Viên Tam Công Tử Trọng Sinh - Chương 52

Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 52: Ngọc tỷ trấn quốc
gacsach.com

“Ngươi... ngươi không thể đối với ta như vậy... Dung Tầm, ngươi làm gì!?”

Một giọng nói kinh hoảng như thét lên trong yên tĩnh.

“Ta là Viên Tri Mạch! Ngươi sao có thể đối với ta như vậy?!”

Một thiếu niên áo xanh bị trói vào cột, trên khuôn mặt thanh tuấn tất cả đều là sợ hãi. Đặc biệt là khi đối diện gương mặt không biểu tình, thân thể bởi vì sợ hãi mà không khống chế được run lên nhè nhẹ.

“Ngươi không phải vui mừng vì gặp ta sao? Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?”

Hắn đã nghĩ không lừa được Duệ Quận Vương lâu, nhưng hắn phỏng chừng cũng có một chút thời gian. Mặc kệ nhiệm vụ không thành, ít nhất kịp giết chết Tô Nhã Nhi. Nhưng hắn căn bản không nghĩ tới, vừa tỉnh đã bị trói gô, hơn nữa đối diện là Duệ Quận Vương!

Rốt cuộc sai ở chỗ nào?

Dung Tầm lãnh khốc khẽ nhếch môi, ánh mắt khinh miệt cùng lười biếng nhìn người bị trói.

“Chủ tử của ngươi là Dung Tuyển, hay là Dung Sơ?”

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta là Viên Tri Mạch. Sao lại có thể nhận không ra?”

“Viên công tử...”

Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, một nam nhân nhảy ra, chán ghét vỗ vỗ mặt hắn.

“Ngươi biết dùng dịch dung, phỏng chừng còn chưa lâu. Ngươi xem trên mặt đều là sơ hở. Cả ta cũng lừa không được, sao giấu được chủ tử anh minh thần võ nhà ta? Chủ tử hạ mình ôm ngươi một cái, nhưng đều là để cho bọn trốn ở chỗ tối xem. Ngươi chỉ là một con rối phải không?”

Sắc mặt hắn cứng đờ, hoảng sợ nhìn Bách Uyên. Thân phận hắn rất bí mật, không nghĩ tới sao dễ bị lộ nhanh như vậy? Hắn cắn môi, muốn giải thích, trên mặt đột nhiên đau xót, nóng rát. Đau khiến hắn hít hà một hơi, thảm gào ra tiếng giống heo bị giết!

Dung Tầm không chút để ý, quét mắt nhìn gương mặt bị đánh đến máu chảy đầm đìa, sắc mặt cuối cùng đẹp một chút.

“Cuối cùng có thể nhìn rồi. Nhớ rõ lần sau nên cải trang người khác. Ta còn nhìn thấy ngươi mang gương mặt Tiểu Mạch Nhi sẽ rất bực bội, sẽ khống chế không được chính mình.”

Người ở bên cạnh bĩu môi.

Ngài dùng roi hủy dung, cái này mà kêu có khống chế sao?

“Được rồi ngươi nói đi.”

Dung Tầm thực khách khí.

Thiếu niên đau tới cực điểm, rên ra tiếng.

“Ngươi giết ta đi! Ta sẽ không phản bội chủ tử!”

Dung Tầm rũ rũ mắt, tựa như không nghe thấy thiếu niên hét to.

“Ngươi xác định ngươi sẽ không nói?”

“Đánh rắm! Ngươi giết ta đi!”

“Đánh rắm kỳ thật cũng là một việc thực sảng khoái. Xem ra ngươi không cần cơ hội như vậy.”

Dung Tầm nhìn về phía Bách Uyên.

“Ta nhớ rõ lần trước ngươi nói đang viết mấy khảo sát gì đó. Ngươi cần biết trên cơ thể chỗ đau nào nhất. Đau đến chết là bộ vị phải không?”

Bách Uyên cười tủm tỉm, chân chó ngoe nguẩy cái đuôi.

