Vệ Sĩ - Chương 72

Vệ Sĩ
Chương 72: Giấm chua ba thước
gacsach.com

Chạng vạng cùng ngày, ở một nơi bí mật trên sân thượng khách sạn, Sở Tuần cùng vệ sĩ của cậu đang bàn về vấn đề tiếp cận Hoắc Hoan Hoan này, lâm vào tranh chấp mạnh mẽ, quan điểm của hai người hoàn toàn tương phản.

Hoắc Truyền Võ nói: “Tôi không đồng ý ở lâu thêm một đêm, đêm dài lắm mộng.”

Sở Tuần nghĩ như thế nào?

Sở Tuần có chủ ý của mình, xuất ngoại làm việc, Nhị gia không cần phải báo cáo mọi chuyện với cấp trên, có quyền tùy cơ ứng biến, có thể gặp Hoan Hoan là ngoài dự liệu, rèn sắt khi còn nóng.

Truyền Võ nhíu chặt mày: “Giả như người này chính là cơ sở ngầm của Hầu gia, cậu như vậy chẳng khác nào để lộ cho cô ta biết!”

Sở Tuần hai tay đút túi, tóc cùng vạt áo áo sơmi trong gió biển nhàn nhã tung bay, đuôi mắt dài nhỏ mị ra nếp nhăn khôn khéo: “Cô ta thực có thể đúng là vậy.”

“Nếu Hoan Hoan vô tội, không hề biết tình hình, tôi hôm nay hoàn toàn sẽ không bại lộ bản thân, tôi có thể vẫn để cô ta chẳng hay biết gì.”

“Nếu cô ta thật sự là tuyến ngoài của Hầu gia, cái gọi là người liên lạc, thân phận của tôi đối với cô ta mà nói, căn bản là bại lộ! Cô ta biết rõ tôi là ai, cô ta là không nói ra.”

Sở Tuần nheo mắt, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, duỗi mở hai tay, tưởng tượng nửa người dưới của mình phủ làn váy rộng xa hoa, biểu tình thủ thế đều cực lực bắt chước bộ dáng Hoắc mỹ nhân: “Tôi chính là cố ý quan sát cô ta đối phó với cảnh sát Pháp thế nào. Không tận mắt thấy, tôi còn không dám chắc, biểu tình cô ta ngay lúc đó, khẩu khí đắn đo của cô ta, cánh tay giấu sau làn váy của cô ta nặn ra cái gương trong ví... Người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường, thông minh, nhạy bén.”

Hoắc Truyền Võ nhìn cậu, đột nhiên đưa tay nắm cổ tay Sở Tuần, không thể nói rõ cảm xúc, chỉ muốn túm lấy cái người vĩnh viễn cũng không yên tĩnh này, giấu vào lòng, mang đi, vĩnh viễn cột trên người, không cho Tiểu Tuần chạy.

Đáy mắt Sở Tuần lộ ra quang mang tự tin: “Cậu yên tâm, tôi nắm được cô ta.”

“Hoắc Hoan Hoan không phải làm gián điệp. Cô ta đơn giản là tuyến người họ Hầu dùng tiền tài cùng các loại ưu đãi thu mua, vì kim chủ chạy chân, điện thoại thu mua tình báo. Người đứng sau màn làm việc cẩn thận, không dễ dàng ra mặt, Hoan Hoan chính là lớp ngụy trang xinh đẹp che ở phía trước.”

Sở Tuần đắm chìm trong manh mối làm cậu hưng phấn. Cậu luôn luôn là như thế, một khi đầu nhập vào nhiệm vụ, trong lòng có mục tiêu, ở cuối thông đạo tối đen sâu thẳm trước mặt đột nhiên sáng lên một ngọn hải đăng, ngọn đèn mãnh liệt hấp dẫn toàn bộ cảm giác sắc bén của cậu, quấn lấy cậu liều mạng tìm tòi ngọn nguồn, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, hơn nữa cậu không tiếc các loại thủ đoạn.

