Vệ Sĩ - Chương 49

Vệ Sĩ
Chương 49: Hoắc gia thức tỉnh
gacsach.com

Trung thu mười lăm tháng tám, ngày lễ mọi nhà đoàn viên, Sở tổng phát cho mỗi nhân viên trong công ty cậu hai hộp bánh trung thu Cung Di Phủ lớn, nữ nhân viên lại được thêm một phiếu giảm giá đến thẩm mỹ viện. Ngay cả cậu cũng mang theo bánh trung thu cùng rượu về nhà ăn tết.

Tết âm lịch hàng năm, Tết trung thu, cùng với sinh nhật trưởng bối trong nhà, những ngày này phải về đại viện, toàn gia đoàn tụ.

Thiệu Quân gọi điện thoại lại đây: “Tuần nhi, nhà ông ngoại tôi có con cua lớn, cậu đến không?”

Sở Tuần nói: “Không đến, cậu ăn đi.”

Thiệu Quân bĩu môi: “Cua to lắm, béo ngậy luôn! Cậu không ăn tôi cùng Đại Văn Tử ăn hết, không chừa cho cậu!”

Sở Tuần cười nói: “Để hai người các cậu ăn thành người tám chân luôn!”

Sở Tuần trong tay cầm đồ đạc, lộ ra nụ cười thân thiện với chiến sĩ gác cổng đại viện. Tiểu chiến sĩ này năm nay mới tới, không biết rõ Sở thiếu gia, ánh mắt ngơ ngác mờ mịt. Thình lình Sở Tuần khoát tay, nửa đùa nửa thật kính một quân lễ với tiểu binh, tiểu binh vội vàng “Chập” nghiêm, chào lại, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhìn công tử này vui tươi hớn hở cười láu lỉnh, nghênh ngang đi vào.

Sở Tuần đi ngang qua cây hòe lớn cạnh tường viện, dưới đại thụ trát xi măng bằng phẳng. Trước mắt cậu lờ mờ hiện lên hình ảnh bức tường gạch đỏ. Cậu khi đó cùng cậu bé của cậu ngồi ở trên thành tường, thực hăng hái, hát vang “Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không ngã”, thiếu niên chí khí không nói sầu...

Toàn gia tụ lại trong nhà Sở lão gia tử. Sở Du đã tới, vừa vào cửa liền túm lấy người: “Tiểu Tuần nhi!”

Sở Tuần bỏ tay anh cậu ra, không mặn không nhạt: “Đừng nháo a.”

Hai anh em những năm gần đây quan hệ giằng co, ít nhất sẽ không công khai trở mặt ồn ào. Sở Du vui đùa kề mặt lại: “Tuần nhi, nghe nói đi Tam Giác Vàng du lịch hả? Không khiêng mấy khối ngọc tốt trở về sao? Hai ngày trước anh đến công ty chú, kết quả không gặp được chú.”

Sở Tuần: “Tìm tôi làm gì?”

Sở Du: “Anh lần trước bàn với chú chuyện ngân sách kia...”

Sở Tuần vắt chân ngồi ở sô pha: “Không được.”

Sở Du không vui, bặm môi: “Hừ, sao cái gì chú mày cũng không chịu dựa vào ngân sách vậy? Lúc nào cũng giội nước lã vào anh chú! Anh đây cho chú biết, đầu năm nay đám thái tử đương triều ai ai cũng dựa vào thứ này phát tài đó...”

Sắc mặt Sở Tuần trầm xuống, hỏi: “Anh, anh còn cùng vị kia có qua lại làm ăn.”

Ánh mắt Sở Du chợt lóe, vội vàng giải thích: “Cũng không có. Tiểu Tuần nhi, đừng nổi cáu với anh chú chứ.”

Sở Tuần híp mắt nhìn chằm chằm Sở Du: “Anh, tôi nhắc nhở anh, nhà bọn họ ‘rất nhiều chuyện’ dựa vào ngân sách, không chừng có ngày liền ‘xui xẻo suy sụp’, đi tong. Anh gần ai đó quá, ngày nào đó cổng thành cháy, trước tiên đốt trụi anh.”

