Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 369

Chương 369

Anh Ấy Rất Thương Tôi

Chương 369

Anh Ấy Rất Thương Tôi

“Nội à.” Sở Niệm thở dài. “Bà làm việc khẳng định là lý do của bà, bà cháu mình cũng không phải là không thể không giấu diếm lẫn nhau mà.”  

“Niệm Niệm, con thật sự không giận bà sao?”

“Không giận.” Sở Niệm trả lời chém đinh chặt sắt. “Con yêu thương bà còn không hết, sức đâu mà giận bà.”  

Dường như nhớ ra điều gì, Sở Niệm nhìn thân thể bà, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào bà.

Thân thể có chút lạnh lẽo, nhưng tốt xấu không phải là hư ảnh.

Có được tất có mất, đạo lý có lẽ chính là như vậy, bà thành quỷ tiên, lại may mắn có thể cho cô có thể chạm vào bà.

Cảm tình suốt mười mấy năm đột nhiên bùng nổ, Sở Niệm nhào vào lòng vùi đầu lên. “Thật tốt, có thể lại ôm bà rồi cảm giác thật tốt!”

Bà đối với cháu gái như vậy ỷ lại chính mình, trong lòng cảm thấy thập phần an ủi. Thật tốt, có thể bên con thật tốt.

Mấy ngày sau, Thương Sùng thật sự không liên hệ với Sở Niệm. Bởi vì lo lắng mình quấy rầy đến hắn, cho nên Sở Niệm cũng tìm chút sự tình làm cho chính mình.

Cả ngày trừ bỏ ôm Sở gia chú thư cẩn thận nghiên cứu cô cũng chỉ có thể chuyện trò với bà.

Mấy ngày nay các đài truyền hình lớn ở Mộ Thành đều đăng cùng tin tức. Ảnh chụp Thương Sùng cũng trở thành ảnh bìa của các tạp chí kinh tế tài chính.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bóng dáng mê người. Dùng công ty nhỏ không tên tuổi trong vòng ba ngày liền nuốt lấy 30% cổ phần Tuyết Nhạc.

Rất nhiều chuyên gia kinh tế tài chính đều suy đoán Tổng tài công ty hàng không quốc tế này là muốn tiến quân vào giới giải trí, nhưng thâu tóm Tuyết Nhạc, thật đúng là lấy trứng chọi đá.

Một người luôn ở ẩn đột nhiên khoe mẽ như vậy, Sở Niệm biết, Thương Sùng như vậy mục đích cũng chỉ là muốn di dời sự chú ý của Tư Đồ Nam từ trên người mình sang hắn mà thôi.  

Đề tài đứng đầu weibo là về người đàn ông có quan hệ với mình; cô mở Baidu, chỉ cần gõ hai chữ Thương Sùng, một đống tin tức giải trí liền ập vào trước mặt.

Thậm chí ngoài Baidu còn có Tieba, đề mục… Sở Niệm vừa nhớ tới liền tức tới ngứa răng!

Thương Sùng sự tình tựa hồ tiến triển cũng không tệ lắm, tắt notebook Sở Niệm nằm trên giường âm thầm thở dài.

Cũng không biết cái Thư Tiếu Nhi kia còn ở nhà hắn không, cô thật sự rất muốn biết, Thương Sùng mấy ngày nay… có nhớ cô không.

Quỷ béo hôm qua mang tới một tin tức không tốt lắm. Quả nhiên Trần Đông đúng là không phải người nam nhân rộng lượng.

Từ hôm đó, Tô Lực cũng biến mất. Vương Lượng cũng không tìm cô, chắc cũng đại biểu là không có sự tình gì.

Lần đầu tiên phát hiện ra thế giới của chính mình biến lung tung rối loạn, rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều chuyện lại không thể làm.

Chán đến chết dùng đầu ngón tay thúc giục linh lực, bàn tay bé nhỏ của Sở Niệm nháy mắt bị bao trùm bởi ngọn lửa màu xanh nước biển.

Đây là kết quả của việc bà đặc biệt huấn luyện cô suốt mấy ngày qua. Linh lực được tăng cường, thể lực đã khôi phục trạng thái trước kia.

Thật đáng mừng, nhưng thật đúng là cô vẫn không cao hứng nổi.

Cô quyết định tối nay cùng quỷ béo ra ngoài tản bộ, gặp chuyện thì cũng coi như là luyện tập.

Nghĩ đông nghĩ tây một lát, Sở Niệm ngủ thiếp đi.

Tư thế ngủ vẫn là giống như trước, bà  đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, sau đó lại im ắng đi ra ngoài.

Mấy ngày nay cháu gái trạng thái rất kỳ quái, bà nhíu nhíu mày, cảm thấy hẳn là có liên quan tới Thương Sùng.

Chuyện yêu đương của bọn họ, bà cũng không muốn nhúng tay vào.

