Tuyệt Thế Vũ Thần - Chương 401

Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 401: Không Thể Tha Thứ
gacsach.com

- Giết!

Tiếng quát của Lâm Phong lạnh như băng quanh quẩn trong không gian, một tiếng thú kêu truyền ra. Cùng Kỳ trong nháy mắt phốc ra ngoài, bụp, một trảo bổ xuống, máu tươi bắn tung tóe, đỉnh đầu hai gã người của Vạn Thú môn bị trảo chụp vào trực tiếp nứt ra.

Một số người nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này tâm thần run rẩy dữ dội, sắc mặt cả một đám đều tái nhợt muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện ra rằng trên thân đã không còn một chút sức lực nào. Nỗi sợ hãi, trong lòng của bọn họ chỉ còn lại duy nhất là nỗi sợ hãi.

Con yêu thú này giết người thật quá dễ dàng, rất thong thả nhẹ nhàng mà giết, cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một cũng chỉ trong một nháy mắt đã bị nó cắn cổ chết, nói gì đến bọn họ.

- Chạy!

Mặc dù là sợ hãi vô cùng, nhưng chữ trốn chạy vẫn bám chặt lấy tâm linh của bọn họ.

Những bước chân rung động, bọn họ hướng về tứ phía mà chạy, như vậy thì cơ hội chạy thoát sẽ càng nhiều.

- Toàn bộ các người đều phải chết! Tất cả những người có liên quan đến Vạn Thú môn, Lâm Phong ta, toàn bộ đều muốn giết.

Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng, hắn đang phun ra những tiếng, phải giết, toàn bộ giết.

Vạn Thú môn muốn giết tất cả những người có liên quan đến hắn, như vậy hắn cũng muốn giết tất cả những người có liên quan đến Vạn Thú môn. Ai dám đi cùng với Vạn Thú môn đối phó với hắn, hắn liền giết người đó.

Xuy!

Lại một cái đầu nữa bị cào rách, một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, đây đã là cái đầu thứ tám của người Vạn Thú môn bị Cùng Kỳ giết rồi.

Ở trước mặt tốc độ khủng bố của Cùng Kỳ, bọn họ muốn trốn liệu có thể chạy thoát được sao?

Tổng cộng cũng không có bao lâu thời gian, đám người vừa rồi tiến lên vây giết Đoàn Phong và Tĩnh Vân tất cả đều đã chết hết. Toàn bộ bọn họ đều bị Cùng Kỳ một mình giết chết, còn Lâm Phong thân thể của hắn từ đầu đến cuối cũng không có nhúc nhích một chút nào, chỉ có điều đôi mắt của hắn thì rét lạnh, giết những người này căn bản không cần hắn phải ra tay.

- Gầm!

Trong miệng cửa Cùng Kỳ lại phát ra một tiếng gào rú trầm thấp, khóe miệng và móng vuốt đếu là máu người, ở bên trong đôi tròng mắt kia là một vẻ hung bạo không che dấu, vẫn là một vẻ hung bạo, nhưng bên ngoài vẻ hung bạo lại mơ hồ có vài phần hưng phấn.

Cùng Kỳ chính là một con mãnh thú thượng cổ, khát máu là thiên tính của nó, nghĩ đến trước đây khi bị thuần dưỡng giống như là nuôi một con mèo ngoan, đó là sự thống khổ nhất trong trí nhớ của nó.

- Thật đáng sợ.

Đoàn Phong và Tĩnh Vân đều nhìn con yêu thú Cùng Kỳ, một thời gian không nhìn thấy Lâm Phong, không ngờ ở bên cạnh Lâm Phong có nhiều thứ đáng sợ như thế, lợi hại như thế, yêu thú hung bạo, khát máu.

- Lâm Phong đại ca, huynh nên nhanh nhanh chạy về Thiên Nhất học viện đi.

Đoàn Phong đột nhiên mở miệng nói, Tĩnh Vân cũng gật gật đầu:

- Đúng vậy, Lâm Phong! Cường giả nhiều như vậy, Mộng Tình và Lam Kiều chắc chắn là không thể ứng phó được.

- Không vội!

Ra ngoài dự kiến của hai người, Lâm Phong lại khẽ lắc đầu. Muốn giết Mộng Tình sao có thể dễ dàng như vậy, không nói đến thực lực bản thân của Mộng Tình mà nói về Thiên Nhất học viện, Lâm Phong tin tưởng Mộng Tình và Lam Kiều, chỉ cần hai người ở trong Thiên Nhất học viện, sẽ không thể nào gặp chuyện không hay. Còn có Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, phó viện trưởng Long Đỉnh, còn có người tiền bối Yên Vũ Bình Sinh, bọn họ không thể nào để cho người của Vạn Thú môn làm càn.