Sở Du than thở: “Biết rồi...”

Sở Du khẽ đảo mắt liếc Sở Tuần. Hắn hiện tại càng ngày càng có chút sợ cậu em trai này, thường xuyên nhìn không thấu trong đầu Tiểu Tuần đang suy tính cái gì. Hắn cảm giác em trai hắn không đơn giản, khôn khéo lợi hại, thường xuyên nói chuyện ám chỉ, dấu diếm mũi nhọn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Sở Tuần nói như vậy cũng là có nguyên nhân. Tình báo cậu mang về chuyến này, Tổng tham đặc biệt tìm đồng sự khoa kỹ thuật điện tử nghiên cứu phân tích, rất nhanh có manh mối. Hơn nữa Tổng tham tam bộ (cũng chính là Cục trinh sát) nghe lén nội bộ vị lãnh đạo nào đó, cậu trong lòng đại khái có tính toán. Quan viên địa phương tỉnh Tây Nam đối với việc buôn bán người qua biên giới, phạm tội giám sát sơ suất, không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có thể còn làm ô dù gián tiếp cho bọn buôn bán bất chính, thu nhận hối lộ, tham dự chia hoa hồng. Hiện giờ mắt thấy sự việc bại lộ, những người đó cũng sợ hãi sốt ruột, lâm thời ngấm ngầm tiến kinh thành khơi thông đường lối, tìm kiếm chỗ dựa chính trị vững chắc phía sau màn hỗ trợ hóa giải... Đến đây liền liên quan đến thế lực địa bàn của một phe phái thuộc Hầu gia. Ngón tay Sở Tuần vuốt ve đường hoa văn trên tay vịn sô pha, vết thương ẩn sâu trong tim che giấu hơn mười năm không thể gặp người, vết sẹo ấy, hiện giờ từng chút từng chút hiển lộ; người yêu cùng kẻ thù, cậu phân rõ hơn bất cứ ai.

Sở Tuần lười cùng anh cậu vô nghĩa. Sở Du mấy năm nay hoàn toàn không biết em trai mình làm nghề gì, nhưng Sở Tuần rất rõ anh cậu có bao nhiêu đại bổn sự, ăn được mấy bát cơm.

Cậu ném chuyện phiền lòng này ra sau đầu, nhàn rỗi vào bếp xem sư phụ nấu ăn.

Sở gia thập phần chú trọng ăn mặc, ngày lễ ngày tết đặc biệt mời đại sư phụ ở tiệm ăn xưa đến nhà làm gia yến. Người như thế, bề ngoài cực lực điệu thấp, không theo lời mời của ông chủ, khinh thường ở bên ngoài tươi cười cùng một đám nhà giàu mới nổi làm bạn. Sở gia từ đời ông cố đã quen biết với mấy ông chủ các cửa hiệu lâu đời ở kinh thành, Khách Quý Lâu, Hồng Tân Lâu, Thái Phong Lâu. Sau khi sư phụ già qua đời liền mời đồ đệ thân truyền của ông. Hôm nay mời đến chính là đầu bếp của “Đông Hưng Lâu”, một trong tám đại lâu nổi tiếng ở kinh thành.

Sở Tuần có hưng trí hỏi: “Sư phụ, ngài chiên miếng cá phi lê này, bên trong ướp nước gì vậy?”

Đại sư phụ cười tít mắt, tuổi không nhỏ, nói chuyện rất chậm: “Cái này không phải nước, mà là Hương Tao Lỗ. Món này tên là Cá phi lê ướp rượu, dùng nước ép hèm rượu thêm rượu Thiệu Hưng cùng nước hoa quế phối thành hương tao lỗ, ướp vào thịt cá làm chúng tươi ngon, thơm, bóng đẹp, lại mềm... Đây là món ăn nổi tiếng nhà hàng Sơn Đông chúng tôi đem đến Bắc Kinh đấy.”

