Vệ Sĩ - Chương 97

Vệ Sĩ
Chương 97: [Hai mẹ chồng · 2] Vợ ơi về nhà đi
gacsach.com

Tiểu Hoắc không đến một giờ liền từ bên kia chạy tới, hấp ta hấp tấp, quần áo làm việc chưa kịp thay, trên áo jacket cùng quần bò còn dính vôi với sơn.

Truyền Võ bình thường trầm mặc không nói, kỳ thật rất khéo tay, thích tìm tòi mày mò, mấy ngày nay ở phòng mới tự tay đóng tủ, trong phòng khách đóng một loạt tủ thấp, quét sơn, thập phần dụng tâm. Anh hiện tại ở chung với Sở Tuần, nhưng kia dù sao cũng là nhà vợ kiếm tiền mua, đoạn đường hoàng kim trên phố Trường An, giá nhà mắc đến nỗi làm Hoắc gia nghĩ liền muốn chảy máu não. Chờ trang hoàng phòng mới xong, ôm vợ vào cửa, cũng có thể thẳng lưng, mình ở Bắc Kinh cũng coi như chính thức có nhà...

Truyền Võ cố ý đi đến cửa hàng nội thất chọn một bồn tắm mát xa đắt tiền, mời thợ đến gắn vào toilet. Sở Tuần thích nhất ngâm mình, nhà không có bồn tắm lớn không qua được cửa nữu nhi thích kén chọn. Đương nhiên, về sau cha đến đây, cũng để cha mình hưởng thụ bồn tắm hiện đại chạy bằng điện này.

Truyền Võ đã tính toán kỹ càng.

Anh rất hiểu tính tình lão mẹ mình, cho nên không nói cho bà địa chỉ đơn vị, chờ đến năm mới trực tiếp khiêng Sở Tuần về nhà, gạo nấu thành cơm. Quả nhiên, mẹ anh thật có bản lĩnh, có thể tìm được chỗ này.

Hoắc Truyền Võ mang theo một thân bụi đất cùng gió lạnh, từ ngoài cửa vọt vào, trước mắt là mẹ và anh trai anh, người thân vài năm không gặp.

Truyền Võ vẫn để tóc húi cua cưng cứng, thân hình cao lớn đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn, hoàn toàn là bộ dáng đại nam tử hán thành thục ổn trọng. Duy độc trên má phải uốn lượn một vệt trắng, dấu hiệu độc nhất vô nhị, khảm sâu phong sương mấy năm nay tôi luyện, khiến người đau lòng.

Truyền Võ: “Mẹ...”

Lưu Tam Thái nháy mắt nước mắt tràn mi, khóc to, chôn đầu vào ngực con trai, ôm chặt. Người già rồi, sợ mất đi đứa con mình yêu nhất.

Truyền Võ ôm mẹ vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Mẹ, con xin lỗi...”

Hai năm trước đi Myanmar nằm vùng, lại thêm hai năm chấp hành nhiệm vụ đặc thù, Truyền Võ có bốn, năm năm không về nhà, chỉ trông vào điện thoại liên hệ, quả thật có lỗi với cha mẹ tuổi già.

Lưu Tam Thái duỗi tay dùng sức xoa mặt con trai: “Nhị Võ, cùng mẹ về nhà đi.”

Truyền Võ giải thích: “Mẹ, ở Bắc Kinh có công tác, đơn vị bộ đội quản rất nghiêm, âm lịch được nghỉ con trở về với mẹ.”

Truyền Võ quay đầu lại tìm kiếm, người nào đó vẻ mặt cô đơn đang đứng tựa vào tường.

Sở Tuần vẫn luôn trầm mặc, mẹ con người ta ôm nhau khóc thảm mẫu từ tử hiếu, mình ở vị trí hơi xấu hổ, không chen vào được.

Truyền Võ kéo Sở Tuần ra phía sau, bảo vệ, dứt khoát: “Mẹ, yêm và Tiểu Tuần... Hai chúng con ở cùng nhau.”

Sở Tuần lặng lẽ nhìn sườn mặt Truyền Võ. Truyền Võ biểu tình trầm ổn, ở trước mặt gia trưởng buồn bực ấp úng, có chút lời nói không rõ ràng, nhưng là từ mấu chốt cũng không hàm hồ, thần sắc kiên nghị.

