Tử Thần Sống Mãi - Chương 21

CÂU CHUYỆN THỨ HAI CỦA VÂN THIÊN MINH: BIỂN THAO THIẾT

Sau khi ra khỏi hoàng cung, đội trưởng cấm vệ đánh xe chạy như bay. Ba người đều rất căng thẳng, họ cảm thấy trong màn đêm nhập nhoạng kia, bóng cây cối và đồng ruộng lướt qua đều ẩn chứa nguy hiểm. Trời đã sáng được một chút, cỗ xe chạy lên một ngọn núi nhỏ, đội trưởng đội cấm vệ ghìm cương ngựa lại, họ ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau. Mặt đất trải rộng phía bên dưới, con đường đưa họ đến đây tựa như một vạch dài chia thế giới ra làm hai phần tách biệt, ở cuối đường vạch ấy là hoàng cung, đã xa tít chân trời, tựa như một đống đồ chơi xếp gỗ nhỏ bị bỏ quên ở phía đằng xa. Không thấy có truy binh, hiển nhiên là hoàng tử Cát Băng cho rằng công chúa đã không tồn tại trên đời nữa, mà bị vẽ vào trong tranh mất rồi.

Sau đây, họ đã có thể đi thong thả được rồi. Trong khi trời dần sáng, thế giới xung quanh như thể một bức tranh đang được vẽ, thoạt tiên chỉ có những đường nét mông lung và màu sắc mơ hồ, sau đấy, hình dạng đường nét cảnh vật dần trở nên rõ ràng, màu sắc cũng phong phú rực rỡ hơn lên. Vào khoảnh khắc trước khi Mặt trời lên, bức tranh này đã hoàn thành. Công chúa quanh năm sống trong hoàng cung chưa bao giờ thấy được những mảng khối màu sắc tươi sáng rực rõ như thế: từng mảng xanh của thảm cỏ trong rừng và ruộng đồng, từng mảng đỏ tươi và vàng mơn mởn của khóm hoa, mặt hồ phản chiếu sắc bạc của bầu trời buổi sớm mai, màu trắng như tuyết của đàn cừu đi ăn sớm... Lúc Mặt trời lên, cảm giác dường như người họa sĩ vừa bốc lên một nắm bột vàng, hào phóng rải lên khắp bức tranh vậy.

“Bên ngoài đẹp thật, chúng ta cứ như đang ở trong một bức tranh ấy? Công chúa thốt lên.

“Vâng, thưa công chúa, nhưng trong bức tranh này người vẫn sống, còn trong bức tranh kia thì người đã chết rồi? Bà Rộng đang che ô nói.

Câu nói này lại khiến công chúa nhớ đến phụ vương và mẫu hậu đã qua đời, nhưng nàng cố kiềm chế nước mắt rơi, nàng biết giờ đây mình không còn là một cô bé con nữa, nàng cần phải gánh vác lấy trách nhiệm nặng nề của vương quốc rồi.

Họ nói về hoàng tử Nước Sâu.

“Tại sao anh ấy lại bị lưu đày đến đảo Mộ?” Công chúa hỏi.

“Mọi người đều nói hoàng tử là quái vật.” Đội trưởng đội cấm vệ nói.

“Hoàng tử Nước Sâu không phải là quái vật!” Bà Rộng phản bác.

“Mọi người nói ngài là người khổng lồ.”

“Nước Sâu không phải là người khổng lồ! Hồi hoàng tử nhỏ ta còn bế hoàng tử đấy, hoàng tử không phải là người khổng lồ.”

“Đợi chúng ta đến bờ biển bà sẽ thấy, chắc chắn hoàng tử là người khổng lồ, rất nhiều người đều nhìn thấy rồi”

“Cho dù Nước Sâu là người khổng lồ, anh ấy cũng là hoàng tử, tại sao phải bị đày lên đảo?” Công chúa hỏi.

“Hoàng tử không bị đi đày, hồi nhỏ hoàng tử ngồi thuyền lên đảo Mộ câu cá, vừa hay lúc đó lũ cá Thao Thiết xuất hiện ở ngoài biển, hoàng tử không trở về được, đành phải ở trên đảo.”