Sở Tuần vừa nghe, đáy mắt sáng ngời, vội hỏi: “Ngài là người Sơn Đông? Ngài biết làm bánh táo không?”

Cá phi lê ướp rượu, hải sâm nướng hành, vịt hấp rượu, trứng cá mực chưng... Đại sư phụ làm xong món nào, Sở Tuần ở bên cạnh lấy mấy cái cà mèn, mỗi món trộm một ít.

Gia yến ăn được một nửa, Sở Tuần cầm theo một túi đựng cà mèn, rời tiệc sớm, nói với ông nội cậu: “Con đến 301 tặng bánh trung thu cho ông Lưu đây.”

Cả nhà nhìn cậu vui vẻ mang túi đồ chạy, dường như đột nhiên không có ổn trọng cứng cỏi ngày thường...

Sở Tuần là đứa nhỏ ngoan nhất trong đại viện, là thanh niên hiểu chuyện nghe lời không quên nguồn gốc. Cậu hàng năm vào những ngày cố định đều thay ông nội cậu vấn an vài vị chiến hữu trong bộ đội năm đó. Nhóm lão nhân tuổi lớn, đã nghỉ hưu, một số ở viện an dưỡng, một số ở phòng bệnh dành cho cán bộ kỳ cựu ở Tổng viện 301 bên cạnh.

Sở Tuần mang bánh trung thu, hoa quả cho ông Lưu, mỉm cười, lễ tết thường hay đến, khiến các trưởng bối yêu thích không thôi.

Cậu ở trong phòng bệnh cán bộ trên lầu, kéo rèm thành một khe nhỏ, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Ông Lưu của cậu không còn răng, dùng miệng nhấm nháp bánh trung thu, nói: “Tiểu Tuần a, con chui ở đó xem cái gì vậy?”

Sở Tuần cũng không quay đầu lại, hàm hồ nói: “Trinh sát tình hình quân đội bạn.”

Ông Lưu run run nói: “Tiểu Tuần, trinh, trinh sát cái gì cơ?”

Sở Tuần bĩu môi, thuận miệng nói: “Quân đội bạn đang kiểm kê trang bị của hắn, hướng bên ta vẫy tay...”

Sở Tuần tháo kính mắt, híp đôi mắt nhìn xa vô cực của cậu, rà quét bóng dáng cao lớn mặc bệnh phục rộng thùng thình ở một góc hoa viên bệnh viện, hứng thú nhìn. Cậu đối mặt với cửa sổ, ở nơi không ai thấy, khóe miệng mân ra một nụ cười, người nhà mình, xem thế nào cũng không đủ đâu...

Sở Tuần sợ bại lộ thân phận, chỉ đi bệnh viện thăm Hoắc Truyền Võ một lần. Sau đó đều là ủy thác cấp dưới mang đồ đến cho Nhị Võ.

Hoắc Truyền Võ ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày nay, ngoại thương hồi phục rất nhanh, băng vải trên vai đã dỡ xuống. Có Hạ lão gia tử chăm lo, đặc biệt an bài bác sĩ tâm lý, nói chuyện, hướng dẫn, tiến hành can thiệp tâm lý. Sở Tuần nhìn ra được, Truyền Võ cảm xúc sáng sủa, chạy đến hoa viên phơi nắng. Trong tai anh còn nhét ống nghe điện thoại, nghe nhạc, chăm chú nhìn những bông cúc bi, cúc đại đóa vàng ươm trong vườn hoa, nhìn cả buổi.

Hoắc Truyền Võ thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp, vai rộng mông cong, mặc dù mặc bộ bệnh phục vải cotton sọc rộng thùng thình, cũng có thể đem bệnh phục mặc thành áo ngủ hàng hiệu cao cấp, mấy y tá trong bệnh viện đều liên tục quay đầu lại nhìn anh.

