Viên Tam Công Tử Trọng Sinh - Chương 53
Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 53: Sự thật
gacsach.com
Trong đại sảnh yên tĩnh làm người ta hít thở không thông.
“Con còn biết cái gì?”
Dung Khánh Uyên ngồi ngay ngắn, ánh mắt gắt gao nhìn trưởng tử. Ánh mắt sắc bén như đao, mang theo cả lạnh lùng.
Tuy rằng thời điểm có chút không đúng, Dung Tầm vẫn rất có hứng thú thưởng thức biểu tình vị phụ vương nhà mình. Người mới vừa rồi còn cười như không cười quét mắt qua đã thành tâm thành ý nói.
“Kỳ thật con biết rất ít, thật sự rất thiếu. Phụ vương đừng nhìn con như vậy. Chuyện của mẫu phi vốn dĩ con không muốn quản, huống hồ mẫu phi đã đi nhiều năm rồi, nếu không phải cần thiết, con cũng không muốn đào bới chuyện xưa để trong nhà không an ổn.”
Hắn dừng một chút rồi nói.
“Mẫu phi xuất thân quý tộc, lại là đệ nhất mỹ nhân Đại Ung. Tuy rằng ngài cũng là hoàng tử, nhưng năm đó Hoàng tổ phụ không chỉ có mình ngài là hoàng tử. Hơn nữa Hoàng tổ mẫu chỉ là tỳ nữ bên cạnh Hoàng tổ phụ. Xét về gia thế ngài kém xa Hoàng bá phụ do Tĩnh Hiền Hoàng Hậu sinh. Luận về tướng mạo học thức thì không cần nói đến, Hoàng bá phụ khí phách đế vương được những người giỏi nhất kinh đô chỉ dạy. Mẫu phi khi còn nhỏ là thanh mai trúc mã với Thái Tử, so ra ngài kém quá xa. Nói câu đại nghịch bất đạo, mẫu phi đúng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng chúng ta đều rất rõ bà cũng không phải như bên ngoài đồn đại là người tính tình thiện lương rộng lượng vô tư. Có thể khiến bà cam tâm tình nguyện gả cho ngài, trừ phi có lý do, đương nhiên lý do này tuyệt đối không phải vì yêu ngài. Ngài được mẫu phi chọn đúng là như được một món hời.”
“Đừng nói nhảm nữa!”
Khuôn mặt Dung Khánh Uyên lạnh lùng, quả thực đang cố nén khi bị chọc cười.
“Ngươi đang cố đào bới chuyện xưa để làm xấu mặt lão tử ta sao?”
“Con không có.”
Lần thứ hai Dung Tầm thành tâm thành ý chớp mắt mắt.
“Con chỉ đơn giản phân tích lý do năm đó vì sao mẫu phi muốn gả cho phụ vương. Nếu con đoán không sai, năm đó Hoàng tổ phụ đã giao trấn quốc ngọc tỷ cho ngài. Ông muốn ngài tiếp quản ngôi vị Hoàng đế, nhưng ngài không muốn làm, liền đem ngọc tỷ giấu đi, làm bộ không biết chuyện này. Đáng tiếc ngài không giấu giếm được, đã bị Hoàng bá phụ biết, cho nên mẫu phi đã được gả đến đây. Đương nhiên mẫu phi dễ dàng tìm được trấn quốc ngọc tỷ.”
Dung Tầm không chút để ý cười cười.
“Nhưng cơ duyên hảo hợp, bà không có đem trấn quốc ngọc tỷ giao cho Hoàng bá phụ, mà là cho Thái Tử điện hạ. Vốn dĩ Thái Tử điện hạ chính là người kế vị, giao cho hắn cũng không sao. Nhưng đột nhiên xảy ra chuyện, Thái tử phi sinh hạ một cặp song sinh.”
Dung Khánh Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn con mình.
“Ngươi... Ngươi...”
Dung Tầm vô tội cười cười.