Sau khi Mặt trời mọc, người và xe ngựa trên đường dần nhiều lên. Vì công chúa trước đây gần như chưa bao giờ ra khỏi hoàng cung, nên mọi người đều không nhận ra nàng, nhưng mặc dù giờ nàng đang đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, những người trông thấy thảy đều trầm trồ kinh ngạc trước sắc đẹp của nàng. Người ta cũng ca ngợi vẻ anh tuấn và uy vũ của chàng trai đánh xe, cười cợt bà lão đang che trên đầu cô con gái xinh đẹp chiếc ô kỳ dị bằng cách thức cũng kỳ dị không kém. Cũng may, không ai nghi ngờ gì về tác dụng của chiếc ô, hôm nay Mặt trời rực rỡ, tất cả đều chỉ nghĩ đây là ô che nắng bình thường.

Bất giác đã đến trưa, đội trưởng đội cấm vệ dùng cung tên bắn hạ hai con thỏ làm bữa trưa. Ba người ngồi trên khoảng đất trông giữa những thân cây ven đường dùng bữa. Công chúa Hạt Sương vuốt ve thảm cỏ mềm mại bên cạnh mình, ngửi mùi thơm mát của cỏ xanh và hoa tươi, ngắm nhìn những đốm nắng len qua kẽ lá gieo trên mặt cỏ, lắng nghe tiếng chim hót trong rừng và tiếng sáo của mục đồng xa xa, nàng hết sức ngạc nhiên và tò mò trước thế giới hoàn toàn mới mẻ này.

Bà Rộng thở dài: “Ôi, công chúa ơi, đi xa khỏi hoàng cung thể này, thật khổ cho công chúa quá.”

“Ta thấy bên ngoài còn tốt hơn trong hoàng cung.” Công chúa nói.

“Công chúa của tôi ơi, bên ngoài làm sao hơn được trong hoàng cung chứ? Công chúa không biết đâu, bên ngoài nhiều khó khăn lắm, giờ đang là mùa xuân, chứ mùa đông ở bên ngoài trời sẽ lạnh, mùa hè sẽ nóng, bên ngoài sẽ có gió có mưa, bên ngoài loại người gì cũng có, bên ngoài..”

“Nhưng trước đây ta chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả. Ta ở trong hoàng cung học âm nhạc, hội họa, thơ ca và toán, lại còn học hai loại ngôn ngữ mà chẳng ai nói cả, nhưng không ai nói cho ta biết bên ngoài là như thế nào, vậy thì ta làm sao có thể trị vì vương quốc đây?”

“Công chúa, các vị đại thần sẽ giúp đỡ người”

“Các đại thần có thể giúp ta đều bị vẽ vào trong tranh hết rồi... Ta vẫn cảm thấy bên ngoài tốt hơn.”

Từ hoàng cung đến bờ biển phải đi mất một ngày đường, nhưng đoàn người của công chúa không dám đi đường lớn, mỗi khi gặp thành thị họ đều đi vòng qua, vì vậy mãi đến nửa đêm mới tới nơi.

Công chúa Hạt Sương chưa từng thấy bầu trời sao mênh mông như thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự tĩnh lặng và tối tăm của ban đêm, ngọn đuốc trên xe ngựa chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Ở phía xa, thế giới là một mảng nhung đen lớn mơ hồ. Tiếng vó ngựa rất vang, như thể muốn rung chuyển cho những ngôi sao kia rơi xuống. Công chúa đột nhiên kéo đội trưởng cấm vệ, yêu cầu anh dừng xe.

“Nghe xem, đó là tiếng gì vậy? Giống như tiếng thở của người khổng lồ.”

“Công chúa, đó là âm thanh của biển.”

Họ lại đi thêm một đoạn nữa, công chúa thấy hai bên đường có rất nhiều vật thể lờ mờ thấp thoáng trong màn đêm, trông như những quả chuối lớn.

“Đó là những gì vậy?” Nàng hỏi.

Đội trưởng lại dừng xe, cầm ngọn đuốc trên xe bước đến bên vật gần nhất, “Công chúa, người hẳn là biết thứ này chứ.”

“Thuyền?”

“Vâng, công chúa, là thuyền.”

“Nhưng thuyền tại sao lại ở trên đất liền vậy?”

“Vì dưới biển có cá Thao Thiết.”

