Vệ Sĩ - Chương 48
Vệ Sĩ
Chương 48: Nghi kỵ của Sở Tuần
gacsach.com
Sở Tuần mấy giờ sau từ trên lầu nhà Hạ bộ trưởng đi ra, mắt sưng như hai quả đào. Cậu đi bộ trong hoa viên ký túc xá đại viện Bộ Ủy, lại không vội vàng rời đi, gọi lái xe của cậu đến.
Trong lòng cậu còn đang suy tính một chuyện khác... Cậu phải từng bước từng bước đùa nghịch “thu thập” người bên cạnh cậu.
Lâm Tuấn mang theo túi công văn của Sở tổng, đi theo. Sở Tuần ngồi xuống một chiếc ghế dài trống trải trong hoa viên, một tay gác lên thành ghế, nhếch chân bắt chéo. Tứ phía đều thấy được người, các nơi trong đại viện đều có cảnh vệ lính gác tuần tra, mang theo súng tiểu liên.
Thần thái Lâm Tuấn vẫn như thường: “Không trở về công ty sao? Hay đưa cậu về nhà?”
Sở Tuần giương mắt nhìn người này, mắt sưng lên, khóe miệng câu lên một nụ cười như có như không: “Tiểu Lâm, nói chuyện với tôi chút.”
Sở Tuần vỗ vị trí bên cạnh.
Lâm Tuấn mới vừa ngồi xuống, Sở Tuần đột nhiên tiến nhanh tới, cúi người kề sát lại!
Lâm Tuấn khó hiểu, sửng sốt, gương mặt tinh xảo của Sở Tuần bỗng nhiên tràn ngập màng con ngươi hắn. Đáy mắt Sở Tuần bắn ra một mũi nhọn, ánh mắt sắc bén, chóp mũi cánh môi cơ hồ dán lên một bên mặt đối phương, lướt qua biểu tình kinh ngạc của hắn, thổi một hơi vào tai Lâm Tuấn, tựa như khiêu khích, đáy mắt bắn ra tính công kích sắc bén.
Trong lòng Lâm Tuấn cũng đè nặng tâm sự: “Có cái gì nói, cậu nói đi.”
Sở Tuần ngưởng về phía sau, một cánh tay gác lên thành ghế, tư thái tự nhiên, lời lẽ thâm ý: “Ngày đó ở trấn sông Hồng đương trường bị các người nhìn thấy tôi cùng Hàn Thiên trên giường, việc này anh thấy thế nào?”
Sắc mặt Lâm Tuấn trầm xuống, thản nhiên nói: “Tôi không thấy thế nào cả.”
Sở Tuần: “Anh đặc biệt hận hắn?”
Lâm Tuấn: “Chấp hành nhiệm vụ, tôi biết rõ nguyên tắc.”
Sở Tuần: “Anh hận tôi?”
Lâm Tuấn: “... Không có.”
Sở Tuần nghiêng đầu, cao thấp đánh giá, ánh mắt khôn khéo tựa như có thể nhìn thấu mỗi một phân một tấc của người trước mắt, phác họa lòng người. Cậu đột nhiên chuyển đề tài, gằn từng tiếng: “Tiểu Lâm, tôi thật không rõ, ngay cả Tisa La cũng không biết rõ tình hình, họ Kim kia làm thế nào biết được nơi ẩn thân của Hàn Thiên?”
“Anh giúp tôi phân tích xem, là ai ở sau lưng tôi, cáo — mật với Kim béo?”
Lâm Tuấn sửng sốt: “...”
Sở Tuần nói câu cuối mắt cũng không chớp, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuấn, ý đồ bắt lấy cảm xúc ẩn dấu nơi đáy mắt đối phương. Cậu từng trải qua quá trình huấn luyện thẩm vấn và phản thẩm vấn nghiêm ngặt, kinh nghiệm phong phú, có thể từ những hành động mờ ám của một người, thậm chí những biến đổi lưu động trên màng mắt cũng có thể phân rõ nói thật cùng nói dối.
“Là ai ám toán Hàn Thiên?”
“Cùng với tính kế tôi”
Lâm Tuấn giật mình nhìn Sở công tử, cũng không ngốc, chỉ khoảng nửa khắc liền hiểu được, Sở Tuần nghi ngờ hắn, hoài nghi hắn ngày đó bán tình báo cho Kim béo?