Hỏi đến quá nhiều, có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt.

Ban đêm gió lạnh khiến tấm rèm trắng đung đưa trong bóng đen của căn phòng, thoáng nhìn qua thật có chút khủng bố.

Sở Niệm ngủ không biết đã bao lâu chợt tỉnh.

Cô mở to đôi mắt mông lung, thấy được có  bóng người ngồi bên cạnh mình.

Nếu không phải chính mình tay mắt lanh lẹ thu hồi nghiệp hỏa, bằng không quỷ mập thật đúng là chết có điểm oan uổng.

Đáng thương nhìn dúm tóc khó khăn lắm mới dưỡng được, béo quỷ chu môi thổi, hình tượng lại về tới một người đầu trọc.

Hắn rất muốn oán trách một chút cô nương trước mặt này, nhưng so sánh thực lực cách xa, quỷ mập thật đúng là không nghĩ đi địa phủ luân hồi đưa tin sớm như vậy.

“Hắc hắc, cô rốt cuộc tỉnh rồi.”

“Quỷ mập, không phải tôi cảnh cáo ông rồi hả, không cho phép ngồi ở đầu giường tôi như vậy!” Sở Niệm bị dọa, bất đắc dĩ đỡ đỡ trán, lúc trước khẳng định là đầu óc cô bị nước vào, cho nên mới đem hồn phách quỷ mập mang về nhà mình.

“Ta, ta không phải lớn tuổi rồi sao, nên dễ quên lắm.” Quỷ mập cũng thực bất đắc dĩ có được không, hắn khóc không ra nước mắt, bộ dáng thật giống như tiểu tức phụ bị khi dễ.

Sở Niệm đứng dậy, hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

“12 giờ kém năm.” Quỷ mập đảo mắt đáp.

Sở Niệm cũng không nghĩ tới mình ngủ lâu tới vậy, cô bước xuống giường, vừa t hu thập đồ vừa nói với quỷ mập: “Ông ra phòng khách chờ tôi đi, chờ tôi thu xếp xong, chúng ta liền xuất phát.”

“Ừ.” Quỷ mập gật gật đầu, nhẹ nhàng lơ lửng xuyên qua tường ra ngoài.

Thay quần áo xong, Sở Niệm ném vào túi thêm mấy lá bùa rồi mở cửa phòng nói với bà một tiếng, mang theo quỷ mập ra ngoài.

Ban đêm 12 giờ là thời gian quỷ môn mở ra, một người một quỷ du đãng ở trên đường cái, bộ dáng thật là có điểm kỳ quái.

Nguyên bản cho rằng lại như thế nào cũng có thể đụng tới mấy cái cô hồn dã quỷ, nhưng mà đã quá canh ba, Sở Niệm cùng quỷ mập vẫn không thu hoạch được gì.

Thôi, coi như hôm nay buổi tối chạy bộ vậy. Sở Niệm nhíu hạ ấn đường, đuổi quỷ mập đi ngoắc một chiếc xe taxi liền chuẩn bị về nhà.

Lái xe chính là một nam tài xế tuổi trung tuần, có lẽ bởi vì nhàm chán, trong xe mở radio đường dây nóng tình yêu gì đó.

Nghe đủ loại kiểu dáng tình yêu, ngồi ở trên ghế sau Sở Niệm thở dài, đem đầu chuyển hướng một bên.

“Tiểu cô nương, khuya vậy mới về nhà, cãi nhau với bạn trai sao sao?” Tài xế ngó Sở Niệm qua kính chiếu hậu, cong cong khóe môi cười vài tiếng.

“Cũng không phải giận dỗi.” Sở Niệm cười nói. “Chỉ là mấy ngày nay bạn trai cháu có chút bận, không thể đưa cháu về nhà mà thôi.”

“Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng chê ta dong dài.”

“Dạ không, chú cứ nói ạ.”

“Nam nhân ấy mà, chỉ cần yêu mình, dù bận đến đâu cũng không để cho cháu một mình bên ngoài khuya như vậy đâu.” Ông chỉ chỉ radio còn đang phát. “Cháu coi, không phải radio đều nói vậy sao?”

Sở Niệm cười cười, trong đôi mắt hiện lên một tia chua xót. “Bạn trai cháu thật sự không giống bạn trai người ta đâu, cho tới giờ, anh ấy đều rất thương cháu.”  

“Thương cháu thì sẽ không như vậy.” Tài xế nói: “Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương không giống tụi chú ngày xưa, tuy rằng nói vun vào tắc tới, không hợp tắc đi. Nhưng là nếu là thật vất vả mới gặp được người tốt, chính mình lại thích, cháu đó, ngàn vạn lần không được đánh mất đâu.” {Ai u, yêu bác tài quá đi… có khi nào Niệm Niệm nói bác tài chạy tới nhà Sùng ca không?}