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc có thể thấy được, con thuyền này đã cũ kỹ lắm rồi, thân thuyền bị cát vùi một nửa, phần lộ ra bên ngoài trông như bộ xương của một con thú khổng lồ.

“A, nhìn bên kia kìa!” Công chúa lại chỉ về phía trước kinh hoảng kêu lên, “Hình như có một con rắn lớn màu trắng!”

“Công chúa, đừng sợ, đó không phải rắn, mà là sóng biển, chúng ta đã đến bờ biển rồi.”

Công chúa và bà Rộng đang che ô cho nàng cùng xuống xe, nàng đã tận mắt trông thấy biển lớn. Trước đây, nàng chỉ thấy biển trong tranh, bức tranh đó vẽ biển xanh bên dưới trời xanh, hoàn toàn khác với mặt biển đen ngòm dưới bầu trời đêm lúc này, khoảng mênh mông bí ẩn lấp lánh ánh sao này tựa hồ như một bầu trời sao khác ở trạng thái lỏng vậy. Công chúa không kìm được, bước về phía biển, nhưng bị đội trưởng cấm vệ và bà Rộng ngăn cản.

“Công chúa, đến gần biển rất nguy hiểm.” Đội trưởng nói.

“Ta thấy nước ở phía trước không sâu, làm sao chết đuối được?” Công chúa chỉ vào làn sóng trắng xóa trên bờ cát.

“Dưới biển có cá Thao Thiết, bọn chúng sẽ xé nát và ăn thịt công chúa!” Bà Rộng nói.

Đội trưởng nhặt một mảnh ván thuyền vỡ lên, bước tới trước ném xuống biển. Miếng ván dập dềnh trên mặt biển mấy lượt, rồi chẳng mấy chốc ở gần đó có một bóng đen nổi lên khỏi mặt nước, bổ nhào về phía nó. Vì phần lớn đều chìm dưới nước, nên họ không nhìn rõ thứ ấy lớn nhỏ thể nào, chỉ thấy vảy trên thân nó lấp lánh dưới ánh sáng ngọn đuốc. Liền ngay sau đó, lại có ba, bốn bóng đen khác nhanh chóng bơi về phía mảnh ván, giành giật tranh cướp nhau dưới nước, cùng với tiếng nước ì oạp có thể nghe thấy tiếng ken két phát ra từ những hàm ràng sắc nhọn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, những bóng đen lẫn tấm ván thuyền đều đã biến mất.

“Công chúa thấy chưa? Bọn chúng có thể nhai nát cả một chiếc thuyền lớn trong nháy mắt.” Đội trưởng đội cấm vệ nói.

“Đảo Mộ ở đâu?” Bà Rộng hỏi.

“Ở phía kia,” Đội trưởng đội cấm vệ chỉ vào chỗ biển trời giao nhau tăm tối, “ban đêm không thấy được, trời sáng là sẽ thấy ngay.”

Họ nghỉ đêm ngoài trời trên bãi cát. Bà Rộng đưa ô cho đội trưởng cầm, lấy trên xe ngựa xuống một cái chậu gỗ nhỏ.

“Công chúa, hôm nay không thể tắm rửa được rồi, nhưng ít nhất công chúa cũng phải rửa mặt một chút.”

Đội trưởng trả lại ô cho bà Rộng, nói rằng anh ta sẽ đi tìm nước, rồi cầm chậu gỗ biến mất vào màn đêm.

“Cậu ta là một chàng trai tốt.” Bà Rộng ngáp dài nói.

Đội trưởng nhanh chóng quay lại, không biết múc ở đâu được một chậu nước sạch. Bà Rộng bắt đầu rửa mặt cho công chúa, bà lấy ra một cục xà phòng, chỉ chấm nhẹ một cái, sau tiếng ục ục khe khẽ, trong chậu nước lập tức tràn đầy bọt bong bóng trắng như tuyết, phồng lên thành một đám hình tròn không ngừng trào ra ngoài mép chậu.

Đội trưởng trở mắt nhìn đống bọt ấy một lúc, đoạn nói với bà Rộng: “Cho tôi xem cục xà phòng đó nào.”

Bà Rộng cẩn trọng lấy trong túi ra một cục xà phòng trắng như tuyết, đưa cho đội trưởng: “Cầm cẩn thận vào, nó còn nhẹ hơn cả lông vũ, không có chút trọng lượng nào đâu, tuột tay là bay mất luôn đấy.”