Trong tay anh xách theo một túi cà mèn, một mình ngồi trên ghế dài trong hoa viên, mở từng hộp từng hộp ra, ăn cực kỳ nghiêm túc, cứ như học sinh hoàn thành bài tập về nhà thầy giáo giao, mỗi một hộp đều ngoan ngoãn cho vào miệng, nuốt xuống bụng, đặc biệt nghe lời.

Anh biết cơm này là Sở Tuần nhờ người mang tới cho mình. Mặt trên các hộp đều vẽ một khuôn mặt tươi cười thực manh bằng bút mark, cười hệt như đại mĩ nữu nào đó.

Ngày toàn gia đoàn viên, anh không thể về đoàn tụ với ông bà cùng cha mẹ. Trung thu mấy năm trước, ở bộ đội hoặc là ở thâm sơn rừng già Kachin vượt qua. Chỉ có năm nay bất đồng, người tưởng niệm lờ mờ trong trí nhớ, thế nhưng ngay tại bên cạnh.

Hai người gặp lại cùng nhận nhau cũng được một khoảng thời gian, Hoắc Truyền Võ theo một góc độ nào đó, tinh thần vẫn bị vây trong kinh ngạc, khó có thể tin, đến hoảng hốt, đau lòng, rồi lại hỗn loạn, nguy nan, cuối cùng thoát ly hiểm cảnh, thể xác và tinh thần ở trạng thái buông lỏng, hư không mệt mỏi mê mang. Trong một khoảng thời gian ngắn, tâm lý anh phản ứng không kịp, thế cho nên anh không phản ứng lại, có chút hoang đường nên phát sinh cùng không nên phát sinh, từng chút đè nặng trên người.

Hoắc Truyền Võ là kiểu người tình cảm cực kỳ chậm nhiệt, vừa lúc tương phản với kiểu người khôn khéo mẫn tuệ như Sở Tuần.

Anh ba năm trước ở vùng rừng núi Tam Giác Vàng mai danh ẩn tích đơn thương độc mã sát phạt đẫm máu, cơ hồ đã quên mất bản tính vốn có của chính mình;

Anh mấy năm nay ngày qua ngày, năm này qua năm khác ở trường bắn trong quân doanh nằm sấp, mai phục mấy canh giờ vẫn không nhúc nhích, như tượng điêu khắc, xương như cốt thép, đáy mắt trong lòng cũng chỉ có một cây súng trường;

Anh ở bộ đội đặc chủng được đưa vào phòng mô phỏng tra tấn, nhận các loại huấn luyện tàn khốc không phải người, chống lại thẩm vấn và phản thẩm vấn, huấn luyện sức chịu đựng đau đớn... Gia tăng cường độ đau đớn thân thể có thể chịu được cao nhất, nhưng bất quá cũng chỉ như thế, có đau nữa cũng không bằng nỗi đau tê tâm liệt phế lúc sinh ly.

Anh dùng dao nhọn không chút lưu tình rạch mặt mình, khi đó tâm như tro tàn, như thể nội tâm không có gì ngoài một nhiệm vụ lạnh băng, lòng trung thành, thành tựu của một người đàn ông, cũng không để ý;

Anh lần cuối cùng ngồi trên bức tường gạch đỏ nơi đại viện kia ngắm trời chiều, vùi mặt vào đầu gối, chia tay thời thiếu niên đẹp đẽ, dứt khoát vứt đầu lọc thuốc còn thừa lại phía sau;

Anh rất nhiều năm đã quen cô độc, không ai cạnh bên, Hoắc gia cũng không cần người bên cạnh.

Lẻ loi một mình, chân trời góc biển. Anh cũng không hận ai, nhưng là sẽ không yêu nữa; nhân sinh giống như một con đường đơn độc không nhịp điệu, đi qua rồi cũng không tính toán quay đầu lại.

Thời gian trôi qua, hai người đều đã hoàn toàn thay đổi, mặt cũng không phải khuôn mặt kia nữa.

