Vệ Sĩ - Chương 86

Vệ Sĩ
Chương 86: Tinh Võ quán
gacsach.com

Ngày đó, Thang thiếu mang hai người Sở Tuần Truyền Võ rời khỏi khu phố cũ, chạy một mạch đến nội thành ven biển Los Angeles, khu nhà cao cấp hai bên cây xanh tươi tốt, bầu trời xanh đầy nắng cùng bờ cát trắng đẹp như tranh vẽ.

Tiểu lâu la lái xe vào phố người Hoa mới gần đó, ung dung đi qua con đường lớn bằng phẳng. Bên đường san sát các quán ăn Quảng Đông, người dân bộ dạng Hoa kiều thấy ở khắp nơi. Xe bọn họ lặng lẽ quẹo vào một con hẻm, đậu trước một tòa nhà hoa lệ. Ngoài cửa lớn dựng hai cây cột sơn đỏ, kê hai tượng sư tử đá nhỏ. Sở Tuần ngẩng đầu nhìn, trên cửa thế nhưng treo một tấm biển nằm ngang, viết “Tinh võ quán Đại Thăng”.

Sở Tuần quả thực không tin, nghiêng người tiến đến phía sau Tiểu Thang, thấp giọng hỏi: “Đây là của chỗ kinh doanh của cậu à?”

Thang Gia Hạo khó nói, không muốn nhiều lời: “... một người bạn của tôi, hắn mở võ quán.”

“Anh yên tâm, nơi này an toàn.”

Mới vừa rồi cậu ta một đường ngồi thẳng trong xe, không dùng nửa người dưới, Sở Tuần lên xe vội vàng, hoàn toàn không nhìn ra. Thang Gia Hạo định xuống xe, từ trong xe thò ra một cây quải trượng.

Sở Tuần liếc mắt một cái liền nhìn thấy: “...”

Sở Tuần thấp giọng hỏi: “Tiểu Thang, chân làm sao vậy?”

Thang Gia Hạo cười: “Sở Tuần anh lâu rồi không gặp tôi, tôi đã sớm như vậy.”

Động tác Thang Gia Hạo tương đối thuần thục, hiển nhiên đã quen khập khiễng, một tay chống, bước xuống, chống gậy bước đi. Tiểu đệ bên cạnh vội vàng qua nâng, vui vẻ xum xoe, thập phần chân chó.

Sở Tuần đỡ bệnh nhân nhà cậu, lặng lẽ không tiếng vang đưa Truyền Võ vào võ quán, hai người ẩn náu trong một căn phòng nhỏ không ai ở trên lầu hai. Cậu âm thầm quan sát chung quanh, nơi này gọi “Tinh võ quán”, quả nhiên là nơi võ sư người Hoa ở Chinatown mở để tập võ, mở lớp lấy tiền, tuyển đệ tử. Đại sảnh dưới lầu có sư phụ đang giảng bài, tiếng phổ thông, tiếng Việt cùng tiếng Anh hỗn loạn, giáo viên đánh Tiệt quyền đạo, Trường quyền, Đường Lang quyền. Một đám đệ tử có Trung có Tây, tóc đen tóc vàng màu da khác nhau, còn có thiếu niên da đen, mỗi người một thân võ phục trắng, thắt đai đỏ, tay áo phiêu phiêu, sắp hàng xuất trận, tiếng la từng đợt, vừa nhìn thấy, trông thực khôi hài!

Thang Gia Hạo chống quải trượng, khập khiễng đi đường, không quá lưu loát, nhưng mười phần dáng vẻ thiếu gia, từ trên cầu thang chầm chậm đi xuống, quần áo bất loạn, tóc tai chỉnh tề, trên mặt mang một cỗ quật cường, sợ bị người ta xem thường mình là tên què. Đám đệ tử võ quán dưới lầu đứng thành hàng hai bên cầu thang, cung kính “nâng” cậu ta, người đỡ người dọn ghế, phía sau Thang thiếu còn có người cầm ấm trà tử sa, tùy thời châm trà rót nước...