Đội trưởng đón lấy cục xà phòng, thực sự không cảm giác được chút trọng lượng nào, như thể anh đang cầm một cái bóng màu trắng vậy. “Đây đúng là xà phòng thơm từ He'ershingenmosiken, giờ mà vẫn còn món này à?”

“Tôi chỉ có hai cục thôi, của hoàng cung, mà tôi nghĩ cả vương quốc cũng chỉ còn lại hai cục cuối cùng này nữa thôi, đây là tôi cố ý giữ lại cho công chúa từ hồi xưa đấy. Chậc, đồ của He’ershingenmosiken thứ gì cũng tốt, tiếc là giờ đây càng ngày càng hiếm.” Bà Rộng nói, rồi nhận lại cục xà phòng, cẩn thận bỏ vào trong túi.

Nhìn đống bọt trắng ấy, lần đầu tiên kể từ khi xuất hành, công chúa nhớ lại cuộc sống trong hoàng cung. Mỗi buổi tối, trong phòng tắm đẹp đẽ hoa lệ của nàng, trên mặt bể tắm đều nổi lên dúm bọt lớn như thế này, ánh đèn từ nhiều hướng khác nhau chiếu tới, dúm bọt lớn lúc thì trắng như tuyết, như thể một dúm mây được kéo xuống từ bầu trời ban ngày; lúc lại biến ảo ra nhiều màu sắc, trông như một vốc đá quý. Ngâm mình trong dúm bọt xà phòng ấy, công chúa có cảm giác cơ thể mình mềm nhũn ra như sợi mì, cảm thấy mình đang tan ra, trở thành một phần của dúm bọt, cảm giác dễ chịu ấy khiến nàng không muốn nhúc nhích, để mặc cho các nữ tỳ ẵm ra ngoài lau khô, rồi lại ôm nàng đặt lên giường đi ngủ. Cảm giác tuyệt diệu ấy có thể kéo dài đến tận sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc này đây, gương mặt rửa bằng xà phòng He’ershingenmosiken của công chúa rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng cơ thể thì cứng đờ và mệt mỏi. Sau khi ăn một chút, nàng nằm xuống bãi cát, thoạt tiên còn trải một tấn thảm, về sau lại phát hiện ra nằm thẳng xuống nền cát còn dễ chịu hơn. Lớp cát mềm mại lưu giữ nhiệt độ của ánh dương ban ngày, nàng có cảm giác như được một bàn tay khổng lồ ấm áp nâng niu, tiếng sóng như khúc nhạc thôi miên, thoáng cái nàng đã ngủ thiếp đi.

Không biết trôi qua bao lâu, công chúa Hạt sương bị tiếng chuông làm giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ say ngọt ngào không mộng mị, âm thanh uy phát ra từ chiếc ô đen đang xoay phía trên nàng. Bà Rộng nằm ngủ bên cạnh nàng, người che ô là đội trưởng đội cấm vệ, ngọn đuốc đã tắt, màn đêm như thể một chiếc chăn nhung trùm lên tất cả. Đội trưởng là một hình cắt mờ trên nền bầu trời sao, chỉ có áo giúp phản chiếu ánh sao, và nàng còn thấy mái tóc anh bị gió biển thổi thốc lên nữa. Chiếc ô xoay đều đều trên tay anh, như một mái vòm nho nhỏ che khuất nửa bầu trời đêm. Công chúa không thấy đôi mắt đội trưởng, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, anh cùng với vô số ngôi sao nhấp nháy đang ngắm nhìn nàng

“Xin lỗi, công chúa, vừa nãy tôi xoay nhanh quá.” Đội trưởng khẽ nói.

“Giờ là lúc nào rồi?”

“Đã quá nửa đêm.”

“Chúng ta hình như đã lùi xa khỏi biển nhỉ.”

“Công chúa, đó là triều rút, nước biển đã rút xuống rồi, sáng sớm mai sẽ lại dâng lên.”

“Hai người luân phiên che ô cho ta sao?”

“Vâng, công chúa, bà Rộng đã che cả ngày rồi, để buổi đêm tôi che thêm một lúc.”

“Anh cũng đánh xe cả ngày rồi còn gì, để ta tự che một lúc, anh cũng ngủ đi.”