Lưu Tam Thái hàm lệ, liều mạng lắc đầu...

“Nhị Võ a, nhẫm ở cùng ai, nhẫm cũng không thể cùng Sở gia tiểu nhị.”

“Nhẫm từ nhỏ đầu óc đã không tinh tường, là bị nhà người ta lôi kéo dụ dỗ, nhẫm liền như cái xe bị vặn dây cót, lập tức chạy theo, trúng tà mà... Mẹ đã giúp nhẫm chọn đối tượng rồi, Hạnh nhi cháu đến đây, hơn hai năm nay, nhẫm không thể nói không cần là không cần, nhẫm cũng phải chịu trách nhiệm với người ta đấy, Nhị Võ.”

Hoắc Truyền Võ đột nhiên nhấc mắt, lúc này mới phát hiện, trong phòng còn đứng một cô gái.

Cô gái trẻ trung, xinh đẹp, nhưng anh không quen biết, chưa từng nói chuyện, tuổi có thể còn nhỏ bằng một nửa anh, có thể xằng bậy như vậy sao?

Truyền Võ hôm nay cũng bởi vì cô gái này, phát tính tình với mẹ anh, có chút xúc động, khắc chế không được. Mẹ anh không thương lượng mà cứ đem cô này đến Bắc Kinh, để Tiểu Tuần thấy, Tiểu Tuần có bao nhiêu khó chịu chứ?

Truyền Võ vẻ mặt nan kham, bướng bỉnh: “Người không phải yêm chọn, yêm lúc trước đã nói, bảo nhẫm từ chối rồi.”

“Yêm cũng không đồng ý, yêm tuyệt đối không chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy.”

Lưu Tam Thái nói: “Hơn hai năm trước lúc nhẫm nói muốn xuất ngũ đã định xong rồi, hiện tại nói lui liền lui? Tổng phải có thứ tự trước sau, có thể tùy tiện ở bên ngoài làm ẩu, sau đó đổi ý sao?”

Truyền Võ đỏ mắt, đột nhiên bùng nổ, ồ ồ nói: “Yêm không làm ẩu. Yêm với Tiểu Tuần, hai mươi năm trước đã định rồi.”

Lưu Tam Thái: “...”

Truyền Võ: “Hai đứa yêm vẫn luôn rất tốt, chưa từng tách ra, đã sớm định thân. Mẹ dựa theo thứ tự trước sau, Tiểu Tuần vĩnh viễn đều là người đầu tiên, không ai có thể cướp vị trí đằng trước cậu ấy!”

Giọng Truyền Võ khẽ run, không chút nào che dấu chân tình, nói chuyện rất thẳng thắn: “Mẹ, năm mười tuổi con đã từng nói muốn kết hôn với cậu ấy, yêm mười tuổi đã định với cậu ấy rồi, phòng mới cũng có, trang hoàng được một nửa, tường cũng đã quét sơn, điều hòa bồn cầu bồn tắm máy nước nóng đều lắp đặt, hai đứa yêm sớm đã ở cùng nhau, hơn nữa lãnh đạo bộ đội đã phê chuẩn, còn có thể không tính toán gì sao?”

Truyền Võ che chở Sở Tuần bằng cả trái tim, chủ nghĩa đàn ông lập tức bùng nổ, vì Sở Tuần tranh luận với mẹ anh, tóm lại cũng không phải lần đầu tiên.

Lưu Tam Thái đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, tóc vấn chỉnh tề không một sợi rơi loạn. Bà không thể tin nhìn chằm chằm con trai mình, cũng trảm đinh chặt sắt: “Nhưng cậu ta là con trai. Cậu ta họ Sở, cậu ta là người Sở gia.”

“Hai đứa nhẫm, căn bản là không thích hợp. Cha nhẫm không phải bởi vì người nhà cậu ta sao? Anh nhẫm không phải bởi vì người nhà cậu ta sao? Bản thân nhẫm trên người chịu nhiều thương tích như vậy, không phải bởi vì cậu ta sao?”

“Người một nhà ta năm đó thế nào bị tai họa? Mặt nhẫm làm sao bị hủy, nhẫm nói thật xem?!”

Truyền Võ: “...”

Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh.

Mấy phút lặng ngắt như tờ, mọi người không nói chuyện, yên lặng hồi tưởng.