“Phụ vương, chuyện này đương nhiên đều là con tra ra.”
“Đánh rắm!”
Dung Khánh Uyên nhịn không được thô tục.
“Sao ta không biết ngươi lệnh những người đó làm việc này! Ta không biết bọn họ tra mấy thứ này khi nào!”
... Phụ vương đương nhiên không biết rồi. Đây đều là chuyện con tra ở đời trước. Nhưng ở đời trước chỉ coi như một chuyện không liên quan mình, chỉ vui đùa mà thôi. Huống hồ chuyện này liên lụy đến phụ mẫu, chỉ có thể đè ở trong lòng.
Dung Tầm có chút vô tội buông tay.
“Vậy ngài coi như con có giấc mộng Nam Kha, mẫu phi báo mộng cho con.”
“Đánh rắm!”
“Vậy ngài coi như con đánh rắm quá giỏi.”
Dung Tầm bao dung cho sự thô lỗ của phụ vương mình.
“Bởi vì không biết cao nhân hỗn trướng từ nơi nào tới nói hồ ngôn loạn ngữ, Thái Tử điện hạ quyết định chỉ để lại một hoàng tử trong cung. Một hoàng tử khác cùng trấn quốc ngọc tỷ ra khỏi cung. Hiện giờ ngọc tỷ xuất hiện ở Định Hi, xem ra một hoàng tử khác không chỉ còn sống, hơn nữa đã từng ở Định Hi.”
Hắn chậm rãi xoa xoa khối ngọc màu đỏ trên bàn, ngón trỏ hơi sử dụng lực. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, đồ án dưới đáy dịch chuyển, lộ ra một khe hở rộng cỡ ngón cái, mờ ảo hiện ra một chữ nhỏ.
"Sơ"
Dung Khánh Uyên trợn mắt há hốc mồm nhìn cái chữ kia.
Dung Tầm quét mắt nhìn Dung Khánh Uyên xanh mặt.
“Phụ vương, đứa bé kia hẳn trong tên có một chữ Sơ, chỉ không biết họ Dung hay là họ khác?”
Sắc mặt Dung Khánh Uyên khó coi, một câu cũng không nói.
Dung Tầm khẽ thở dài.
“Phụ vương, lúc lấy được ngọc tỷ này con liền phát hiện có cơ quan. Mà nhớ lại khi còn sống mẫu phi hay nói chuyện xưa với con, kỳ thật cũng là vì chuẩn bị cho tương lai. Không vì cái gì khác, chỉ là muốn tìm đường lui cho chúng ta. Ít nhất vào một ngày có người hãm hại, chúng ta cũng có thể có vật cứu mạng trên tay.”
Thấy phụ vương vẫn im lặng, Dung Tầm kêu lên.
“Phụ vương!”
Dung Khánh Uyên bực bội chửi ầm lên.
“Kêu cái gì mà kêu, lão tử còn chưa có chết đâu!”
Dung Khánh Uyên ngẩng đầu lại thấy con trai quỳ xuống trước mặt mình, người ngày thường vui cười đùa cợt, lại thận trọng bình tĩnh.
“Phụ vương, con không quản ngài cùng Thái Tử điện hạ rốt cuộc có liên hệ gì, cũng không muốn thứ này xuất hiện để tránh gây ra mưa máu gió tanh, cho nên con vẫn luôn cất giấu. Nhưng hiện tại người kia chủ động ra tay bắt Đường Đường, con không thể không ra tay!”
Dung Khánh Uyên ngẩn ra, ngã ngồi ở trên ghế. Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi nói.
“Con muốn ngồi vào vị trí kia?”
“Con không muốn.”
Dung Tầm đón nhận ánh mắt có chút hoài nghi của phụ vương, khóe môi cong lên.
“Cái vị trí đó quá cao quá cô đơn lạnh lẽo, nhìn như uy phong lẫm liệt, nhưng thực tế là người cô đơn. Lúc trước ngài không muốn làm, con tất nhiên cũng không muốn làm.”