Hoắc Truyền Võ đưa tay vuốt ve vết sẹo bên má phải. Anh thậm chí chưa từng nghĩ tới, còn có thể gặp lại Sở Tuần. Người này mạo muội xuất hiện trước mặt, cảm giác tựa như đã xa nhau mấy đời, anh đã sống đến kiếp sau, Tiểu Tuần kiếp trước, cứ thế trở lại đây, làm anh mờ mịt bối rối, không biết làm sao. Sở Tuần cố tình không ngừng dùng phương thức đặc biệt của cậu, tính cách bá đạo cùng xâm lược, một lần lại chọc tỉnh những hồi ức trước đây của anh.

Tiểu Tuần của anh... Đã trở lại?

Tiểu Tuần xinh đẹp của anh...

Hoắc Truyền Võ là kiểu tế bào cảm giác trì độn chậm chạp, thế cho nên đối với Sở Tuần cách quần cương lên, cũng không biết là thân thể thức tỉnh, động dục; khi thấy Sở Tuần miễn cưỡng phát công, mồ hôi như mưa, ngũ quan vặn vẹo, tâm anh tựa như bị một bàn kim nghiền qua, cũng không hiểu được đây là thương tiếc, đau lòng; lúc quăng cái xẻng xào cũng không ý thức được, tính tình hung hăng này, kêu là đàn ông ghen tị!

Lạnh lẽo mười lăm năm, tâm lạnh, trên người cũng lạnh.

Ngay cả mẹ anh khi nhắc tới chuyện này cũng đều than thở, Nhị Võ nhà chúng ta, về sau làm thế nào mới tốt đây, người mới hơn hai mươi, cũng không có đối tượng? Chưa tốt nghiệp tiểu học đã sớm “cái kia”, giờ thật vất vả trưởng thành, một người đàn ông cao cao tráng tráng, thế nào ngược lại không “cái kia”?

Hoắc Truyền Võ nhiều năm như vậy, không có tình cảm với ai, vô luận thân thể hay tâm lý cũng không động đến cảm tình, tư vị kích động nảy mầm đã đạm mạc, chết lặng, thế cho nên ngày đó Sở Tuần áp đảo anh, thúc vào thân thể anh, Sở Tuần xâm phạm không chỉ là ẩn huyệt của một người đàn ông cường tráng chưa bao giờ bị đụng chạm, mà còn là xâm phạm tòa thành tinh thần anh phong bế mười mấy năm. Loại cảm giác rung động cùng xấu hổ này, ba phần đến từ ánh mắt mọi người vây xem chằm chằm, bảy phần đến từ khoái cảm mãnh liệt Sở Tuần gây cho anh, cực kỳ xa lạ kích thích! Phóng túng nhục dục, triệt để tiêu hồn, bất luận một người đàn ông trưởng thành bình thường nào cũng không thể chống đỡ.

Anh viết báo cáo tự động giấu mất đoạn này, cảm thấy thực xấu hổ, nhưng anh không hối hận, không trách cứ Sở Tuần.

Hoàn toàn tương phản, trở về mấy ngày nay, đêm dài an tĩnh, anh bắt đầu nằm mơ, làm loại mộng thực hạ lưu anh thời thiếu niên từng làm.

Anh đẩy Sở Tuần ngã vào ổ chăn mềm mại ấm áp, hai người trần trụi, cơ thể Sở Tuần thực mềm mại, mềm hệt một vũng nước. Hơn nữa giấc mộng này khác xa trước đây, Tiểu Tuần của anh bỗng chốc trưởng thành, thân thể nam tính thành thục tuấn mỹ ở dưới thân anh căng lên, cứng rắn. Anh mơ thấy mình bá đạo đặt Tiểu Tuần ở dưới thân, ở trên người đối phương ra sức di chuyển, cả người anh nóng bừng! Khoái cảm sinh ra khi ma xát với làn da trơn nhẵn cực nóng kích thích đến mức ngực anh phát đau... Hoắc Truyền Võ ngượng ngùng thẳng thắn với Sở Tuần hoặc bất cứ ai, anh kỳ thật thích như vậy, thực thẹn thùng, nhưng anh là một người đàn ông bình thường, anh thích.

