Vũ Thần - Chương 650
Chương 650: Lôi điện hiện thân
Khi đấu pháp của Hạ Nhất Minh thay đổi, Ngũ Hành Hoàn đã không hề phát ra quang mang nữa mà trở lại hình dáng thực, ánh mắt đám Tôn giả nhìn hắn đầy vẻ kinh dị.
Nếu như người bình thường có lẽ không nhận ra lai lịch đấu pháp này, nhưng ở đây có ai không phải cường giả đứng đầu, khi bọn họ thấy rõ biến hóa của Hạ Nhất Minh, trong đầu đều nghĩ tới một truyền thuyết lưu truyền biết bao thế hệ.
Vũ Mạc phi nhỏ giọng, nói:
- Ngả huynh. Ngươi có cảm giác đấu pháp của Hạ huynh có chút quen mắt?
Hai tai đám người đang quan sát đồng thời dựng lên, trong lòng họ đều có nghi vấn này, mà Ngã Văn Bân không nghi ngờ sẽ cho ra đáp án đúng nhất. Ngã Văn Bân cười khổ một tiếng, nói:
- Vũ huynh. Ta biết suy nghĩ này của ngươi.
Lão dừng lại một chút, nói tiếp:
- Không sai. Đấu pháp này chính là của Thần Toán Tử đại nhân trước khi tấn giai Ngũ Khí Triều Nguyên sử dụng khi giao đấu.
Sắc mặt đám người nhất thời xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Vũ Mạc phi hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Ta nghe nói Thần Toán Tử đại nhân lúc đầu cũng không phải sử dụng đấu pháp này. Nhưng khi ngài đổi qua đấu pháp này cùng người giao chiến, hai mươi năm sau đã thành công tấn giai Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nói tới đây lão len lén nhìn Hạ Nhất Minh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Ngã Văn Bân chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Thần Toán Tử đại nhân tìm được phương pháp thích hợp tiến giai Ngũ Khí Triều Nguyên bởi vậy khi giao chiến mới sử dụng nó. Nhưng đáng tiếc ngoại trừ Thần Toán Tử đại nhân, chưa có người thứ hai có thể sử dụng phương pháp này tiến giai Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh giới.
Sau khi Ngã Văn Bân nói ra những lời này, trong đầu lão không khỏi nghĩ tới hình ảnh Bách Linh Bát.
Mặc dù lão không được chứng kiến trận chiến giữa Bách Linh Bát cùng Thần Toán Tử, nhưng cũng được các Tôn giả khác kể lại.
Thần toán thuật của Bách Linh Bát thậm chí còn cường đại tới mức Thần Toán Tử đại nhân phải cúi đầu nhận thua.
Bất quá loại chuyện như vậy không nói với người ngoài thì tốt hơn.
Kim Chiến Dịch không nghi ngờ chính là người cao hứng nhất ở đây. Gã đương nhiên biết rõ lai lịch đấu pháp này. Bất quá muốn sử dụng nó để chiến đấu, yêu cầu sự tính toán cực cao, trừ khi đạt tới cấp bậc cường giả như Thần Toán Tử. Nhưng lúc này không ngờ Hạ Nhất Minh cũng có thể thi triển đấu pháp đó, Kim Chiến Dịch mơ hồ có cảm giác kích động. Gã hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngả huynh. Sau này Thiên Trì nhất mạch Thần toán thuật không sợ không có người kế thừa.
Ngã Văn Bân do dự giây lát, rốt cuộc thở dài một tiếng, nói:
- Trường giang sóng sau đè sóng trước, người mới sẽ thay thế người cũ, quả thực đúng là như vậy.
Kim Chiến Dịch ánh mắt vừa chuyển, lập tức quan sát vẻ mặt của mọi người.
Trong mười ánh mắt hâm mộ kia, có ít nhiều những tia đố kỵ, trong đó Hác Huyết và Phương Thịnh là nồng đậm nhất.
Gã trong lòng khẽ động, mơ hồ có một dự cảm không tốt. Bất quá lúc này không thể căn cứ vào dự cảm mà tốt cáo. Hồ Đặc Nhĩ Đức hét lớn, càng lúc càng buồn bực không thôi, rốt cuộc thân thể kẹp chặt hắc báo, cả hai mau chóng lui lại.
