Vệ Sĩ - Chương 87

Vệ Sĩ
Chương 87: Món nợ nghiệt ngã
gacsach.com

Chạng vạng ánh mặt trời xiên xiên xuyên qua cửa sổ, ánh sáng cam phủ lên hành lang được phô bằng những tấm ván gỗ cũ. Thang tiểu thiếu gia ngồi trên tầng hai, bên một cái bàn nhỏ, pha một ấm trà tự châm tự ẩm, vắt chân, tuy nhiên bên chân có tật thần kinh tri giác bị hao tổn, buông thõng xuống, không thể nhếch chân bắt chéo đong đưa qua lại như trước.

Sở Tuần đầu đội mũ len trượt tuyết, che kín quả đầu trọc tinh quái, bưng một bát thuốc Đông y, vui vẻ đi lên lầu vào phòng.

Chỉ chốc lát sau, Sở Tuần bưng bát không đi ra, lại bưng một chậu nước ấm vào, tiến tiến xuất xuất vài lần...

Thang thiếu uống một hớp trà, vị nhất phẩm, trợn mắt liếc Sở Tuần bưng một chậu nước lại đi ra ngoài, trong lòng khó tránh khỏi chua chua, trước kia nào có thấy Sở thiếu gia đối với ai dễ bảo, chịu mệt nhọc hầu hạ như vậy?

Sở Tuần hầu hạ xong người trong phòng, hai tay đút túi, chậm rãi thong thả bước tới, ngồi xuống cạnh Thang thiếu. Hai người đối diện.

Dưới lầu, một đám đệ tử nước ngoài đi theo sư phụ võ quán học quyền, đang vô cùng hào hứng, một đám cầm đại đao buộc lụa đỏ trong tay, hô lên dõng dạc, sải bước vung đao bay lên không chém, trên không trung bày ra tư thế phóng khoáng, sau đó nghiêng người rơi xuống đất, lảo đảo, té...

Ánh mắt Sở Tuần hướng dưới lầu, nửa cười nửa không: “Tiểu Thang, cậu thực cừ nha. Vị kia của cậu, xưng hô thế nào, anh Long?”

Khóe miệng Thang Gia Hạo run lên: “Tên gấu kia, không có đầu óc gì, anh gọi hắn Long tử là được.”

“Anh yên tâm ở, hắn không dám đuổi hai người đi đâu, hắn nghe tôi lắm.”

Thang thiếu bổ sung một câu, trong giọng nói che dấu không được ngạo khí, đuôi gà trống con mắt thấy lại rung rung xòe ra.

Thang Gia Hạo châm trà cho Sở Tuần, liếc mắt nhìn: “Người trong phòng, trên mặt có vết sẹo dài ấy, vừa thấy tôi liền âm trầm nghiêm mặt như muốn cắn tôi vậy, là tên hỗn đản lần trước ở quốc lộ 1 hại tôi đâm xe phải không?”

Sở Tuần vội bày ra khuôn mặt tươi cười, dỗ nói: “Chính là tên vô sỉ kia. Chuyện đó là hắn không đúng, hắn rất lỗ mãng, để trở về tôi thu thập hắn.”

Nhị Võ mới không cắn cái bánh bao nhà cậu, hắn không có hứng thú với cậu, tiểu tử kia mấy ngày nay còn đang ngột ngạt dùng sức muốn cắn Nhị gia tôi kìa, Sở Tuần nghĩ thầm.

Sở Tuần và Thang thiếu hiện giờ bên cạnh đều tự có “bầu bạn” thân mật, rất rõ ràng, bởi vậy chuyện xấu nhận không ra người hai năm dây dưa không rõ, đều là mây khói, tháng năm tuổi trẻ cùng nhau càn quấy, ai cũng không nói ra. Lại lôi ra chuyện cũ, thật có vẻ đàn ông nhỏ mọn.

Thang Gia Hạo ước chừng đoán ra Sở Nhị thiếu không phải người thường, bằng không lúc trước cũng không bị người ta bày cục hãm hại, hiện giờ cũng sẽ không ở Los Angeles bị cảnh sát cầm súng bắn phá truy đuổi.