Sở Tuần ngẩn ra, quay mặt đi, mờ mịt, nhìn màu xanh nhạt mong manh bên cửa sổ, cây non run rẩy trong gió lạnh...

Mẹ Truyền Võ là một cái dùi thị huyết, đâm vào điểm bế tắc này. Ai cũng có nhược điểm, cũng có vết thương không muốn khơi lại.

Đáy mắt Sở Tuần ánh lên nỗi mất mác, thập phần khó chịu, vết hằn yếu ớt nhất trong lòng kia, bị đâm mạnh đau đớn. Không trung mờ mịt, trước mắt một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, thương tích khắp người, giống như có một đám người cuồng bạo vung nắm tay vào cậu, ném mạnh cậu vào lò thiêu, mặt mày Truyền Võ Truyền Quân đều là máu đen. Truyền Võ đi rồi, bước lên xe lửa hồi hương, mặc cho cậu tê tâm liệt phế gào khóc, không nỡ buông tay.

Chấn thương tâm lý thật nhiều năm không muốn người biết, ký ức đau đớn không thể đề cập, hơn mười năm trời Nam đất Bắc áy náy cùng tưởng niệm, một đoạn thanh xuân sớm mất đi... Gánh nặng sinh mệnh không thể chịu đựng, vạch ra vết thương nào, đều là một mảnh máu tươi đầm đìa.

Lúc này trong phòng, muốn nói xấu hổ nhất, chính là khuê nữ xui xẻo kia. Mắt mù thế nào mà để mẹ chồng tương lai kéo đến Bắc Kinh, anh Nhị Võ của cô chướng mắt cô, sớm đã có bạn trai trúc mã, mười tuổi hai người đã thân mật, Nhị Võ căn bản là không muốn cưới cô. Cô cũng không làm gì, một đôi mắt hạnh to tròn hàm lệ, mắt thấy nước mắt sẽ ào chảy xuống, đối với ân oán hai nhà Sở Hoắc hoàn toàn không biết gì cả.

Hoắc gia lão đại từ đầu đến cuối ngồi trên sô pha hút thuốc, chân trái vắt ngang lên đầu gối chân phải, trầm mặc như một ngọn núi.

Sau một lúc lâu, Hoắc Truyền Quân mở miệng: “Mẹ, mình từ nay về sau, không đề cập đến chuyện này nữa, có được không? Đừng tính toán hai năm kia của yêm rồi đi khó xử Nhị Võ, để chú ấy khó chịu, yêm cũng không để ý, không thể làm cả đời em trai yêm không thoải mái như vậy, là anh trai yêm thực xin lỗi chú ấy.”

Lưu Tam Thái cũng hối hận, lời vừa ra khỏi miệng, chính mình đã trước lệ rơi đầy mặt.

Tất cả quần áo đồ dùng của con trai bà bà đã đóng gói xong, đầy một túi bện.

Bà cũng không phải ghét Sở gia Tiểu nhị, mà là trong lòng khó chịu, không thể tiếp nhận. Nói nặng lời tổn thương con trai Sở gia, chính.bản thân bà lại vừa mủi lòng vừa thấy có lỗi.

Chân trời nhuộm đỏ như máu, bà trơ mắt nhìn con trai lớn bị người ta mang đi, ngồi tù, bà tóc tai tán loạn đuổi theo phía sau xe quân đội. Vô lực bảo vệ con mình, là một nỗi đau người mẹ khắc cốt minh tâm.

Mắt Truyền Võ đỏ bừng, phẫn nộ, khổ sở, thương tâm, nói: “Mẹ, nhẫm không thể nói vậy, Tiểu Tuần là người đối với yêm tốt nhất.”

Sở Tuần tránh khỏi tay Truyền Võ.

Sở Tuần khẽ run rẩy đôi môi, thẳng thắn nói với mẹ Truyền Võ: “Thưa dì, chuyện năm đó có nhân có quả, cháu chưa từng thương tổn Nhị Võ, cháu không có lỗi với người nhà ngài.”

“Cháu yêu Hoắc Truyền Võ, cháu đối tốt với cậu ấy, chân tình.”

Sở Tuần chạy vào phòng ngủ, từ trong tủ áo lôi ra một chồng lớn áo khoác, tây trang, các loại áo len, sơ mi, áo thun thời trang, còn thêm một chồng quần lót phim hoạt hính gợi cảm, ôm một lần không xong, phải ôm làm ba lần mới mang toàn bộ đến sô pha.

