyện một lúc... Đại bá, Nhị bá, còn có mấy đường ca của các con, đều ở bên ngoài làm việc, buổi tối mới có thể trở về.” Liên Lão gia tử cười nói, liền dẫn Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi nhà chính.

Liên Mạn Nhi và Trương thị đến Đông sương phòng, đến gặp Triệu Tú Nga.

Đông sương phòng cũng có ba gian được ngăn thành ba phòng ở. Ở phía bắc cũng chính là một gian thượng phòng, Liên Kế Tổ, Tưởng thị cùng Nữu Nữu ở. Gian ở giữa là Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tam lang, Tứ lang cùng Ngũ Lang. Một gian ở phía nam, mới là phòng ở của Nhị lang cùng Triệu Tú Nga.

Các nàng đi tới cửa Hà thị liền mang theo Liên Nha Nhi ra đón. Vừa rồi mọi người đã gặp mặt, chính là Hà thị cùng Liên Nha Nhi cuối cùng không đi theo vào trong phòng Chu thị.

Vào phòng, chỉ thấy trên kháng bày ra một cái tấm bảng, bên ngoài tấm bảng có hai người ngồi, là cha Triệu Tú Nga – Triệu Văn Tài cùng đại ca Triệu Tú Nga.

Đều tiếp đón qua, Hà thị mới dẫn Trương thị đi đến bên kia tấm bảng.

Triệu Tú Nga đắp chăn ngồi ở trên kháng, bên cạnh là một đứa trẻ được bọc kĩ, chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ. Mẹ cùng chị dâu Triệu Tú Nga đều ngồi ở bên cạnh.

Triệu Tú Nga thấy Trương thị đến đây, liền thân ái tiếp đón, thỉnh Trương thị ngồi lên kháng.

“Nha nhi, đi, đi rót chén trà nóng cho Tứ thẩm cùng Mạn Nhi tỷ của muội.” Triệu Tú Nga liền nói với Liên Nha Nhi.

Liên Nha Nhi lên tiếng đáp, xoay người đi ra ngoài, một hồi thật sự mang trà vào, rót trà cho Trương thị cùng Liên Mạn Nhi, lại thêm trà vào chén của mấy người gồi trên kháng, xong rồi mới đứng dựa vào bên cạnh kháng.

Trương thị lấy ra phân hai lễ xuống sữa, Triệu Tú Nga nói cảm ơn, nói thẳng người có thể đến thăm nàng, nàng liền cảm kích không thôi, thái độ thập phần khiêm tốn, thân thiết, làm cho Liên Mạn Nhi không khỏi đoán rằng, vừa rồi Thượng phòng kia làm ầm ĩ một phiên, người trong phòng này hẳn là đã biết.

Dù sao viện này so với nhà cũ Liên gia còn nhỏ hẹp hơn, xem bốn vách tường kia, cũng không giống như là có thể cách âm tốt.

“... Mẹ con bình an, nhìn con cùng đứa nhỏ này khí sắc cũng không tồi...” Trương thị cười nói.

“Tứ thẩm a, thẩm nhìn mặt mũi a.” Vì nàng, mọi người đều cho ta sắc mặt kia.” Triệu Tú Nga chỉ chỉ đứa nhỏ trong bọc, lại đi ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, liền bĩu môi nói.