Cậu tin tưởng trực giác luôn tinh chuẩn của mình. Cậu cược Hoắc Hoan Hoan đã biết sự thật về cậu, cược người phụ nữ này cùng họ Hầu không phải một lòng.

Hoắc Hoan Hoan người này, trên người có một chút khí chất cậu thích, thông minh, sảng khoái. Người phụ nữ như vậy, biết được nặng nhẹ, hiểu được lợi hại, tiếp tục trộn lẫn với họ Hầu là giày xéo tiền đồ, sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa... Không bằng đi theo Nhị gia!

Hoắc Truyền Võ mím chặt môi, dời tầm mắt, từ sân thượng nhìn các con thuyền đánh cá kết thành một mảnh phía bờ biển, trời biển một đường.

Sở Tuần khẽ thúc anh: “Ai, mất hứng?”

Truyền Võ: “Không có.”

Sở Tuần: “Cậu không phải lần trước từ Chicago trở về, còn ăn dấm chua của cô ta đó chứ?”

Truyền Võ lạnh lùng: “Vô nghĩa.”

Sở Tuần kề sát vào, trêu anh: “Xem cái mặt dài thườn thượt kìa, còn nói không có?”

Truyền Võ một bộ biểu tình khốc khốc: “... Mặt tôi dài vậy đấy.”

Sở Tuần chế nhạo nói: “Tôi lại không thích phụ nữ, cậu khó chịu cái gì? Ngày nào đó lại đến một Tiểu Thang Bao, cậu lại phạm quật với tôi.”

Hoắc Truyền Võ khó chịu cái gì? Anh căn bản không muốn gặp người như Hoắc Hoan Hoan. Lấy tâm tính cực kỳ chính phái bảo thủ của đồng chí Tiểu Hoắc, tác phong sống của Hoắc Hoan Hoan, làm những chuyện như vậy, quá dơ bẩn, không thể hòa hợp với tín điều nhân sinh của anh. Anh thấy ghê tởm, bản thân anh không dính vào, cũng không hy vọng Tiểu Tuần dính vào người phụ nữ kia, vô luận vì nhiệm vụ hay không.

Anh thật không hiểu, Sở Tuần như thế nào vừa thấy Hoắc Hoan Hoan kia, liền bước đi bất động? Loại trạng thái đầu nhập quá phận vào công tác, quăng lại hết thảy đắn đo gần như điên cuồng này của Sở Tuần, có khi làm cho Truyền Võ cảm thấy nôn nóng, không biết theo ai. Anh càng lưu luyến bộ dáng Sở Tuần khi săn sóc thuận theo, lưu luyến người ngủ cùng anh trên chiếc võng nhỏ trong cung điện ngầm kia, lẳng lặng hôn lên cơ thể anh. Nói đến cùng, anh rất để ý Tiểu Tuần.

Hoắc Truyền Võ lạnh lùng nghiêm mặt, giơ lên một ngón tay cách khoảng không: Cậu kiềm chế cho tôi, làm nhiệm vụ không cho phép cùng người khác xằng bậy.

Chút râu quai nón của Hoắc Nhị gia còn chưa cạo, mang theo vẻ ngang tàng mạnh mẽ.

Sở Tuần nháy mắt với anh: Bảo bối nhi, biết rồi!

Hoắc Truyền Võ xoay người rời đi, Hoắc gia tóm lại một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm cậu, cậu dám xằng bậy...

Đêm đó, màn đêm buông xuống thành phố biển mỹ mạo, sự kiện chính của liên hoan phim, giám khảo công bố giải thưởng cuối cùng cũng bắt đầu.

Diễn viên Trung Quốc Hoắc Hoan Hoan lại bước ra từ chiếc limousine, lúc này đây, bạn nam đi hộ tống bên cạnh, là Sở nhị công tử.