Sở Tuần ở trên lầu lộ ra nửa khuôn mặt, lạnh lùng quan sát. Cậu tâm tư kín đáo, nhìn chút liền hiểu, Thang thiếu gia không phải người võ quán này, nhưng cậu ta vừa đứng ở đại sảnh dưới lầu, lập tức chính là phong phạm chủ võ quán. Tiểu đệ đi tới khoát tay, Thang thiếu đưa tay vịn vào tay đối phương, chậm rãi cất bước, tư thế kia, đúng là một bộ “Nương nương hồi cung”!

Buổi tối lại có hai người bị thương từ bên ngoài đưa vào. Hai gã tiểu đệ bị thương trong trận đọ súng với cảnh sát ban ngày, lúc này lén lút từ nội thành chuyển đến đây.

Trong võ quán có một vị bác sĩ già chuyên khám ngoại thương, chữa trị xong cho hai gã không may kia, lại lên lầu khám cho đồng chí Tiểu Hoắc.

Nhiệt độ trên người Truyền Võ hạ một chút, quần lột sạch, đắp chăn che. Bác sĩ già nhìn xong liền nói: “Ai u, vết thương này, đây là chạy đường rất xa, thịt đều bị ma sát nát hết rồi.”

Vị bác sĩ già này kết hợp cả Đông y và Tây y, chuyên trị các loại ngoại thương do đao, súng gây nên, rất có kinh nghiệm. Ông tiêm hai mũi thuốc tây giảm đau cho Truyền Võ, lại lấy một gói thuốc Đông y bổ máu, lưu thông khí ứ trong cơ bắp, nói, tiểu tử thân thể rắn chắc, dưỡng hai ngày là khỏe, không có trở ngại, nhưng là, vết thương ở chỗ xương chậu kia, về sau có thể ảnh hưởng cậu trốn chạy a.

Truyền Võ hỏi: “Là sao?”

Sở Tuần vừa nghe cũng sốt ruột: “Ảnh hưởng trốn chạy? Về sau chân trái của cậu ấy còn có thể đá có thể đánh không?”

Bác sĩ già trợn trắng mắt, lắc đầu chậc lưỡi: “Còn đá, còn đánh nữa? Cả ngày chém chém giết giết, tiểu tử Long tử kia, sớm muộn gì cũng chém mất mạng mình...”

Khi ông bác sĩ già tiêm cho đồng chí Tiểu Hoắc, Sở Tuần ở bên giường nhìn. Truyền Võ cũng không biết sao, đột nhiên bắt lấy cổ tay Sở Tuần, nắm lấy.

Ống tiêm chui vào mông Truyền Võ, chất lỏng chậm rãi đẩy mạnh vào, Truyền Võ hơi nhíu mi, siết Sở Tuần càng chặt.

Sở Tuần ban đầu còn bồn chồn: “Không phải chứ, cậu sợ chích đau?”

Anh trong xương khảm một viên đạn, chảy máu cùng đối thủ ác chiến, cũng chưa rên một tiếng.

Truyền Võ lông mi run run, không hé răng, không kêu đau, cũng không buông tay, môi hơi mím lại, trong lòng rất ngột ngạt.

Sở Tuần: “Cậu làm sao vậy?”

Bác sĩ chân trước vừa đi, Truyền Võ lập tức kéo người vào sát giường, để Sở Tuần ngồi vào đầu giường anh, trực tiếp ôm hai đùi Sở Tuần vào ngực, ép chặt, ý đồ phi thường rõ ràng: Hoắc gia lúc này bán thân bất toại, lại nhân sinh không quen, Tiểu Tuần cậu không được chạy loạn, không được thấy “người yêu trước tốt” mà bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn. Lão tử đau, thắt lưng đau, bẹn đau, hiện tại ở yên cũng đau, cả người đều đau, cậu thành thành thật thật bồi giường cho tôi...

Sở Tuần xem hiểu, ông nội cậu, họ Hoắc đây là ghen Nhị gia, bày sắc mặt, lại không nói rõ, phương thức trầm mặc làm nũng đều mẹ nó thú vị như vậy!

