Tuyệt Thế Vũ Thần - Chương 311

Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 311: Vấn Đỉnh Thiên Hạ
gacsach.com

Thành Dương Châu, hạo hãn uy nghiêm. Nơi cửa thành, thủ vệ uy phong lẫm lẫm, bên ngoài cửa thành, có hai thớt Xích Huyết thiết kỵ, ngửa mặt lên trời tề minh, cương cường mười phần.

Mà phía trên thiết kỵ đúng là hai pho tượng đồng trông rất sống động. Trong đó có một pho tượng chính là người sáng lập ra Xích Huyết thiết kỵ, Liễu Thương Lan.

Tao nhã nho nhã, giống như mang theo vài phần nhu hòa, nhưng lại rõ ràng góc cạnh, không thiếu huyết khí. Khí chất của Liễu Thương Lan được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên tượng đồng.

Mà một pho tượng đồng khác thì điêu khắc một thanh niên, quạt lông khăn chít đầu, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, được điêu khác cũng rất sống động. Đôi mắt kia trong suốt thâm thúy, tiêu sái, mang theo vài phần cuồng ngạo, anh hùng niên thiếu, tuyệt thế cùng ngông cuồng. Pho tượng đồng này điêu khắc chính là thống lĩnh Xích Huyết, Xích Huyết hầu, đứng đầu Thành Dương Châu.

Hai tượng đồng khắc ở chỗ này là một loại kỷ niệm, tượng trưng cho bọn họ đứng mãi nơi cửa thành Dương Châu, bảo vệ cho thành Dương Châu.

Ngoài cửa thành, rất nhiều người đang quỳ bái. Không thể nghi ngờ rằng Thần Tiễn Liễu Thương Lan là anh hùng trong lòng rất nhiều người. Thế nhưng thế sự vô tình, một thế hệ anh hùng lại suýt nữa mất mạng trong tay hoàng gia.

Đây cũng không phải thời đại anh hùng, chỉ có thực lực hùng mạnh vô cùng mới có thể kinh sợ tứ phương, bao gồm cả hoàng quyền.

Thành Dương Châu người ra người vào, ai nấy vui vẻ trò truyện, tâm tình rất không tồi.

Sau khi Lâm Phong vào Dương Châu, trong thành khuếch trương nhanh chóng. Thành trì đã chiếm diện tích hơn trước vài lần, kiến tạo cực kỳ hùng vĩ. Ngay cả nơi cửa thành cũng uy nghiêm hơn trước không biết bao nhiêu lần. Nhất là một đám thủ vệ, đều là người của quân đoàn Xích Huyết, hai mắt có thần, hơn xa đám thủ vệ ngày xưa.

Nay thành Dương Châu đã chân chính có khí thế của một phương chư hầu.

Không chỉ có như thế, sau khi mấy vạn quân đoàn Xích Huyết đặt ở thành Dương Châu, tuyên dương võ đạo. Người thành Dương Châu ý thức võ đạo cũng ngày càng mãnh liệt, khắc khổ tu luyện, hy vọng một ngày kia có thể thẳng lên trời cao, trở thành một phương chư hầu, uy hiếp tám phương bốn hướng. Thịnh cảnh phồn vinh thế này đã hấp dẫn rất nhiều người ở các thành trì xung quanh lại đây, ra vào thành Dương Châu liên tục.

- Ngao...

Lúc này, một tiếng lệ khiếu của cự ưng từ xa vang lên, làm cho tất cả người dân ngoài thành Dương Châu giật mình, ánh mắt chăm chú nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy trên bầu trời xa xăm có thêm một điểm đen, đang gấp rút tới gần nơi này, càng ngày càng rõ ràng.

- Yêu thú!

Đợi khi mọi người nhìn thấy rõ bóng người trên không, cả đám người ánh mắt đọng lại, vừa phát ra gào thét. Đây chính là loại yêu thú lợi hại nhất, đôi mắt lấp lánh ánh sáng yêu dị, mang theo sát khí mãnh liệt. Đôi cánh chim thật lớn mở ra, mỗi lần cử động mang theo một cơn gió lốc cuồng phong, chỉ một hô hấp có thể đi được cả cây số, yêu thú loại ưng.

Hơn nữa, điều càng làm cho người khiếp sợ hơn chính là có hai bóng người đang đứng trên lưng yêu thú này. Gió bão mãnh liệt chung quanh làm cho quần áo cùng mái tóc của họ tung bay, rất tiêu sái.

