Xin Chào Tình Yêu - Chương 56-2

Nhiệt độ cũng giảm dần, nhiệt độ ban đêm cũng thấp hơn bình thường. Viên nhục thung nhung kia qua mấy ngày cũng sớm ăn hết, nước trong bình của chúng tôi cũng chỉ còn lại mấy hớp. Nhưng không có ốc đảo., mênh mông vô tận. Thậm chí tôi cũng không còn sức để nhắc lại câu động viên với mình và với anh...

Cũng không đếm được đã qua bao nhiêu ngày, bão cát vẫn đầy trời như cũ, Phó Quân Nhan vẫn không sợ phiền mang theo tôi, bảo vệ tôi trong ngực, ban đêm lại ôm tôi không nhúc nhích, cố gắng ủ ấm cho tôi, Sắc môi của chúng tôi cũng dần dần chuyển sang màu trắng bệch, Phó Quân Nhan càng nặng hơn, môi anh khô nứt thậm chí còn bắt đầu chảy máu. Tôi nhìn thấy mỗi lần anh uống rất ít nước, tôi hỏi sao anh không uống nước, thế nhưng anh lại lắc bình nước của mình nói: “Uống một chút là được rồi.” Tôi rất bất đắc dĩ, hơi cau mày tôi nói: “Nếu anh không uống nước mà để lại cho em... em sẽ không uống một hớp nào hết,” Anh nhìn tôi dùng ngôn từ chính nghĩa, chỉ tốt tính sờ sờ đầu tôi, anh nói: “Anh biết mà, đừng đoán mò nữa.”

Chúng tôi không mắc chứng cuồng loạn, chỉ bởi vì không còn hơi sức mà dần dần trở nên yên lặng, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhau, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc... Ở nơi chỉ có tiếng gió gào thét, ban đêm cũng đầy trời bão cát, tôi chỉ còn một cảm giác rét lạnh, tôi không thể tưởng tượng được Phó Quân Nhan còn mặc ít hơn tôi thì sẽ lạnh đến thế nào. Nhưng lúc hàm răng của tôi cũng run lên vì lạnh, anh lại vẫn ôn hòa như cũ, đáy mắt tràn đầy đau lòng và an ủi, trong miệng một lần lại một lần nói với tôi: “Kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa...”

Tôi nghĩ khi đó tôi điên rồi, tôi bắt đầu điên cuồng ôm anh, tôi nói: “Phó Quân Nhan, anh ôm em một cái, em không biết còn phải đi đến bao giờ, anh ôm em một cái...”

Sau đó cánh tay tôi ôm chặt thắt lưng anh, bắt đầu thút thít khóc trong tuyệt vọng, tiếng khóc rất nhỏ, đáy mắt cũng không chảy ra giọt nước mắt nào, mà cả cơ thể anh cũng rất lạnh, Phó Quân Nhan nhìn tôi, bờ môi trắng bệch khẽ giương lên, đáy mắt chỉ có sự yêu thương và bao dung, anh tốn sức khẽ động khóe môi cười với tôi, vươn tay kéo khăn quàng cổ của tôi xuống, bắt đầu hôn tôi để an ủi, môi anh lạnh như băng, làm cho tôi tỉnh táo hơn, thỉnh thoảng có mùi máu tanh, nhưng chúng tôi giống như hông đối phương trong tuyệt vọng, dùng hết hơi sức của mình.

Anh thò tay vào trong lớp quần áo vừa dầy vừa nặng của tôi, nằm trên đất cát lạnh như băng, kéo quần tôi xuống, không có bất kì màn dạo đầu nào, anh đâm thẳng, cứ như vậy tiến sau vào trong thân thể tôi, đường hầm khô khốc nên không có một chút vui vẻ nào, chỉ có lạnh thấu xương và đau đớn, tôi hừ hừ thanh tiếng, nặng nề dùng trán đụng vào ngực anh. Phó Quân Nhan nhẹ giọng kêu rên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, vươn tay lau trán tôi, bất đắc dĩ hỏi: “Có đau không?”

Tôi lắc đầu, hai chân quấn quanh hông anh, cảm giác anh di động, cảm giác như đang từ từ lớn lên trong cơ thể tôi, tôi khẽ giật giật, ôm cổ anh tự giễu nói: “Phó Quân Nhan, chúng ta rất bỉ ổi đúng không? Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm chuyện như vậy? Sắp chết còn làm chuyện này?”