Người cả phòng đứng nhìn.

Sở Tuần hít hít mũi, đột nhiên ấm ức, trong mắt ẩm ướt: “Nhị Võ, mọi người từ từ nói chuyện, quyết định xong, nói với tôi một tiếng.”

“Ấn theo kích cỡ của cậu mua, tôi sẽ không cho người thứ hai mặc mấy bộ quần áo này. Là mua cho cậu, cậu muốn đi liền đóng gói mang hết đi.”

Hôm đó, Sở Tuần để người Hoắc gia ở lại căn hộ của cậu, còn mình hờ hững rời đi.

Mẹ, anh trai Truyền Võ từ xa đến đây, phòng của Truyền Võ chưa trang hoàng xong, chỉ có thể ngủ lại chỗ cậu, bằng không phải đi ở khách sạn, ở mấy căn phòng chật chội tối tăm chỗ ga tàu điện ngầm. Bởi vậy chỉ có Sở Tuần rời đi, dành phòng cho một nhà người ta.

Sở Tuần lúc ấy ít nhiều cũng tổn thương thể diện tự tôn, nhất thời xúc động, không muốn tranh chấp, cũng không nguyện khuất phục thỏa hiệp. Sở nhị gia bao nhiêu năm qua, chỉ có người chung quanh phủng trong lòng bàn tay, nào phải chịu đè nén lớn như vậy, cậu trở thành bên khó xử, bị người ta ghét. Cậu trong lòng ủy khuất, không thể chịu đựng, không đi không được.

Môn đăng hộ đối đạo lý này, ai cũng hiểu.

Câu yêu Hoắc Truyền Võ từng phút từng giây, hai người nếu không có một tầng khắc cốt minh tâm thời thiếu niên kia, cậu cũng không dính lấy anh. Tình cảm quá sâu, mới có thể trăm phương nghìn kế đối tốt với một người, muốn vì đối phương chịu trách nhiệm nửa đời sau.

...

Sở Tuần lái xe, lòng vòng vô mục đích trên đường Trường An, quẹo vào một con phố nhỏ, màng con ngươi xẹt qua một dải ánh đèn, cảnh phố phường ảm đạm thất sắc.

Cậu mới chạy đi không lâu liền hối hận, mình không nên dỗi, đáng ra phải kiên nhẫn, ứng phó mẹ vợ da mặt phải dày tình cảm phải thực, cúi đầu nhận sai làm nũng lăn lộn bán manh xin lỗi, cho dù bị đỉnh thế nào, cũng phải nói mấy câu mềm mại.

Trước khi đi còn rớt hai hạt châu, trong lời nói còn ẩn nhẫn chua xót, cũng không biết có thể cảm động tên ngốc Nhị Võ vô tâm vô phế kia không? Mình không ở đó, lại không thể điều khiển thế cục phát triển, Truyền Võ có thể đứng vững trước thế công vừa đấm vừa xoa, tình thân đào núi lấp biển của mẹ cậu ấy hay không? Vạn nhất lão phu nhân cầm dao phay lấy trong bếp, trực tiếp kề trên cổ, lấy cái chết uy hiếp, Truyền Võ thỏa hiệp, thu thập hành lý chia tay cậu, thật sự đi mất, cậu phải tìm ai đây?

Nhị Võ sẽ nghe lời mẹ nhận mệnh, sẽ quẳng cậu sao?

Tình cảm hai người sâu đậm như vậy, nào dễ dàng tan vỡ chứ?

Nếu thật sự dễ bị người ta phá hủy như vậy, lùi bước, không yêu nữa, kia nhất định là Sở nhị gia có mắt không tròng, nhìn lầm người...

Sở Tuần vừa lái xe, vừa trái lo phải nghĩ, tâm thần không yên, nỗi không cam tâm tận đáy lòng kia ẩn ẩn bùng lên. Chỉ có Hoắc Truyền Võ, là người cậu dùng chân tình đối đãi, cậu sẽ không tùy tiện đánh mất. Nhị gia trả giá nhiều như vậy, tên khốn kia dám chạy, dám không cần cậu, cậu tuyệt không để yên, có chạy về quê cũng bắt tên kia trở về!