Mà Vương Hân Hân được Sở Tuần an bài lẫn vào trong đoàn đội Trung Quốc của Hoắc Hoan Hoan, tự xưng cấp dưới của Sở tổng. Vương Hân Hân mượn nhân viên trang điểm của chị Hoan, mặc một thân tây trang ca rô bó sát người, cách ăn mặc đặc biệt trẻ trung tinh nghịch, hoàn toàn biến thành một người khác, người ngoài tuyệt không nhận ra được.

Sở Tuần một thân tây trang phẳng phiu tinh xảo, tay phải gập trước thắt lưng, để Hoắc mỹ nhân nhẹ khoác vào. Sở Tuần phong độ tiêu sái, cười đến mê người, lại không lộ vẻ nịnh nọt, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, lấp lánh dưới ánh đèn, cùng với tiếng reo hò của fans hâm mộ vừa vặn hòa hợp nhất thể, so với minh tinh nào cũng không hề kém cỏi.

Hai người đi qua thảm đỏ, đi vào hội trường, trò chuyện với các tân khách ở đại sảnh.

Ở một chỗ tối không ai thấy, khóe miệng Hoắc Hoan Hoan khẽ động: “Sở Tuần, anh đây là buộc tôi không còn lựa chọn.”

Nụ cười của Sở Tuần giấu một tia lãnh ý, thản nhiên: “Tôi buộc cô cái gì?”

Hoắc Hoan Hoan: “Nửa giờ sau, ảnh chụp hai ta sẽ rải đầy trên mạng trong nước.”

Sở Tuần: “Nhị gia cùng cô đi thảm đỏ, cô còn không vừa lòng? Đổi thành người khác tôi còn không bồi đâu.”

Hoắc Hoan Hoan bĩu môi, Sở công tử anh biết rõ còn hỏi.

Sở Tuần: “Cô sợ cái gì?”

Hoắc Hoan Hoan: “Tôi sợ cùng ngài truyền chuyện xấu, được không?”

Sở Tuần ngẩng cổ cười ha ha, cười đến khinh lãng. Hoắc Hoan Hoan tức giận nhéo mấy cái vào cạnh sườn Sở Tuần, hai người hi hi ha ha, không hề đứng đắn.

Sở Tuần ngồi trong hội trường với Hoắc mỹ nhân, xem hết buổi trao giải dài đến bốn giờ.

Trung gian, Hoắc Hoan Hoan là ngôi sao được mời, lên sân khấu trao giải, Sở Tuần ở bên dưới vỗ tay nhiệt liệt, giữ thể diện cho người nhà. Bộ phim Hoắc Hoan Hoan thủ vai chính cũng tham gia, được đề cử, đáng tiếc cuối cùng không tới tay. Sở Tuần quay mặt qua, an ủi nói: “Được đề cử cũng rất không tồi, quốc nội năm nay chỉ có duy nhất một bộ phim của cô, thực không chịu thua kém a Hoan Hoan, sang năm cố gắng, nhất định bắt được.”

Sở Tuần còn thực sự nghiêm túc, biểu tình phi thường thành khẩn, cười ấm lòng người.

Hoắc Hoan Hoan nguyên bản có chút mất mác, cười với Sở Tuần: “Cám ơn anh.”

Hai người cả đêm ghé vào nhau nói chuyện, từ Cannes nói tới điện ảnh, nói những chuyện đã trải qua hồi đi học, nói về nhân sinh rất nhiều nhấp nhô, hai người tính tình đều sảng khoái hào phóng, rất ăn ý. Sở Tuần đối với quý cô chiếu cố có thừa, cực có phong độ quý ông, đưa đồ uống cho Hoắc mỹ nhân, bổ trang, nói chuyện cười chọc cô.

Sở Tuần vì sao như vậy, Hoắc Hoan Hoan thật có thể không rõ sao?

Cô cả đêm ngổn ngang trăm mối, cắn môi, trong lòng cũng mâu thuẫn, giãy dụa...

Sở Tuần nói lời từ đáy lòng: “Hoan Hoan, cô hiện tại sự nghiệp hưng thịnh, nhiều năm như vậy, đã hết khổ rồi, những khổ cực tôi luyện trước kia cũng đã kiếm lại đủ.”

