Tử Thần Sống Mãi - Chương 22
CÂU CHUYỆN THỨ BA CỦA VÂN THIÊN MINH: HOÀNG TỬ NƯỚC SÂU
Khi công chúa Hạt Sương tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, biển đã chuyển từ màu đen sang xanh lam, nhưng công chúa vẫn có cảm giác hoàn toàn khác với biển lớn mà mình từng thấy trong tranh, vẻ mênh mông vừa bị màn đêm che đậy giờ trải rộng ra trước mắt, dưới ánh sáng buổi sớm mai, mặt biển là một vùng mênh mang trống trải. Nhưng trong tưởng tượng của công chúa, sự trống trải này không phải do cá Thao Thiết gây ra, mà biển trống trải như thế là vì nàng, như thể cung điện của công chúa trong hoàng cung để trống chờ nàng vào ở vậy. Nguyện vọng mà nàng nói với Buồm Dài hồi đêm giờ lại càng thêm mạnh mẽ, nàng tưởng tượng trên mặt biển mênh mang kia xuất hiện một cánh buồm trắng thuộc về mình, theo gió lướt đi rồi biến mất ở nơi xa tít tắp.
Lúc này, bà Rộng đang che ô cho nàng, đội trưởng cấm vệ đứng trên bãi biển phía trước vẫy tay, bảo họ đi qua chỗ đó. Sau khi họ đi tối, anh chỉ về phía biển nói: “Nhìn kia, đó chính là đảo Mộ.”
Thứ đầu tiên công chúa nhìn thấy không phải đảo Mộ mà là người khổng lồ đứng trên hòn đảo nhỏ ấy, đó rõ ràng chính là hoàng tử Nước Sâu. Chàng đứng sừng sững đội trời đạp đất trên đảo, như một ngọn núi lẻ loi trên biển, chàng có làn da nâu rám nắng, cơ bắp cường tráng như thể những tảng đá trên núi cao, mái tóc chàng bay bay trong gió biển, như cây cối trên ngọn núi. Chàng trông rất giống Cát Băng, nhưng cường tráng hơn Cát Băng, cũng không có vẻ u ám như người em, ánh mắt và nét mặt chàng đều đem đến một thứ cảm giác khoáng đạt, độ lượng như biển lớn vậy. Lúc này Mặt trời vẫn chưa lên cao, nhưng đỉnh đầu người khổng lồ đã tắm trong ánh dương, sắc vàng rực rỡ như lửa. Chàng đang giơ bàn tay khổng lồ che nắng nhìn về phía xa, trong một khoảnh khắc, công chúa cảm thấy ánh mắt của mình và người khổng lồ ấy chạm nhau, nàng bèn nhảy lên hét vang:
“Anh Nước Sâu! Em là Hạt Sương! Em là em gái Hạt Sương của anh đây! Bọn em ở đây!”
Người khổng lồ không có phản ứng, ánh mắt chàng lướt qua phía này, rồi chuyển sang nơi khác, sau đó buông tay xuống, lắc đầu như thể đang suy tư gì đó, rồi quay sang hướng khác.
“Sao anh ấy không chú ý đến chúng ta?” Công chúa nôn nóng hỏi.
“Ai lại đi chú ý đến ba con kiến nhỏ ở tít đằng xa chứ?” Đội trưởng cấm vệ đáp, sau đó quay sang bà Rộng: “Tôi đã bảo hoàng tử Nước Sâu là người khổng lồ còn gì, giờ bà cũng thấy rồi.”
“Nhưng hồi tôi bế cậu ấy, rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh bé xíu mà! Sao lại cao như vậy được? Nhưng người khổng lồ cũng tốt mà, không ai ngăn cản được cậu ấy, cậu ấy có thể trừng phạt bọn ác ôn kia, tìm bức tranh của công chúa về!”
“Vậy thì trước tiên phải cho hoàng tử biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đã.” Đội trưởng cấm vệ lắc đầu.
“Ta muốn qua đó, chúng ta cần phải qua bên đó! Lên đảo Mộ!” Công chúa níu lấy Buồm Dài nói.
“Không thể qua được, công chúa, bao nhiêu năm rồi không ai lên được đảo Mộ, trên đảo đó cũng không ai quay về được.”
“Không nghĩ ra được cách nào sao?” Công chúa cuống quýt rơi nước mắt, “Chúng ta đến đây chính là để tìm anh ấy mà, anh chắc hẳn biết phải làm sao chứ?”
Nhìn công chúa nước mắt lưng tròng, Buồm Dài cảm thấy rất bứt rứt, “Tôi thật sự không có cách nào, đến nơi này là đúng rồi, công chúa cần phải rời xa hoàng cung, bằng không thì chỉ có chờ chết, nhưng ngay từ đầu tôi đã biết là không thể nào đến được đảo Mộ. Có lẽ... Có thể dùng chim bồ câu chuyển cho hoàng tử một bức thư!”
“Hay quá, giờ chúng ta đi tìm chim bồ câu đưa thư.”
“Nhưng thể thì có ích gì chứ? Cho dù hoàng tử nhận được thư thì cũng không thể sang đây được. Mặc dù hoàng tử là người khổng lồ, nhưng xuống dưới biển cũng sẽ bị cá Thao Thiết cắn nát... Trước tiên, ăn sáng rồi nghĩ cách sau vậy, để tôi đi chuẩn bị.”
“Ôi chao, cái chậu của tôi!” Bà Rộng kêu lên, vì triều lên, nước biển tràn vào bãi cát, cuốn ra hiển chiếc chậu gỗ mà tối qua công chúa dùng rửa mặt. Chậu đã trôi ra biển được một quãng, bị úp ngược xuống, nước rửa mặt bên trong quấy lên một mảng bọt xà phòng trắng xóa trên mặt biển. Có thể trông thấy mấy con cá Thao Thiết đang bơi về phía chậu, vây cá đen nhánh trông như thanh dao sắc vạch toang dòng nước, chiếc chậu gỗ sắp bị chúng dùng răng phá nát ra rồi.
Nhưng một chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra: cá Thao Thiết không cắn xé cái chậu gỗ, chúng bơi cả vào mảng bọt xà phòng kia, vừa chạm phải bọt xà phòng, chúng liền ngừng chuyển động, nổi hết lên mặt nước, vẻ hung hãn hoàn toàn biến mất, biến thành bộ dạng uể oải lười nhác, có con còn ngoe nguẩy vẫy đuôi, không phải để bơi mà chỉ để thể hiện sự thỏa mãn; có con thậm chí nằm ngửa trên mặt nước, phơi ra phần bụng màu trắng.
Ba người kinh ngạc quan sát một hồi, công chúa nói: “Ta biết cảm giác của chúng) bọn chúng rất thoải mái ở trong đám bọt ấy, toàn thân mềm nhũn ra như thể không có xương vậy, không muốn nhúc nhích gì cả.”
Bà Rộng nói: “Xà phòng thơm của He'ershingenmosiken quả là đồ tốt, đáng tiếc là chỉ còn lại có hai bánh thôi.”