Nhị võ là tên buồn tao, trước mặt người ngoài bày ra khuôn mặt lạnh lùng, cứ như môn thần, mặt không đổi sắc, cự người ngoài ngàn dặm. Khi chỉ có hai người mặt đối mặt, đại nam nhân chỉ chớp mắt liền biến thành cậu nhóc bập môi ỷ lại, các loại tính tình bản tính phơi bày ra hết... Cũng chỉ có ở trước mặt người thân mật nhất, mới có thể lộ ra diện mạo vốn có như vậy, không chút nào tiếc rẻ nhân nhượng.

Sở Tuần xuy một tiếng, đùa cợt nói: “Cậu xem cậu làm gì này!”

Truyền Võ hỏi lại: “Yêm làm gì.”

Sở Tuần cười nhạo: “Cậu người này, vừa hẹp hòi lại nhỏ mọn ha?”

Truyền Võ khẩu khí nghiêm trang: “Làm gì có.”

Sở Tuần sở trường vuốt lông: “Tiểu Thang hôm nay thật trượng nghĩa, tôi lúc ấy đều sắp choáng, trên người cậu máu chảy ồ ạt. Nếu lần này không có Tiểu Thang cho hai ta đi nhờ xe, hai ta lúc ấy làm sao chạy thoát?!”

Lão tử nhỏ mọn? Hừ. Hoắc Truyền Võ nghe Sở Tuần vô nghĩa, khóe miệng nhếch lên một biểu tình nhỏ, không cam lòng, Hoắc Nhị gia đời này có một lần chật vật nghèo túng như vậy, hổ lạc Bình Dương, sao lại rơi vào tay tên Thang thiếu gia trứng mềm kia chứ, thiếu đối phương thêm một cái nhân tình, thiếu ai cũng không muốn thiếu người nọ.

Sở Tuần kề sát bên tai Truyền Võ, mặt lộ vẻ đắc ý: “Này cũng chính là Nhị gia tôi, bình thường hạ bao công phu, tình cảm của tôi đều dùng vào nơi cần thiết. ‘Bạn thân’ chí giao của tôi khắp nơi đều có, mặc cho tôi gọi về, tùy kêu tùy đến. Xem Tiểu Thang nhà tôi kìa, với tôi có bao nhiêu thân...”

Sở Tuần còn chưa dứt lời, Truyền Võ đã vươn bàn tay to sờ soạng đùi trong cậu, Sở Tuần “Ai u” một tiếng.

Hai người ở góc giường thấp giọng cười, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhiều ngày như thế, thật lâu cũng chưa cười như vậy...

Sở Hoắc hai người tránh trên lầu Tinh võ quán Đại Thăng, vượt qua một ngày một đêm nguy hiểm nhất, thế nhưng cũng bình yên vô sự.

Cậu dàn xếp thỏa đáng Hoắc Truyền Võ, đến chỗ khác tìm một nơi ổn thỏa an toàn, liên lạc với phía Lãnh sự quán. Võ quán này cách Lãnh sự quán Trung Quốc tương đối gần, chỉ cách mấy con đường, bọn họ tùy thời đều có thể đi qua đó.

Sở Tuần cập nhật tin tức xảy ra trong mấy ngày trốn chạy. Từ Chim hói làm phản, Sở đại tá truy đuổi trên không, liên tiếp mấy ngày khắp nơi trên đất Mỹ cũng không yên ổn, tứ bề báo hiệu bất ổn. Phát ngôn viên bộ ngoại giao hai nước cũng không nhàn rỗi, gửi thông điệp cho nhau. Phía Trung yêu cầu Mỹ dẫn độ quan lớn Hầu thị tham ô hủ bại đang lẩn trốn truy nã, vừa công khai vừa ngấm ngầm chỉ trích, đường đường Hoa Kỳ cũng không nên đem một quốc gia siêu cường làm thành cái “Viện dưỡng lão Tham quan”; phía Mỹ lại cảnh cáo Lãnh sự quán Trung Quốc không được bao che cho nghi phạm quốc tịch Trung Quốc phạm án ở Las Vegas, nhanh chóng giao người hiềm nghi ra. Song phương ngầm hiểu, truyền thông chọn lọc từ ngữ tuyệt không xuất hiện hai chữ “gián điệp”, không động vào khu vực cấm, kỳ thật trong lòng đều biết rõ, cãi vã tranh luận, đều giục đối phương “giao người”.