Khóe mắt Hoắc Hoan Hoan khẽ trồi lên một tia thê lương: “Giới này cạnh tranh rất kịch liệt, tiểu cô nương mười bảy tám tuổi đều có, tôi lớn gấp đôi các cô ấy, già rồi.”

Sở Tuần an ủi nói: “Cố chống thêm vài năm, tìm một quy túc tốt, gả đi, vậy là ổn.”

Hoắc Hoan Hoan vẻ mặt phức tạp: “Tôi có thể gả cho ai, anh giúp tôi tuyển một người nhé?”

Sở Tuần: “Gả cho người xứng đôi với cô, cô thấy ai ổn là được.”

Hoắc Hoan Hoan khinh thường hỏi lại: “Tôi thấy anh ổn, tôi muốn gả cho anh, anh sẽ lấy tôi sao?”

Sở Tuần yên lặng nhìn về phía trước, ngón tay vuốt ve ly thủy tinh: “Hoan Hoan, cô là một người rất tốt, thực không tất yếu. Gả sai người, một bước bất cẩn, tương lai hối tiếc không kịp.”

Hoắc Hoan Hoan hạ mắt, trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt có chút động dung, xen lẫn hờ hững nhìn thấu tình đời: “Sở Tuần, tôi biết anh muốn nói gì, tôi đều hiểu.”

Sở Tuần: “Hiểu được, vậy cho tôi câu trả lời, tôi biết cô là người thẳng thắn.”

Hoắc Hoan Hoan mân đôi môi đỏ mọng: “Tôi... Có một số việc tôi bất đắc dĩ. Tôi cũng chỉ lấy tiền làm việc, không nắm đại cục trong tay, không có quá nhiều bổn sự. Anh đừng trách tôi, anh kỳ thật đặc biệt khinh thường tôi phải không...”

Sở Tuần nhìn thẳng, đánh vào tâm lý: “Cô khác bọn họ, cô làm người đều nắm chắc giới hạn, sẽ không phát rồ, không từ thủ đoạn.”

Hoắc Hoan Hoan: “...”

Nhược điểm trí mạng của phụ nữ, chính là mềm lòng với đàn ông đẹp mã. Hoắc Hoan Hoan cực lực kìm nén cảm xúc: “Sở Tuần, anh là người rất tốt, tôi vẫn luôn biết, tôi cũng rất bội phục. Tôi không hy vọng anh gặp chuyện không may, bị người ngoại quốc bắt, rơi vào tay ai, hoặc là bị người tính kế... Hãy tự lo cho bản thân, tự mình bảo trọng. Tôi sẽ không hại anh, tôi e là cũng không giúp được anh, anh về sau không cần lãng phí tâm tư trên người tôi.”

Sở Tuần than nhẹ một hơi, phá lệ vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Hoan Hoan, chân thành.

Mắt Hoắc Hoan Hoan nóng lên, nói không nên lời.

Cô có câu nhìn như vui đùa, nhưng lại là thật lòng, tôi có thể gả cho ai? Muốn gả cho anh, anh sẽ lấy người như tôi sao? Anh nhất định là cũng chướng mắt tôi...

Đêm nay, nguyên bản hẳn là cứ vậy chấm dứt. Ý đồ “xúi giục” của Sở Tuần không thành, hơi thất vọng. Hoắc Hoan Hoan là nói gặp tri kỷ, tâm tồn lưu luyến không nỡ.

Sau lễ trao giải là tiệc đêm, hai người kết bạn, cầm ly rượu, bóng dáng kề nhau.

Vị gia thủ cách đó không xa kia, lúc này đã nghẹn hỏa, Sở Tuần còn không biết.

Sở Tuần đi toilet, một tay đỡ điểu, một tay gõ nhẹ microphone mini giấu trong áo: “Tiếu ma nhi?”