“...Vậy con muốn làm cái gì?”
Dung Tầm thẳng thắn lắc đầu.
“Con không biết. Người không phạm ta, ta không phạm người. Hắn khinh miệt con, nếu con không làm chút gì, hình như quá hèn nhát đi.”
Dung Khánh Uyên không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn ngọc tỷ màu đỏ trên bàn. Sau một lúc lâu ông khẽ thở dài, lại nói.
“Lúc trước mẫu phi con vì nhiệm vụ mà đến đây. Sau đó Dung Cẩn cũng âm thầm cầu xin Hoàng bá phụ con... Chúng ta không biết hắn trả giá cái gì. Nhưng ta cùng mẫu phi con thiếu Dung Cẩn một ân tình, cho nên hắn cầu xin chúng ta, chúng ta cũng liền đáp ứng. Đứa bé kia... Đứa bé kia đúng là ở Định Hi hai năm. Nhưng sau đó Dung Cẩn phái người đón trở về. Nếu không phải hôm nay con nhắc tới, ta cũng quên mất.”
Dung Tầm lẳng lặng nghe, trầm mặc trong chớp mắt, đột nhiên nói.
“Phụ vương, ngài cảm thấy Hoàng bá phụ vì sao phải gọi con đến kinh đô? Con vẫn luôn cho rằng ông ta muốn giữ con ở lại kinh thành để làm đã mài dao.”
Ánh mắt rơi xuống ngọc tỷ, ánh mắt hơi lạnh lùng.
“Chẳng lẽ thật sự có ý truyền ngôi?”
Dung Khánh Uyên nhíu nhíu mày.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dung Tầm cũng đã đứng lên, thong thả bước đi, sắc mặt ngưng trọng, như là cùng Dung Khánh Uyên nói chuyện, rồi lại như là lầm bầm lầu bầu.
“Con vẫn luôn coi mình như một tảng đá mài dao, nhưng kỳ thật con là một cây đao. Ông ta cũng có ý tưởng mài cây đao này. Vậy là vì cái gì chứ? Ông ta có con có cháu, cũng sẽ không thể nghĩ đến con.”
Bước chân dừng lại.
“Trừ phi ông ta cảm thấy con cháu mình không đáng tin cậy? Nhưng vì sao...”
Hắn đột nhiên dừng bước chân, đón nhận ánh mắt cùng biểu tình có chút thay đổi của phụ vương. Hai người đều nhìn ra thứ làm cho bọn họ sởn tóc gáy, hai người cùng thốt lên.
“Người đâu!”
Gần như đồng thời, cửa phòng bị người đẩy thật mạnh ra. Giang Văn kinh hoảng thất thố chạy vào.
“Chủ tử, Tô Nhã Nhi công chúa tỉnh!”
Ở một nơi khác.
Viên Tri Mạch đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh. Vừa rồi Viên Tri Mạch đã ngủ gụt trên bàn. Bên ngoài trời đã tối, xa xa có ngọn đèn lung linh nhìn hết sức ấm áp.
Trong phòng không biết đốt đèn khi nào, nhưng im ắng không có một bóng người.
Trên bàn có mấy quyển kì phổ đã ố vàng. Sách này đều có giá trị liên thành độc nhất vô nhị, chỉ có một bản. Những sách này là lúc chạng vạng Tần Sơ sai người đưa lại đây.
Viên Tri Mạch không để ý quét mắt nhìn qua. Mấy quyển sách đã làm nghi ngờ hoàn toàn biến mất.
Chuyện này nghe thấy thật sự làm rợn cả người, nhưng cẩn thận nghĩ lại có quan hệ gì với mình?
Ngôi cửu ngũ luôn có người tới ngồi, dù là ai ngồi cũng không thể là Dung Tầm kia. Nếu Dung Tầm ngồi không được cần gì phải nhọc lòng chứ.
Hiện tại vấn đề là Tần Sơ muốn làm gì Định Hi Vương phủ?