Đội trưởng nói: “Kể cả ở He'ershingenmosiken thì thứ xà phòng thơm này cũng rất quý hiếm. Hai người có biết nó được chế tạo ra như thế nào không? Ở He'ershingenmosiken có một khu rừng thần kỳ, cây ở đó gọi là cây bong bóng, đều đã mọc hơn một nghìn năm, vô cùng cao lớn. Bình thường, cây bong bóng không có gì đặc biệt, nhưng nếu có gió lớn, sẽ thổi cây bong bóng bay ra bong bổng xà phòng, gió càng lớn thì bong bóng thổi ra càng nhiều, xà phòng thơm của He’ershingenmosiken chính là làm bằng những bong bóng ấy. Thu thập loại bong bóng này hết sức khó khăn, chúng bay rất nhanh trong gió lớn, thêm nữa lạỉ còn trong suốt, đứng một chỗ thì rất khó nhìn thấy chúng, chỉ khi chạy nhanh ngang với chúng mới nhìn thấy được. Cưỡi những con ngựa chạy nhanh nhất mới có thể đuổi kịp bong hóng trong gió, mà ngựa chạy nhanh như vậy thì toàn bộ vùng He'ershingenmosiken không có đến mười con. Khi bong bóng thổi ra, những người làm xà phòng sẽ cưỡi ngựa chạy hết tốc lực xuôi theo chiều gió, vớt lấy bong bóng bằng một cái túi lưới voan mỏng. Những bong bóng ấy có cái lớn cái nhỏ, nhưng dù là bong bóng lớn nhất thì sau khi bị vớt vào túi lưới đều vỡ ra, chỉ còn lại một chút xíu mà mắt thường khó lòng nhìn thấy. Họ phải thu thập mấy trăm nghìn, thậm chí là hơn triệu bong bóng mới làm ra được một bánh xà phòng, nhưng mỗi bong bóng thần kỳ trong bánh xà phòng đó mà hòa tan trong nước, sẽ lại có thể sinh ra hàng triệu bong bóng khác, đây chính là nguyên nhân xà phòng He’ershingenmosiken có nhiều bọt như vậy. Bong bóng của cây bong bóng không có trọng lượng, vì vậy xà phòng He'ershingenmosiken đích thực cũng không có trọng lượng, đó là thứ nhẹ nhất trên thế gian này, nhưng rất quý hiếm. Những bánh xà phòng của bà Rộng có lẽ là quà tặng của đoàn sứ giả He’ershingenmosiken mang đến khi quốc vương lên ngôi, về sau..”
Buồm Dài đột nhiên ngừng kể, trầm ngâm nhìn mặt hiển như đang ngẫm nghĩ điều gì. Ở đó, trong đám bong bóng xà phòng He'ershingenmosiken trắng như tuyết, mấy con cá Thao Thiết vẫn biếng nhác nằm đó, trước mặt bọn chúng, là cải chậu gỗ nguyên vẹn không hề tổn hại gì.
“Có lẽ có cách lên được đảo Mộ!” Buồm Dài chỉ vào cái chậu gỗ trên mặt biển, “Hai người nghĩ thử xem, nếu đó là một con thuyền nhỏ thì sao?”
“Đừng hòng!” Bà Rộng kêu lên, “Công chúa sao có thể mạo hiểm như thế được?”
“Tất nhiên công chúa không thể đi, tôi sẽ đi.” Đội trưởng cấm vệ dời mắt không nhìn về phía mặt biển nữa, trong đôi mắt kiên định của anh, công chúa nhận ra anh đã hạ quyết tâm.
“Anh đi một mình, làm sao hoàng tử Nước Sâu tin anh được?” Công chúa nói, nàng hưng phấn đến độ gương mặt đỏ bừng: “Ta đi, ta cần phải đi!”
“Nhưng dù công chúa có lên đảo, thì cũng làm sao chứng minh được thân phận của mình ?” Đội trưởng cấm vệ đưa mắt liếc qua công chúa Hạt Sương đang mặc trang phục dân thường.
Bà Rộng không nói gì, bà biết rằng có cách.
“Chúng ta có thể nhỏ máu nhận người thân.” Công chúa nói.
“Kể cả vậy công chúa cũng không được đi! Chuyện này quá kinh khủng!” Bà Rộng nói, nhưng giọng điệu bà đã không còn quyết liệt như trước nữa.
“Ta đợi ở đây thì liệu có an toàn không?” Công chúa chỉ vào chiếc ô màu đen đang xoay trên tay bà Rộng, “Chúng ta quá dễ thu hút chú ý, Cát Băng sẽ nhanh chóng biết được tung tích của chúng ta, ở đây, cho dù ta có thể tạm thời tránh được bức tranh đó, thì cũng không thoát được sự truy sát của quân cấm vệ, lên đảo Mộ ngược lại còn an toàn hơn.”
Vậy là họ quyết định mạo hiểm.
Đội trưởng đội cấm vệ tìm con thuyền nhỏ nhất trên bãi cát, dùng ngựa kéo ra mép nước, ở ngay chỗ bọt sóng vừa liếm vào mũi thuyền. Không tìm thấy buồm đâu, nhưng anh tìm được hai mái chèo cũ từ một con thuyền khác. Anh để công chúa và bà Rộng đang cầm ô lên thuyền, cầm bánh xà phòng He’ershingenmosiken mà bà Rộng lấy ra xuyên vào mũi kiếm rồi đưa cho công chúa, dặn dò nàng khi thuyền vừa xuống biển hãy nhúng xà phòng vào nước ngay. Sau đó, anh đẩy thuyền xuống biển, đẩy một mạch tới chỗ nước ngập đến hông mới nhảy lên, dốc hết sức khua mái chèo, con thuyền nhỏ chở theo ba người tiến về phía đảo Mộ.
Những cái vây đen sì của lũ cá Thao Thiết xuất hiện trên mặt biển xung quanh, bao vây con thuyền nhỏ. Công chúa ngồi ở đuôi thuyền, cầm kiếm nhúng bánh xà phòng He’ershingenmosiken, chỗ đuôi thuyền lập tức trào lên một đám bọt bong bóng, trắng lóa mắt dưới ánh Mặt trời buổi sớm mai, bong bóng xà phòng nhanh chóng sủi lên đến cao hơn người, rồi theo con thuyền tiến lên mà mở rộng ra dần, tạo thành một mảng lớn trắng như tuyết trên mặt biển. Lũ cá Thao Thiết nhao nhao bơi vào trong đám bong bóng, nổi lềnh phềnh bên trong, hưởng thụ cảm giác thư thái uể oải không gì so sánh được, như thể đang nằm trên một tấm thảm nhung trắng tinh vậy. Đây là lần đầu tiên công chúa nhìn thấy cá Thao Thiết ở khoảng cách gần như vậy, ngoài phần da bụng, toàn thân chúng đều đen trùi trũi, trông như cỗ máy làm từ sắt thép, nhưng vừa bơi vào trong bong bóng xà phòng chúng liền trở nên ngoan ngoãn, biếng nhác. Con thuyền nhỏ tiến lên trên mặt biển phẳng lặng, để lại phía sau một vệt đuôi dài bong bóng xà phòng, như một dải mây trắng rơi xuống biển. Vô số cá Thao Thiết từ hai bên bơi vào trong đám bong bóng, như thể đang thực hiện một cuộc hành hương giữa dòng sông mây. Thi thoảng cũng có vài con bơi từ phía trước lại gặm vào đáy thuyền, hoặc gặm mất một miếng nhỏ của mái chèo mà đội trưởng cấm vệ cầm trên tay, nhưng bọn chúng cũng nhanh chóng bị đám bọt bong bóng phía sau thu hút, không phá hoại nhiều lắm. Nhìn vệt bong bóng như dải mây trắng tinh trên mặt biển phía sau con thuyền, cùng với lũ cá Thao Thiết đang ngây ngất bên trong, công chúa bất giác nhờ đến thiên đường trong lời giảng của mục sư.
Bờ biển xa dần, con thuyền nhỏ đang tiến gần đến đảo Mộ.
Bà Rộng đột nhiên kêu lên: “Nhìn kìa, hoàng tử Nước Sâu hình như đã thấp hơn một chút!”
Công chúa ngoảnh đầu lại nhìn, bà Rộng nói đúng thật, hoàng tử trên đảo vẫn là một người khổng lồ, nhưng so với khi nhìn từ trên bờ thì rõ ràng đã thấp hơn một chút, lúc này chàng vẫn quay lưng về phía họ, đôi mắt nhìn về một hướng khác.
Công chúa đưa mắt nhìn Buồm Dài đang khua mái chèo, lúc này anh trông còn cường tráng, mạnh mẽ hơn, những khối cơ bắp khỏe mạnh gồ lên, hai mái chèo trong tay anh tựa như một đôi cánh đang bay lượn, đẩy chiếc thuyền nhỏ tiến lên vững vàng. Người đàn ông này dường như là một thủy thủ trời sinh, ở trên biển rõ ràng còn thoải mái tự nhiên hơn trên đất liền.