Cậu từ lần trước bị kinh hách bị thương, đến Mỹ điều trị dưỡng bệnh, hai năm nay vẫn ở Nam California, cũng không quay về Đài Loan. Trở về Đài Loan cũng không ý nghĩa, việc làm ăn của cậu không khởi sắc, lão ba cậu không muốn thấy cậu, đại bộ phận tài sản kinh doanh nắm trong tay anh chị, căn bản không có phần cậu. Nhưng dù sao cậu vẫn là tiểu thiếu gia Thang thị, ở Mỹ có nhà có xe, ở biệt thự ở Beverly, hàng tháng đều nhận tiền tiêu vặt từ nhà, đi đâu cũng không lo ăn mặc. Thang thiếu này tính tình lười nhác chậm chạp, kiếm tiền cậu không giỏi, tiêu tiền hưởng thụ vẫn là rất ra trò, ngày qua cũng thật thích ý tự tại.

Cậu cũng không so đo chuyện Hoắc Truyền Võ năm đó lái xe tông cậu. Họ Hoắc nếu không tông cậu, cảnh sát sẽ không bắt cậu vào cảnh cục giam hai đêm; nếu không ngồi tù hai ngày kia, không chịu tội kia, cậu sẽ không có cơ hội quen biết tên đại lưu manh trên mặt xăm thanh long... Đi một vòng lớn, mấy người hiện tại thế nhưng gặp lại ở bờ biển California. Nhân sinh chính là một màn kịch, từ lúc bắt đầu vỗ tay, đến lúc vãn tuồng, còn không biết đến cuối cùng là ai cùng mình chào cảm ơn.

Sở Tuần cởi mũ trượt tuyết, tóc mới mọc ngắn ngủn phủ xanh một tầng, mặt mày sáng ngời tuấn tú.

Thang Gia Hạo giễu cợt: “Tóc đều cạo trọc, trông anh xấu chưa kìa.”

Sở Tuần không thèm để ý, sờ sờ đầu: “Xấu sao? Người nhà tôi không chê tôi là được.”

Thang Gia Hạo lật mí: “Tên mặt thẹo kia lại có gì đẹp, anh còn cứ coi trọng hắn.”

Sở Tuần ngưởng cổ cười: “Nhị gia chỉ yêu khuôn mặt kia! Lại nói, chỗ tốt nhất của người nhà tôi, cũng không phải ở khuôn mặt, là ở chỗ khác, chỉ có một mình tôi hưởng thụ...”

Sở Tuần nhất quán đức hạnh này, bày ra tư thái tối tao nhã thân sĩ, nói xong ẩn ý rõ ràng là kích thích người ta. Thang thiếu trên mặt ngượng ngùng, trong lòng than thở một câu, tốt gì mà tốt, là đàn ông trên người đơn giản phía trước một con ch*m, mặt sau một cái động, hắn có thể mạnh hơn tôi bao nhiêu? Thống hắn so với thống tôi thoải mái hơn sao, chia tay còn vùi tôi luôn, họ Sở đáng ghét nhất.

Hai người nguyên bản nói chuyện phiếm, tự ôn chuyện, dần dần nói tới chính sự.

Sở Tuần thu liễm biểu tình vui đùa, nghiêm mặt nói: “Tiểu Thang, lúc này gặp nạn, may được cậu trượng nghĩa cứu giúp, tôi cũng không biết nói gì cho phải, món nợ này tôi nhớ kỹ, còn nhiều thời gian, nhất định tìm cơ hội hồi báo.”

Thang Gia Hạo khoát tay chặn lại, bĩu môi nói: “Thôi đi, với tôi còn tính toán cái này.”

Sở Tuần cười, chắp tay vái: “Cậu không hận tôi, còn cứu tôi, cậu đúng là Bồ Tát sống.”

Thang Gia Hạo liếc cậu: “Chả lẽ nhìn anh bị cảnh sát bắn thành tổ ong? Tôi đây thật là có điểm luyến tiếc đấy.”

Sở Tuần kề sát qua, vẻ mặt quan tâm săn sóc: “Tiểu Thang, chân làm sao vậy, nói với tôi được không?”

Thang Gia Hạo bỗng nhiên trầm mặc: “... Anh thật muốn biết?”

Sở Tuần: “Là bạn bè, quan tâm cậu mà.”

Thang Gia Hạo: “Anh đoán xem?”

Sở Tuần: “Long tử nhà cậu liên lụy?”

Sở Tuần lời này chắc chắn, trong đầu đã sớm bổ não trọn vẹn tình huống. Tên xã hội đen phóng túng kia cả ngày ở bên ngoài đánh đánh giết giết, một lần trên đường gặp nạn đụng phải Thang thiếu gia, làm hại Tiểu Thang bị thương què một chân, bằng không tên gấu kia sao có thể khúm núm trước Tiểu Thang Bao, như cháu trai hầu hạ?