Sở Tuần dừng xe ven đường, mở cửa sổ hứng gió, nghĩ Truyền Võ đối với cậu thật tốt, nghĩ đến cảnh hai người mấy ngày nay thân mật khăng khít.

Cậu mua một cái bánh rán lớn, một ly sữa đậu nành ở quán ven đường, nóng hầm hập, một mình ngồi trong xe, ăn bánh rán. Trên đường xe cộ qua lại, người đi đường bước chân vội vàng, một đôi tình lữ mặc áo len vô cùng thân thiết ôm nhau, cậu trai lấy bánh rán đút cho cô gái, cô gái trong tay cầm mấy xiên thịt dê, khẽ cười.

Sở Tuần nghiêng đầu nhìn xa xăm.

Nhị Võ khi đó chính là dạng ngốc này, trong ngực giấu một túi bánh rán lớn nóng hầm hập, kích động chạy đến bức tường gạch đỏ phía sau trạm thực phẩm, hiến vật quý cho cậu, tay dính đầy váng dầu. Hai người vui vẻ trao đổi đủ loại đồ ăn ngon.

Sở Tuần ngả ghế ra sau, nhìn lên không trung, trong tập văn kiện rút ra một tờ giấy trắng, ngón tay trên giấy nhẹ nhàng phác họa, thổn thức, nghĩ về những ngày đã qua...

Hôm đó, Sở Tuần đi nửa đường rồi vòng về.

Cậu đến Đông Hưng Lâu bên phố Trường An kêu vài món ngon, nóng hổi mới ra lò, còn bóng dầu, đóng gói lại. Lại sợ đồ ăn nguội, liền dùng khăn quàng cổ lông dê bao kỹ cả túi cà mèn lớn, mang về.

Cậu ôm cà mèn, lặng lẽ lên lầu, đứng trước cửa nhà mình, đứng một lúc lâu, đáy lòng bồi hồi, tưởng tượng thấy người nào đó có thể tâm linh tương thông với cậu, mở mạnh cánh cửa trước mặt, Truyền Võ ôm chầm lấy cậu.

Bên trong cánh cửa đèn đuốc sáng trưng, ngẫu nhiên truyền ra một ít lời thì thầm.

Mấy người một nhà kia, chắc vẫn còn trò chuyện? Vị “tiểu hôn thê” kia, chắc cũng còn ở đó?

Sở Tuần yên lặng đứng nhìn tường thật lâu, đặt mấy cái cà mèn được quấn khăn quàng cổ ở trước cửa, bên dưới chèn tờ giấy vẽ một bóng dáng mờ mịt, xoay người bước đi...

Kiêu ngạo cùng tính tình thối của đàn ông phát tác, một khi bùng lên, là phải trả giá đắt.

Sở Tuần rụt đầu, túm chặt áo khoác, đi bộ dọc đường Trường An lạnh gió, trong lòng miên man suy nghĩ, thấy mình ngu ngốc tự dưng chạy ra, trễ như vậy bữa nay lão tử đi đâu qua đêm đây?

Tiểu Quân nhi có người nhà mình, hai người thân mật thắm thiết, sớm quăng người anh em cốt cán này ra sau đầu rồi. Bác Văn có vị hôn thê, không chừng còn đang dã ở chỗ nào đâu. Lại không thể quay về đại viện đường Ngọc Tuyền, lão mẹ hỏi đến, con sao lại tiu nghỉu về đây, bản thân nói thế nào? Sao có thể nói thật, bị Hoắc gia ghét bỏ, chạy về nhà mẹ đẻ... Thực mất mặt a.

Sở Tuần ở cửa siêu thị nghịch nghịch máy chơi kẹo cho trẻ em, nhét tiền xu vào, từ trong máy nhảy ra viên kẹo cầu vồng.

Trên máy kẹo dán hình khủng long xanh trong phim hoạt hình, Sở Tuần như bị ngốc, lấy ngón tay chọc chọc khủng long xanh: “Cậu tên khốn này, Nhị Võ hỗn đản, Nhị Võ, chọc cậu...”

Đường đường Sở nhị gia, đời này chưa từng sa sút như vậy, thế nhưng không nhà để về. Chuyện tới trước mắt mới biết, bên cạnh mình quay đến quay đi đều là khách qua đường, cũng chỉ có một mình Hoắc Truyền Võ, mấy năm nay ở bên cạnh cậu, chưa từng rời đi. Nếu Nhị Võ không thương cậu, bên người sẽ còn lại ai đây?