“Hoàng tử thấy chúng ta rồi!” Bà Rộng lại kêu lên. Trên đảo Mộ, hoàng tử Nước Sâu đã quay về bên này, một tay chỉ về phía con thuyền nhỏ, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, miệng còn đang mấp máy, hình như đang hét gì đó. Hẳn là chàng cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngoài con thuyền nhỏ xuất hiện trên vùng biển chết chóc này ra, bọt bong bóng phía sau thuyền đã lan rộng về sau, nhìn từ độ cao ấy của chàng, trên mặt biển như thể xuất hiện một ngôi sao băng kéo theo cái đuôi trắng toát vậy.
Họ nhanh chóng biết được thì ra hoàng tử không phải đang hò hét với họ, dưới chân chàng xuất hiện mấy người có chiều cao bình thường. Từ khoảng cách này, bọn họ trông rất nhỏ bé, gương mặt cũng không thấy rõ, nhưng chắc chắn là đều nhìn về phía này, có người còn khua tay nữa.
Đảo Mộ vốn là đảo hoang, không có dân sinh sống. Hai mươi năm trước, hoàng tử Nước Sâu lên đảo câu cá, đi cùng chàng có một viên quan giám hộ, một vị thái sư, vài người lính hộ vệ và người hầu. Họ vừa lên đảo, lũ cá Thao Thiết bu lại thành đàn đã bơi đến vùng biển này, khóa chặt con đường trở về vương quốc.
Họ phát hiện, lúc này trông hoàng tử lại thấp hơn chút nữa, dường như con thuyền đến càng gần đảo Mộ, hoàng tử lại càng thấp hơn.
Thuyền nhỏ từ từ đến gần mép nước, họ đã thấy rõ những người có chiều cao bình thường kia, tổng cộng có tám người, hầu hết đều mặc quần áo thô sơ làm từ vải buồm giống như hoàng tử, trong đó có hai ông già mặc quan phục của hoàng cung, nhưng đều đã cũ kỹ rách rưới lắm rồi. Hầu hết những người này đều đeo kiếm. Họ chạy về phía bãi biển, hoàng tử theo sau ở phía xa xa, lúc này, trông chàng chỉ cao gấp đôi người bình thường, không còn là người khổng lồ nữa.
Đội trưởng cấm vệ tăng tốc khua mái chèo, con thuyền nhỏ lao lên bờ, một con sóng vỗ bờ tựa như cánh tay khổng lồ đẩy thuyền tiến lên phía trước, thân thuyền hơi rung, suýt chút nữa thì hất công chúa ngã xuống, đáy thuyền chạm vào bãi cát. Những người đã chạy tới bãi biển nhìn con thuyền nhỏ mà do dự không tiến lên nữa, rõ ràng là sợ lũ cá Thao Thiết dưới nước, nhưng vẫn cố bốn người chạy lên, giúp họ giữ vững con thuyền, đỡ công chúa bước xuống.
“Cẩn thận, công chúa không thể rời khỏi chiếc ô này!” Lúc xuống thuyền, bà Rộng cao giọng nói, đồng thời giữ chiếc ô phía trên đầu công chúa, lúc này bà đã rất thuần thục, chỉ cần một tay cũng xoay được ô.
Những người kia không hề che giấu sự ngạc nhiên, lúc thì nhìn chiếc ô đen đang xoay, lúc lại nhìn mặt biển mà con thuyền nhỏ vừa đi qua - ở đó, bọt bong bóng xà phòng He’ershingenmosiken màu trắng và vô số cá Thao Thiết nổi trên mặt biển tạo thành một con đường đen trắng xen kẽ, nối liền đảo Mộ với bờ biển của vương quốc.
Hoàng tử Nước Sâu cũng bước lên phía trước, lúc này, chiều cao của chàng không khác gì một người bình thường, thậm chí còn thấp hơn hai người cao kều trong nhóm người trên đảo một chút. Chàng nhìn mấy người mới đến mỉm cười, như một ngư dân hồn hậu, nhưng công chúa thấy được bóng dáng của vua cha ở chàng, nàng buông kiếm xuống, nước mắt trào ra, kêu lên: “Anh trai, em là Hạt Sương em gái anh đây!”
“Em giống em gái ta thật.” Hoàng tử mỉm cười gật đầu, dang rộng hai cánh tay về phía công chúa. Nhưng mấy người cùng lúc ngăn cản công chúa lại gần, tách hoàng tử khỏi ba người vừa mới đến, một trong số họ còn rút kiếm khỏi vỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm đội trưởng cấm vệ vừa mới xuống thuyền. Buồm Dài không quan tâm đến chuyện phía này, chỉ nhặt thanh kiếm công chúa vừa ném xuống lên xem xét. Để tránh đối phương hiểu lầm, anh cẩn thận nắm phía mũi kiếm, liền nhận ra trải qua hành trình vừa rồi, cục xà phòng He’ershingenmosiken cắm ở mũi kiếm chỉ bị tan đi có khoảng một phần ba.
“Các người phải chứng minh thân phận của công chúa.” Một ông già nói, bộ triều phục củ kỹ trên người được vuốt rất phẳng phiu, gương mặt đượm vẻ phong sương, nhưng vẫn để một bộ râu rất đẹp, hiển nhiên trong những năm tháng trên hòn đảo hoang này, ông ta vẫn gắng sức duy trì phong thái của một vị quan trong vương quốc.
“Các người không nhận ra tôi à? Ông là quan giám hộ Rừng Tối, ông...” Bà Rộng chỉ vào ông già còn lại, “là thái sư Ruộng Lớn.”
Hai ông già đều khẽ gật đầu. Thái sư Ruộng Lớn nói: “Bà Rộng, bà già rồi.”
“Các ông cũng già rồi.” Bà Rộng nói, giơ một tay đang xoay ô ra lau nước mắt.
Quan giám hộ Rừng Tối không hề xúc động, vẫn thận trọng nói: “Hơn hai mươi năm rồi, chúng ta hoàn toàn không biết trong vương quốc đã xảy ra chuyện gì, vì vậy vẫn cần phải chứng thực thân phận của công chúa.” Ông quay sang phía công chúa nói: “Xin hỏi, người có đồng ý nhỏ máu kiểm nghiệm hay không?”
Công chúa gật đầu.
“Ta cảm thấy không cần thiết, nàng chắc chắn là em gái của ta.” Hoàng tử nói.
“Điện hạ, cần phải làm như vậy.” Quan giám hộ nói.
Có người mang tới hai con dao găm rất nhỏ, quan giám hộ và thái sư mỗi người cầm một con. Không giống như những thanh kiếm gì sét mà đám người này đang đeo, hai con dao găm đều sáng bóng lạnh lẽo, trông như mới. Công chúa chìa tay ra, quan giám hộ dùng dao găm khẽ vạch trên ngón trỏ trắng ngần mềm mại của nàng, dùng mũi dao lấy một giọt máu khỏi chỗ rạch. Thái sư Ruộng Lớn cũng lấy mẫu máu ở đầu ngón tay hoàng tử. Quan giám hộ đón lấy dao găm từ tay thái sư, cẩn trọng trộn hai giọt máu nơi mũi dao vào nhau, máu lập tức chuyển thành màu xanh lam thuần khiết.
“Đúng là công chúa Hạt Sương.” Quan giám hộ trang trọng nói với hoàng tử, sau đó cùng thái sư Ruộng Lớn khom người hành lễ với công chúa. Những người khác cũng đều chống kiếm quỳ một chân xuống, sau đó đứng dậy tránh sang một bên, để hoàng tử và công chúa ôm nhau.
“Hồi nhỏ ta từng bế em, hồi đó em mới lớn chừng này.” Hoàng tử huơ tay nói.
Công chúa vừa khóc vừa thuật lại chuyện đã xảy ra ở vương quốc cho hoàng tử, hoàng tử nắm tay nàng, yên lặng lắng nghe, gương mặt trẻ trung nhưng đã trải phong sương của chàng vẫn luôn ung dung và trấn tĩnh.
Mọi người đều quây xung quanh hoàng tử và công chúa, trật tự nghe công chúa kể chuyện, chỉ có đội trưởng cấm vệ làm một việc hết sức kỳ lạ. Anh lúc thì rảo bước chạy đi, đến một chỗ rất xa trên bãi biển quan sát hoàng tử, sau đó lại chạy trở về nhìn chàng từ khoảng cách gần, làm đi làm lại mấy lần như thế, sau đó bà Rộng kéo anh lại.