Lúc nói ra những lời này, chính bản thân công chúa Hạt Sương cũng hơi ngạc nhiên, trong ký ức của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nghĩ cho người khác.

“Không được đâu công chúa, tay của người mềm mại, mịn màng như thế, sẽ bị chà xát sưng phồng lên mất, cứ để tôi che ô cho công chúa.”

“Anh tên là gì nhỉ?”

Đồng hành cả ngày trời, giờ nàng mới hỏi tên anh. Nếu là trước đây, công chúa sẽ cảm thấy rất bình thường, thậm chí mãi mãi không bao giờ hỏi thì cũng rất bình thường, nhưng giờ nàng lại cảm thấy có chút áy náy.

“Tôi tên là Buồm Dài.”

“Buồm à?” Công chúa ngoảnh đầu ngó nghiêng, giờ họ đang ở bên cạnh một con thuyền lớn trên bãi cát, nơi này có thể tránh được gió biển. Khác với những con thuyền mắc cạn trên bờ biển khác, con thuyền này vẫn còn cột buồm nguyên vẹn, trông như một thanh kiếm chỉ thẳng lên bầu trời sao. “Buồm là tấm vải lớn giăng trên cây cột này phải không?”

“Đúng thế, công chúa, đó là cột buồm, căng buồm lên, gió thổi vào cánh buồm để thuyền chuyển động.”

“Trên mặt biển, những cánh buồm trắng như tuyết ấy đẹp mắt lắm.”

“Đó là ở trong tranh thôi, cánh buồm thật không trắng như thế đâu.”

“Hình như anh là người He’ershingenmosiken?”

“Vâng, thưa công chúa, cha tôi là một kiến trúc sư ở He'ershingenmosiken, từ khi tôi còn rất nhỏ, ông đã dẫn cả gia đình đến đây.”

“Anh có muốn về nhà không, ý ta là về He'ershingenmosiken ấy?”

“Không muốn lắm, tôi đã rời khỏi nơi đó từ nhỏ, không nhớ rõ lắm, vả lại có muốn cũng chẳng làm được gì, giờ tôi mãi mãi không thể nào rời khỏi vương quốc Không Chuyện Kể nữa rồi.”

Đằng xa, sóng biển rì rào rì rào, như thể đang lặp đi lặp lại câu nói của Buồm Dài: Mãi mãi không thể, mãi mãi không thể.

“Kể cho ta nghe chuyện về thế giới bên ngoài đi, ta chẳng biết gì cả.” Công chúa nói.

“Người không cần phải biết, người là công chúa của vương quốc Không Chuyện Kể, đối với người, vương quốc đương nhiên là không có câu chuyện gì cả. Thực ra, thưa công chúa, người bên ngoài cũng không kể chuyên cho trẻ con đâu, nhưng cha mẹ tôi thì khác, họ là người He'ershingenmosiken, họ vẫn kể cho tôi nghe vài câu chuyện.”

“Kỳ thực, phụ vương từng nói, vương quốc Không Chuyện Kể trước đây cũng có chuyện kể.”

“Vâng... thưa công chúa, người biết xung quanh vương quốc chúng ta đều là biển đúng không, hoàng cung ở trung tâm của vương quốc, đi về bất cứ hướng nào, cuối cùng cũng sẽ đến bên bờ biển, vương quốc Không Chuyện Kể chính là một hòn đảo lớn.”

“Chuyện này thì ta biết.”

“Trước đây, biển xung quanh vương quốc không gọi là biển Thao Thiết, lúc đấy dưới biển không có cá Thao Thiết, thuyền bè có thể tự do đi lại trên mặt biển, giữa vương quốc Không Chuyện Kể và He'ershingenmosiken mỗi ngày đều cổ vô số tàu thuyền qua lại. Khi ấy, vương quốc Không Chuyên Kể thực ra gọi là vương quốc Chuyện Kể, cuộc sống lúc đó và bây giờ khác nhau nhiều lắm.”

“Hả?”