Bằng không đi đến ga tàu điện ngầm trên đường Phục Hưng, cung điện ngầm hai người bí mật hẹn hò?

Đệt, cái chỗ hoang vắng kia, khi có người ở bên thì kêu tình thú, lãng mạn; nhưng một mình đi đến đó ngủ, cứ như thất tình bị điên, đi đến đó ngồi nhặt tàn thuốc họ Hoắc hút còn thừa sao?

Sở Tuần bĩu môi, lấy điện thoại, chuyển máy: “A lô, Văn Hỉ nhi...”

Giọng điệu Trương Văn Hỉ lộ vẻ ngoài ý muốn, thực vui mừng: “Tiểu Tuần, làm sao vậy? Nhớ ngã à?”

Sở Tuần lầm bầm: “Không vui, khó chịu, chờ tôi mua vé máy bay, tối nay liền bay qua, cậu chờ tôi đó.”

Sở Tuần nói xong cúp máy, giương mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm đại lý vé máy bay trên đường Trường An.

Điện thoại trong túi áo bắt đầu vang, Sở Tuần cúi đầu nhìn, khó chịu, không tiếp.

Điện thoại vang lên nhiều lần.

Chuông điện thoại của cậu rất ngộ nghĩnh, cài đặt chuông riêng cho Truyền Võ, người khác không có, bản nhạc chính là lời hát của Nhị Võ nhà cậu, đương nhiên, là cậu cường ép Hoắc tiểu nhị hát.

Bài dân ca Sơn Đông “Điệu bao lăng” (1), tiếng ca phóng khoáng xứng với giọng thô khàn của Nhị Võ trở nên rất có khí khái đàn ông, lại thường bị tràng cười xen vào:

“Ánh trăng kia ló ra, sáng la la la la la la... Chị cả hát vang mang cái bao căng phồng kia, đưa cho chị hai la la la la la la...”

Giọng Nhị Võ vang hết lần này đến lần khác trong túi áo cậu, Sở Tuần đứng ở đầu gió, ngây người nghe: “phụt” một tiếng cười ra...

Tin nhắn truyền tới, Truyền Võ nói: “Tiểu Tuần, ở đâu vậy, về nhà đi.”

Sở Tuần bĩu môi, nhanh chóng hồi âm: “Không về, không cần cậu.”

Truyền Võ: “Nữu nhi, về đi.”

Khóe miệng Sở Tuần câu lên nụ cười, ngón tay thoăn thoắt ấn phím: “Tôi mua vé máy bay rồi, tôi đi Tây An.”

Bên kia trầm mặc một lát.

Truyền Võ rống lên, thiếu kiên nhẫn: “Vợ ơi, em về nhà đi, không cho chạy loạn.”

Sở Tuần nhìn màn hình di động, há miệng cắn một cái.

Hai bên đường rộng lớn, các tòa cao ốc san sát, ánh đèn rực rỡ quanh Oriental Plaza biến không trung thành màu tím đỏ, lóa mắt, lộng lẫy. Tiếng người tiếng xe ồn ào, trong tâm trí dần hóa thành một lớp âm thanh nền mờ nhạt, cặp mắt đen láy ôn tồn kia thoáng hiện rõ trong đầu Sở Tuần, xua đi không được, làm cậu mềm lòng, còn chưa rời đi, đã tưởng niệm.

Đầu óc Sở Tuần đuổi không kịp bước chân mình, chân lại đuổi không kịp tâm.

Cậu đột nhiên quay lại, trở về, mỗi bước một nhanh, chạy đi, chạy về hướng nhà mình.

Cậu bên này chạy như điên trên vỉa hè, tên kia từ hướng đối diện chạy tới, đi đường tắt trực tiếp phóng qua một dãy cây sồi xanh làm hàng rào khu xanh hóa, lại chống một tay phi thân qua vòng bảo hộ, chạy như bay về phía bên này, miệng phà ra khí trắng.

Hai người cơ hồ sượt qua nhau, Sở Tuần quay phắt lại.

Truyền Võ cũng quay đầu lại, hai mắt sáng lên, phản ứng cực kì mau lẹ, duỗi tay ôm lấy Sở Tuần!