Cũng không biết vì sao, Sở Tuần vừa kéo quần, đụng đến Tiểu Nhị gia hoạt bát mang theo nhiệt độ cơ thể, lập tức nghĩ đến người bảo vệ mình ở cách đó không xa, liền muốn nói chuyện với Nhị Võ.

Trong ống nghe vang lên một giọng nói thật trầm: “Còn không đi?”

Sở Tuần: “Chúng tôi nói chuyện rất hợp. Tiệc rượu xong liền rút.”

Truyền Võ: “Mấy giờ chấm dứt?”

Sở Tuần: “Kiểu gì cũng phải rạng sáng ba bốn giờ.”

Truyền Võ: “Bồi cô ta một đêm?”

Sở Tuần: “Cậu không cần thức đêm với tôi, tìm chỗ nghỉ ngơi, nhé?”

Truyền Võ ẩn nhẫn, khẩu khí lộ ra vài phần quật: “Tôi không đi, tôi thủ cậu.”

* * *

Sở Tuần trong lòng nhớ thương Nhị Võ, cũng chỉ thuận miệng hỏi: “Hoan Hoan, cô với Hoắc gia Tiều Nhị, chính là Tiểu Sơn Đông lần trước đánh nhau với Hầu Nhất Quần ấy, là đồng hương nhỉ?”

Cậu đã ngầm tra tư liệu bên dưới lớp vỏ bọc của Hoắc mỹ nhân.

Hoắc Hoan Hoan đáp: “Là đồng hương, nhà chúng tôi ở thôn lân cận nhà bọn họ, cách năm mươi dặm đường.”

Sở Tuần nhướn mi, thật không nghĩ tới: “Gần như vậy? Có thể nào còn là cùng tộc cùng họ không?”

Hoắc Hoan Hoan bĩu môi cười nói: “Mấy thôn lân cận chỗ chúng tôi, mấy trăm hộ họ Hoắc, năm trăm năm trước đều người một nhà.”

Sở Tuần lúc này bắt đầu cảm thấy không thích hợp: “U... Hai ngươi trước kia không phải có quen biết đó chứ?”

Hoắc Hoan Hoan lộ ra hàm răng trắng đẹp: “Đâu chỉ quen biết a. Tôi còn đặc biệt nhớ rõ, hồi ấy lần đầu đến nhà họ chúc Tết, Hoắc Tiểu Nhị khi đó còn nhỏ, mới một tuổi rưỡi, nói cũng không nói, mặc quần yếm, ngồi trên giường sưởi trải chăn bông hoa lớn nhà bọn họ. Hoắc Tiểu Nhị từ nhỏ bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, là một cậu nhóc đặc biệt khôi ngô, mặt đỏ phồng phồng, như táo Yên Đài vậy đó.”

Sở Tuần ánh mắt ngẩn ngơ: “...”

Đáy mắt Hoắc Hoan Hoan lộ ra ý cười thích thú, lời nói hào sảng: “Tiểu tử kia thực khôi hài, đũng quần khoét lỗ, ngồi dạng chân, cái gì cũng lộ. Mẹ tôi còn chọc cậu nhóc, nhéo chỗ đó, chút xíu nữa thì nhéo nhóc con khóc nhè.”

Sở Tuần: “...”

Sở Tuần không thể nói rõ biểu tình quỷ dị của mình khi đó là như thế nào.

Khóe miệng cậu giật giật, sắp rút gân, phối hợp với cảm xúc đối phương, rượu ngon trăm năm uống vào miệng, đều con mẹ nó không chút mùi vị!

Hoắc Hoan Hoan cảm khái chuyện xưa, thuận miệng bát quái. Nếu là đối mặt với những người khác, ứng đối truyền thông, cô tuyệt ít đề cập chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới chính mình xuất thân hàn vi. Còn đây là Sở Tuần, mới đối đãi như bạn bè.

Sở Tuần bất động thanh sắc: “Gặp nhau lần đó cũng không thấy cô chào hỏi với Tiểu Sơn Đông.”