Hơn nữa, là đối với người bên cạnh hắn làm càn.

Lâm Phong dám khẳng định, chỉ đến khi thời khắc nguy cơ đến bọn họ, nhất định sẽ có người giúp hắn ra tay. Dù sao lấy việc lần trước của Đoàn Vô Nhai ra mà phán đoán thì Đoàn Vô Nhai vẫn hy vọng là Lâm Phong nợ hắn, tuy rằng Lâm Phong không biết động cơ của Đoàn Vô Nhai trong việc này là gì?

- Yên tâm đi, Mộng Tình sẽ không có việc gì đâu.

Lâm Phong nhìn Tĩnh Vân và Đoàn Phong đang tỏ ra khó hiểu nói, rồi lập tức đôi mắt của hắn lại rơi vào trên thân hai người khác rồi.

Phong Đình và lão già kia.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, đôi mắt của hai người đều hơi hơi chậm lại, nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn Lâm Phong thật phức tạp, trong đó có oán hận cực kỳ, nhưng cũng có mấy phần sợ hãi.

- Tĩnh Vân, sao muội và Đoàn Phong lại biết bọn họ?

Lâm Phong thản nhiên hỏi. Mgày ấy trên đỉnh Quan Kiếm, hai người này đều đã bị đuổi đi, không ngờ hiện nay lại xuất hiện bên người Tĩnh Vân và Đoàn Phong.

- Muội cùng Đoàn Phong đến Cửu Long sơn mạch du lịch một chuyến, có một lần ngẫu nhiên gặp bọn họ. Lúc ấy gia tộc của họ gặp phải bọn hộ vệ phản loạn, họ muốn giết lão già kia và làm nhục nàng kia, Đoàn Phong nhìn thấy như vậy, đã giết đám hộ vệ kia và cứu được hai người bọn họ.

Tĩnh Vân đáp lại nói:

- Hơn nữa... hơn nữa Đoàn Phong...

Nói đến đây Tĩnh Vân ngừng lại, quay lại nhìn Đoàn Phong một cái rồi im lặng lại

- Hơn nữa, Đoàn Phong thích cô gái này nhưng mà lại bị cô ta lợi dụng, vì cô ta mà đi săn bắt thú hạch trong bầy yêu thú.

Lâm Phong thấy Tĩnh Vân im lặng thì tiếp tục nói. Sự thật thì cũng đúng là như thế, nhìn vào hành vi vừa rồi của Phong Đình có ai mà không nhận ra là nàng ta đang lợi dụng Đoàn Phong, căn bản là vô tình vô nghĩa.

Trong ánh mắt Đoàn Phong hiện lên một tia thống khổ, có đôi khi thích chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chỉ có điều Phong Đình chính là người con gái đầu tiên mà hắn thích, nhưng người con gái này lại đã lợi dụng hắn, ở trong thời khắc nguy nan đã rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với hắn, thậm chí là ném đá xuống giếng, nói là có thù oán với Lâm Phong.

Tĩnh Vân chỉ có im lặng gật gật đầu, sự thật đúng là như Lâm Phong đã nói, Đoàn Phong thích Phong Đình xinh đẹp nhưng đã bị nàng ta lợi dụng, vì nàng ta mà đi săn bắt thú hạch.

Ánh mắt chuyển qua, ánh mắt của Lâm Phong đã rơi vào trên người hai người Phong Đình khiến cho Phong Đình trong lòng nhè nhẹ run lên, ánh mắt của Lâm Phong lạnh quá.

- Chúng ta đi thôi.

Phong Đình mở miệng nói rồi giơ chân lên bước đi, bọn họ không muốn đối mặt với Lâm Phong.

- Đứng lại!

Lâm Phong thốt ra, đi, sao lại có thể đi dễ dàng như vậy?

Bước chân của Phong Tình cứng đờ ngay tại chỗ, lập tức nàng ta quay lại nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn thế nào?

Khóe miệng của Lâm Phong lộ ra một tia hàn khí, hắn lãnh đạm nói:

- Vừa rồi ta nghe được, các ngươi nói các ngươi cùng ta có chút thù hận, hận không thể giết được ta, bây giờ gặp được rồi sao không giết?

Phong Đình nghe Lâm Phong nói như vậy thì không biết phải đáp lại như thế nào, đúng là nàng ta vừa rồi có nói với lão già bên cạnh, đúng là nàng ta đã nói những lời này.