Hắc báo mặc dù cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là một đầu linh thú ngàn năm biến dị vừa tiến giai Thánh thú, so với những Thánh thú trước đây Hạ Nhất Minh gặp còn xa mới tạo thành uy hiếp.
Hồ Đặc Nhĩ Đức trầm giọng nói:
- Hạ Nhất Minh. Tốc độ hắc báo của ta thiên hạ vô song, ngươi sao có thể đuổi theo nó công kích?
Mọi người ban đầu ngẩn ra, sau đó cũng đồng thời xuất hiện nghi vấn.
Tốc độ của hắc báo có thể nói vô cùng hiếm thấy, nếu bọn họ ở vào tình thế hiện tại của Hạ Nhất Minh, đừng nói dùng phương pháp như hắn đối địch, cho dù dốc toàn lực chưa chắc đã có thể chống đỡ thế công của một người một thú kia.
Phụ tử Lệ Giang Phong nhìn nhau, trong mắt bọn họ đồng thời hiện lên vẻ kinh sợ.
Tu vi võ đạo của bọn họ đạt tới cảnh giới hiện nay, thực lực người khác thế nào vừa xem là biết. Khi thấy Hạ Nhất Minh không chút ỷ lại vào thần binh lợi khí, với thực lực tính toán tự thân tạo thành đấu pháp mới, bọn họ đánh giá rất cao điểm này.
Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Hạ Nhất Minh không chỉ có được Ngũ Hành Hoàn, cũng không chỉ có Ngũ Hành luân hồi, ngay cả tu vi võ đạo của hắn cũng tuyệt đối hơn người.
Nhưng Hạ Nhất Minh đối với điều này hoàn toàn không biết, hắn bật cười một tiếng, nói:
- Tốc độ hắc báo của các hạ mặc dù rất nhanh nhưng đáng tiếc ta có một hão hữu tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều. Mà càng đáng tiếc hơn là Hạ mỗ đã quen với tốc độ kia, nên tốc độ của hắc báo, dĩ nhiên là thừa sức đối phó.
Hạ Nhất Minh nói những lời này tuyệt đối là thật. Tốc độ của hắc báo so với Tôn giả mà nói, quả thực rất nhanh. Nhưng nếu so với Lôi điện tuyệt đối không thể đặt ngang hàng.
Hồ Đặc Nhĩ Đức khẽ hừ một tiếng, đối với lời này của Hạ Nhất Minh, hắn nửa điểm cũng không tin.
Trong suy nghĩ của hắn, tốc độ hắc báo khẳng định thiên hạ vô địch, trừ một vị kia trong Đồ Đằng nhất tộc có được huyết mạch Kỳ lân thú ra, bất luận sinh vật nào cũng không thể so sánh với nó.
Bât quá nếu Hạ Nhất Minh đã nói vậy, hắn cũng không còn cách nào mở miệng. Hùng Vô Cực đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nó:
- Hùng huynh có cao kiến gì?
Hùng Vô Cực nghiêm mặt, nói:
- Đồ đằng thánh thú của chúng ta nhất định phải tiến vào Sinh Tử giới, sau đó mới có thể từ trong hành trình này nắm giữ những kỹ năng đặc biệt của thánh thú. Lúc này...
Hắn khẽ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, trách không được hắc báo mặc dù hung hăng nhưng thực lực chiến đấu của nó còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn thánh thú.
Đừng nói tới Ban Lan Thánh Hổ đỉnh đỉnh đại danh tại Trung Kinh, cho dù Hắc Ngột Thứu Thứu Vương cùng Lục Túc Quái Thú so với hắc báo còn lợi hại hơn nhiều.
Khẽ lắc đầu, đối mặt với đối thủ còn chưa hoàn thiện như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không còn hứng thú quá lớn.
Cổ tay hắn run lên, Ngũ Hành Hoàn đã lập tức thu lại, Hạ Nhất Minh nói:
- Các ngươi đi đi.
Vẻ mặt Hùng Vô Cực cùng Hồ Đặc Nhĩ Đức đồng thời hiện ra vẻ phẫn nộ.
Đồ Đằng Thánh giả khi đối mặt cùng với cao thủ đồng giai bên ngoài đều có ưu thế tâm lý rất lớn, nhưng giờ phút này xem điệu bộ của Hạ Nhất Minh có vài phần vũ nhục, cho dù công phu hàm duỗng có cao tới đâu cũng không nhịn nổi.