Hai người này, là một đôi nam nữ thanh niên, nam tử tuấn lãng, da thịt trắng nõn như phụ nữ, trong mắt kiêu ngạo, mang theo vài phần lạnh lùng cùng yêu dị.

Về phần cô gái, cũng cực kỳ mỹ lệ, kêu ngạo giống như công chúa cao cao tại thượng, khí chất cao quý.

- Sư huynh, nơi này là thành Dương Châu hả?

Chỉ thấy cô ta thản nhiên mở miệng, giọng nói nhu hòa mang theo vài phần ngạo khí.

- Đúng, thành Dương Châu.

Thanh niên khẽ gật đầu.

- Nghe sư tôn nói, gần đây Tuyết Nguyệt xuất hiện thiếu niên thiên tài tên Lâm Phong. Người này tuổi còn nhỏ hơn sư huynh, nay đã trở thành chủ thành Dương Châu, một phương chư hầu. Sư huynh xem hai pho tượng đồng đằng kia, thanh niên mang theo khí chất ngông nghênh kia chắc là Lâm Phong rồi.

Thiếu nữ chỉ chỉ vào pho tượng Lâm Phong, lạnh nhạt nói một tiếng, làm cho thanh niên híp mắt lại. Trong đôi mắt hắn hiện lên khí tức yêu tà sắc bén.

- Hừ, chư hầu thì tính là cái gì, cho dù cho ta nước Tuyết Nguyệt, ta cũng khinh thường. Về phần thiên tài trong miệng sư tôn, thực lực mới chỉ Linh Vũ cảnh tầng sáu, bảy, trong mắt ta, chỉ là một con kiến, một kích có thể giết chết hắn.

Thanh niên ánh mắt kiêu căng, trong mắt tràn đầy cao ngạo.

Thiếu nữ nghe được lời của hắn, cười cười, phong tình vạn chủng.

- Hắn đương nhiên không thể so sánh được với sư huynh rồi. Sư huynh phải hiểu, sư tôn năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi, nhưng chỉ thu hai đệ tử chúng ta mà thôi. Thiên phú của sư huynh, toàn bộ nước Tuyết Nguyệt, cũng chỉ có mấy người đứng đầu Bát đại công tử mới có thể so sánh. Về phần mấy người sau sớm hay muộn cũng sẽ bị sư huynh vượt qua.

- Đó là tất nhiên.

Thanh niên đạm mạc nói một tiếng, giống như sự thật vốn là như vậy.

- Giải đấu Tuyết Vực đã không còn xa. Tất cả tinh anh của nước Tuyết Nguyệt đều đi hoàng thành chuẩn bị trước tiên trổ hết tài năng ở trong quốc gia mà lấy được tư cách vào giải đấu Tuyết Vực. Chính bởi vì chuyện này, sư tôn mới thả hai người chúng ta đi ra rèn luyện. Hiển nhiên tin tưởng chúng ta, lúc này, Bát đại công tử tất nhiên sẽ thay đổi vị trí rồi.

Lúc nói chuyện, thanh niên trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Theo hắn thấy, mấy người phía sau Bát đại công tử không tính là thiên tài, hắn có thể thay thế được tất cả bọn họ.

- Đây là tất nhiên, nước Tuyết Nguyệt mặc dù không bằng rất nhiều đế quốc, nhưng dân tính hạo hãn, cường giả che dấu vô số, qua nhiều năm như vậy, tất nhiên đã có rất nhiều thiên tài. Giải đấu Tuyết Vực lần này, thiên tài ẩn giấu chắc chắn sẽ tiến vào, vấn đỉnh thiên hạ.

Thiếu nữ khẽ gật đầu, giờ phút này bọn họ đã tới trên không trung thành Dương Châu, nhìn xuống phía dưới.

- Chỉ là không biết Lâm Phong này có tư cách vấn đỉnh Bát đại công tử không?

- Hắn có tư cách gì đánh đồng với ta.

Thanh niên trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lợi hại, mang theo nồng đậm khinh thường. Thiếu nữ đã nhắc tới Lâm Phong với hắn mấy lần, làm cho hắn thực không thoải mái.

- Hắc Ưng, đi xuống.