“Cuộc sống khi ấy đầy những câu chuyện, đầy những thay đổi và ngạc nhiên. Khi ấy, trong vương quốc có mấy thành thị rất phồn hoa, xung quanh hoàng cung không phải là rừng rậm và đồng hoang, mà là kinh thành phồn hoa. Trong thành, đâu đâu cũng có thể thấy những món đồ hiếm lạ quý báu và các vật dụng kỳ quái đến từ He’ershingenmosiken. Sản vật của vương quốc Không Chuyên Kể, à không, vương quốc Chuyện Kể cũng liên tục được vận chuyển dường biển đến He’ershingenmosiken. Thời đó, cuộc sống của mọi người biến đổi không ngừng, giống như phóng ngựa như hay trong núi vậy, lúc thì xông lên đỉnh núi, lúc lại lao xuống khe sâu, đầy những cơ hội và nguy hiểm. Người nghèo có thể phất lên trong một đêm, nhà giàu cũng có thể trắng tay trong chớp mắt, sáng sớm tỉnh lại, không ai biết được hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ gặp người như thế nào. Đâu đâu cũng đầy rẫy sự kích thích và những niềm vui bất ngờ.

“Nhưng một ngày nọ, một con thuyền buôn đến từ He'ershingenmosiken mang theo một loài cá nhỏ quý hiếm. Loài cá này chỉ nhỏ bằng ngón tay, màu đen, bề ngoài không có gì đặc biệt, đựng trong thùng nước đúc bằng sắt rất cứng rắn. Thương nhân bán cá biểu diễn ở chợ phiên của vương quốc, ông ta nhúng một thanh kiếm vào thùng nước, chỉ nghe thấy một loạt tiếng 'két két két két' chói tai vang lên, lúc rút ra, thanh kiếm đã bị cắn nham nhở như răng cưa. Loài cá này gọi là cá Thao Thiết, là một loài cá nước ngọt ở sâu trong lục địa, chúng sinh trưởng ở những hồ nước tăm tối sâu bên trong các hang động ở He’ershingenmosiken. Cá Thao Thiết bán rất chạy, vì răng của chúng tuy nhỏ, nhưng lại cứng rắn như kim cương, có thể làm mũi khoan; vây của chúng cũng rất sắc nhọn, có thể làm đầu mũi tên hoặc dao nhỏ. Vì vậy, càng ngày càng có nhiều cá Thao Thiết được chuyển từ He’ershingenmosiken đến vương quốc. Trong một trận bão, một con tàu chở cá bị đắm ở vùng bờ biển của vương quốc, hơn hai mươi thùng cá trên tàu đều bị đổ xuống biển.

“Người ta phát hiện ra, ở dưới biển cá Thao Thiết có thể sinh trưởng nhanh chóng, còn to hơn trên đất liền nhiều, có thể dài hơn chiều cao của một người, đồng thời chúng sinh đẻ cũng cực nhanh, số lượng tăng lên một cách thần tốc. Cá Thao Thiết bắt đầu ăn tất cả mọi thứ nổi trên mặt biển, những tàu thuyền không kịp kéo lên bờ, dù cho lớn đến mấy cũng đều bị chúng gặm thành những mảnh vụn. Khi một con tàu lớn bị đàn cá Thao Thiết bao vây, đáy tàu sẽ nhanh chóng bị gặm ra một cái lỗ lớn, nhưng còn chưa kịp chìm thì đã bị cắn nát thành mảnh vụn trên mặt biển luôn rồi, như thể tan ra vậy. Đàn cá bơi quanh đường bờ biển của vương quốc Chuyện Kể, nhanh chóng tạo thành một vòng vây bao xung quanh vương quốc.

“Như thế, vương quốc Chuyện Kể bị đàn cá Thao Thiết bao vây, vùng ven biển đã trở thành đất chết, không còn tàu thuyền và cánh buồm nào nữa, vương quốc bị phong tỏa, cắt đứt toàn bộ liên hệ với He’ershingenmosiken và thế giới bên ngoài, bắt đầu cuộc sống nông nghiệp tự cấp tự túc. Thành thị phồn hoa biến mất, trở thành những thôn trấn nhỏ và đồng chăn thả, cuộc sống ngày một lặng lẽ, bình thường, không còn đổi thay nữa, không còn sự kích thích và những niềm vui bất ngờ nữa, hôm qua giống hôm nay, hôm nay giống ngày mai. Người ta dần dần thích ứng với cuộc sống này, không còn nghĩ về cuộc sống khác nữa. Những ký ức về quá khứ, cũng giống như các món vật phẩm kỳ dị đến từ He’ershingenmosiken kia, càng lúc càng trở nên hiếm hoi, mọi người thậm chí còn cố tình quên đi quá khứ, cũng quên đi cả hiện tại. Nói tóm lại là không cần các câu chuyện kể nữa, họ dựng nên một cuộc sống không còn chuyện kể, vương quốc chuyện Kể cũng biến thành vương quốc Không Chuyện Kể.”