- Đây là lần thứ hai rồi, lần trước ra đã buông tha cho các ngươi, lần này các ngươi đã không cảm kích Đoàn Phong cứu tính mạng thì thôi, lại còn lợi dụng Đoàn Phong làm việc cho các ngươi, vậy mà khi gặp nguy hiểm lại lập tức muốn chạy. Thật buồn cười, không có Đoàn Phong mạng của các ngươi đã không còn, ngay lúc này đây nếu ta không xuất hiện thì các ngươi lại chết một lần nữa, cho nên hai người các ngươi nợ chúng ta hai cái mạng.

Trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng nói vô cùng lạnh lẽo:

- Hiện tại, các ngươi chết hết đi.

Các ngươi chết hết đi! Lời nói của Lâm Phong khiến cho hai người Phong Đình vô cùng hoảng hốt, nhìn trong đôi mắt của Lâm Phong lộ ra ý phẫn nộ, Lâm Phong không ngờ lại có ý muốn giết bọn họ.

- Lâm Phong đại ca.

Đoàn Phong nghe được lời nói của Lâm Phong cũng vô cùng sửng sốt, lên tiếng gọi Lâm Phong. Phong Đình tuy rằng lợi dụng hắn, nhưng nếu nói Phong Đình phải chết thì hắn cũng khó chấp nhận.

- Đoàn Phong, có một số việc có thể tha thứ, nhưng cũng có một số việc không thể tha thứ! Cô ta lợi dụng tình cảm của đệ để khiến đệ liều mạng vì cô ta, nhưng khi gặp chuyện không may, đã bỏ qua sạch sẽ toàn bộ quan hệ, thế gian nào lại có chuyện tốt như vậy.

Lâm Phong quay lại nhìn Đoàn Phong một lát rồi bình tĩnh nói tiếp:

- Bọn họ đã lựa chọn rồi, khi đệ ở vào thời khắc nguy hiểm bọn họ đến một chút cảm kích đều không có, thậm chí lại còn ném đá xuống giếng, đã như thế thì hãy lấy mạng của bọn họ đi.

Lâm Phong nhìn vào khuôn mặt sạch sẽ vẫn có mấy phần non nớt của Đoàn Phong, cứng cỏi nói:

- Bọn ác nhân này, để đấy cho ta! Đệ phải hiểu được, thế giới này đệ không nợ người khác cái gì, đệ không cần phải vì người khác mà trả giá vô điều kiện, mà khi gặp được người chân chính vô điều kiện trả giá cho đệ, đệ cũng muốn lòng phải cảm kích, phải quý trong tấm nhân tình kia, cũng không có ai phải nợ đệ.

Suy nghĩ của Lâm Phong rất đơn giản, ở trong cái thế giới thực lực vi tôn này không ai phải nợ ai. Đoàn Phong mãi cho tới bây giờ hắn cũng không nợ Phong Đình cái gì, nhưng hắn cứu Phong Đình, nếu Phong Đình cảm kích vậy là tốt. Nhưng Phong Đình không đem tấm lòng của Đoàn Phong để ở trong lòng mà lại phản bội lại Đoàn Phong, vậy thì Đoàn Phong dựa vào cái gì mà còn muốn trả giá, hắn có thể thu hồi, thu hồi vô điều kiện.

Đoàn Phong nghe được những lời nói này của Lâm Phong, hắn im lặng lại. Những điều như thế này hắn cũng chưa từng suy nghĩ qua.

- Hai người các ngươi muốn tự mình chết, hay là phải để ta động thủ?

Lâm Phong lạnh lùng nói ra những lời này khiến cho Phong Đình cùng với lão già bên cạnh vô cùng hoảng hốt, Lâm Phong thật sự muốn bọn họ phải chết.

- Ta thấy các ngươi cũng không thể tự tử.

Trong mắt Lâm Phong lộ ra một thần sắc chán ghét, lấy oán trả ơn, vô tình vô nghĩa, người như thế là loại người mà Lâm Phong căm hận nhất.

Thân hình hắn run lên, thân thể của Lâm Phong biến mất tại chỗ. Phong Đình và lão già đều hoảng hốt, lập tức bọn họ nhìn thấy một ánh đao yêu dị nở rộ trên không trung, ngay sau đó thân thể của họ từ từ đổ xuống, không một tiếng động.

Chết, loại ác nhân này Lâm Phong đã làm, hắn đã giết hai người, Phong Đình và lão già, không chút lưu tình.

Đây vốn là cái thế giới vô tình, Lâm Phong hắn chỉ chú ý đến người bên cạnh hắn, ai động tới người bên cạnh hắn, uy hiếp tới tính mạng hắn và người bên cạnh hắn, kẻ đó phải chết.