“Tôi nói đúng chứ, hoàng tử không phải là người khổng lồ đúng không.” Bà Rộng chỉ vào hoàng tử, hạ giọng nói.
“Hoàng tử vừa là người khổng lồ, vừa không phải.” Đội trưởng cũng hạ giọng đáp lời: “Là như thế này: khi chúng ta nhìn người bình thường, người đó ở càng xa thì trong mắt chúng ta lại càng nhỏ, phải không? Nhưng hoàng tử thì không thế, dù gần hay xa, kích cỡ của hoàng tử trong mắt chúng ta đều giống như nhau, nhìn gần thì hoàng tử cao như người bình thường, nhìn xa cũng vẫn cao như thế, vì vậy từ xa nhìn lại giống như người khổng lồ vậy.”
Bà Rộng gật đầu, “Hình như đúng là thế.”
Nghe công chúa kể xong, hoàng tử Nước Sâu chỉ nói ngắn gọn: “Chúng ta trở về.”
Có hai con thuyền trở về vương quốc, hoàng tử và ba người nhóm công chúa ngồi trên con thuyền nhỏ, tám người còn lại lên một con thuyền khác lớn hơn, chính là con thuyền đã đưa đoàn người của hoàng tử lên đảo Mộ hai mươi năm trước, đã hơi bị rò nước, nhưng vẫn có thể đi một hành trình ngắn. Bong bóng xà phòng trên đường họ tới đảo Mộ đã tan đi một ít, nhưng vô số con cá Thao Thiết vẫn đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước, không mấy nhúc nhích, vài con bị mũi thuyền đụng phải, hoặc bị mái chèo va trúng, cũng chỉ uể oải nhích đi một chút, cũng không có động tác gì khác. Cánh buồm cũ kỹ của con thuyền lớn vẫn dùng được, đi ở phía trước, rẽ đường cho con thuyền nhỏ phía sau giữa đám cá Thao Thiết đang nổi lềnh phềnh.
“Tốt nhất công chúa vẫn nên cho xà phòng xuống nước, như thế chắc ăn hơn, ngộ nhỡ chúng nó tỉnh lại thì biết làm thể nào?” Bà Rộng nhìn lũ cá Thao Thiết đen sì sì quây xung quanh, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Công chúa nói: “Chúng nó vẫn luôn tỉnh đấy chứ, chỉ là đang rất thoải mái, lười nhác chẳng buồn nhúc nhích đấy thôi. Chỉ còn lại có hơn một bánh xà phòng thôi, không nên lãng phí, sau này ta cũng không dùng nó để tắm nữa đâu.”
Lúc này, trên con thuyền lớn phía trước có người hét to: “Quân cấm vệ!”
Trên bờ biển vương quốc phía xa xa xuất hiện một đội kỵ binh tràn về phía sát biển như nước thủy triều đen ngòm, áo giáp và dao kiếm của các kỵ sĩ trên lưng ngựa lấp lánh dưới ánh Mặt trời.
“Tiếp tục tiến lên.” Hoàng tử Nước Sâu bình tĩnh nói.
“Bọn họ đến để giết chúng ta đó.” Sắc mặt công chúa trở nên tái nhợt.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hoàng tử vỗ nhẹ lên tay công chúa và nói.
Công chúa Hạt Sương nhìn anh trai, lúc này, nàng đã biết chàng là người thích hợp làm quốc vương hơn mình.
Do thuận chiều gió, mặc dù có lũ cá Thao Thiết uể oải nổi lềnh phềnh cản trở, đường về cũng nhanh hơn nhiều. Khi hai con thuyền gần như cùng lúc cập vào bãi biển, đội kỵ binh cấm vệ quân liền quây lại, đứng san sát chắn phía trước mặt như một bức tường nghiêm mật. Công chúa và bà Rộng đều kinh hãi, mặt mày tái nhợt, nhưng đội trưởng dội cấm vệ dạn dày kinh nghiệm lại thấy yên tâm hơn phần nào, anh nhận ra kiếm của đôi phương đều còn nguyên trong vỏ, giáo dài cũng đều dựng thẳng đứng; quan trọng hơn nữa là, anh thấy được đôi mắt của những binh sĩ quân cấm vệ ngồi trên lưng ngựa đó, họ đều mặc áo giáp nặng che kín mít, mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng những đôi mắt ấy đã lướt qua bọn anh, nhìn dán vào con đường bong bóng xà phòng có vô số cá Thao Thiết nổi dập dềnh kia, ánh mắt toát lên vẻ kính sợ sâu sắc. Một viên chỉ huy tung mình xuống ngựa, chạy về phía con thuyền vừa cập bờ. Những người trên thuyền lớn đều nhảy xuống, quan giám hộ, thái sư và mây vệ sĩ cầm kiếm đứng chắn cho hoàng tử và công chúa ở phía sau mình.
“Đấy là hoàng tử Nước Sâu và công chúa Hạt Sương, không được vô lễ!” Quan giám hộ Rừng Tối giơ một cánh tay lên với đám quân cấm vệ, cao giọng hô.
Viền chỉ huy chạy tới một tay chống vào thanh kiếm cắm trên hãi cát, quỳ một chân trước hoàng tử và công chúa, “Chúng tôi biết, nhưng chúng tôi nhận lệnh đuổi giết công chúa?
“Công chúa Hạt Sương là người thừa kế ngôi báu hợp pháp! Còn hoàng tử Cát Băng là tên phản nghịch mưu hại quốc vương! Các ngươi sao có thể nghe theo lệnh hắn ?”
“Chúng tôi biết, vì vậy chúng tôi sẽ không chấp hành mệnh lệnh này, nhưng hoàng tử Cát Băng đã lên ngôi vào chiều ngày hôm qua, nên quân cấm vệ hiện nay không biết phải nghe lệnh của ai.”
Quan giám hộ còn định nói tiếp, nhưng hoàng tử Nước Sâu đã từ phía sau bước lên ngăn ông lại, nói với viên chỉ huy: “Vậy đi, ta và công chúa sẽ cùng các người trở về hoàng cung, đợi khi gặp Cát Băng, chúng ta sẽ kết thúc chuyện này.”
***
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy nhất ở hoàng cung, Cát Băng đội vương miện trên đầu đang cùng các đại thần trung thành với y uống rượu ăn mừng. Đột nhiên có người chạy vào báo cáo, nói hoàng tử Nước Sâu và công chúa Hạt Sương đang thống lĩnh quân cấm vệ từ bờ biển cấp tốc tiến về phía hoàng cung, chừng hai tiếng nữa sẽ đến nơi. Cung điện tức khắc chìm vào im lặng
“Nước Sâu? Làm sao anh ta vượt biển được? Chẳng lẽ anh ta mọc cánh?” Cát Băng lẩm bẩm, nhưng không hề lộ vẻ sợ hãi ra mặt như những người khác, “Không sao, quân cấm vệ sẽ không nghe theo sự chỉ huy của Nước Sâu và Hạt Sương đâu, trừ phi ta chết... Họa sĩ Lỗ Kim!”
Nghe tiếng gọi của Cát Băng, họa sĩ Lỗ Kim từ trong bóng tối lặng lẽ bước ra, gã vẫn mặc chiếc áo choàng trùm đầu màu xám đó, trông càng gầy guộc hơn lúc trước.
“Ngươi, mang theo giấy Sóng Tuyết và các công cụ vẽ tranh, cưỡi ngựa chạy về phía Nước Sâu, nhìn anh ta, sau đó vẽ lại. Ngươi nhìn thấy Nước Sâu rất dễ dàng, không cần lại gần, anh ta vừa xuất hiện ở chân trời là ngươi đã có thể nhìn thấy rồi.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Lỗ Kim khẽ nói, sau đó lẳng lặng lủi đi như con chuột.
“Còn về Hạt Sương, một đứa con gái cũng chẳng thể làm được gì to tát, ta sẽ cướp chiếc ô ấy của nó nhanh thôi.” Cát Băng nói, rồi lại nâng ly rượu lên.
Buổi tiệc kết thúc trong bầu không khí bức bối, các đại thần đều rời đi trong tâm trạng lo âu, chỉ còn lại một mình Cát Băng ngồi trong đại sảnh rộng mênh mông trống trải.