Buổi sáng tỉnh lại nhìn xuống, đũng quần ẩm ướt hỗn độn, đều là bắn ra.

Cuối tuần lao công đến thu quần áo bẩn khó hiểu hỏi: “Anh sao cả quần lót của mình cũng giặt luôn vậy, chịu khó thế sao?”

Hoắc Truyền Võ hé ra gương mặt đỏ như trái lựu lớn, cả tai cũng nghẹn đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Anh cũng không nhớ rõ lần cuối cùng mình tự tiết là khi nào? Anh từng có sao?

Truyền Võ mở cà mèn cuối cùng, bên trong là hai cái bánh táo vẫn còn ấm, bẻ ra, thế nhưng là nhân đậu đỏ.

Đại sư phụ nói: “Bánh táo Sơn Đông chúng tôi, trong bánh nhét táo tàu, bên trong không thịnh hành có nhồi nhân.”

Sở Tuần cố chấp làm phiền sư phụ người ta: “Sư phụ cứ làm nhân cho tôi đi, phải là bánh táo nhân đậu ngọt ngào, tôi muốn loại này, chỉ loại này!”

Sở Tuần không hiểu phong tục, bánh táo cùng trăm dạng mì phở, bình thường người Sơn Đông vào lễ mừng năm mới hoặc là đãi tiệc trăng tròn cho trẻ con mới làm, cậu vào Trung thu mười lăm tháng tám lại nghĩ tới tặng bánh táo cho Nhị Võ.

Hoắc Truyền Võ cắn từng miếng từng miếng bánh táo, ngọt, thực ngọt, trong vị ngọt mang theo vị chua xót. Trong trí nhớ lần cuối cùng ăn bánh táo ngọt như vậy, vẫn là mười mấy năm trước Hạ Thành đưa cho anh một túi, nói, đây là Tiểu Tuần nhờ làm đưa tới cho cháu.

Trong quá trình bản thân cần nhận rõ, có một số việc cần cơ hội, cần phải có người kích một chút.

Hoắc Truyền Võ vừa tới Bắc Kinh trị liệu, đồng thời theo lệ tiếp nhận tổ chức cách ly thẩm tra chính trị. Thủ tục xong, giải trừ tình trạng bảo mật, thương thế gần như hồi phục, anh mới có cơ hội gọi điện thoại về nhà.

Mẹ Truyền Võ kinh hỉ: “Nhị Võ?”

Hoắc Truyền Võ cười ra má lúm đồng tiền: “Mẹ, là yêm đây.”

Khẩu âm Hoắc Truyền Võ mấy năm nay đều thay đổi, không Nam không Bắc lại mang chút giọng người Hoa ở Đông Nam Á, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho lão mẹ anh, lại biến trở về giọng điệu cậu trai hàm hậu.

Mẹ Truyền Võ hỏi: “Nhẫm không phải đang ở phía Nam làm ăn sao? Không ở cùng Đại Quân à? Khi nào thì trở về?”

Truyền Võ giải thích: “Không ở cùng anh hai. Yêm... Yêm ở Bắc Kinh.”

Mẹ Truyền Võ sửng sốt, có dự cảm không tốt thực mãnh liệt: “Nhẫm chạy tới Bắc Kinh? Ai cho nhẫm đi Bắc Kinh?!”

“Nhị Võ, nhanh chóng trở về, mau về nhà! Mẹ nhớ nhẫm.”

Hoắc Truyền Võ nhẹ giọng nói: “Mẹ, yêm muốn qua một trận nữa mới về nhà.”

Anh mới chạm chân tới Bắc Kinh đã nói với Hạ bộ trưởng muốn xuất ngũ về nhà, ngắn ngủi một tháng tâm tư liền biến hóa, chỉ là có chút chuyện, không dễ sửa miệng với lãnh đạo.