Từ Myanmar trở về, Sở Tuần trong lòng đè nặng chuyện này không giải quyết, nghẹn một hơi, khiến Nhị gia như ngạnh ở yết hầu, cuộc sống hàng ngày khó an.
Ngày ấy ở trấn sông Hồng, đám người Kim Bách Thắng vây kín phòng cậu cùng Hoắc Truyền Võ, buộc hai người cậu phải hợp diễn một tuồng kịch, khiến cậu làm Truyền Võ bị thương. Nhị Võ là người tính tình nội hướng tự bế, thân thể tinh thần gặp áp lực, thụ thương biết bao nhiêu, làm sao bù lại đây? Sở Tuần hối hận, đau lòng, lúc ấy xuống tay quá nặng, cũng là bất đắc dĩ.
Sở Tuần đôi lúc ở trước mặt chú Hạ của cậu, ỷ vào sủng ái khóc lóc om sòm làm xấu, nhưng cũng không phải người không hiểu đạo lý, bừa bãi tùy hứng.
Sở Tuần chạm đến những chuyện mẫn cảm trong nội tâm, rất dễ dàng không khống chế được cảm xúc, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ngốc, sẽ bị người bên cạnh dễ dàng lừa gạt.
Cậu thực cẩn thận, lúc ấy đương trường không biểu lộ nghi ngờ với Lâm Tuấn, là vì sợ ở tha hương hẻo lánh vạn nhất sinh biến, chính mình chết cũng không biết chết thế nào. Hiện tại trở lại Bắc Kinh, địa bàn nhà mình, lại ở trong đại viện Bộ Ủy, cậu mới dám nói ra.
Làm nghề này, tâm tư nhất quán cẩn thận, mẫn cảm, đa nghi. Nếu có người dám ở dưới mắt cậu giở trò quỷ, hai mặt, khi dễ đến người của cậu, Nhị gia tuyệt không để yên.
Sở Tuần mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm người, trong mắt tràn ngập cường thế uy hiếp.
Lâm Tuấn không chớp mắt, lồng ngực phập phồng: “Sở tổng, tôi không nói gì cả.”
Sở Tuần: “Tôi không nói anh, anh cho rằng là ai?”
Lâm Tuấn: “Tôi không biết, họ Kim kia có lẽ là nhận được tình báo, nói muốn bắt Hàn Thiên, mang theo tôi đi.”
Sở Tuần: “Anh liền đi theo hắn?”
Lâm Tuấn: “Tôi lúc ấy lo cho cậu, tôi đoán cậu... Cậu khẳng định ở cùng người nọ. Nhưng tôi sẽ không nói ra!”
Sở Tuần theo sát từng chuyển động mắt của Lâm Tuấn, người này biện bạch có căn cứ, kinh ngạc uất ức không giống giả bộ, hai mắt nhìn thẳng, không có chút trốn tránh cùng che dấu. Nhưng song phương dù sao cũng là đặc công chuyên nghiệp, trên đời này thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, khó tránh khỏi gặp phải cao thủ khó có thể nhìn thấu.
Sắc mặt Sở Tuần dịu đi, khóe miệng câu lên một nụ cười thản nhiên, trấn an nói: “Tiểu Lâm, tôi biết anh đối với tôi trung tâm, anh sẽ không hại tôi, nhưng là... Anh không thích Hàn Thiên, anh không hy vọng người này còn sống, tiếp tục canh giữ ở bên cạnh tôi, tôi nói đúng không?”
Môi Lâm Tuấn run lên, nhất thời giật mình, đúng vậy, Sở công tử nhất châm kiến huyết, trạc đến chỗ hiểm của hắn! Tình cảm thống khổ, hắn điên cuồng ghen tị, một người đàn ông có dục vọng bình thường tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ chàng trai mình yêu mến nhất cùng người đàn ông khác quay cuồng trên giường, mấy ngày nay hắn khó chịu ghen tị đến sắp phát điên. Hắn nhìn ra được cảm xúc Sở Tuần đại biến. Sở công tử sáng sớm vội vàng đi đến bệnh viện thăm người bị thương, ở trong tiệm tỉ mỉ chọn lựa quà tặng, Sở Tuần đang ngủ khóe miệng cũng chảy nước miếng ngọt ngào!
Sở công tử cố ý chọn một nơi công cộng giữa ban ngày ban mặt khảo vấn chuyện này, mà không phải lén lút. Đây là đại viện Bộ Ủy, bốn phía cách đó không xa chính là vệ binh mang súng.