Công chúa Hạt Sương say sưa lắng nghe, Buồm Dài dừng lại một lúc lâu, nàng mới lên tiếng hỏi: “Giờ ở dưới biển khắp nơi đều là cá Thao Thiết à?”

“Không, chỉ có ở vùng duyên hải vương quốc Không Chuyện Kể này thôi, những người thị lực tốt có khi cũng trông thấy lũ chim biển kiếm ăn trên mặt biển cách bờ rất xa, chỗ đó không có cá Thao Thiết. Biển rộng lắm, không có bờ bến.”

“Có nghĩa là, trên thế giới ngoài vương quốc Không Chuyện Kể và He’ershingenmosiken, vẫn còn những nơi khác nữa?”

“Công chúa, người cho rằng thế giới chỉ có hai nơi này thôi sao?”

“Hồi nhỏ, thái sư dạy ta nói như vậy đấy.”

“Chính bản thân ông ta còn không tin được những lời này. Thế giới rộng lớn lắm, đại dương bao la bát ngát, có vô số hòn đảo, có đảo nhỏ hơn vương quốc chúng ta, cũng có đảo lớn hơn; còn có cả đại lục nữa?

“Đại lục là gì?”

“Là đất liền rộng mênh mông như biển vậy, cưỡi ngựa phóng mấy tháng cũng không đi hết.”

“Thế giới này lớn vậy sao?” Công chúa khẽ cảm thán, lại đột nhiên hỏi, “Anh có trông thấy ta không?”

“Công chúa, giờ tôi chỉ thấy được đôi mắt người, trong đó có sao sáng lấp lánh?”

“Vậy thì anh có thể thấy được khát khao của ta, ta thật rất muốn được dong thuyền buồm trên biển, đến những nơi thật xa thật xa.”

“Không thể được nữa rồi, công chúa, chúng ta mãi mãi không thể rời khỏi vương quốc Không Chuyện Kể, mãi mãi không thể... Nếu người sợ bóng tối, tôi có thể châm đuốc lên.”

“Được.”

Sau khi ngọn đuốc được châm lên, công chúa Hạt Sương nhìn đội trưởng đội cấm vệ, phát hiện ra ánh mắt anh đang hướng về phía khác.

“Anh đang nhìn gì đó?” Công chúa khẽ hỏi.

“Chỗ đó, công chúa, người hãy nhìn chỗ đó.”

Buồm Dài chỉ vào một bụi cỏ nhỏ mọc trên cát bên cạnh công chúa, trên lá cỏ có mấy hạt nước be bé, lóng lánh trong ánh lửa.

“Đó là những hạt sương.” Buồm Dài nói.

“Ồ, đó là ta à? Cố giống ta không?”

“Có giống người, công chúa, đều xinh đẹp như pha lê vậy.”

“Khi trời sáng, chúng sẽ càng thêm xinh đẹp hơn dưới ánh Mặt trời?

Đội trưởng phát ra một tiếng thở dài, rất thấp, gần như không nghe thấy âm thanh, nhưng công chúa cảm nhận được.

“Sao vậy, Buồm Dài?”

Dưới ánh Mặt trời, những hạt sương sẽ nhanh chóng bốc hơi và biển mất.”

Công chúa gật đầu khe khẽ, dưới ánh lửa, đôi mắt nàng đã u ám đi phần nào, “Thế thì lại càng giống ta hơn, chiếc ô này mà khép lại, ta cũng sẽ biến mất, ta chính là một hạt sương dưới ánh Mặt trời”

“Tôi sẽ không để người biến mất đâu, công chúa”

“Anh biết, ta cũng biết, chúng ta không thể đến được đảo Mộ, cũng không thể đưa hoàng tử Nước Sâu quay về.”

“Nếu thế, tôi sẽ mãi mãi che ô cho người, công chúa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3