Hoắc Hoan Hoan cười thành một đóa phù dung, tự kỷ nói: “Hắn không dám nhận tôi, trèo cao không nổi! Đàn ông mà, da mặt mỏng, ngượng ngùng, nói cho anh biết, tôi lúc trước kém chút xíu đã gả cho hắn đấy!”

Ánh mắt Sở Tuần cứng đờ, mặt không đổi sắc: “Cô có ý gì chứ?”

Hoắc Hoan Hoan bưng ly rượu, bộ ngực đầy đặn dán vào cánh tay Sở Tuần, say chuếnh choáng, kề sát mặt qua: “Anh không biết đâu, năm đó hai nhà chúng tôi từng đính ước đó. Nói ra thì, tôi xem như người vợ mà hắn chưa lấy vào cửa.”

Mặt hai người cơ hồ dán vào nhau, Sở Tuần cảm thấy bản thân nhất định là uống nhiều, say. Trên màng con ngươi của cậu ẩn hiện khuôn mặt Hoắc Hoan Hoan, nhưng trong đầu trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến chính là tên đại hỗn cầu Nhị Võ kia!

Chỉ một câu “đính ước từ nhỏ”, Sở Tuần bỗng dưng liền phản ứng lại.

Năm đó cậu biết chuyện này. Hai người khi đó ngồi ở bãi cát phía sau trạm thực phẩm, cậu đưa cho Nhị Võ một lon nước có ga, Nhị Võ chia xẻ bánh rán lớn cho cậu, Nhị Võ mang theo kiêu ngạo của tiểu nam tử hán: “Có vợ rồi, trong nhà đính ước một người.”

Hầu kết Sở Tuần run run, rượu vang đỏ dập dềnh trong mắt, rõ ràng là một ly giấm chua.

Đáy mắt Sở Tuần tràn ngập khí chua, cười lạnh nói: “Hoan Hoan, cô vẫn còn nhớ mãi không quên tiểu tử ngốc kia nhỉ?”

Hoắc Hoan Hoan vội vàng dỗ dành nói: “Sao có thể a, tiểu tử kia tham gia quân ngũ, rất nhiều năm cũng không gặp, căn bản cũng không phải người một đường.”

Sở Tuần cố nén cơn tức: “Hoắc Tiểu Nhị tên tiểu tử thối kia cũng cao lớp đẹp trai, cô không thích hắn à?”

Sở Tuần yêu Hoắc Truyền Võ, đương nhiên cảm thấy cậu bé của cậu là người đẹp trai nhất trên đời này, lo sợ ngày nào đó gặp phải người có thưởng thức cao nhã giống Nhị gia, đường hoàng cùng cậu cướp người!

Hoắc Hoan Hoan cười khúc khích: “Cậu nhóc kia quả thật đẹp trai, tôi nhìn thực thuận mắt. Đáng tiếc người rất trầm lặng, tính tình quá lạnh lùng, không có tương lai, còn cố làm ra vẻ với tôi. Tôi đoán cậu ta cũng thích tôi, chỉ là không dám nói.”

“Cậu ta thích cô... Ha ha...” Sở Tuần hừ lạnh một tiếng: “Hai người không cùng tuổi, Hoắc Truyền Võ nhỏ hơn cô nhỉ?”

Hoắc Hoan Hoan khinh thường liếc mắt: “Anh không biết đó thôi, chỗ chúng tôi một thời lưu hành lấy vợ lớn cho con trai, lớn hơn hai ba tuổi là tốt nhất. Chị dâu tôi lớn hơn anh hai tôi hai tuổi, lấy về đảm đang việc nhà, trên giường lại biết hầu hạ chồng, sinh sản tốt!”

Sở Tuần: “...”

Sở Tuần buồn bực uống ực một hớp rượu, mặt đều nhanh tái đi rồi.