Lãnh sự quán Trung Quốc đối với chuyện bên mình đương nhiên đẩy sạch không còn một mảnh, hỏi gì cũng ba không, cái gì người bị tình nghi, chúng tôi căn bản chưa từng nghe nói, chúng tôi cũng giao không ra người, lãnh sự quán tuyệt đối không bao che.

Sở Tuần vì thế tạm thời ẩn thân gần lãnh sự quán, chờ mấy ngày lặng gió, lại an bài dời đi.

Chỉ có một sự kiện, Sở Tuần nghẹn trong lòng một búng máu, phát tiết không được, nói với Hạ tổng: “Tiểu Hoắc bị thương, chúng tôi không có biện pháp tiếp tục hoạt động, chỉ có thể trước rút lui... Tiện nghi chim hói.”

Hạ Thành cách đại dương qua điện thoại an ủi: “Họ Hầu hiện nay, khẳng định được người Mỹ nghiêm mật bảo vệ, chúng ta tra không ra hắn ở đâu, cậu mặc dù biết địa điểm, cũng rất khó xuống tay. An toàn của bản thân mới quan trọng, chớ nóng vội.”

Sở Tuần oán hận nói: “Tiểu muội bị thương... Tôi không diệt trừ người kia, không cam lòng.”

Hạ Thành nói: “Muốn diệt trừ người này, cậu về sau còn nhiều cơ hội.”

...

Ban đêm phố người Hoa xe cộ qua lại tấp nập, quán xá phồn hoa. Trong các tiệm cơm ồn ào truyền ra phương ngôn Triều Châu Phúc Kiến. Đèn lồng đỏ thẫm trước cửa võ quán chiếu sáng đỏ rực một mảnh, phủ lên đầu thạch sư. Trong đại sảnh thờ tượng Quan Đế uy vũ, thân đeo đại đao, tượng trưng cho nhân, nghĩa, trung, dũng, lễ cộng đồng người Hoa tin tưởng.

Vào ban đêm, trong võ quán truyền đến một trận xôn xao nhỏ, lão Đại bọn họ đã trở lại. Tiểu tử kia ban ngày cùng cảnh sát Los Angeles bắn nhau trên đường phố, một đầu tóc xám, mặt có hình xăm, trên người dính máu, từ cửa sau lách vào võ quán. Người này bổn gia họ Mạch, người trên đường quen xưng “A Long”: “Long tử”, thuộc hạ tiểu đệ đều nơm nớp lo sợ tôn xưng một câu “Anh Long”.

Người này trên vai quấn băng gạc đỏ, vừa thấy chính là máu từ vết đao chém trên người, cũng không để ý, một hơi uống hết ấm trà, đáy mắt phủ tơ đỏ. Rõ ràng mang theo thương tích, quanh thân lại có một loại sảng khoái cùng lệ khí phát tiết ra sau trận ác chiến, khóe mắt chỗ trán bên má phải có xăm một hình thanh long tinh tế, bị tóc mái che, như ẩn như hiện.

Thang Gia Hạo chống gậy, từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái, chu miệng hừ một câu: “Không đem anh chém chết à?”

Khóe miệng A Long mang ý cười, không thèm để ý: “Lão tử không dễ bị người ta giết chết như vậy.”

Khóe mắt xinh đẹp của Thang Gia Hạo mang một tia kiêu ngạo mỏng manh, quải trượng vừa chuyển hướng, xoay mặt muốn đi, A Long vội vàng gọi lại: “Ai, ai, đi đâu? Cậu trở lại cho tôi.”

Thang Gia Hạo: “Để làm gì?”

A Long: “Cậu hôm nay chạy trốn thực mau, thoáng cái đã không tìm thấy cậu, lão tử nửa đêm mới mang thương trở về, suýt nữa nửa đường nằm ngay đơ, cậu trở về bao lâu rồi?”