Thang Gia Hạo sắc mặt bình thản, so với hai năm trước trưởng thành hơn không ít, nhìn sâu vào mắt Sở Tuần, ảm đạm cười: “Anh Tuần, anh cũng có lúc đoán sai. Tôi là bị anh liên lụy.”

Sở Tuần: “... Tôi?”

Sở Tuần đột nhiên sửng sốt...

Thang thiếu có lẽ là phải trải qua một kiếp này, việc khó này, để cậu vượt qua. Nói đến cùng vẫn là lần kia, Sở Tuần lợi dụng Tiểu Thang làm mồi, dẫn độc thủ sau màn mắc câu, Tiểu Thang đương trường bị hắn một chưởng đánh bất tỉnh, hôn mê, bị nhét vào bao tải kéo lê vào toilet, đây là cảnh Sở Tuần lúc ấy tận mắt chứng kiến.

Sở Tuần không biết rõ diễn biến tiếp theo, cậu cũng không đem Tiểu Thang để trong lòng. Lại nói Thang Gia Hạo người này, thân thể gầy yếu nhiều bệnh, không phải người chịu được đánh đập gây sức ép, tố chất thân thể sao có thể so với kiểu người thân kinh bách chiến như Sở Tuần hoặc Hoắc Truyền Võ? Thang thiếu lúc ấy bị nhét bao tải nghẹn mấy giờ, gáy bị đụng phải, cổ gấp khúc, thời gian hôn mê quá dài, ước chừng là thần kinh mạch máu gần tiểu não bị đè ép, gây ra di chứng nghiêm trọng. Sau này nửa người không được lưu loát, ở Mỹ điều trị thật lâu, chân vẫn tập tễnh...

Da đầu Sở Tuần tê dại, tâm lập tức trầm xuống: “Sao có thể như vậy? Trị không hết sao?”

Thang Gia Hạo oán khí lúc trước đã qua, cười lạnh nói: “Anh Tuần, anh trước kia cũng không gà mẹ như vậy, hỏi nhiều thế, anh biết rồi, có thể làm gì cho tôi? Thương xót tôi?”

“Sở Tuần, anh người này, tối xấu xa...”

Thang thiếu vừa nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt bao phủ bởi ánh trời chiều rực rỡ, cả người im lặng thâm trầm rất nhiều, đáy mắt là nỗi suy sụp lắng đọng lại trong hai năm bôn ba.

Sở Tuần kinh ngạc nhìn cậu, đầu óc có chút mộng, uể oải, khó chịu.

Cậu muốn giơ tay cho mình hai bạt tai, họ Sở mày con mẹ nó tồi tệ, nghiệp chướng đi, sao có thể như vậy.

...

Sở Tuần biết chuyện Tiểu Thang, khổ sở trong lòng, quay về phòng leo lên giường, trùm chăn che mặt, không lên tiếng, nằm ngay đơ.

Mỗi khi cậu khó chịu không thoải mái, đều là như vậy.

Trên giường còn nằm một vị khác. Giường vốn hẹp, hai người chen chúc, đều ngủ không thoải mái. Truyền Võ nghiêng người, không đụng chạm chỗ thương, vươn tay sờ sờ đầu Sở Tuần.

Sở Tuần nằm một lúc: “Khụ” một tiếng, thở dài.

Cậu chầm chậm vòng tay, ôm lấy Truyền Võ, vùi mặt vào lòng anh.

Sở Tuần cách một lớp quần áo, thanh âm nghẹn trước ngực Truyền Võ, lầm bầm nói: “Nhị Võ, cậu nói thật đi, con người tôi, đặc biệt không ai thích, đặc biệt không xong đi.”

Truyền Võ cụp mắt ngắm người trong lòng, nghĩ nghĩ: “Còn được đi, không tính rất không xong.”

Sở Tuần cười khổ: “Vậy cậu thế nào lại thích tôi?”

Truyền Võ ngữ khí trầm ổn, thập phần thẳng thắn: “Hồi nhỏ liếc mắt một cái liền thích cậu, từ rất sớm đã ‘cái kia’ với cậu, thích đều thích, sau cũng không có cách nào khác sửa lại.”

“Đệt...” Sở Tuần giận lên, nhéo mạnh vào lưng người nào đó, tên vô tâm vô phế này, không thể nói vài câu săn sóc ấm lòng, vỗ mông ngựa, an ủi dỗ dành Nhị gia sao?