Sở Tuần phản thủ vặn khuỷu tay, tránh thoát, chạy đi.

Lại bị Truyền Võ ôm ngang eo từ phía sau. Khóe miệng Sở Tuần mang một tia cười lạnh, đạp lại một cước, là cú đá bay! Truyền Võ ngửa sang một bên né tránh, bắt lấy mắt cá chân Sở Tuần, thuận thế kéo tới, nhanh nhẹn nhào lên, khóa Sở Tuần trong hai cánh tay, kéo người vào lòng, gọn gàng lưu loát.

“Cút.”

“Cút đi a, đừng chơi tiện chiêu.”

“Ít tung chiêu này với tôi...”

Sở Tuần còn muốn giãy dụa, khí trắng nóng bỏng trong miệng Truyền Võ phà vào cổ cậu, thở hổn hển: “Đừng náo loạn, nhiều người nhìn kìa, phỏng chừng họ còn sắp gọi cảnh sát.”

Hai người nhanh chóng thoát khỏi đám đông, chuồn đến sau cây bách. Sở Tuần nghiêng đầu, trong lòng có tính toán, ngoài miệng lại không cam lòng: “Có mẹ cậu thương cậu, có gan đừng để ý đến tôi.”

Truyền Võ nghiêm túc nói: “Thế nên cậu làm thế hả?”

Sở Tuần liếc trắng: “Vậy cô vợ kia làm sao đây? Người ta chờ cậu hơn hai năm, đều đã đính hôn, giờ không nhận người ta, vậy được sao?”

Truyền Võ thực nghiêm túc: “Vậy cũng phải lui. Tôi trở về tự mình đến gặp trưởng bối, dập đầu nhận lỗi với cha cô ấy.”

Sở Tuần bĩu môi, ánh mắt ủy khuất: “Cậu nói xem đây là cái lý gì, ước định hơn hai năm với cô kia, tôi với cậu với nhau bao lâu rồi? Cứ làm như tôi vụng trộm ở Bắc Kinh dụ dỗ cậu, tôi thành tiểu tam, còn mẹ nó là người thứ ba như đúng rồi!”

Truyền Võ áy náy: “Không có chuyện đó.”

Anh mười tuổi ngầm định chung thân với Sở Tuần, hai mươi năm không thay lòng, ai là người thứ ba chứ?

Truyền Võ ôm cậu ủ ấm, lồng ngực phập phồng, đột nhiên từ trong túi lấy ra chiếc khăn quàng cổ lông dê của Sở Tuần.

Mắt Truyền Võ đen láy, thấp giọng nói: “Không mang khăn quàng cổ bỏ chạy ra ngoài, đông lạnh rồi.”

Mắt Sở Tuần hơi đỏ, lúc này không phải diễn trò, cúi đầu, để Truyền Võ cầm khăn quàng cổ quấn cậu kín mít...

Lại nói Sở Tuần ở bên ngoài miên man suy nghĩ như đi vào cõi tiên ba bốn tiếng, đồng chí Tiểu Hoắc cũng không nhàn rỗi, ở nhà nói chuyện thẳng thắn ba bốn tiếng với mẹ anh.

Sở Tuần nhìn ra được, Truyền Võ nói đến khô miệng, môi sắp nứt nẻ rách da, hốc mắt sưng đỏ.

Truyền Võ nói rất nhiều, nhiều chuyện mẹ anh cho đến giờ cũng không biết, không nghe nói, người khác ai cũng không biết. Nên nói, không nên nói, Phùng gia thế nào sụp đổ, Hầu gia thế nào bị diệt, Sở Tuần mấy năm nay trải qua thế nào, tình trạng thân thể Sở Tuần, vết sẹo trên mặt của anh, chiến hữu đã hy sinh, hai người mấy năm nay đổ máu vào sinh ra tử... Lưu Tam Thái sau lại khóc không ngừng.

Hơn nữa, Sở Tuần hiểu lầm, vị tiểu hôn thê tới từ Sơn Đông kia, đêm đó không ở lại nhà cậu.