Thanh niên lạnh lùng nói một tiếng, tức thì yêu thú đáp xuống, làm cho thiếu nữ khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Cô ta rất thích nhìn thấy thanh niên này như vậy, cho nên cố ý kích hắn.

Đám người bên ngoài thành Dương Châu nhìn yêu thú đáp xuống đất, trong lòng mãnh liệt rung động, thật đáng sợ.

Lúc ở trên không bọn họ còn chưa cảm thấy, lúc này yêu thú phủ xuống, thân thể cực kỳ khổng lồ rộng lớn. Hai cánh của nó chớp động làm cho mọi người đứng không vững, không ngừng lui về phía sau.

Xích Huyết quân trên cửa thành nhìn thấy yêu ưng lao thẳng tới hai pho tượng đồng không khỏi sắc mặt hoảng hốt. Tuy rằng sợ hãi, nhưng pho tượng của tướng quân cùng thống lĩnh là không thể khinh nhờn.

- Dừng tay!

Xích Huyết quân trên cửa thành đồng thời hét lớn, lăng không dậm chân tại chỗ, hướng tới yêu ưng mà đi làm cho đám người bên dưới rung động mãnh liệt. Quân đoàn Xích Huyết, không hổ là quân tinh nhuệ của Tuyết Nguyệt, hung hãn không sợ chết.

- Sát!

Thanh niên giận quát một tiếng, một chùm tia sáng từ trên không trung xuất hiện. Những quân nhân Xích Huyết quân còn chưa kịp nhảy xuống đã rung lên, rầm rầm, huyết quang hiện lên, bọn họ trực tiếp bị chém thành hai, cực kỳ máu me, làm cho không ít người thét lên chói tai. Thanh niên này bá đạo vô cùng, nguy hiểm vô cùng.

Rầm rầm...

Hai tiếng nổ lớn truyền ra, pho tượng Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong bị đánh nát thành bột phấn, theo gió mà bay.

Một tiếng ưng lệ lần nữa truyền ra, cơn lốc cuồng bạo vô cùng hất văng những người chung quanh ra xa. Yêu ưng kia lần nữa bay lên bầu trời, quan sát Xích Huyết quân đang không ngừng từ ngoài thành lao tới.

- Ta tên Lăng Thiên, nói cho Lâm Phong biết, nếu muốn báo thù thì tới hoàng thành tìm ta.

Một giọng nói cuồng ngạo từ trên cao truyền xuống, dao động nhân tâm, lập tức yêu ưng vung cánh lên, nháy mắt hóa thành điểm đen, biến mất vô ảnh.

- Thật là lợi hại, yêu ưng kia, hẳn là Huyền yêu.

Đám người nhìn điểm đen dần dần biến mất, trong lòng rung động mãnh liệt, hắn là Lăng Thiên.

Đồng thời, Xích Huyết quân vừa chạy tới nhìn thi thể đồng đội và tượng đồng hóa thành bột phấn, sắc mặt khó coi tới cực điểm, ánh mắt lộ ra chút thù hận. Lăng Thiên, bọn họ dường như chưa bao giờ có thù oán gì với hắn cả.

Giờ phút này, có mấy con tuấn mã đang phi nước đại tới từ đằng xa trên đường phố, bụi đất tung bay.

Nhưng mà sắc mặt người trên tuấn mã cũng rất khó coi. Đoàn người này, đúng là mấy người Lâm Phong. Những lời cuồng ngạo vừa nãy, bọn họ cũng nghe được, không biết ngoại thành Dương Châu xảy ra chuyện gì.

Tuấn mã phi với tốc độ cực hạn, nổi lên một trận gió xoáy trên mặt đất.

- Lâm Phong, yêu thú vừa rồi là Huyền yêu thú.

Hỏa lão mở miệng nói một tiếng, yêu thú kia từ trên không mà qua, bọn họ tự nhiên cũng thấy.

Lâm Phong không nói gì, không lâu sau bọn họ đã nhìn thấy cửa thành Dương châu.

- Là thống lĩnh, thống lĩnh đã trở lại.

Ngoài cửa thành có người nhìn thấy thiết kỵ ở xa xa nhất thời kinh hô.

Một lát sau, Lâm Phong đi tới cửa thành, nhìn hơn mười thi thể bị chém làm đôi, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Lăng Thiên!

Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn theo hướng giọng nói biến mất, sát khí lộ.