Hồ Đặc Nhĩ Đức giận dữ cười lớn, nói:
- Hạ Nhất Minh. Thắng bại chưa rõ chẳng lẽ ngươi muốn nhận thua sao?
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Ngươi tự tin có thể chiến thắng ta sao?
Hồ Đặc Nhĩ Đức vốn muốn nói tiếp nhưng nghĩ tới tình huống giao thủ vừa rồi, trong lòng không khỏi cả kinh. Tu vi võ đạo của người này sâu không lường được, trừ khi từ Sinh Tử giới đi ra, uy lực hắc báo tăng lên, nếu không quả thực không thể nắm chắc phần thắng.
Bất quá ngay cả dưới tình huống này hắn cũng không muốn nhận thua nhằm vãn hồi thể diện.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:
- Hạ mỗ cùng Đồ Đằng nhất tộc giao ước hai mươi năm sau chứ không phải hôm nay. Trước khi tới ước định này, chuyện hôm nay Hạ mỗ sẽ không tính toán. Nếu các hạ còn muốn dây dưa, ta sẽ để các ngươi biết cái gì mới là « nhân thú hợp nhất ».
Ngẩng đầu, Hạ Nhất Minh huýt dài một tiếng.
Tiếng huýt gió của hắn như sét đánh ngang trời, khiến lòng người tê dại. Khi tiếng huýt gió này vang lên, từ xa xa một luồng sáng phóng tới nơi này. Luồng sáng đó phảng phất vừa xuất hiện, trong hư không để lại vô số tàn ảnh nối tiếp nhau, chỉ giây lát đã xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.
Đây là cảm giác duy nhất lúc này trong lòng mọi người.
Giờ phút này dường như không từ ngữ gì đủ để hình dung về nó.
Ánh sáng trắng sau khi biến mất, Lôi điện đã ổn định tới bên người Hạ Nhất Minh.
Hồ Hùng cùng Hắc báo đều là những thánh thú vừa tiến giai, chúng lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn tới từ thân thể Lôi điện.
Đây là bản năng trời sinh do chênh lệch về cấp độ, nhất thời khí tức của chúng bị chèn ép cực độ.
Là Thánh thú cường đại, chúng cũng không cam lòng dễ dàng nhận thu, thân thể thấp xuống, miệng kêu lên một tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lôi điện.
Nhưng Lôi điện lúc này cao quý như một vị vương giả, nó chỉ liếc qua hai đầu Thánh thú kia một giây.
Nhẹ nhàng... phảng chất như không có một uy áp nào trong cái liếc mắt ấy.
Bất quá cái liếc mắt này khiến Hồ hùng cùng Hắc báo đồn thời nín thinh. Trong mắt chúng không còn chút đấu chí nào, duy nhất chỉ còn sự hoảng sợ phát ra từ bản năng.
Hùng Vô Cực cùng Hồ Đặc Nhĩ Đức vô cùng hoảng sợ. Đặc biệt khi thấy được biểu hiện của Lôi điện trước hai đầu thánh thú, càng khiến bọn họ cảm giác kinh hãi muốn chết.
Lấy uy năng của thánh thú mà có thể sợ hãi đầu bạch mã này tới vậy, đột nhiên trong đầu bọn họ xuất hiện suy nghĩ.
Hùng Vô Cực đột nhiên ngẩng đầu, hắn gắt gao nhìn Lôi điện, rít lên:
- Đây là Thánh thú gì?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờm Lôi điện, đại gia hỏa này cũng hiểu ý hắn, cúi đầu thân mật.
- Hùng huynh. Đây là vị bằng hữu vừa rồi tiểu đệ mới nhắc tới. Ngươi cũng thấy qua tốc độ của nó rồi, không biết so với Hắc báo thế nào?
Hạ Nhất Minh cười cười giễu cợt nói.
Hồ Đặc Nhĩ Đức sắc mặt xanh mét, nhưng nghĩ tới một màn như mơ vừa rồi, trong lòng không thể không thừa nhận, tốc độ của đầu bạch mã này rất nhanh, xa xa Hắc báo mới có thể so sánh.
Hùng Vô Cực gương mặt rúm ró, dường như không nghe thấy khẩu khí trào phúng của Hạ Nhất Minh, hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Hạ huynh. Thánh thú của các hạ phải chăng có được huyết mạch Thần thú