Mẹ Truyền Võ mấy năm trước thân thể không tốt lắm, mắc bệnh đau đầu, đau lưng. Bà trong lòng đặc biệt lo lắng cho Nhị Võ tâm can bảo bối của mình, lại có thể là phụ nữ lớn tuổi, ít nhiều cũng xuất hiện những triệu chứng thời mãn kinh, bị đau nửa đầu, lúc đau chỉ nằm một chỗ, việc gì cũng làm không được. Người lớn tuổi khuyết thiếu cảm giác an toàn, càng thêm vướng bận con trai, liều mạng muốn đem người mình để ý nhất bắt ở trong tay, cột ở bên người, phụ từ tử hiếu, con cháu đầy đàn... Lưu Tam Thái chính là một người mẹ có tâm như thế.

Lưu Tam Thái cảnh giác truy hỏi hết lần này đến lần khác: “Nhẫm ở Bắc Kinh làm gì? Bắc Kinh có ai? Nhẫm đã gặp ai?”

Truyền Võ nhỏ giọng nói: “Quốc Khánh, Cát Tường bọn họ đều ở Bắc Kinh làm ăn, yêm liền, liền gặp bọn họ.”

Giọng Truyền Võ cực kỳ mất tự nhiên. Với cấp bậc nói dối của anh, mỗi lần nghĩ một đằng nói một nẻo, trên mặt liền hiện lên hai mảng đỏ thẫm, trông thực buồn cười!

Lưu Tam Thái ấn ấn huyệt Thái Dương đang giật lên, thốt ra: “Yêm biết nhẫm đi Bắc Kinh gặp ai, nhẫm đi gặp đứa nhỏ Sở gia kia phải không!”

“Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã hủy nhẫm, đều lớn như vậy, nhẫm còn nhớ thương nó còn đi gặp nó!”

“Đó là nơi thương tâm của cha nhẫm, của cả nhà ta, yêm đời này chết cũng không đi Bắc Kinh!”

Hoắc Truyền Võ trong xương là có tính tình, rất cứng đầu, tối không chấp nhận được người khác buộc mình, đột nhiên tuôn ra một câu: “Yêm sao lại không thể ở cùng hắn?!”

Lưu Tam Thái: “Nhị Võ!”

Hoắc Truyền Võ lập tức ngậm miệng, buồn bực không nói tiếp, kháng cự mẹ anh ép hỏi.

Anh có một chấp nhất. Anh nghe không được người khác ở trước mặt mình nói Sở Tuần một chữ không tốt. Mẹ anh không thích Tiểu Tuần, chuyện này khiến tâm anh khổ sở như bị khoét.

Lúc trước đáp ứng xuất ngũ về quê kết hôn, là vì tâm nguyện của mẹ anh, nhưng mà hiện tại, trong lòng anh có một sợi dây buộc lại, gỡ không ra. Sở Tuần mấy năm nay chịu quá nhiều vất vả, luyện công khổ cực vô cùng, thân thể đều đạp hư, làm nhiệm vụ ở nước ngoài đường xá gian nguy, một chút không cẩn thận mạng nhỏ cũng mất, sao có thể mặc kệ người nhà mình đây? Tiểu Tuần nếu gặp chuyện không may, ai ở bên cạnh che chở? Tiểu Tuần rớt xuống hố nứt, cần người ngay cả mạng cũng không muốn đi cứu, ai có thể chạy đến kéo đây?

Lưu Tam Thái cũng là trăm triệu lần không nghĩ tới, cuộc nói chuyện điện thoại này hoàn toàn phản tác dụng. Cản trở phản đối từ bên ngoài, cho tới bây giờ đều là chất xúc tác tình cảm tốt nhất cho mấy đứa nhỏ yêu thương sâu đậm. Cha mẹ càng cố sống cố chết ngăn đón lôi kéo, đứa nhỏ tính tình quật cường càng bướng bỉnh nói không được, đi đổ máu bán mạng cho nhà người ta.