Sở Tuần ở trên giường lăn qua lộn lại, than thở, nửa đêm lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, ngẩn người, lại ngưởng mặt rồi ngã xuống, cả đêm không yên tĩnh.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ cho ra một kết luận “Họ Sở mày là hỗn đản”, cũng không còn cảm tưởng nào khác. Áy náy là thật áy náy, nhưng nghĩ lại, sự tình nếu quay trở lại một lần nữa, cậu sẽ làm như thế nào? Cậu tám chín phần vẫn sẽ lựa chọn hy sinh Tiểu Thang hoặc là ai đó, chấp hành nhiệm vụ, đạt được mục đích, bất kể thủ đoạn. Là một người lãnh khốc ích kỷ như vậy, nhiều năm qua cứ như thế, cũng không cách nào sửa lại...

Sở Tuần và Tiểu Hoắc ẩn cư mấy ngày ở “Tinh võ quán Đại Thăng”, mỗi ngày đều ở trong phòng. Truyền Võ nằm trên giường dưỡng thương, nhất quán trầm mặc, cũng không nói gì; Sở Tuần cả ngày đại bộ phận thời gian, bình thường đều ngồi xếp bằng trên sàn nhà trong góc phòng, phía dưới lót bồ đoàn, ngồi như tham thiền, cả người thả lỏng, hít thở điều trị. Vết thương cũ trên người tích góp từng tí nhiều năm, miền Nam California này ánh nắng tươi sáng gió biển hợp lòng người, khí hậu khô ráo sảng khoái, chính là chỗ tốt để chữa thương.

Sở Tuần mỗi ngày vài bận đỡ đồng chí Tiểu Hoắc, đi từng bước một, đến buồng vệ sinh đầu kia hành lang, đi ngoài.

Anh tuổi lớn, không phải trẻ con, xem trọng mặt mũi, kiên quyết không chịu dùng bô, nhất định phải đi tới toilet, tìm kiếm bồn cầu.

Sở Tuần ôm anh từ phía sau, đỡ thắt lưng anh: “Ai, ai, nhắm chuẩn.”

Sở Tuần: “Lệch rồi, lệch rồi! Xương hông quả nhiên phát triển không tốt, mọc lệch rồi, chĩa ra ngoài...”

Truyền Võ buồn bực nói: “Chim chóc yêm lại không mọc lệch, vô cùng chuẩn.”

Hai người ở trong toilet nhỏ hôn ám cọ xát, một trận xôn xao. Phóng nước tiểu coi như dễ dàng, khó khăn chính là ngồi bồn cầu, Truyền Võ bị thương ở trục xương chậu, mỗi lần ngồi xuống, đều có thể đau ra một thân mồ hôi. Sở Tuần đứng trước chống đỡ hai bên sườn anh, ôm lấy, cố sức giúp Truyền Võ ngồi xuống.

Sở Tuần: “Quần, quần còn chưa cởi, để tôi.”

Truyền Võ: “Không cần, tự mình làm.”

Sở Tuần: “Tôi dìu, dìu cậu.” �

Truyền Võ không thể nhịn được nữa: “Không cần nhẫm, đi ra ngoài.”

Sở Tuần: “Cậu gào tôi làm gì? Tôi nhìn cậu, tôi lại không chê cậu.”

Mặt Truyền Võ trầm xuống, tai đỏ lên: “Nhẫm có thể lăn.”

Sở Tuần bị đẩy đi. Cửa “cạch” một cái, ai đó lải nhải dong dài bị nhốt ngoài cửa. Dù hai người quan hệ thân mật, chuyện này Hoắc Nhị gia cũng không thể dễ dàng tha thứ bị người nhìn chằm chằm, thật ngượng ngùng đi.

Trong từ điển nhân sinh của Sở Tuần tuyệt không có hai chữ “ngượng ngùng”, cậu nhóc của cậu còn để ý điều này với cậu sao?

Thời thiếu niên, ở đồng hoa cúc dại trên sườn núi, hai tiểu tử cao xấp xỉ bụi cỏ, quần tụt đến đầu gối, cởi truồng ngồi chồm hổm, đũng quần thả chim nhỏ, vừa lảm nhảm nói chuyện, vừa thống khoái trên bãi cỏ...

Sở Tuần xoay người cong mông bám cửa nhìn vào, thấp giọng hô: “Xong chưa, tôi giúp cậu kéo quần.”