“Chủ tử, đúng là yêu cầu bức thiết, cần một người tới nghiệm chứng tính chính xác.”

“Vậy được rồi, thưởng cho ngươi. Ta đi đây.”

Duệ Quận Vương rất hào phóng, nói đi là đi, xoay người liền ra khỏi phòng. Thiếu niên ngạc nhiên nhìn Dung Tầm đi mà không quay đầu. Hắn vốn đang cho rằng sẽ bị nghiêm hình bức cung một phen, ai ngờ đi rồi?

Nhìn Dung Tầm biến mất sau cánh cửa, một cảm giác sợ hãi đột nhiên trào ra trong lòng, thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối. Hơn nữa vừa sợ hãi, máu chảy đầm đìa trên mặt nhìn hắn có vẻ rất vặn vẹo.

Bách Uyên xoa xoa tay, bước lại gần, cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai thiếu niên.

“Không cần suy nghĩ nhiều, chủ tử nhà ta làm việc từ trước đến nay đơn giản thô bạo. Ngài chờ ngươi tỉnh lại kỳ thật chỉ là để đánh ngươi một roi mà thôi.”

Lắc lắc bả vai thiếu niên.

“Được rồi, công tử của ta, ngươi chịu nói hay không?”

Dung Tầm đi ra ngoài, bên trong vang lên tiếng gào thảm thiết đến kinh người, ban ngày ban mặt lại làm người ta nổi lên một thân da gà.

Giang Văn tới tìm hiểu tin tức, toàn thân cũng nổi da gà, thật cẩn thận nói.

“Chủ tử, như thế không được tốt cho lắm thì phải?”

Dung Tầm quét mắt qua, ánh mắt âm trầm.

“Hắn dám bắt nam nhân của ta, ta còn cần đối với hắn tốt sao?”

Hắn bị bắt sám hối ba ngày, người khác nhìn vào thấy vất vả, nhưng đối với Dung Tầm hoàn toàn coi như tình thú. Huống hồ ba ngày ba đêm không ăn không uống đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Tiểu Mạch Nhi trong lòng cũng rất rõ như vậy. Cho nên Duệ Quận Vương kiên định cho rằng đây là Viên Tri Mạch cho hắn cái thang. Vì nam nhân nhà mình thể diện rất cao, Duệ Quận Vương rất vui lòng phối hợp. Duệ Quận Vương ngoan ngoãn chịu bị nhốt ba ngày, lòng tràn đầy chờ đợi ba ngày sau đẩy cửa bước ra mây mù sẽ tan mặt trời lại mọc. Nhưng ngoài dự đoán, hắn thần thanh khí sảng xuất quan đã nghe được tin nam nhân nhà mình cùng Trưởng Tôn Yến vui vẻ phấn chấn ra cửa, còn không cho người khác đi theo.

Đây là nhàn rỗi không có việc gì muốn đi cạy góc tường sao?

Duệ Quận Vương lập tức trấn tĩnh, sai người tìm ra nơi nguy cơ góc tường bị đào, lại bình tĩnh chạy như bay đi. Chạy như bay trên đường, Duệ Quận Vương thậm chí đã nghĩ nhiều câu nói, nghĩ tới ảo não cùng phẫn nộ. Hắn muốn tìm phương pháp truyền đạt hiệu quả cao nhất khiến cho Viên Tri Mạch bỏ qua quá khứ, còn có thể làm Viên Tri Mạch quên đi sai lầm, từ nay về sau toàn tâm toàn ý đối với chỉ một mình phu quân này...

Nhưng mà hắn không chỉ không gặp người, vừa vào cửa liền thấy một hàng giả ra vẻ rụt rè chờ hắn ôm! Ôm thì ôm, mấu chốt nhất chính là người thật đâu?

Duệ Quận Vương thực bình tĩnh cùng táo bạo. Kết quả là Duệ Quận Vương liền diễn kịch. Bây giờ tâm tình tốt đều biến mất sạch sẽ, trực tiếp ban ra mười đại khổ hình tiếp đón.