Lâm Tuấn tức ngực, tâm tình phát run, một làn khói mù bao phủ tâm hắn, khó chịu cực kỳ. “Hàn Thiên” chính là cậu bé năm đó, người ngồi xe lửa rời khỏi Bắc Kinh, vứt đầu lọc thuốc đã hút trên mặt đất, chỉ dùng một cái đầu lọc thuốc làm cho Tiểu Tuần ảo tưởng ôm ấp tình cảm mười lăm năm. Người này một khi một lần nữa hiện thân, lập tức chiếm cứ toàn bộ vị trí trong tâm trí Sở Tuần, không thể dung nạp thêm ai khác.
Lâm Tuấn cố nén lòng chua xót, biểu tình nghiêm nghị: “Tôi không để lộ tin tức tình báo, nếu tôi có sai lầm trong công tác, tôi nguyện ý tiếp nhận thượng cấp thẩm tra.”
Lâm Tuấn nói đến đây ánh mắt bỗng nhiên đỏ, thanh âm khàn khàn: “Tôi biết hắn là ai, tôi cũng biết hắn đối với cậu rất trọng yếu...”
“Hành tung của cậu bại lộ, liền có thể uy hiếp an toàn của cậu, tôi tuyệt đối không mang theo họ Kim đến chỗ trú của Hàn Thiên, khiến cậu bại lộ dưới nòng súng.”
“Tôi cho dù có hận hắn, tôi vĩnh viễn sẽ không làm chuyện thương tổn cậu, vĩnh – viễn – sẽ – không.”
Sở Tuần không đành lòng, xoa dịu nói: “Tiểu Lâm, tôi chỉ hỏi một chút, anh đừng để ý.”
Lâm Tuấn quay đầu bước đi, đến bãi đỗ xe.
Thân thể thon gầy tựa vào bên cạnh xe, vẫn không nhúc nhích, dưới trời chiều mang dáng vẻ cô đơn...
Sở Tuần phát giác mình hành động điên rồ, bệnh đa nghi nặng, quá phận mẫn cảm. Người bên cạnh trừ bỏ Hoắc Truyền Võ, cậu đối với ai cũng không thể giao cho trăm phần trăm tín nhiệm, đây là một loại bi ai.
Cậu ngay cả “Người một nhà” cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm.
Ở trong lòng cậu ngoại lệ duy nhất chính là Hoắc Truyền Võ, cậu bé của cậu. Nhị Võ mặc dù không phải “Người một nhà”, người này cho dù là đối thủ, cậu cũng nguyện ý giao phó tín nhiệm, Nhị Võ sẽ không hại cậu.
Nguyên nhân chính là sự xuất hiện của Hoắc Truyền Võ, xuất phát từ ý muốn bảo hộ chiếm hữu quá độ nào đó, những người bên cạnh đều sinh ra kiêng kị uy hiếp đối với sự tồn tại của Truyền Võ, hết thảy kích khởi nghi kỵ cùng tâm tính loại trừ của cậu... Sở Tuần hiểu, như vậy đối với Lâm Tuấn cực không công bình, mình xử sự rất ích kỷ! Nhưng cậu cũng không phải thánh nhân; khi cậu đem toàn bộ tình cảm mười mấy năm đầu nhập vào một người, cậu không rảnh lại đi chiếu cố cảm thụ của mỗi người quanh mình, cho dù đối với người nào đó, trong lòng cậu vẫn mang áy náy.
Sở Tuần và Lâm Tuấn, nhiều năm như vậy, quan hệ vi diệu, cũng có vài phần xấu hổ. Đến cuối cùng, song phương thậm chí đem loại xấu hổ này toàn bộ hóa thành thói quen mười năm dưỡng thành, tùy hắn đi, thấy nhưng không thể trách.
Sở Tuần đời này lần đầu cùng một người đàn ông ngủ chung trong một ổ chăn qua đêm, chính là Lâm Tuấn, vị cấp dưới lớn hơn cậu chín tuổi này cũng là cận vệ, lái xe, bảo mẫu, đầu bếp của cậu, là người bên cạnh hiểu biết tường tận thân phận của cậu nhất. Mấy năm nay thời gian cậu ở cùng Lâm Tuấn càng dài thêm, vượt qua tổng thời gian ở cùng người nhà, bằng hữu hay bất luận ai khác, vượt xa khoảng thời gian thiếu niên ngắn ngủi cậu ở cùng với Hoắc Truyền Võ.