Thang Gia Hạo hỏi lại: “Không phải anh bảo tôi chạy mau sao, lúc này lại chê tôi chạy trốn quá nhanh?”

A Long cười lạnh: “Hừ, lão tử con mẹ nó còn tưởng rằng cậu lái xe chuyển một vòng sẽ trở lại vớt tôi, kết quả cậu gặp người khác liền chạy trước, không quản tôi chết sống?”

Lúc này nguy cơ giải trừ, cũng rảnh rỗi. Hai người ác thanh ác khí đấu võ mồm, anh một câu tôi một câu, trong lời nói lộ ra vài phần mập mờ. Chúng tiểu đệ bên cạnh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn, tựa như đã sớm quen cảnh chó mèo đánh nhau này, thấy nhưng không thể trách.

A Long truy vấn: “Cậu mang ai về?”

Thang Gia Hạo: “Bạn tôi.”

A Long: “Bạn nào?”

Thang Gia Hạo: “Bạn tôi, anh hỏi nhiều như vậy, mẹ cái gì.”

Mẹ cái gì?

Long ca bị sặc trở về, kinh ngạc, trước mắt bao người, cứ vậy nhìn Tiểu Thang chống quải trượng, từng bước khập khiễng, đi thẳng lên lầu, cũng không quay đầu lại...

Sở Tuần từ cửa sổ trên lầu quan sát, đánh giá hình xăm trên mặt người này, ước chừng nhìn ra thân phận hắn. Bang phái người Hoa ở đây, là người của “Phúc Thanh bang” năm đó tung hoành biên giới Trung Đài. Hậu duệ của những người Phúc Kiến Quảng Đông trước đây nhập cư Hoa Kỳ, Canada thành lập bang hội, thời cực thịnh nhất rơi vào thập niên tám mươi chín mươi, dựa vào giao dịch tài sản của những người nhập cư trái pháp làm giàu. Các bang hội phân chia phạm vi thế lực ở phố người Hoa, ấn theo bang lớn nhỏ mà thu phí bảo kê, tranh đoạt lãnh địa, chém chém giết giết... Cảnh sát New York, Los Angeles mấy năm gần đây dốc sức sửa trị vây quét, thế lực mấy bang phái to to nho nhỏ này dần suy bại, phần tử bang hội dần dần tẩy trắng thân phận, chuyển hướng kinh doanh hợp pháp, mở sòng bạc siêu thị nhà hàng, kinh doanh đứng đắn kiếm tiền qua ngày.

Tinh võ quán này chính là công việc của Long tử, phố này có hai siêu thị Trung Quốc khác, đại cổ đông phía sau cũng là hắn. Hai năm nay văn hóa phương Đông thịnh hành ở lục địa Bắc Mĩ, chữ viết, trà nghệ, mỹ nữ, minh tinh điện ảnh cùng với võ thuật Trung Quốc đều thành mốt theo đuổi của dân bản xứ. Võ quán của Long tử tiếp giáp khu nhà giàu cùng thành điện ảnh Hollywood, rất nhiều người nước ngoài mộ danh đến học võ. Vị đại đạo diễn Hollywood đầu tư quay phim võ thuật, cũng gửi một thiệp mời tới đây, đám tiểu đệ trong võ quán nhà hắn liền tổ đội đi đóng vai võ phụ cho người ta, làm khách mời, chuyện làm ăn còn khá tốt.

Trong phòng, Hoắc Nhị gia cao lớn nằm chen chúc trên giường nhỏ, thân trên dựa nghiêng. Giường vốn hẹp, một mình Truyền Võ liền chiếm toàn bộ.

Sở Tuần cau mày, bưng một chén thuốc Đông y nhỏ tiến vào. Là thuốc tự cậu sắc.

Sở Tuần trước kia thực chưa từng sắc thuốc Đông y, qua tay người khác cậu lại lo lắng. Tiểu đệ trong Võ quán này, một đám mày xéo mắt xếch, áo cộc sờn cũ dính dầu nhớt, kẽ móng tay cũng rửa không sạch, vừa nhìn là biết không phải đứa nhỏ nuôi trong nhà người đứng đắn, ra ngoài đánh nhau có thể, làm việc đòi hỏi cẩn thận tỉ mỉ tuyệt đối không thể.