Không biết bao lâu sau, Cát Băng thấy họa sĩ Lỗ Kim bước vào, tim y lập tức thấp thỏm, không phải vì hai tay Lỗ Kim trống không, cũng không phải vì bộ dạng của gã họa sĩ - trông bề ngoài gã họa sĩ không có gì thay đổi, vẫn là diệu bộ mẫn cảm, hết sức cẩn trọng ấy, Cát Băng kinh ngạc là vì nghe thấy tiếng bước chân của Lỗ Kim. Lúc trước, gã họa sĩ này bước đi không hề có tiếng động, như thể một con chuột xám chạy lướt qua trên mặt đất vậy, nhưng giây phút này, Cát Băng lại nghe thấy gã phát ra tiếng bước chân lập cà lập cập, dường như không thể đè nén được nhịp tim của mình vậy.
“Thưa bệ hạ, thần đã thấy hoàng tử Nước Sâu, nhưng thần không thể vẽ hắn ta được.” Lỗ Kim cúi đầu nói.
“Chẳng lẽ anh ta mọc cánh thật?” Cát Băng lạnh lùng hỏi.
“Nếu là thế thần cũng có thể vẽ được, thần có thể vẽ từng sợi lông trên đôi cánh của hắn ta đến mức sống động như thật, nhưng, thưa bệ hạ, hoàng tử Nước Sâu không mọc cánh, mà còn đáng sợ hơn: hắn ta không tuân theo luật phối cảnh.
“Phối cảnh là cái gì?”
“Mọi cảnh vật trên thế gian này trong mắt chúng ta đều là ở gần thì lớn ở xa thì nhỏ, đây chính là luật phối cảnh. Thần là họa sĩ theo trường phái phương Tây, trường phái vẽ tranh phương Tây tuân theo luật phối cảnh, vì vậy thần không thể vẽ được hắn ta.”
“Có trường phái vẽ tranh không tuân theo luật phối cảnh à?”
“Có, trường phái vẽ tranh phương Đông, thưa bệ hạ, người hãy nhìn xem, chính bức đó đấy.” Lỗ Kim chỉ vào bức tranh thủy mặc treo trên tường đại sảnh, trong tranh là cảnh núi non sông nước phiêu dạt thanh nhã, từng mảng để trắng tựa như sương lại tựa như nước, phong cách hoàn toàn khác với những bức tranh sơn dầu đậm mực nhiều màu sắc bên cạnh, “Người có thể thấy, bức tranh đó không quan tâm đến nguyên lý phối cảnh. Nhưng thần không học vẽ theo trường phái phương Đông, họa sĩ Hồn Không không chịu dạy cho thần, có lẽ ông ta nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”
“Ngươi đi đi.” Hoàng tử lạnh lùng nói.
“Vâng, thưa bệ hạ, hoàng tử Nước Sâu sắp đến hoàng cung rồi, hắn ta sẽ giết thần, cũng sẽ giết người. Nhưng thần sẽ không đợi hắn đến giết, thần sẽ tự kết liễu đời mình, thần sẽ vẽ ra một bức kiệt tác đỉnh cao nhất, dùng chính sinh mạng của mình để vẽ.” Lỗ Kim nói xong liền bỏ đi, bước chân lần nữa trở nên êm ru không tiếng động.
Cát Băng gọi một tên vệ sĩ tới, nói: “Mang kiếm của ta ra đây.”
Bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, thoạt đầu còn nghe loáng thoáng, nhưng nhanh chóng đến gần, sầm sập như mưa rào, cuối cùng thì dừng phắt lại bên ngoài cung điện.
Cát Băng đứng lên, cầm kiếm bước ra khỏi cung điện. Y nhìn thấy hoàng tử Nước Sâu bước lên thềm đá dài rộng phía trước cung điện, công chúa Hạt Sương đi theo phía sau, bà Rộng đang che chiếc ô đen cho nàng. Trên quảng trường bên dưới thềm đã là đội quân cấm vệ xếp thành trận thế chỉnh tề, quân lính chỉ lặng lẽ chờ đợi, không bày tỏ thái độ rõ ràng là ủng hộ bên nào. Khi Cát Băng vừa nhìn thấy hoàng tử Nước Sâu, chàng cao gấp đôi người bình thường, nhưng chàng càng lại gần trên những bậc thềm đá, chiều cao của chàng càng hạ thấp dần trong mắt Cát Băng.
Trong một khoảnh khắc, dòng suy nghĩ của Cát Băng trở về với thuở ấu thơ hơn hai mươi năm trước. Lúc đó, y đã biết đàn cá Thao Thiết đang bơi về phía vùng biển đảo Mộ, nhưng vẫn gạt Nước Sâu lên đảo câu cá. Lúc đó, vua cha lo lắng đến nỗi ngã bệnh, y đã bảo với Nước Sâu, trên đảo Mộ có một loại cá, làm thành dầu gan cá có thể chữa được bệnh cho vua cha. Hoàng tử Nước Sâu xưa nay luôn thận trọng vững vàng không ngờ lại tin lời y, kết quả đúng như y mong muốn, Nước Sâu có đi mà không có về, cả vương quốc không ai biết được sự thật này, đây là chuyện mà y vẫn lấy làm đắc ý nhất.
Cát Băng nhanh chóng cắt đứt mạch tư duy trở về với hiện tại, Nước Sâu đã đi tới khoảng sân rộng rãi trước cung điện, chiều cao của chàng đã như người bình thường rồi.
Cát Băng nhìn Nước Sâu, nói: “Anh trai của ta, chào mừng anh và em gái trở về, nhưng các người cần phải hiểu, đây là vương quốc của ta, ta là quốc vương, các người cần phải tuyên bố thần phục ta ngay lập tức.”
Nước Sâu đặt một tay lên chuôi thanh kiếm gì sét giắt ở thắt lưng, một tay chỉ vào Cát Băng nói: “Ngươi đã phạm phải tội ác không thể tha thứ!”
Cát Băng cười lạnh lùng: “Lỗ Kim không thể vẽ được anh, nhưng kiếm sắc của ta có thể đâm xuyên trái tim anh!” Nói đoạn, y liên rút kiếm khỏi vỏ.
Kiếm thuật của Cát Băng và Nước Sâu không phân cao thấp, nhưng vì Nước Sâu không tuân theo nguyên lý phối cảnh, Cát Băng rất khó phán đoán chuẩn xác khoảng cách giữa mình và đối thủ, nên thua thiệt rõ rệt. Cuộc quyết đấu mau chóng kết thúc, Cát Băng bị kiếm của Nước Sâu đâm xuyên ngực, lăn từ trên đài cao xuống dưới, kéo theo một vết máu dài trên những bậc thềm dá.
Quân cấm vệ hoan hô vang dội, bọn họ tuyên bố trung thành với hoàng tử Nước Sâu và công chúa Hạt Sương.
Cùng lúc đó, đội trưởng cấm vệ đi tìm họa sĩ Lỗ Kim trong hoàng cung. Có người nói với anh, gã họa sĩ đã đến phòng vẽ riêng của mình. Phòng vẽ nằm trong một góc vắng vẻ của hoàng cung, bình thường canh phòng rất nghiêm ngặt, nhưng do biến cố bất ngờ xảy ra trong hoàng cung, hầu hết quân cấm vệ đều đã rời đi, chỉ còn lại một tên lính gác. Người này vốn là thuộc hạ củ của Buồm Dài, anh ta nói rằng Lỗ Kim đã vào phòng vẽ một tiếng trước và vẫn ở trong đó không ra ngoài. Đội trưởng cấm vệ liền đạp cửa xông vào.
Phòng vẽ không có cửa sổ, nến trên hai giá nến bằng bạc đã cháy gần hết, khiến nơi này âm u lạnh lẽo như căn hầm ngầm dưới lòng đất. Đội trưởng cấm vệ không thấy họa sĩ Lỗ Kim đâu, cân phòng không một bóng người, nhưng anh thấy một bức tranh trên giá vẽ, vừa mới hoàn thành, màu vẽ còn chưa khô, đây là tranh tự họa của Lỗ Kim. Quả thực là một kiệt tác tinh xảo tuyệt trần, bức tranh tựa như cửa sổ mở thông sang một thế giới khác, Lỗ Kim đang ở phía bên kia cửa sổ nhìn về thế giới này. Mặc dù một góc tờ giấy Sóng Tuyết cong lên chứng tỏ đây chỉ là một bức tranh không có sự sống, nhưng đội trưởng cấm vệ vẫn gắng sức tránh ánh mắt sắc bén của người trong tranh.