Chuyện đó phát sinh vào sáu năm trước, hơn nữa nói đến, là sai lầm trước đây của Sở công tử cậu, mượn rượu giả điên, khinh suất làm càn, vượt ngoài áp chế.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Sở Tuần, đêm đó quay về đại viện đường Ngọc Tuyền mừng sinh nhật, nhìn vật nhớ người, cảm thấy đau buồn, vì thế cảm xúc hậm hực dấy lên. Đêm hôm đó cậu đi quán bar mượn rượu tiêu sầu, gục trên bàn thất thanh khóc rống, khóc đến mức nước mắt giàn giụa không hề hình tượng phong độ, rượu cùng nước mắt làm ướt sũng một mảnh áo sơmi trước ngực, dọa đến mọi người trong cả quán bar.
Cậu bình thường cực ít khi uống rượu, cồn gây tê thần kinh cậu, làm mắt cậu mờ đi, quấy nhiễu sóng điện não cùng từ trường cơ thể, bởi vậy tửu lượng của cậu cũng không lớn, trên bàn rượu khuyết thiếu rèn luyện.
Uống đến nửa say nửa tỉnh, nói là say rượu loạn tính, không bằng nói mượn rượu sinh sự, nương men say gây tê phóng túng chính mình, phóng xuất bi thương, muốn phát tiết, phá hủy, kéo lấy thể xác bị vận mệnh bẻ gãy tàn phá không chịu nổi, lại đi điên cuồng thương tổn người khác...
Sáng hôm sau, tâm trí Sở Tuần lập tức thanh tỉnh, biết mình làm chuyện xấu, thực thái quá, quả thực là một tên vô liêm sỉ, đại hỗn đản.
Nút áo sơmi cậu mở tung, chỉ mặc một cái quần lót, ngực đỏ ửng một mảng, quần dài nhăn nhúm ngổn ngang trên sàn nhà, Lâm Tuấn đang ngủ trong ổ chăn. Cậu sau khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm cái gì, rốt cuộc có “làm” hay không, nhưng cậu một chuyến này đem đối phương gây sức ép thảm. Tiểu Lâm cả người toàn vết thương, phía sau lưng cùng thắt lưng bị cậu cào ra vài vết xước, quả thực giống bị người ta đánh.
Sau đó, Sở Tuần báo cáo với thượng cấp, thẳng thắn thú nhận sai lầm nghiêm trọng của bản thân, thỉnh cầu nghiêm túc xử lý.
Trong lúc hợp tác một khi phát sinh loại “cẩu thả” này, e là không thể tiếp tục làm cộng sự, Sở Tuần không nghĩ tới Lâm Tuấn một tay chặn lại báo cáo...
Lâm Tuấn hỏi Sở Tuần: “Cậu không nói, tôi cũng không nói, cậu sao lại muốn báo cáo chuyện này?”
Sở Tuần nói: “Có thể giấu được sao? Bên người tôi có bao nhiêu người theo dõi, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn.”
Lâm Tuấn: “Tôi không muốn để người khác biết.”
Sở Tuần: “... Tiểu Lâm, là tôi không đúng, tôi phạm lỗi tôi hỗn đản tôi chịu trách nhiệm, không muốn oan ức anh.”
Lâm Tuấn dường như đã suy nghĩ tường tận, kiên trì không cho Sở Tuần viết báo cáo, hai người lúc ấy liền lâm vào tranh chấp, Lâm Tuấn nóng nảy, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, thốt ra: “Cậu cùng lãnh đạo nói ra, cậu cho là bọn họ sẽ xử phạt cậu sao?”
“Lãnh đạo tuyệt đối sẽ không phạt cậu, cậu trách nhiệm gì cũng không có, người bị phạt khẳng định là tôi.”
“Để xảy ra chuyện này, là tôi công tác sai lầm, thất trách liên lụy cậu, tôi chịu xử phạt, tôi đổi đi nơi khác, tôi sẽ cút khỏi đây!”
Sở Tuần: “...”
Trong mắt Lâm Tuấn khó chịu ươn ướt, đáy mắt sưng đỏ, khó được phát tiết ủy khuất chôn sâu nhiều năm với cậu bé của hắn: “Cậu làm cũng đã làm... Cậu hiện tại muốn đổi người? Tôi nói cho cậu biết, tôi không đồng ý, tôi không đổi!”