Cậu lại không thể nhéo Hoắc Hoan Hoan cho hết giận. Người phụ nữ này dù sao không biết quan hệ của cậu với Truyền Võ, hai người cộng tác là giữ bí mật. Bằng không cậu sớm đã muốn vung một bạt tai, giúp Hoan Hoan tỉnh rượu, Hoắc Tiểu Nhị là người của ai hả?!

Hoắc Hoan Hoan nói dối, nói hưu nói vượn, chuyện như vậy, Nhị Võ gạt cậu không nói?

Nhị Võ dám?!

Hoắc Hoan Hoan có thể là cố ý thử, xem phản ứng của cậu?

Lão tử con mẹ nó giống như thằng ngốc, bị người đùa giỡn.

Sở Tuần miên man suy nghĩ các loại khả năng, đầu óc cháy sạch. Cũng nhờ cậu đã kinh qua nhiều trường hợp, bình tĩnh kéo Hoắc mỹ nhân trêu đùa, chóp mũi vùi vào mái tóc quăn của đối phương giả hôn, cử chỉ hết thảy như thường.

* * *

Rạng sáng bốn giờ hơn, gần năm giờ, trời gần như sáng, Sở Tuần tự mình đưa Hoắc mỹ nhân trên lầu khách sạn.

Hoắc Hoan Hoan cơ hồ cả người bắt trên người Sở Tuần, giày cao gót xách trong tay. Sở Tuần kéo cô: “Hoan Hoan, đứng thẳng đi, đừng nháo, đừng nháo với tôi...”

Hoắc Hoan Hoan vào cửa phòng lại xoay người giữ chặt cổ tay Sở Tuần, mặt đỏ hồng: “Đừng đi, ở lại với tôi đi.”

Sở Tuần giật nhẹ nút kết cà vạt, mũi phun ra đốm lửa, vội vã rời đi: “Cô nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Hoan Hoan không cho Sở Tuần rời đi, túm lấy Sở Tuần, cổ họng lại cuồn cuộn, muốn nôn.

“Đừng, đừng nôn ở chỗ này.”

Sở Tuần thô giọng nói, kéo người vào toilet. Hoắc Hoan Hoan “Ụa” một tiếng, nôn sạch vào bồn cầu. Sở Tuần cũng muốn nôn, trong lòng nghẹn một búng máu nôn không được, thuận tay kéo vòi sen, một dòng nước lạnh phun thẳng vào mặt Hoắc mỹ nhân, vô cùng nhuần nhuyễn!

Hoắc Hoan Hoan say đến ý thức không rõ: “A” một tiếng, nước từ mũi sặc vào khí quản, lại chảy xuôi vào khe ngực.

Sở Tuần ném Hoắc mỹ nhân lên giường, giữ chặt hai tay, cảm thấy làm vậy cũng hơi quá, Nhị gia dù sao cũng là đàn ông, so đo với một phụ nữ thì tính cái gì? Cậu vuốt nước trên mặt, quay đầu ra khỏi phòng, thu thập chánh chủ.

Cuối hành lang chợt lóe một bóng đen, thân hình cao lớn áo đen quần đen đột nhiên từ thang lầu xuất hiện, một cơn lốc xoáy màu đen mạnh mẽ rơi vào khóe mắt Sở Tuần, một bàn tay to bắt lấy khuủy tay cậu!

Sở Tuần biết là ai, nhìn cũng không nhìn, hung hăng đánh trả một cú, bà cậu, tức chết Nhị gia!

Bóng đen cầm súng hốc mắt đỏ lên, cũng một bụng tức, nghẹn cả đêm, gia mẹ nó nghẹn cả đêm. Cánh tay sắt của Hoắc Truyền Võ ôm lấy thắt lưng Sở Tuần, siết chặt, kéo người đi. Nếu không cố kỵ bị người thấy, Truyền Võ thật muốn xách người nào đó lên, khiêng lên vai mang đi.

Hoắc Hoan Hoan say rượu trên giường vừa quay đầu lại, ủa, người đâu rồi? Đi rồi à?