Buồm Dài đưa mắt nhìn quanh, thấy trên tường treo một dãy những bức tranh chân dung, có quốc vương, hoàng hậu và các vị đại thần trung thành với họ, vừa liếc mắt anh đã nhận ra tranh vẽ công chúa Hạt Sương trong số đó. Nàng công chúa trong tranh khiến anh có cảm giác căn phòng vẽ tăm tối này sáng bừng lên như cõi thiên quốc, đôi mắt người trong tranh đã hút mất hồn phách anh, khiến anh đắm chìm trong đó một hồi thật lâu. Cuối cùng, Buồm Dài vẫn tỉnh táo lại, anh gỡ bức tranh xuống, tháo ra khỏi khung tranh, cuộn lại rồi không hề do dự châm vào ngọn nến.
Bức tranh vừa cháy hết, cánh cửa mở ra, công chúa Hạt Sương trong hiện thực bước vắo, nàng vẫn mặc bộ trang phục dân thường giản dị kia, tự mình cầm chiếc ô màu đen.
“Bà Rộng đâu?” Buồm Dài hỏi.
“Ta không để bà ấy đi cùng, ta có lời muốn nói với chàng.”
“Bức tranh của công chúa đã bị đốt rồi.” Buồm Dài chỉ đống tro tàn vẫn lập lòe sắc đỏ dưới đất nói, “Không cần che ô nữa.”
Công chúa để chiếc ô trên tay quay chậm lại, nhanh chóng xuất hiện âm thanh như tiếng sơn ca, rồi mặt ô chùng xuống, tiếng chim hót càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng tiếng hót sơn ca chuyển thành tiếng quạ kêu thê thiết, đó là lời cảnh cáo cuối cùng trước khi thần chết đến. Khi chiếc ô rốt cuộc cũng khép lại, cùng với tiếng lanh canh khi các quả cầu đá ở mép ô va vào nhau, chiếc ô dần trở nên im lặng.
Công chúa không sao.
Đội trưởng cấm vệ nhìn công chúa, thở phào một hơi, rồi lại cúi đầu nhìn đống tro tàn: “Tiếc quá, một bức tranh đẹp, lẽ ra nên để công chúa xem, nhưng tôi không dám kéo dài thêm nữa... Hắn vẽ đẹp thật.”
“Đẹp hơn cả ta nữa sao?”
“Đó chính là công chúa.” Buồm Dài thắm thiết nói.
Công chúa lấy ra một bánh rưỡi xà phòng He'ershingenmosiken kia, nàng vừa buông tay, hai miếng xà phòng không trọng lượng liền bồng bềnh trong không khí như những cọng lông.
“Ta muốn rời khỏi vương quốc, đi ra biển lớn, chàng có bằng lòng đi cùng ta không?” Công chúa hỏi.
“Sao cơ? Chẳng phải hoàng tử Nước Sâu đã tuyên bố, ngày mai người sẽ lên ngôi nữ hoàng hay sao? Hoàng tử còn nói sẽ dốc hết sức phù trợ cho công chúa mà.”
Công chúa lắc đầu: “Anh trai thích hợp làm quốc vương hơn ta, với lại, nếu không phải bị giam cầm trên đảo Mộ, ngôi báu lẽ ra vốn phải do anh ấy kế thừa. Nếu anh ấy trở thành quốc vương, đứng trên chỗ cao trong hoàng cung, cả nước đều sẽ nhìn thấy anh ấy. Còn ta, ta không muốn làm nữ hoàng, ta cảm thấy bên ngoài tốt hơn trong cung, ta cũng không muốn cả đời này ở mãi trong vương quốc Không Chuyện Kể, ta muốn đến nơi có những câu chuyện.”
“Cuộc sống kiểu ấy rất khó khăn mà lại còn nguy hiểm nữa.”
“Ta không sợ.” Trong ánh nến, hai mắt công chúa phát ra ánh sáng đầy sức sống, khiến Buồm Dài cảm thấy xung quanh lại sáng bừng lên.
“Tôi đương nhiên lại càng không sợ, công chúa, tôi có thể cùng nàng đi đến tận cùng biển lớn, đến tận cùng thế giới.”
“Vậy thì chúng ta sẽ là hai người cuối cùng ra khỏi vương quốc rồi.” Công chúa vừa nói, vừa bắt lấy một bánh rưỡi xà phòng đang bổng bềnh trong không trung.
“Lần này chúng ta sẽ đi thuyền buồm”
“Đúng vậy, cánh buồm trắng như tuyết.”
Sáng sớm hôm sau, ở một bờ biển khác của vương quốc, có người thấy trên biển xuất hiện một cánh buồm trắng, con thuyền buồm ấy kéo theo một vệt bọt bong bóng như thể mây trắng, tiến về phía xa trong ánh ban mai.
Sau này, người trong vương quốc không còn nghe được tin tức gì của công chúa Hạt Sương và Buồm Dài nữa. Sự thực là, vương quốc không nhận được bất cứ tin tức gì từ thế giới bên ngoài, công chúa đã mang theo một bánh rưỡi xà phòng He'ershingenmosiken cuối cùng trong vương quốc, không ai có thể vượt qua sự phong tỏa của bẩy cá Thao Thiết nữa. Nhưng không ai oán trách, người ta từ lâu đã quen với cuộc sống như vậy rồi, sau khi câu chuyện này kết thúc, vương quốc Không Chuyện Kể sẽ vĩnh viễn không có chuyện gì để kể nữa.
Nhưng đôi khi, vào lúc đêm khuya thanh vắng, cũng có người kể những câu chuyện không phải là câu chuyện, đó là tưởng tượng của họ về những gì công chúa Hạt Sương và Buồm Dài trải qua. Tưởng tượng của mỗi người đều khác nhau, nhưng mọi người đều cho rằng hai người họ đã đến vô số đất nước thần kỳ, lại còn đến cả đại lục rộng mênh mông như biển, họ lúc nào cũng du hành ở trên biển hoặc trên đường, và cho dù đi tới nơi đâu, họ cũng luôn hạnh phúc ở bên nhau.
* * *
Trong phòng họp, những người đọc hết các câu chuyện bắt đầu rì rầm bàn tán, đa số vẫn còn đắm chìm trong thế giới của vương quốc, biển lớn, công chúa và hoàng tử. Có người trầm tư, có người ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu đã khép lại, tựa hồ có thể nhìn ra được nhiều nội dung hơn từ bìa bọc.
“Nàng công chúa đó rất giống chị đấy.” AA thì thào nói với Trình Tâm.
“Tập trung chú ý vào việc chính đi... Tôi mà mong manh thế à? Tôi sẽ tự mình cầm chiếc ô ấy.” Trình Tâm nói, cô là người duy nhất trong hội trường không đọc tài liệu, câu chuyện này cô đã thuộc làu làu, đến độ đọc ngược cũng như đọc xuôi. Thực ra, cô cũng đã nghĩ không chỉ một lần, không biết mình có phải là nguyên mẫu của nhân vật công chúa Hạt Sương hay không, trong đó nhất định có bóng dáng của cô, nhưng đội trưởng đội cấm vệ thì không giống Vân Thiên Minh cho lắm.
Anh ấy cho rằng mình sẽ giương buồm đi xa chăng, cùng với một người đàn ông khác?
Chủ tịch thấy những người tham dự hội nghị đều đã đọc xong tài liệu, bèn mời mọi người phát biểu ý kiến, chủ yếu là phương hướng tiến hành các bước tiếp theo của các nhóm thuộc IDC.
Ủy viên của nhóm Văn học xin được phát biểu ý kiến, đây là nhóm chuyên ngành được thành lập thêm vào phút cuối, thành viên chủ yếu là các nhà văn và các học giả nghiên cứu văn học sử thời Công nguyên, vì xét rằng có lẽ bọn họ cũng có tác dụng gì đó.
