Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 485

Chương 485

Ta Thề Ngươi Sẽ Hối Hận!

 

Sở Niệm thừa nhận, ánh mắt Thư Tiếu Nhi cùng mình có chút giống nhau. Nhưng rốt cuộc hai người không phải một loại người, muốn cho ả tới cải trang thành chính mình, sao lại có thể dễ dàng như vậy.

Người này cho rằng Thương Sùng là người mù sao?

Sở Niệm nhíu mày, càng thêm buồn cười nhìn ả và hắn ta.

Minh Vương cũng không kiêng kỵ mà nhướng mày, chậm rì rì nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ động, mở miệng nói: “Ta thật là tính toán kêu ả đi làm bạn với Thương Sùng, ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng chỉ vì ngươi không biết qua quá khứ của bọn họ thôi!”

Quá khứ?

Sở Niệm thẳng người, chẳng lẽ Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi… Trước kia từng ở với nhau?

Khó có thể tin được mà mở to hai mắt, nếu đây là thật sự, vậy đó cũng là một đả kích và lo lắng với cô.

Cảm xúc của cô khẽ biến hóa khiến Minh Vương cười cợt nhìn Sở Niệm, cố ý làm ra vẻ giật mình: “Ồ, hóa ra hắn chưa từng nói với ngươi chuyện này sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi ở bên nhau lâu như vậy, hắn đã nói tất cả với ngươi mọi chuyện trừ thân phận thật của hắn thôi chứ.”

Sở Niệm trừng mắt liếc hắn một cái. “Châm ngòi ly gián, thủ đoạn ngươi vẫn kém quá, lãng phí tâm cơ, thật đúng là nhàm chán!”

Thư Tiếu Nhi đứng đằng sau cau mày, ả tiến lên một bước định quát Sở Niệm nhưng bị tia mắt sắc như dao cau của Minh Vương chặn lại.

Cố gắng chế trụ cảm giác ghen tuông quay cuồng trong lòng, Thư Tiếu Nhi nheo mắt, hận không thể ngay lập tức giết chết nữ nhân không biết trời cao đất dày này!

Minh Vương đứng ở kế bên vẫn vân đạm phong khinh, cong môi nhìn Sở Niệm, sau đó không nhanh không chậm mà nói:

“Ta có thể để cho ả thay thế ngươi, khẳng định là có thể khiến cho Thương Sùng không phát hiện. Tốt xấu ả đã từng cũng làm bạn với nam nhân của ngươi một trăm năm, ngươi sẽ không thiên chân cho rằng Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ có một nữ nhân là ngươi chứ?!”

Sở Niệm nắm chặt đôi tay run rẩy, không thể phủ nhận, những lời này Minh Vương đích xác đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.

Mấy ngàn năm lẻ loi một mình đích xác đối với Thương Sùng mà nói là một loại tra tấn. Cô cắn môi thật chặt, nhìn Thư Tiếu Nhi sau đó mới nhìn sang Minh Vương.

“Thương Sùng trước kia cùng bao nhiêu ngươi bên nhau, ta căn bản không quan tâm. Với ta mà nói, có thể tiếp thu thân phận của anh ấy thì ta cũng nhất định có thể tiếp thu quá khứ của anh ấy.”

“Cho dù hắn từng hoan ái với nữ nhân khác, ngươi cũng có thể làm được hoàn toàn không để bụng sao?”

Sở Niệm rũ mắt, trong đáy mắt hiện lên một mạt chua xót lướt qua, tạm dừng vài giây, mới mở miệng nói:

“Nói hoàn toàn không để bụng, cũng là không có khả năng. Nhưng là thay vì ghen, ta tình nguyện tìm hiểu về những điểm vui mấy ngàn năm qua của anh ấy.”

Sở Niệm những lời này chính là đang ngầm nói Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một mình cô, mặc kệ là Thư Tiếu Nhi cũng được, hay là nữ nhân nào đó cũng thế, đối với nam nhân của cô mà nói, đều chỉ là một món đồ chơi làm bạn qua ngày mà thôi.

Nàng tin tưởng Thương Sùng, dù rằng trước nay cô chưa từng biết nhiều về quá khứ của hắn.

Nghe xong những lời này, trong lòng Minh Vương đột nhiên dâng lên một cảm giác ghen ghét mãnh liệt. Ý cười trong mắt hắn nhanh chóng rút đi, sự lạnh lẽo nháy mắt khiến cho trong phòng trở nên giá rét tới thấu xương.