Sở Tuần trong lòng vẫn còn mang nghi vấn, nhớ tới việc này lại ảo não, không cam lòng, cũng thử nhớ lại vài lần, buổi tối hôm đó, hai người thật sự đã làm?
Lâm Tuấn dời tầm mắt, trầm mặc không hé răng.
Sở Tuần bình tĩnh thẳng thắn hỏi: “Tôi cường bạo anh, đúng không?”
Lâm Tuấn cười khổ một tiếng, lắc đầu, nhìn Sở Tuần thật sâu: “Làm sao tính là cường bạo được, cậu cánh tay mảnh khảnh thế này căn bản đánh không lại tôi... Tôi không để ý.”
Sở Tuần hiểu tâm tư Lâm Tuấn, hai người trong lòng đều biết rõ.
Là cậu nợ Lâm Tuấn, có lỗi với người đàn ông này, người trước nguy nan hết lần này đến lần khác lấy chính mình làm bia chắn đạn bảo hộ cậu, hơn nữa món nợ này không cách nào trả hết.
Lâm Tuấn có lẽ là muốn cậu nợ gì trả nấy, vẫn làm bạn bên người, không xa rời nhau, Sở Tuần vô luận thế nào cũng làm không được. Đùa bỡn đối phương phóng túng chính mình, cậu không phải loại người có khuynh hướng cực đoan tự hủy mà phóng túng hành vi, gặp sao hay vậy.
Nợ chuyện bồi tình? Cái này càng làm không được. Lâm Tuấn vĩnh viễn không thể quên được năm đó ở nhà ga cậu bé nhỏ gầy vừa khóc vừa chạy cần người bảo vệ, trong mười năm năm thanh xuân rực rỡ tươi trẻ của đồng chí Tiểu Lâm, hắn ái mộ chiếu khán bảo vệ chỉ một mình Sở Tuần, toàn bộ tình cảm, thậm chí sinh mệnh của hắn, đều là vì bảo vệ cậu bé này bình an trưởng thành, trong lòng không thể dung nạp ai khác. Tình cảm nảy sinh theo năm tháng dần bóp méo, biến chất, hướng đến yêu, càng ngày càng sâu đậm. Nhưng mà ở trong lòng Sở Tuần, vĩnh viễn không thể quên được cậu bé của cậu, cậu bé quật cường mạnh mẽ cậu năm đó đơn thuần yếu đuối vô lực bảo hộ mà trượt khỏi tay cậu, bị năm tháng chôn vùi, bị trí nhớ cắn nuốt. Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời cậu, chỉ thuộc về cậu bé trong ký ức kia, cậu cả đời vứt không được thanh xuân đau xót, không có người thứ hai.
...
Sở Tuần mẫn cảm nghi kỵ, Lâm Tuấn ủy khuất nóng lòng, xét đến cùng còn có nguyên do càng sâu phía sau. Việc tuyển chọn cận vệ bên cạnh Sở đại tá bao nhiêu năm qua lần đầu dẫn phát tranh luận, có thể thay đổi.
Hoắc Truyền Võ mất tích nhiều năm trong một trận chiến ở Kachin đột nhiên hiện thân, nằm vùng bên địch quân, thân thủ cường hãn kinh diễm, hai bên tác chiến hoàn thành nhiệm vụ, lập tức lập công lớn, khiến lòng người tất nhiên sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Công thần ở chiến tuyến bí mật, không có cơ hội được công khai tiếp kiến, khen ngợi, tên không thể đăng báo, nhưng Bộ chính trị quân sự định ra danh sách lập công trao thưởng, đồng chí Tiểu Hoắc lần này ít nhất công trạng cá nhân xếp thứ hai là không thoát được; công đầu hơi khó khăn chút, đều là cấp cho những chiến sĩ lập công lớn đã hy sinh.
Lãnh đạo Tổng tham một mực suy xét chuyện này, đổi hay không đổi vệ sĩ?
Lâm Tuấn phi thường đáng tin, nghiệp vụ thành thạo, nhưng dù sao tuổi lớn. �
Lâm Tuấn lớn hơn Sở Tuần chín tuổi, năm nay gần ba mươi lăm. Người nọ làm bạn Sở Tuần, cùng cậu lớn lên, năm tháng không buông tha người, cao thủ có giàu kinh nghiệm mấy cũng không thể không thừa nhận đã sớm qua thời kỳ đỉnh cao chiến đấu của binh sĩ. Nếu không phải Sở đại tá thân phận tuyệt mật, không dễ chọn người, lo lắng chọn phải người nhân phẩm tính cách không đáng tin, Tổng tham đặc biệt điều tới một nhóm tiểu tử hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mỗi người đều rất có năng lực.