Vị ủy viên của nhóm Văn học xin được phát biểu là một nhà văn sáng tác văn học thiếu nhi, ông ta nói: “Tôi biết, trong các công tác sau này, nhóm của tôi là nhóm ít có quyền lên tiếng nhất, vì vậy nhân cơ hội này xin được nói trước vài lời.” Ông ta giơ tập tài liệu bìa màu xanh trên tay lên nói: “Rất tiếc, tôi cho rằng thông tin tình báo này là không thể giải mã được.”
“Tại sao lại nghĩ như vậy?” Chủ tịch hỏi.
“Trước tiên cần phải xác định rõ xem chúng ta muốn rút ra được gì từ trong đó - phương hướng chiến lược tương lai của nhân loại. Giả sử thông tin này thực sự tồn tại, cho dù nội dung là gì đi nữa, ý nghĩa của nó chắc chắn phải xác định, chúng ta không thể nào đem những thông tin mơ hồ, đa nghĩa làm phương hướng chiến lược được, nhưng tính mơ hồ và đa nghĩa lại chính là đặc điểm của ngôn ngữ văn học. Để đảm bảo an toàn, thông tin tình báo thực sự mà ba câu chuyện này ẩn chứa nhất định đã được giấu rất sâu, điều này lại càng làm tăng thêm tính chất đa nghĩa và tính chất bất xác định, bởi vậy, khó khăn mà chúng ta sẽ phải đối diện không phải là không đọc ra được thông tin từ ba câu chuyện này, mà có thể là có quá nhiều thông tin, nhưng cái nào cũng không chuẩn xác.
“Cuối cùng, xin được nói một cầu ngoài đề: Với tư cách một nhà văn viết cho thiếu nhi, tôi muốn bày tỏ sự kính trọng đến Vân Thiên Minh. Nếu chỉ coi đây là truyện cổ tích, ba câu chuyện này thực rất hay.”
Ngày hôm sau, IDC bắt đầu triển khai toàn diện công tác giải mã tin tình báo của Vân Thiên Minh. Rất nhanh sau đó, mọi người liền cảm thấy nhà văn thiếu nhi kia quả thực dự liệu rất chính xác.
Ba câu chuyện của Vân Thiên Minh bao hàm lượng ẩn dụ, ám chỉ và biểu tượng rất phong phú, bất cứ tình tiết nào cũng có thể giải mã ra nhiều ý nghĩa khác nhau, mỗi ý nghĩa lại có lý do và căn cứ nhất định, nhưng lại không thể xác định ý nghĩa nào là thông tin mà tác giả muốn truyền đạt, vì vậy bất cứ cách giải mã nào cũng không thể trở thành thông tin tình báo chiến lược.
Chẳng hạn, ở phần mở đầu câu chuyện xuất hiện tình tiết vẽ người vào trong bức tranh, được cho là một ẩn dụ và ám chỉ tương đối rõ ràng, nhưng các chuyên gia thuộc chuyên ngành khác nhau đều có lý giải khác nhau. Có người cho rằng, hội họa tượng trưng cho việc số hóa hoặc thông tin hóa thế giới hiện thực, vì vậy tình tiết này có khả năng ám chỉ việc số hóa con người để tránh đòn tấn công trong khu rừng đen tối vũ trụ. Các học giả có quan điểm này còn chú ý đến một điểm, đó là người bị vẽ vào trong tranh hoàn toàn an toàn đối với thế giới hiện thực, vì vậy số hóa loài người cũng có thể là một cách để phát đi tuyên bố an toàn với vũ trụ. Nhưng một quan điểm khác lại cho rằng, tình tiết này là ẩn dụ về chiều của không gian, giấy vẽ và hiện thực là không gian có số chiều khác nhau, nhân vật bị vẽ vào trong tranh sẽ biến mất khỏi hiện thực ba chiều, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hai phi thuyền Không Gian Xanh và Vạn Vật Hấp Dẫn trong mảnh vỡ của không gian bốn chiều, rất có thể tác giả ám chỉ rằng loài người hãy dùng không gian bốn chiều làm nơi tránh nạn, hoặc dùng phương thức nào đó để thông qua không gian bốn chiều phát đi tuyên bố an toàn với vũ trụ. Cũng có người lại cho rằng, chiều cao không tuân theo nguyên lý phối cảnh của hoàng tử Nước Sâu cũng ám chỉ đến không gian bốn chiều.
Lấy một ví dụ khác, cá Thao Thiết ẩn dụ điều gì? Có người suy xét từ số lượng đông đảo cùng đặc tính ẩn trong nước biển và tấn công rất hung hăng của chúng mà cho rằng chúng tượng trưng cho quần thể văn minh trong vũ trụ ở trạng thái khu rừng đen tối, khiến cho lũ cá Thao Thiết rơi vào tình trạng thoải mái mà quên đi tấn công là ám chỉ nguyên tắc phát đi tuyên bố an toàn với vũ trụ nào đó mà chúng ta chưa biết. Một quan điểm khác thì lại hoàn toàn trái ngược, cho rằng cá Thao Thiết ám chỉ một loại người máy có trí thông minh nhân tạo, có thể tích rất nhỏ, nhưng có thể tự nhân bản. Sau khi phóng lên không gian, chúng sẽ dùng bụi vũ trụ và sao chổi ở vành đai Kuiper hoặc đám mây Oort làm nguyên liệu để sao chép bản thân, số lượng của chúng sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cuối cùng hình thành nên một tấm màn chắn có trí thông minh nhân tạo tương tự như vành đai Kuiper hoặc đám mây Oort bao xung quanh Hệ Mặt trời. Màn chắn này có thể có nhiều tác dụng khác nhau, ví dụ như ngăn chặn các hạt ánh sáng tấn công, hoặc khiến Hệ Mặt trời mang một dáng vẻ đặc thù nào đó có thể quan sát được từ khoảng cách rất xa nhằm đạt đến mục đích tuyên bố an toàn đối với vũ trụ. Cách giải nghĩa này gọi là “Giả thiết đàn cá”, là một trong những cách giải nghĩa khá được coi trọng, vì so với các cách giải nghĩa khác, “Giả thiết đàn cá” có vạch ra một phác họa tương đối rõ nét về mặt công nghệ. Đây cũng là một cách giải nghĩa được Viện khoa học thế giới lập dự án sớm nhất để đào sâu nghiên cứu. Có điều, ngay từ đầu IDC đã không có nhiều hy vọng đối với “Giả thiết đàn cá”, về mặt công nghệ, khả năng thực hiện giả thiết này tương đối lớn, nhưng nghiên cứu sâu hơn một bước mới phát hiện, “đàn cá” muốn nhân bản lên tới lúc hình thành được màn chắn bao quanh khu vực ngoại vi Hệ Mặt trời thì cần tới hơn mười nghìn năm, đồng thời, nếu xét về công năng của những cỗ máy có trí tuệ nhân tạo này, dù là hiệu quả phòng ngự hay khả năng phát đi lời tuyên bố an toàn, cũng chỉ là trăng dưới nước, hoa trong gương mà thôi... Cuối cùng, “Giả thiết đàn cá” cũng vẫn bị từ bỏ trong lưu luyến.
Rồi cả chiếc ô xoay bảo vệ công chúa, thứ giấy Sóng Tuyết và loại đá vỏ chai bí ẩn, thứ xà phòng thần kỳ... tất cả những thứ này đều được giải ra vô số ý nghĩa khác nhau.
Nhưng đúng như lời tác giả viết truyện thiếu nhi kia đã nói, tất cả những hàm nghĩa này có vẻ đều có khả năng là thật, nhưng tất cả đều không có cách nào xác nhận được.
Tuy vậy, cũng không phải tất cả nội dung trong ba câu chuyện đều mơ hồ khó hiểu và mập mờ nước đôi như vậy, ít nhất có một chi tiết mà các chuyên gia của IDC cho rằng có thể hàm chứa thông tin xác định, thậm chí còn có thể là chìa khóa để mở ra thông tin tình báo bí ẩn của Vân Thiên Minh.