Sở Tuần chun mũi, ngửi ngửi: “Thực mẹ nó đắng.”

Truyền Võ nhếch miệng: “Vậy, nhẫm giúp yêm uống đi.”

Sở Tuần: “Đi chết đi, tôi phí nửa ngày sắc đó, chữa bệnh, cậu cho là uống chơi hả?”

Truyền Võ cũng không thích uống thuốc Đông y, bưng bát ủ một lúc lâu, nhắm mắt, uống ực một hơi, mặt mũi nhăn nhíu, đắng đến mức ngũ quan cau thành một đoàn.

Sở Tuần vui vẻ cười ha ha: “Đắng như vậy sao!”

Truyền Võ: “Tự nhẫm nếm thử?”

Sở Tuần: “Tôi mới không nếm, mông bị súng bắn cũng không phải tôi.”

Đáy mắt Truyền Võ thoảng qua một đạo hào quang, đột nhiên nâng khuỷu tay siết người vào lồng ngực, lấp kín miệng Sở Tuần, dính sát vào, từ trong ra ngoài, đem Sở Tuần đắng đến nhe răng trợn mắt...

Sở Tuần bị anh làm đắng, đầu lưỡi cũng bị chuột rút, miệng toàn mùi thuốc Đông y. Nhị Võ nhà cậu là tên giả đứng đắn, động vật giống đực lên giường liền thú tính, làm chuyện đó đặc biệt mãnh, xuống giường mặc quần áo đóng khuy cổ kéo khóa quần liền vờ nghiêm trang như hai người khác nhau. Hai người bọn họ trừ bỏ ở trên giường làm tình sẽ hôn môi, bình thường tựa hồ cũng rất ít thân mật. Nhị Võ rất hiếm khi chủ động gặm cậu như vậy.

Truyền Võ hôn rất mạnh, cũng là bởi vì hôm nay gặp họ Thang chướng mắt. Không có ngoại lực kích thích, Hoắc gia cũng không đến mức khô nóng như vậy, trong lòng nghẹn tâm tình. Hai người đầu lưỡi dây dưa, dùng sức mút, hô hấp dồn dập, hôn si mê đến mức có chút thất thần, vuốt ve thân thể đối phương.

Sở Tuần gặm xong mới chậc lưỡi, đệt, răng toàn cặn thuốc Đông y, đắng muốn chết, nhưng là trong lòng ngọt.

Truyền Võ còn thực nghiêm túc, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi, lúc này là yêm liên lụy cậu.”

Sở Tuần thản nhiên: “Nói cái gì vậy. Tôi đều thấy, thương này hẳn là tôi chịu, cậu thay tôi cản.”

“Cậu nếu thực phải đi cà nhắc, cùng lắm thì nửa đời sau, tôi đi đâu đều cõng cậu.”

Sở Tuần nói lời này cũng không có biểu tình gì, hết thảy đều đương nhiên, giữa hai người, thật sự cái gì cũng không cần vô nghĩa...

Ngoài cửa sổ quải trượng gõ xuống đất: “lạch cạch” vang lên.

Sở Tuần biết có người ở bên ngoài nhìn lén, cố tình không để ý tới. Đợi cho người này chống gậy xuống tầng dưới, mới đẩy cửa sổ ngầm theo dõi ngược lại. Cậu tín nhiệm Tiểu Thang, nhưng thời khắc bảo trì cảnh giác.

Thang thiếu ở hành lang bị Long ca cậy mạnh kéo lấy cánh tay, đặt ở góc tường.

Thang Gia Hạo vươn tay cậy mở ngón tay tên kia đang kềm tay cậu, phủi phủi tay áo tây trang: “Làm gì vậy, quần áo bị anh túm nhăn hết rồi này.”

A Long một tay chống tường, áp sát vào, hình xăm thanh long trên mặt ở dưới đèn phản chiếu ánh sáng xanh, mặt mày có vài phần hung ác.