Hắn bước đến mép giường, duỗi tay túm lấy cằm Sở Niệm. Minh Vương nheo mắt, cùng cô nhìn nhau nửa ngày lúc sau mới hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:

“Nếu ngươi yêu hắn như vậy, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem nam nhân của ngươi cùng Thư Tiếu Nhi hoan lạc thế nào! Ngươi không phải nắm chắc rằng trong lòng hắn chỉ có ngươi sao? Nếu như hắn không nhận ra người nào là ngươi thật sự, Sở Niệm --- để ta coi ngươi có còn dám chắc chắn tự tin như vậy hay không!”

 “Ta thề, ngươi sẽ hối hận!” Cho dù chỗ cằm bị túm khiến cho đau đớn nhưng Sở Niệm vẫn chắc chắn nói, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

“Hối hận cũng được, ta đích xác cũng thực chờ mong xem ta hối hận thế nào!”

Minh Vương cười lạnh một tiếng, túm lấy dây chuyền màu xanh trên cổ cô. Không cho Sở Niệm mở miệng, Minh Vương phất tay, một trận gió lạnh màu đen liền hướng Sở Niệm đánh tới.

Bị trói buộc tại chỗ Sở Niệm vô pháp nhúc nhích, bị hắc khí nhập thể, ở thời điểm lâm vào hôn mê, cô dốc hết sức gọi tên Thương Sùng.

Không khí trong phòng trở nên nặng trịch, Minh Vương nhìn Sở Niệm đã lâm vào hôn mê,  sau đó mới xoay người, đem dây chuyền ngọc bích trong tay ném cho Thư Tiếu Nhi.

“Kết giới trên dây chuyền ta đã giải trừ. Ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại bộ dáng trước kia. Việc tiếp theo phải làm thế nào, ngươi trong lòng hiểu rõ.”

Thư Tiếu Nhi hơi cong khóe môi, đầu tiên là hướng Minh Vương cúi gập người, sau đó mới đeo dây chuyền lên cô.

Dường như nghĩ ra điều gì, ả nheo mắt nhìn Sở Niệm, rồi mới quay sang Minh Vương nói:

“Lần trước Thương Sùng đã phế đi mấy trăm năm công lực của ta, dù ngài có tương trợ, nhưng Tiếu Nhi lo lắng hắn vẫn nhận ra khí của ta…”

Minh Vương khép hờ mắt, lạnh như băng hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì.”

Thư Tiếu Nhi tiến tới một bước, bộ dạng ôn nhu mềm mại như nước trái ngược hoàn toàn với lời nói ra miệng ả:

“Máu của Sở Gia luôn có mùi vị đặc biệt độc đáo. Tướng quân hắn là Hạn Bạt, nhận ra điều này vô cùng dễ dàng.”

Nói tới đây Thư Tiếu Nhi tạm dừng một chút, thật cẩn thận nhìn cảm xúc trên mặt Minh Vương, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới dương khóe môi, tiếp tục nói:

“Tiếu Nhi hiện tại là có ngài trợ giúp, nhưng mà dù sao cũng là xà yêu. Ta lo lắng chỉ là một sợi dây chuyền, có khả năng không thể gạt được đôi mắt nam nhân kia.”

“Cho nên?”

“Cho nên để kế hoạch của ngài thành công, Tiếu Nhi cho rằng hẳn là nên lấy chút máu của Sở Niệm để phòng thân. Như vậy, vừa có thể che dấu khí của ta, lại có thể khiến cho Thương Sùng trong thời gian ngắn không có cách nào nhận ra chân tướng. Một công đôi việc, Minh Vương, ngài cảm thấy thế nào?”

Thư Tiếu Nhi tự mình cho rằng lần này ả tính toán vô cùng hợp lý và chính đáng. Ả nhàn nhạt cười, nhìn Minh Vương, đầu khẽ cúi, thậm chí còn làm ra vẻ thẹn thùng.

Đáng tiếc ả tính kế người, không kịp phản ứng, Thư Tiếu Nhi bị Minh Vương bóp chặt cổ.

“Minh, Minh Vương đại nhân… Khụ, Tiếu Nhi, Tiếu Nhi nói sai chỗ nào chăng

Sắc mặt trắng bệch, Thư Tiếu Nhi sợ hãi mở to hai mắt, đáng thương lẩy bẩy, không rõ ả đã chọc giận nam nhân này ra sao.

Cảm giác hít thở không thông, cảm giác bị hủy diệt khiến toàn thân ả run rẩy, nhăn nhó xin tha. Hiện tại, Thư Tiếu Nhi không dám cử động, cũng không dám có ý niệm phản kháng nào…