Dung Tuyển biết không?
Nếu đời trước thay mận đổi đào, vị trí hoàng đế thay đổi người ngồi. Vậy Dung Tuyển ở phương nào?
Nhíu nhíu mày, Viên Tri Mạch có chút bực bội đứng lên. Tuy rằng cùng Dung Tuyển ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp mặc kệ hắn.
Đứng dậy đi vài bước, ngoài cửa đột nhiên ầm ĩ một trận, bỗng chốc ồn ào tựa như xảy ra chuyện lớn. Viên Tri Mạch không phải người thích xem náo nhiệt, huống hồ bản thân chính là con tin, dù quan tâm chỉ sợ người bên ngoài cũng lười để ý.
Tùy ý lấy một quyển kì phổ ra xem, còn chưa có lật sang trang cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh. Tưởng Khâm đỡ Tần Sơ vội vội vàng vàng đi đến. Tần Sơ sắc mặt tái nhợt không có chút máu, dựa vào người Tưởng Khâm mới chống đỡ nổi. Vừa vào cửa hắn liền ngã ngồi ở trên ghế, cả người yếu ớt.
“Ngươi đợi lát nữa cùng ta đi, hay là ở lại?”
Viên Tri Mạch sửng sốt.
Bên kia Tưởng Khâm đã dọn cái bàn chặn cửa phòng. Thần sắc phức tạp nhìn Viên Tri Mạch. Hắn cũng không kịp nói chuyện, vội vàng nhảy lên giường nhấn vào chỗ nào đó một cái. Giường đột nhiên trượt sang một bên, lộ ra một đường hầm nhỏ!
Viên Tri Mạch là thật sự kinh ngạc, trong phòng này lại có mật đạo. Đã ở nhiều ngày lại không biết...
Tưởng Khâm đỡ Tần Sơ lảo đảo hướng đến cửa mật thất. Viên Tri Mạch đứng bên cạnh. Khi bước chân Tần Sơ tựa như trượt ngã, Viên Tri Mạch theo bản năng duỗi tay đỡ lấy.
Ánh mắt Tần Sơ hơi phức tạp, tay hắn đột nhiên xoay chuyển cầm lấy tay Viên Tri Mạch.
Lách cách!
Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy tay mình chợt lạnh, cúi đầu nhìn đã thấy cổ tay bị một vòng bạc tròng vào. Một cái khác trên tay Tần Sơ. Hai cái vòng tay nối nhau bằng một sợi dây bạc to cỡ ngón út.
“Ta cảm thấy, ngươi nên đi cùng ta.”
Đường hầm thực hẹp, tuy rằng không quá sáng nhưng cũng thấy đường đi dễ dàng. Trong yên tĩnh đột nhiên có người khẽ cười, giọng cười mang theo chút mỏi mệt.
“Ngươi sao không phản kháng?”
Viên Tri Mạch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, không biết nên khóc hay cười giơ cổ lên, ý bảo bị ngươi trói lại ta sao phản kháng?
“Thật là vô dụng y như khi còn nhỏ.”
Viên Tri Mạch ngẩng người, ánh mắt trong trẻo hiện ra cảm xúc khó diễn tả.
Tần Sơ lảo đảo chống tay vào vách tường.
Viên Tri Mạch sửng sốt, theo bản năng đỡ Tần Sơ sắp té ngã đúng lúc.
Tần Sơ ngẩng đầu nhìn một cái, không cho phép Viên Tri Mạch thối lui, hắn đem toàn bộ thân thể dựa vào Viên Tri Mạch, nhẹ nhàng cười cười, lẩm bẩm nói.
“Đứa bé năm đó hay quấn lấy ta khóc lóc, trong nháy mắt cũng đã lớn như vậy.”
Viên Tri Mạch kinh ngạc. Hắn nhẹ nhàng dời đề tài.