Hạ Thành hỏi Sở Hoài Trí: “Tổng trưởng, bằng không anh quyết định, đổi hay không đổi?”
Sở Hoài Trí biết rõ còn hỏi: “Đổi ai?”
Sở Hoài Trí lúc này cũng nghẹn một bụng buồn bực, khó chịu: “Lão Hạ, chuyện này nếu trước đó anh báo với tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý! Anh giấu cũng thật kín kẽ, anh không nói cho tôi biết, nằm vùng của chúng ta là Hoắc gia tiểu tử, người này cũng ở Myanmar!”
Hạ Thành trong lòng nghĩ, anh đây là trách cứ lão tử sao. Quân lệnh liên hợp hành động là tổng trưởng anh ký tên, ai bảo anh lúc trước không xác nhận kỹ càng danh sách đội viên hành động? Chính anh chẳng hay biết gì, lão tử nhiều lắm chỉ là biết mà không báo thôi...
Hạ Thành ý vị sâu xa: “Anh kiêng kị hai đứa nhỏ chạm mặt đến thế sao? Anh đối với Hoắc gia...”
Sở Hoài Trí lắc đầu ngắt lời, nghiêm mặt nói: “Tôi đối với Hoắc gia tiểu tử không kiêng kị gì, một chàng trai ưu tú như thế, tôi vẫn rất thích! Nhưng là sự tình trọng đại, không vui đùa được.”
Hạ Thành gật gật đầu: “Tôi cũng hiểu, chuyện này không thể cùng cháu hai tôi mềm lòng. Tiểu Hoắc... Không thể dùng.”
“Luận thân thủ năng lực, luận tính cách, hắn rất thích hợp làm công việc vệ sĩ này, là người được chọn.”
“Nhưng mà thân phận hắn rất mẫn cảm, Tiểu Tuần đối với chúng ta lại quá trọng yếu, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm, vạn nhất gặp chuyện không may, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
...
Truyền Võ xuất hiện bên cạnh Sở công tử, tất nhiên cũng làm cho người bên cạnh Sở Tuần sinh ra tâm lý dao động. Người này vào thời điểm nguy nan hai lần cứu mạng Sở Tuần, nguyên bản nhiệm vụ bảo vệ của Tiểu Lâm, hiện tại để Tiểu Hoắc đoạt hơn phân nửa, vô hình trung đem vệ sĩ chính quy Lâm Tuấn dần đẩy ra.
Sở Tuần cũng không biết, cậu lần trước lặng lẽ đến Tổng viện 301 thăm bệnh, Lâm Tuấn cũng âm thầm xuất hiện ở bệnh viện, từ một phòng xét nghiệm đi ra.
Tay Lâm Tuấn cầm chặt một túi hồ sơ báo cáo xét nghiệm bệnh án, dựa vào vách tường màu lam, ở giữa dòng người rộn ràng nhốn nháo nơi hàng hiên đứng lặng thật lâu, thẳng đến khi trời chiều đem bóng hắn kéo dài thật dài, bóng dáng thon gầy cô đơn.
Lâm Tuấn phát giác thân thể mình có vấn đề đã được một khoảng thời gian, báo cáo xét nghiệm hoài nghi là ác tính, còn chưa có chẩn đoán chính xác cuối cùng, có thể là ung thư.
Hắn nhiều lần nhớ lại, căn bệnh có thể là do mấy năm trước cùng Sở công tử đi làm nhiệm vụ, ở nơi nào đó ở Nga tiếp xúc với vũ khí có chứa nguyên tố phóng xạ, đối với thân thể tạo thành tổn hại không thể hồi phục.
Lâm Tuấn suy đi nghĩ lại, trong lòng giãy dụa, cuối cùng lựa chọn không báo cáo bệnh tình với thượng cấp.
Hắn muốn giấu đi.
Hắn cũng không còn nhiều cơ hội bồi Sở Tuần xuất ngoại du lịch nữa, có lẽ là mùa thu này, còn một cơ hội cuối cùng làm bạn bảo vệ Sở Tuần làm nhiệm vụ, canh giữ ở bên cạnh cậu. Hắn không muốn mất đi cơ hội cuối cùng này.