Lưu Tam Thái vì sao không nói không rằng liền trực tiếp mang cô đến Bắc Kinh, chính là muốn Nhị Võ nhà bà gạo nấu thành cơm, bức Nhị Võ gật đầu kết hôn. Lưu Tam Thái là người quật cường, tính tình con trai bà so với bà còn quật hơn, ăn mềm không ăn cứng. Hai mẹ con bộ dạng không giống, nhưng tính quật cường nhận thức chết một người kia, tuyệt đối là ruột thịt.

Truyền Võ nhìn mẹ, thái độ thập phần kiên quyết, thậm chí mang vài phần cố chấp cùng bất thông tình lý, nhất định phải đưa cô bé kia đến ở khách sạn. Trời tối như hũ nút, đến Bắc Kinh nhân sinh không quen, nhưng Truyền Võ kiên quyết không đồng ý để cô gái xa lạ đi theo mẹ anh kia cùng ở trong nhà Sở Tuần.

Truyền Võ nói: “Chuyện này không được, không có quan hệ gì.”

“Như vậy rất kỳ cục. Tiểu Tuần mà biết, khẳng định không vui, đây là nhà Sở Tuần, nhà của hai đứa con.”

Kết quả ngày đó, cuối cùng Hoắc Truyền Quân đứng ra giải vây cho em trai anh, mang khuê nữ kia ra ngoài, tìm một khách sạn cao cấp trên đường Trường An, móc hơn hai ngàn tệ, dàn xếp cho cô bé kia ở.

Hai người thân hình cao ngất thon dài, đứng ở dưới đèn, ghép thành chữ nhân (人), không hôn môi, không có động tác thân mật, chỉ lẳng lặng ôm nhau, bên hông kéo ra một cái bóng thật dài. Vòng tay của Truyền Võ vẫn an ổn như trước, lồng ngực nhảy lên kiên cố hữu lực, làm Sở Tuần lập tức an tâm.

Truyền Võ thấp giọng nói: “Tối nay về nhà chúng ta ngủ chứ.”

Sở Tuần liếc mắt trừng anh, cố ý học vẹt: “Yêm không về.”

Giọng Truyền Võ thô trầm, lại mang chút làm nũng đặc biệt khi có khẩu âm: “Về đi...”

Sở Tuần bơ mặt: “Yêm không về.”

Truyền Võ: “Đã định rồi mà, vợ ơi!”

Sở Tuần: “Ai định với cậu? Hồi mười tuổi hai ta đã định sao, cậu nói linh tinh.”

Truyền Võ giữ chặt hai tay Sở Tuần, biểu tình trịnh trọng: “Yêm đã nói với mẹ, nhẫm chính là đối tượng của yêm, năm mới về quê kết hôn.”

Sở Tuần không nhịn được vui vẻ: “Cậu lừa tôi đi, ai là đối tượng của cậu chứ...”

Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, đi về nhà, Truyền Võ nắm cổ tay Sở Tuần, nhỏ giọng nói: “Tay lạnh.”

Sở Tuần: “Mặc kệ.”

Truyền Võ kề sát vào: “Thật lạnh lắm, ủ ủ đi.”

Sở Tuần kiêu ngạo: “Ít xạo đi, lò sưởi nhỏ sẽ không ủ cho cậu.” Nguồn:

Truyền Võ chơi xấu: “Ủ một chút thôi mà... Lạnh...”

Cái tên buồn tao kia, không chỉ nói vậy, còn xoay người dùng phương thức khác dây dưa. Truyền Võ túm tay Sở Tuần không buông, đòi thân mật đãi ngộ ủ ấm. Sở Tuần ôm cổ Truyền Võ, siết chặt, vuốt ve mặt anh, hận chết, vừa yêu vừa hận...

Về nhà.

Trong nhà còn có mẹ chồng đại nhân, sẵn sàng chiến đấu.

Đèn chùm trong nhà bếp phát ra ánh sáng ấm áp, trên bàn là đồ ăn Sở Tuần mua cho mẹ vợ với anh vợ, gà xào thập cẩm, gà sốt tương, mề vịt om, bên trong hơi nóng dào dạt.

Lưu Tam Thái đỏ mắt, nước mắt chảy dài, trên đầu gối đặt một tờ giấy, bà trước giờ chưa từng thấy. Trên đó là Sở Tuần lấy đầu ngón tay xẹt ra tia lửa nhỏ như đầu bút vẽ ra, gương mặt tuấn lãng phi phàm của Nhị Võ nhà bà...