Ở cầu thang bên cạnh, Sở Tuần Truyền Võ không nói gì, không kinh động người khách sạn, nhưng là ai cũng không chịu thua. Đàn ông đã nổi cơn tức, hỏa khí giấm chua bốc lên tận trời, cậu một quyền, tôi một cước, cấu véo túi bụi.

Sở Tuần thở hồng hộc: “Nhị Võ, cậu ít quản tôi.”

Đáy mắt Hoắc Truyền Võ có tơ máu: “Cậu lại xằng bậy? Tôi mặc kệ cậu ai quản cậu?”

Tròng mắt Sở Tuần đều nhanh trừng ra: “Tôi xằng bậy?... Tôi xằng bậy?!”

“Tôi mẹ nó hôm nay liền xằng bậy! Hoắc Truyền Võ tôi cho cậu biết, lão tử hôm nay không ngủ với Hoắc Hoan Hoan, điên cuồng ngủ với cô ta tám lần, tôi đổi sang họ cậu.”

Khẩu khí Sở Tuần phi thường ác liệt, vết sẹo trên mặt Truyền Võ chợt bạo đỏ. Công phu mồm mép của Truyền Võ tuyệt đối không lại Sở Tuần, không nói lại được, mặt càng nghẹn càng đỏ, bắt lấy cẳng chân Sở Tuần, kéo lại, muốn ôm cậu vào lòng.

Sở Tuần bị bắt một chân, tung chân kia, một tay vung tới: “Hỗn đản, cậu ở bên ngoài giấu người tình, đùa giỡn tôi phải không?”

Truyền Võ dồn cậu vào góc tường, hung hăng kiềm trụ, cả giận nói: “Ai có người tình?”

Sở Tuần nhướn mi, gầm nhẹ: “Tiểu vương bát đản, Hoắc Hoan Hoan là gì của cậu, cậu còn vờ vịt với tôi?”

Hoắc Truyền Võ đột nhiên sửng sốt, khóe miệng mím chặt, nhìn chằm chằm Sở Tuần.

Sở Tuần mặt đỏ bừng, đánh không lại, chỉ có thể dùng miệng: “Cậu gạt tôi, lão tử hôm nay chút nữa là rơi vào bẫy!”

“Cậu tên hỗn đản, giấu tôi kỹ thật đấy. Cậu mẹ nó ở Chicago gặp Hoắc Hoan Hoan, ở tiệm cơm gặp qua, ở câu lạc bộ đánh nhau với Hầu Nhất Quần lại gặp, cậu cũng không lộ với tôi một chữ.”

Hoắc Truyền Võ biểu tình trầm tĩnh, thô giọng nói: “Không phải cố ý giấu cậu, tôi với cô ta không có quan hệ gì hết.”

Sở Tuần cả giận nói: “Đối tượng đính ước của cậu là ai?”

“Lão tử cho là tôi với cậu là trúc mã, hai ta cùng nhau lớn lên.”

“Tôi từ nhỏ ở cùng cậu, tốt như vậy. Trong lòng lão tử trừ cậu ra, không có ai khác.”

“Cậu sớm đã có người yêu, cậu cùng tiểu kỹ nữ kia xứng thành một đôi thanh mai trúc mã!”

Sở Tuần bật thốt lời này, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Sở Tuần là ai chứ? Một người trong xương cỡ nào kiêu ngạo, tự phụ, tự cho mình siêu phàm. Nhị gia là giỏi nhất, Nhị gia không gì không biết, không gì làm không được. Nhị gia lớn như vậy, chưa từng có vẻ mặt này, chưa từng chịu uất ức nào, chưa từng quá để ý một người như vậy. Bởi vì để ý, cho nên không thể chấp nhận.

Hoắc Truyền Võ nhìn cậu, không nói lời nào, không biết biện giải thế nào, đáy mắt cũng đỏ lên, cũng uất ức.

Truyền Võ bỗng nhiên ôm đầu Sở Tuần, phủ lên đôi môi đang mím lại của Sở Tuần, mạnh mẽ hôn lên...