A Long nghiêng đầu: “Người trong phòng là ai, nói.”

Thang Gia Hạo: “Anh hỏi ai?”

Ánh mắt A Long trầm xuống: “Đừng mẹ nó gạt tôi, tên bị thương ấy, vóc người cao lớn, thực khốc, trên mặt có một vết sẹo, cũng là đồng đạo phải không?... Cậu nói thẳng đi, hắn là gì của cậu?”

Thang Gia Hạo khó hiểu nhìn hắn: “Đầu anh làm bằng gì vậy, thật là ngu ngốc.”

A Long tức lên: “Tôi ngu ngốc? Tôi mẹ nó ngu, mới để cậu mang người về nhà ở. Hắn là người tình trước kia của cậu phải không?”

Thang Gia Hạo nhíu mày, không kiên nhẫn vung tay: “Bậy bạ, không phải.”

Hai người ở hàng lang khẽ lôi kéo nhau, tiếng thở dốc ồ ồ, đám râu thô ráp cạ đau khuôn mặt mềm mại trắng trẻo của thiếu gia. Thang Gia Hạo ngửa mặt, ngón tay đẩy đẩy mũi đối phương: “Tôi nói anh, bọn họ là bạn tôi, ở vài ngày liền đi, anh ngậm chặt miệng, đừng bán đứng bạn tôi.”

A Long khinh thường nói: “Đệt, khi Long ca tôi là ai, lão tử từng làm chuyện như vậy à?”

A Long đột ngột cúi đầu muốn gặm người, Thang Gia Hạo véo tai ngăn hắn lại: “Chạy một ngày mệt chết, trên người anh đầy máu, tôi không có tâm tình, không làm cái kia...”

Giọng A Long mang chút lưu manh: “Cậu dẫn người tới chỗ tôi, ăn không ở không, cậu còn ‘không có tâm tình’?”

Thang Gia Hạo vừa nghe, mặt lập tức trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Được lắm, tôi dẫn người về nhà tôi, tôi là thiếu ăn thiếu mặc hay là thiếu tiền thiếu phòng ở? Tôi sao phải ở chỗ anh? Tôi ăn mặc của anh sao?!”

Sắc mặt A Long lập tức dịu xuống, thấp giọng nói: “Tôi không phải ý đó...”

Thang Gia Hạo xoay mặt bước đi, bĩu môi, chống gậy xuống lầu, vẻ mặt quật cường.

A Long từ phía sau đỡ lấy.

Thang thiếu bộp một cái bỏ ra: “Không cần đỡ.”

A Long: “Tiểu Hạo.”

Thang thiếu: “Đừng dính tôi, cấm đấy.”

A Long: “...”

Thang thiếu gia xuống cầu thang, bởi vì đi đứng không tiện, từ phía sau nhìn lại, tư thế đi đường kia chính là mông uốn éo, rồi lại uốn éo, còn kém từ kẽ mông vểnh lên một cái đuôi to.

Long ca liếm không được, nhíu mi gục mặt, rắm cũng không thả, cũng không dám phát hỏa vứt mặt, trước mặt người ngoài cũng là nhân vật lợi hại bên người đeo đao sau lưng dắt súng, lúc này liền nhắm mắt theo đuôi bám phía sau Tiểu Thang, hai tay bao lại từ phía sau, sợ Tiểu Thang bị vấp cầu thang ngã xuống...

Sở Tuần từ cửa sổ nhìn, cực lực nhịn cười, cũng là không nghĩ tới, mở rộng tầm mắt.

Tiểu Thang hết thảy đều thay đổi, hoàn toàn không phải bộ dạng yếu đuối béo ngậy như trong ấn tượng trước kia. Bộ dáng vẫn xinh đẹp, chân cà nhắc, nhưng tính tình tăng trưởng, miệng độc, vặn vẹo, nói trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn không cho gã xã hội đen này mặt mũi, không chút nào sợ đối phương.

Trên đời này quan hệ giữa người với người, thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, này là ai thiếu ai, thực sự thú vị.