Ta hôm nay không vui, có bản lĩnh chịu chết đi!

Giang Văn thực thức thời không dám tỏ vẻ thương hại người trong phòng nữa.

“Chủ tử, Trưởng Tôn giáo úy tỉnh.”

“Tỉnh rồi?”

Duệ Quận Vương hừ hừ, như là bị dẫm cái đuôi muốn cắn người.

“Có bản lĩnh dẫn người đi ra ngoài mà bảo vệ cũng không được. Sao hắn không say chết luôn đi!”

Sự thật chứng minh, Trưởng Tôn giáo úy vẫn thực đáng tin cậy, vừa nghe nói Viên Tri Mạch mất tích, lập tức tỉnh rượu, vội vàng đi tìm người. Hắn lảo đảo còn chưa đứng dậy được đã bị người xông tới đâm một cái lảo đảo té ngã trên mặt đất.

Dung Tầm thờ ơ lạnh nhạt, không để ý hừ một tiếng.

Trưởng Tôn Yến ngẩng đầu trực tiếp nhìn về phía người tới.

“Người chết là ai?”

“Viên Hiểu Phong.”

Cao Long vội vàng nói.

“Ở ngoài thành ba dặm, bên cạnh bờ sông, binh sĩ bảo vệ thành phát hiện thi thể, một kiếm cắt yết hầu, xuống tay độc ác tàn nhẫn, hẳn là sát thủ.”

Sắc mặt Trưởng Tôn Yến đột biến, hoảng sợ ngẩng đầu.

“Viên Hiểu Phong? Sao có thể?”

“Giết người diệt khẩu.”

Dung Tầm sắc mặt hơi khó coi. Hắn tuy rằng không để bụng mạng sống của Viên Hiểu Phong, nhưng không thể không suy xét cho Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch coi trọng người thân, đời trước luôn bị Viên Hiểu Phong cùng Viên Hiểu Bình ức hiếp cũng có thể nhịn xuống. Hiện giờ nếu Viên Hiểu Phong vì mình mà chết thì Viên Tri Mạch sẽ áy náy đến nông nỗi nào.

Hắn lại nhìn về phía Trưởng Tôn Yến rõ ràng là không hiểu ra sao, trầm giọng nói.

“Trưởng Tôn Yến, ta biết ngươi cùng Dung Tuyển có quan hệ không tồi. Ta chỉ muốn biết chuyện này có phải Dung Tuyển làm hay không?”

Trưởng Tôn Yến ngẩn ra, cảnh giác ngẩng đầu.

“Dung Tuyển? Có ý gì? Dung Tuyển vì sao phải làm loại chuyện này? Hơn nữa hắn ở kinh đô, sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”

Liên tiếp nghi hoặc buột miệng thốt ra, hắn lộ vẻ nghi ngờ.

“Các ngươi rốt cuộc biết cái gì? Vì sao hoài nghi Dung Tuyển, lý do là gì?”

“Chúng ta biết cái gì cùng ngươi không quan hệ. Hiện tại ta chỉ nghĩ xác nhận chuyện này có phải Dung Tuyển làm hay không.”

Dung Tầm vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói.

“Ta vừa nói rồi, ngươi so với ta càng hiểu rõ về Dung Tuyển hơn. Ta chỉ cần ngươi giúp ta phán đoán xem rốt cuộc có phải Dung Tuyển làm hay không.”

Đôi mắt đen nhánh của Trưởng Tôn Yến như phát sáng, lại như suy tư gì, nhìn về phía Dung Tầm.

Dung Tầm thần sắc như thường, bình tĩnh chờ hắn trả lời.

Trưởng Tôn Yến nhìn chằm chằm Dung Tầm, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý niệm. Cái ý niệm kỳ thật ở đáy lòng hắn đã lâu, chỉ là hắn vẫn luôn giấu kín, không dám lộ trước mặt người khác. Nhưng cái ý niệm đó thật sự là quá mức kinh thiên động địa, quan trọng nhất chính là, hắn cũng không tín nhiệm Dung Tầm. Trưởng Tôn Yến trầm mặc trong chốc lát rồi nói.