“Tuy rằng đường ngầm này không có bao nhiêu người biết, nhưng hành tung của ta đã bị tiết lộ, hiện tại cũng không còn bí mật, có lẽ phía trước có một đống người đang chờ lấy mạng ta.”
Hắn ho khan, rồi áy náy nói.
“Thật là xin lỗi. Ta vốn dĩ nghĩ trước khi chết giúp Dung Tuyển diệt trừ cái gai Định Hi này, lại không nghĩ tới liên lụy ngươi vào. Ta vẫn luôn nói cô cô nóng vội, hiện giờ xem ra ta cũng nóng vội. Nhưng ta cũng thật sự không có biện pháp.”
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn Tần Sơ, trong lòng vốn có chút sáng tỏ, lúc này thành có chút không xác định.
Mặc kệ là ngày hôm trước là Tần Sơ cùng mình chơi cờ, hay là Tần Sơ cho kỳ phổ, rõ ràng là bóng dáng người đời trước ngồi ở điện kim loan. Nhưng lúc này Tần Sơ lộ ra quen thuộc, lại làm người ta mơ hồ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tưởng Kim vội vàng nói.
“Chủ tử đi mau!”
Trên tay hắn là cây đuốc, nét mặt lạnh nhạt không có biểu tình gì, thế nhưng có vài phần sát ý.
“Chủ tử, đi nhanh đi.”
Khi nói chuyện hắn quét mắt nhìn Viên Tri Mạch. Hắn duỗi tay ra đưa về phía Tần Sơ đã dựa hoàn toàn vào Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch đột nhiên có một dự cảm xấu, theo bản năng đưa tay cản lại.
Viên Tri Mạch còn chưa có vươn tay ra, đã bị Tần Sơ lạnh lùng nhấn một cái. Ngực Viên Tri Mạch nhảy lên, trong khoảnh khắc cả thân thể Tần Sơ nằm ở trên người Tưởng Kim. Tưởng Kim run lên đánh ra một chưởng. Thân thể Tần Sơ giống như diều đứt dây bay ra ngã thật mạnh xuống cách xa hơn một trượng. Bởi vì hắn cùng Viên Tri Mạch bị khóa tay lại với nhau, nên Viên Tri Mạch cũng bị kéo đi một đoạn!
Bị quăng ngã xuống đất Tần Sơ lại cố bò dậy, tay trái liều mạng túm cánh tay Viên Tri Mạch lôi kéo, tay phải đập mạnh ở trên vách tường một cái. Một tiếng động vang lên, những cái song sắt rơi xuống cắm thật sâu vào đất, sát với gót chân Viên Tri Mạch, làm bắn ra bụi bặm!
Những việc này nói ra phức tạp, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt. Chờ Viên Tri Mạch nhận ra, mọi chuyện đã kết thúc. Chật vật đứng lên, Viên Tri Mạch kinh hồn phát hiện sau lớp song sắt là Tưởng Kim bị đâm thủng ngực, máu không ngừng chảy ra, cũng không biết là chết hay sống, ngồi ở bên kia không nhúc nhích.
Viên Tri Mạch lạnh cả người.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trong nháy mắt liền thành cái dạng này?
Phía sau vang lên một tiếng động lớn, quay đầu nhìn lại, Viên Tri Mạch hoảng sợ phát hiện người vừa mở cơ quan giết người làm một loạt động tác vui sướng vô cùng. Tần Sơ cũng ôm ngực ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng có máu không ngừng tràn ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy thật ghê người.
"Lại đây, ta giúp ngươi mở khóa."
Vừa nói khóe môi tràn ra máu càng nhiều, làm người ta kinh ngạc!
Viên Tri Mạch theo bản năng lui lại.
Tần Sơ cười khổ nói.
"Ta nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ rất thích quấn lấy ta. Sao qua nhiều năm không gặp, ngươi lại sợ ta rồi?"
Viên Tri Mạch mím môi, không nói lời nào, chỉ trầm tĩnh nhìn người hấp hối trước mặt.