Lưu Tam Thái khẩn cầu nói: “Nhị Võ, mẹ hiện tại muốn nhẫm bồi ở bên người, lấy vợ, ở trong thành làm ăn, kiếm chút tiền, người một nhà chúng ta cùng sống tốt biết bao nhiêu, sao lại không được chứ? Nhị Võ, có được không?!” Bạn đang �

Sườn mặt Hoắc Truyền Võ bao phủ dưới nắng chiều Tây Sơn, nhẹ giọng mà kiên định nói: “Mẹ, yêm kỳ thật, không nghĩ tới kết hôn.”

“Mẹ, nhẫm đem lần trước nhắc tới vụ kết thân kia, đẩy đi.”

Vị bánh táo ngọt ngào nơi đầu lưỡi, gối ôm heo con phấn hồng ở đầu giường, heo con kia ngây ngô cười tựa như Sở Tuần hồi nhỏ... Đáng yêu cực kỳ.

* *

*

Bên trên xem xét đại cục, toàn bộ cấp trên đang thương nghị; Lâm Tuấn có khốn cảnh của Lâm Tuấn, Hoắc Truyền Võ có tâm tư thuần phác không thể nói của Hoắc Truyền Võ; mà Sở Tuần cũng có tâm tình cùng quyết định của Sở Tuần.

Sở Tuần đứng trong phòng bệnh trên lầu, từ trên cao nhìn thân ảnh ở hoa viên, gọi điện thoại cho Hạ tổng. Có chút chuyện giáp mặt nói cậu luôn bị cáo già Hạ Thành kia lừa dối rơi vào, dứt khoát qua điện thoại nói thẳng ra.

“Chú Hạ, chuyện lần trước nói với chú, con đổi ý.”

Hạ Thành khẽ động tâm: “Con có ý gì?”

Sở Tuần thần sắc kiên định, khẩu khí nghiêm túc, thẳng thắn: “Hạ bộ trưởng, tôi hướng ngài chính thức đánh báo cáo xin, thỉnh cầu đem Hoắc Truyền Võ điều đến bên cạnh tôi, làm người cộng tác của tôi.”

Cậu dứt khoát nói: “Hạ bộ trưởng, tôi làm việc mấy năm nay, không đề nghị bất cứ yêu cầu nào, quân hàm, đãi ngộ, nhà, xe tôi chưa từng đòi hỏi, cái khác tôi đều có thể không cần, tôi hiện tại chỉ xin một chuyện này.”

Hạ Thành cười lạnh sửa đúng: “Cậu yêu cầu lãnh đạo còn ít sao? Năm đó cậu thế nào to gan lớn mật ở trước mặt đại thủ trưởng của tôi mở miệng, yêu cầu mặt trên thả Hoắc Vân Sơn?”

Sở Tuần quẫn bách, khẩu khí xỏ lá không tự giác thoát ra: “A, con, con không phải chỉ yêu cầu một lần kia thôi sao? Con mười lăm năm qua chỉ có hai lần yêu cầu tổ chức, con yêu cầu nhiều lắm sao? Yêu cầu thực phiền toái sao?!”

Hạ Thành ý vị sâu xa: “Hai lần đều vì một người...”

Sở Tuần không chút nào che dấu kiên trì cùng tự tin của cậu: “Đúng vậy, con chính là vì hắn. Chuyện tình cảm con không bắt buộc, sẽ không làm khó hắn, quá khứ chính là quá khứ. Con thua thiệt hắn, chính là muốn cho hắn ở lại bên cạnh con, con sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”

Sở Tuần vịn cửa sổ xoay vòng eo thon, thỉnh thoảng một tay chống má có chút đăm chiêu, có lúc nghiêng người ngồi hẳn lên cửa sổ, để trời chiều chiếu vào mặt cậu cùng Nhị Võ, một người ở trên lầu, một người ở dưới đất.

Chỉ có người trải qua ly biệt mới hiểu được hạnh phúc khi gặp lại. Cho dù chỉ nhìn từ đằng xa, cũng là hạnh phúc.