“Ta cảm thấy không phải Dung Tuyển. Hắn tuy rằng bản tính lạnh nhạt, ngoài lạnh trong nóng, dễ dàng đả thương người khác. Nhưng hắn biết Viên Hiểu Phong là đệ đệ Hiểu Đường, là con Viên Thái phó, hắn sẽ không giết Viên Hiểu Phong.”

Mày Dung Tầm nhẹ nhăn, quả nhiên giống hắn lường trước...

Chẳng qua người nọ vẫn luôn ở chỗ tối, lần này sao đột nhiên ra tay? Không sợ thân phận bại lộ? Rốt cuộc là vì lý do gì khiến hắn bất đắc dĩ đi lên đài?

Hắn đứng lên cũng không quay đầu lại liền đi ra. Trưởng Tôn Yến thấy hắn phải đi, vội vội vàng hỏi.

“Ngươi vì cái gì hoài nghi Dung Tuyển?”

Dung Tầm dừng bước chân một chút, quay đầu lại nhìn về phía sau. Tuy rằng đời trước là hắn cố ý bị thua, nhưng vị Trưởng Tôn giáo úy này cũng không có chút nào lưu tình. Năm đó người mang binh đi bình định Định Hi là người này, nên có thể nói hắn cũng coi như là trực tiếp chết ở trên tay Trưởng Tôn Yến.

“Trưởng Tôn Yến, ngươi nguyện trung thành rốt cuộc là ai?”

Trưởng Tôn Yến sửng sốt.

“Cái gì?”

“Ngươi nguyện trung thành chính là vị trí Hoàng đế Đại Ung, hay là người ở trong thiên hạ?”

Không đợi người phía sau trả lời, Dung Tầm đã đi ra, lưu lại một mình Trưởng Tôn Yến đứng ở tại chỗ kinh ngạc. Hắn ngơ ngẩn tại chỗ một hồi lâu, mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Mặc kệ như thế nào, hiện tại việc cấp bách chính là tìm được Hiểu Đường.

Trưởng Tôn Yến ra khỏi Vương phủ có chút mờ mịt nhìn chung quanh bốn phía. Hắn lần này tới Định Hi vốn dĩ chính là tự phát, căn bản không có mang theo bất cứ kẻ nào. Hơn nữa hắn thích độc lai độc vãng, cũng không thích có người theo phía sau. Nhớ tới những cận về mà thúc thúc phái theo đã sớm bị hắn thoát khỏi.

Định Hi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng chỉ mình hắn sao có thể tìm ra Viên Tri Mạch nơi nào?

Mờ mịt đứng ngốc một lát, hắn cắn chặt răng tiếp tục chạy về phía ngôi nhà hắn đã ở mấy ngày trước đây. Hắn không biết làm như thế nào tìm người ở trong một đám người, nhưng người kia nhất định là có thể!

Vốn phải mất một canh giờ bị rút ngắn lại thành nửa canh giờ, xa xa liền nhìn thấy ngôi nhà gỗ nho nhỏ. Hắn bất chấp áy náy lần trước vẫn luôn đè ở đáy lòng, dùng sức đá văng cửa.

“Sâm Cách!”

Trong phòng có người, lại không chỉ là một người, mà rất nhiều. Trưởng Tôn Yến không nghĩ tới ở chỗ này thấy Tô Khắc Cáp. Hắn còn chưa có phản ứng liền nghe được Tô Khắc Cáp ra lệnh.

“Bắt lấy hắn cho ta!”

Trưởng Tôn Yến giật mình, theo bản năng xoay người đá bay hai người xông tới.

“Ngươi muốn làm gì?”

Tô Khắc Cáp đột nhiên vung tay lên.

“Giết chết!”