"Ngươi một chút kỳ quái cũng không có cảm thấy sao?"
Tần Sơ duỗi tay từ trong lòng ngực lấy ra một cái chìa khóa ném về phía Viên Tri Mạch.
"Xem ra ngươi hẳn là biết thân phận của ta? Quá kỳ quái, vì sao ngươi có thể nhận ra chứ? Rõ ràng... Hoàng tổ phụ anh minh thần võ cũng nhận không ra... Ọe!"
Hắn há miệng phun máu trên mặt đất.
Viên Tri Mạch chần chờ rồi ngồi xuống nhặt chìa khóa lên.
Một âm thanh nhỏ vang lên, vòng tay liền mở ra. Lạch cạch một tiếng dưới đất xuất hiện một cái hố nho nhỏ. Nhìn chằm chằm vòng tay còn có cái khóa, Viên Tri Mạch như nhận ra điều gì.
Tần Sơ vừa rồi khóa mình lại, kỳ thật chỉ vì thời điểm này.
Quay đầu lại nhìn Tưởng Kim vẫn không nhúc nhích, Viên Tri Mạch chậm rãi mở miệng, không có phát ra tiếng chỉ là khẩu hình.
"Ngươi biết hắn muốn giết ngươi?"
Tần Sơ híp híp mắt.
"Ta không biết. Nhưng nếu hắn theo ta, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn đều phải chết."
Viên Tri Mạch nhìn về phía Tưởng Kim ngực đầy máu, cả người như bị tắm máu. Hắn vẫn không nhúc nhích nằm đó, tựa như thật sự đã chết.
Trong lòng phút chốc nói không nên lời đó là tư vị gì. Người này thiếu chút nữa giết Dung Tầm, rồi lại giúp Viên Tri Mạch một lần. Nếu nói hận cũng không có ít, nhưng hiện giờ hắn thật sự đã chết, đáy lòng Viên Tri Mạch chỉ là nhàn nhạt tiếc nuối.
Mạng người thật sự là mong manh đáng thương.
"Vì sao?"
"Hành thích vua tội lớn, chẳng lẽ không chết sao?"
Viên Tri Mạch khiếp sợ, không thể tin nhìn người trước mắt.
Hành thích vua?
Có ý gì?
"Bằng không vì sao ta muốn tìm người thay thế ngươi ở Định Hi Vương phủ,"
Tần Sơ nhẹ nhàng cười cười.
"Ta cùng Yến Kỉ không nghĩ đến lúc ấy Tô Nhã Nhi cũng ở trong cung, khi chúng ta phát hiện nàng đã ra khỏi cung. Ta thật sự không nghĩ tới, Tô Nhã Nhi sẽ đi tìm ngươi, xem ra nàng thật rất tín nhiệm ngươi."
Hắn tỏ ra tiếc hận nói.
"Đáng tiếc nàng đã hôn mê, khiến cho các ngươi mất thời cơ biết chuyện này. Cũng đáng tiếc, người của ta cũng thất thủ. Những sát thủ của ta đều không có tin tức, xem ra Dung Tầm đã tiêu diệt hết. Dung Tầm có lẽ cũng đã biết thân phận ta. Năm đó nếu không có lão Vương gia hỗ trợ, chỉ sợ ta đã sớm chết."
Giọng Tần Sơ hơi run, trên mặt lộ ra một chút ngơ ngẩn, như là đang cùng Viên Tri Mạch nói chuyện, lại như là lầm bầm lầu bầu một mình.
"À, không đúng, nếu không có lão Vương gia hỗ trợ, năm đó người chết hẳn là Dung Tuyển..."
Giọng Tần Sơ rất bình tĩnh làm Viên Tri Mạch thấy lạnh lẽo, có chút đứng không vững được.
Tuy rằng bản thân cũng coi như sống lại một lần, cũng sơ lược đoán được nhân quả, nhưng khi sự thật phơi bày hoàn chỉnh ở trước mặt vẫn cảm thấy sợ hãi.