Đó chính là địa danh kỳ lạ kia: He’ershingenmosiken.
Vân Thiên Minh kể ba câu chuyện cho Trình Tâm bằng tiếng Trung thuần túy. Mọi người để ý thấy, phần lớn địa danh và tên người trong chuyện đều là những tên bằng tiếng Trung có nghĩa xác định rõ ràng, ví dụ như vương quốc Không Chuyện Kể, biển Thao Thiết, đảo Mộ, công chúa Hạt Sương, hoàng tử Nước Sâu và Cát Băng, họa sĩ Lỗ Kim và Hồn Không, đội trưởng Buồm Dài, bà Rộng... nhưng không hiểu sao lại xuất hiện cái địa danh dịch theo phiên âm như vậy, vả lại còn rất dài, phát âm cũng kỳ quặc hết sức. Nhưng cái tên kỳ quái này lại xuất hiện nhiều lần trong câu chuyện, tần suất nhiều đến mức bất bình thường: Họa sĩ Lỗ Kim và Hồn Không đến từ He’ershingenmosiken, giấy Sóng Tuyết mà họ dùng để vẽ tranh là đặc sản của He’ershingenmosiken, phiến đá và chiếc bàn là bằng đá vỏ chai để làm phẳng giấy đều đến từ He’ershingenmosiken, đội trưởng cấm vệ Buồm Dài sinh ra ở He’ershingenmosiken, xà phòng He’ershingenmosiken, cá Thao Thiết xuất xứ từ He’ershingenmosiken... Tác giả dường như đang liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của cái tên này, nhưng trong câu chuyện lại không hề có miêu tả cụ thể hơn về He’ershingenmosiken. Không thể biết được nó là một hòn đảo lớn giống như vương quốc Không Chuyện Kể, hoặc là một khối đại lục, hay là một quần đảo. Mọi người cũng không biết cái tên này thuộc về ngôn ngữ nào, lúc ra đi, trình độ tiếng Anh của Vân Thiên Minh rất bình thường, anh không biết ngôn ngữ thứ ba nào khác, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sau này anh học được. Từ này không giống như từ tiếng Anh, thậm chí không thể xác định nó có thuộc về ngữ hệ Latinh hay không; dĩ nhiên, nó cũng không thể nào bắt nguồn từ ngôn ngữ của người Tam Thể, vì ngôn ngữ Tam Thể không biểu đạt bằng âm thanh.
Các học giả dùng đủ loại ngôn ngữ đã được biết đến trên Trái đất để viết lại chữ He’ershingenmosiken theo quy tắc ghép âm, rồi yêu cầu tư vấn từ các loại ngành nghề, tra tìm trên mạng và trong các kho dữ liệu chuyên ngành, song thảy đều không có kết quả. Trước từ ngữ kỳ dị này, những trí tuệ hàng đầu của các ngành khoa học đều hoàn toàn bó tay.
Người của tất cả các nhóm chuyên ngành đều đến hỏi Trình Tâm, cô có thực sự nhớ rõ cách phát âm của từ này hay không? Lần nào Trình Tâm cũng đưa ra câu trả lời khẳng định, lúc đó cô đã chú ý đến địa danh bất bình thường này, nên rất để tâm ghi nhớ, thêm vào đó, địa danh này còn xuất hiện đi xuất hiện lại trong các câu chuyện, hẳn là không thể lầm được.
Công tác giải mã thông tin tình báo của IDC rơi vào bế tắc. Khó khăn này vốn nằm trong dự tính, nếu loài người có thể dễ dàng giải mã ra được thông tin tình báo chiến lược từ trong các câu chuyện của Vân Thiên Minh, vậy thì người Tam Thể cũng có thể, vì vậy thông tin tình báo thực sự ắt hẳn phải được giấu cực kỳ sâu bên trong các câu chuyện. Các chuyên gia đều hết sức mệt mỏi, tĩnh điện và mùi cay mũi bên trong phòng chắn Hạt trí tuệ khiến bọn họ cảm thấy rất bực bội và khó chịu. Tùy theo những cách giải mã câu chuyện khác nhau, mỗi nhóm chuyên gia lại chia rẽ thành mấy phe phái, tranh cãi chí chóe không thôi.
Việc giải mã thông tin rơi vào bế tắc, nội bộ IDC cũng dần dần xuất hiện những ý kiến ngờ vực, hoài nghi không biết ba câu chuyện này có thực sự ẩn chứa thông tin tình báo chiến lược có ý nghĩa hay không? Sự hoài nghi này phần nhiều nhằm vào bản thân Vân Thiên Minh, dẫu sao anh cũng chỉ mới học đại học vào thời Công nguyên, so với thời điểm hiện tại thì trình độ tri thức thậm chí còn không bằng học sinh cấp II. Trong lý lịch làm việc có hạn của anh trước khi lên đường thi hành sứ mệnh, đa số cũng đều là những công việc mang tính sự vụ ở cấp cơ sở, anh không có kinh nghiệm nghiên cứu khoa học cấp cao, lại càng không sở hữu năng lực lý luận khoa học cơ bản. Tuy anh có thể học tập sau khi bị người Tam Thể chặn bắt và dùng công nghệ nhân bản để hồi sinh, nhưng đối với việc anh có khả năng hiểu được công nghệ siêu tiên tiến của thế giới Tam Thể hay không, đặc biệt là cơ sở lý thuyết đằng sau những công nghệ này, người ta vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Tệ hơn nữa, song song với việc tiến hành giải mã, cũng không thể tránh khỏi có một số vấn đề phức tạp len lỏi vào IDC. Thoạt đầu, mọi người đều đồng tâm hiệp lực giải đố vì tương lai của nhân loại, nhưng về sau, cái bóng của các thực thể chính trị và nhóm lợi ích bắt đầu trùm lên công tác giải mã. Hạm đội Quốc tế, Liên Hiệp Quốc, các quốc gia, các công ty đa quốc gia, các tôn giáo lớn... đều yêu cầu giải mã câu chuyện theo ý nguyện chính trị và lợi ích của mình, biến việc giải mã thông tin tình báo thành công cụ tuyên truyền cho chủ trương chính trị của mình. Nhất thời, câu chuyện giống như một cái giỏ, thứ gì cũng bỏ vào được, khiến cho công tác giải mã bị biến chất. Tranh luận giữa các phe phái cũng càng thêm chính trị hóa và lợi ích hóa, khiến tất cả mọi người đều hết sức chán nản.
Nhưng việc giải mã thông tin tình báo của IDC rơi vào bế tắc cũng có tác dụng tích cực, đó chính là khiến mọi người từ bỏ ảo tưởng đối với phép mầu. Trên thực tế, từ lâu công chúng đã thôi ảo tưởng vào phép mầu rồi, vì họ không hề biết đến sự tồn tại của thông tin tình báo mà Vân Thiên Minh cung cấp. Áp lực chính trị từ dưới lên trên khiến cho Hạm đội và Liên Hiệp Quốc phải chuyển hướng chú ý từ thông tin tình báo của Vân Thiên Minh sang hướng dựa trên công nghệ hiện có của loài người để tìm kiếm cơ hội sinh tồn cho nền văn minh Trái đất.
Xét trên thước đo vũ trụ, vụ hủy diệt thế giới Tam Thể có thể nói ở gần ngay trước mắt, khiến thế giới loài người có cơ hội quan trắc một cách toàn diện và tỉ mỉ quá trình hủy diệt một ngôi sao, có được một lượng lớn các số liệu hoàn chỉnh. Do khối lượng cũng như vị trí của ngôi sao bị hủy diệt rất giống Mặt trời, nên loài người có khả năng dựng chuẩn xác mô hình toán học của tai ương khi Mặt trời chịu một cuộc tấn công từ khu rừng đen tối. Trên thực tế, việc nghiên cứu này đã được triển khai trên diện rộng ngay từ khoảnh khắc tín hiệu quang học về sự hủy diệt của thế giới Tam Thể truyền đến Hệ Mặt trời, kết quả nghiên cứu là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự ra đời của dự án Boongke. Hiện nay, dự án Boongke đã thay thế thông tin tình báo của Vân Thiên Minh trở thành mối quan tâm hàng đầu của cộng đồng quốc tế.