Vốn còn dùng quyền cước, những lưỡi đao sáng loáng vung lên. Những thanh đao đều nhắm chỗ trí mạng. Trưởng Tôn Yến nỗ lực đá mấy tên, nhưng cũng không có biện pháp địch nổi địch cuồn cuộn không dứt. Huống chi hắn kỳ thật say rượu mới vừa tỉnh, thân thể cũng yếu hơn bình thường ngăn không nổi mấy tên cuồng sát. Trên người bị nhiều vết thương!

Một thanh đao bổ thẳng vào đầu!

Ở thư phòng Định Hi Vương phủ.

Dung Khánh Uyên gắt gao nhìn chằm chằm vật trên bàn. Lão tướng trước nay đều trấn định, sắc mặt không tự chủ được trắng bệch.

Trên bàn là một khối ngọc màu đỏ. Một khối ngọc đỏ bóng loáng, chất ngọc là loại tốt nhất. Khối ngọc được điêu khắc thành hình rồng sống động như thật, vừa tôn quý mà có một vẻ dữ tợn giết chóc làm người ta không rét mà run. Đồ án ở đáy cũng là hình rồng. Hình rồng tiêu sái lại tinh tế, chỉ cảm thấy tao nhã cùng an bình, thật là trái ngược.

Người hầu trong phòng sớm đã cho lui, chỉ để lại phụ tử hai người.

Ước chừng trầm mặc trong thời gian uống một chén trà nhỏ, Dung Khánh Uyên mới ngẩng đầu nhìn thần sắc trưởng tử ở đối diện. Giọng ông hơi hơi nghẹn ngào.

“Thứ này là từ đâu tìm ra?”

“Đây là từ trong bụng một quan văn tên Tưởng Khâm lấy ra. Hắn là người của Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển. Một năm rưỡi trước đi ra biên cương, có lẽ là vì tìm kiếm thứ này.”

“Viên Tri Mạch mất tích chính là bởi vì cái này?”

“Con cho rằng như thế.”

Dung Tầm nhàn nhạt nói, tầm mắt dừng ở khối ngọc.

“Trước kia khi mẫu phi còn trên đời, bà đã từng kể cho con nghe một chuyện xưa. Chuyện từ khi Đại Ung lập quốc, khai quốc hoàng đế đã thỉnh cao nhân bói toán xem vận mệnh Đại Ung. Quốc gia hưng thịnh an ổn, nhưng khi song sinh hoàng tử ra đời, sẽ bắt đầu rung chuyển. Thiên hạ sẽ đại loạn, dị tộc xâm lấn, dân chúng lầm than, Đại Ung cũng chia năm xẻ bảy. Cao nhân kia thậm chí còn để lại một khối ngọc màu đỏ như máu chế tác thành ngọc tỷ trấn quốc nhằm bảo vệ an ổn cho Đại Ung. Nhưng cũng không biết vì sao, khi đương kim bệ hạ đăng cơ, ngọc tỷ trấn quốc trong truyền thuyết không cánh mà bay. Cũng không biết là còn ở trong thâm cung hay là đã đến đâu. Năm đó cũng có người phỏng đoán bị mất khi hoàng đế khai quốc chinh chiến ở Định Hi quan. Nhưng bởi vì sự tồn tại của ngọc tỷ trấn quốc ít có người biết, cho nên chuyện này cũng dần dần thành lời đồn đãi.”

Dung Khánh Uyên lộ ra một nụ cười khổ.

“Ta thật không nghĩ tới mẫu phi của con lại nói cho con chuyện này.”

Dung Tầm khe khẽ thở dài.

“Bởi vì mẫu phi thực cô đơn ở Định Hi. Những lời này không có biện pháp nói cùng người khác, đặc biệt không thể cùng người bên gối nói, chỉ có thể nói cùng đứa con ba tuổi. Có lẽ bà cũng không nghĩ tới con có thể nhớ kỹ.”

Hắn trầm mặc trong chớp mắt.

“Bất quá hiện tại ngẫm lại, mẫu phi có lẽ cũng muốn con nhớ kỹ, nhớ kỹ bà gả đến Định Hi chính là vì nhiệm vụ, chính là để tìm được ngọc tỷ này.”

Dung Khánh Uyên lại không có nói chuyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3