Anh lắc đầu, tay đỡ hông tôi chậm rãi di động, cố gắng để tôi thích ứng, tứ chi va chạm tạo ra những âm thanh nhỏ, anh hôn tôi nói: “Không bỉ ổi, lấy trời làm chăn, đất làm giường. Anh và vợ mình ở chung một chỗ thì sao gọi là bỉ ổi chứ?” Sau đó, một lần đâm sâu vào bên trong anh nói: “Bảo Bối, chúng ta không nên buông tha.” Tôi nhắm chặt mắt, hai tay ôm chặt lấy anh. Giây phút kia cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là liều chết triền miên...

Ngày vẫn trôi qua, chúng tôi càng đi càng chậm, thời tiết vẫn như cũ không tốt hơn, tôi nói: “Phó Quân Nhan, em kể cho anh nghe một câu chuyện cũ nhé?”

Anh gật đầu một cái, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay tôi, bàn tay lạnh như băng.

Tôi nói: “Em từng xem một bộ phim, tình tiết bên trong là một người đàn ông rất yêu một người vợ đã chết rồi, đó là một ngày trời mưa xuống, vợ anh ta bị đụng chết ở một ngã tư đường. Sau đó người đàn ông này đau lòng chảy nước mắt, đau lòng muốn chết, nhưng anh ta vẫn kiên cường như cũ sống tiếp. Chỉ là mỗi khi trời mưa anh ta sẽ ra ngã tư đường đó để chỉ huy giao thông. Sau đó dần dần em cũng lớn lên, cảm thấy chuyện xưa như vậy mới là hợp lí. Người sống có rất nhiều trách nhiệm, không phải không có người nào thì sẽ rơi vào cảnh vứt bỏ thế giới, vứt bỏ mình...” Tôi mệt mỏi nói xong từng câu từng chữ, quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan.

Tôi nói lời nói tiêu cực như vậy nhưng Phó Quân Nhan cũng không nói cái gì, không mắng tôi, cũng không dỗ tôi. Anh chỉ giống như chưa từng nghe thấy, vẫn là nửa đỡ nửa kéo tôi, cả hai người tiếp tục đi. Tôi không thể làm gì hơn là cúi đầu, nhắm mắt lại, không nhìn bất cứ cái gì, chỉ nghe tiếng động do những hạt cát dưới chân ma sát tạo nên, còn có nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Nhưng cuối cùng, nước trong bình cạn sạch, tôi rất lạnh, không còn chút hơi sức, không còn một chút nào. Phó Quân Nhan cũng gầy đi rất nhiều, gương mặt anh tái nhợt suy yếu đến mức tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng mà vẻ mặt anh vẫn tràn đầy hi vọng như cũ, nắm tay của tôi, một chút sức cũng không giảm.

Ban đêm, tôi đưa tay thử sức nặng của bình nước bên người Phó Quân Nhan, còn một chút. Mà bình nước của tôi thì đã hết từ sớm. Anh ngã trên cát ngủ rất sâu, chân mày cau lại thể hiện sự lo lắng, chân tay vốn trắng nõn nên gân tay hiện lên càng rõ ràng, cả người anh trong suốt như muốn biến mất. Tôi nhìn anh, tim hiện lên sự đau đớn mờ ảo. Nếu như không phải vì tôi thì anh cũng không gặp phải nguy hiểm như vậy, nếu như không phải vì tôi, anh cũng không đi chậm như vậy, có lẽ anh đã sớm ra khỏi sa mạc. bất kể như thế nào đều là tôi làm liên lụy đến anh... Tôi cứ lăn qua lộn lại cả đêm, không thể nào ngủ được...

Ngày hôm sau, tôi ngã xuống cát vô số lần, vậy mà anh vẫn thản nhiên đỡ tôi dậy, một nửa là ôm tôi kéo tôi đi. Cuối cùng tôi cầm lấy cánh tay anh đang muốn đỡ tôi lên một lần nữa, lắc đầu một cái với anh, nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, nói: “Phó Quân Nhan, em không đi được nữa, anh đi một mình đi thôi.” Tôi vừa nói xong lại bật khóc. “Phó Quân Nhan, em không bỏ được anh nhưng em không muốn làm liên lụy đến anh, em không muốn liên lụy đến anh nữa... Thay vì hai người cùng chết, không bằng một người còn sống đi ra ngoài, anh đi đi, không cần quay đầu lại nhìn em.”

Lần này anh không dịu dàng khuyên tôi, cũng không làm bộ như không nghe được. Mà là nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, thu lại cánh tay đang muốn đỡ tôi, mặc tôi ngã thẳng xuống đất. Thân thể thon dài của Phó Quân Nhan đứng trước mặt tôi, cúi như vậy cúi đầu nhìn tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh thấu xương, không biết tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ và chột dạ.

Anh nói, anh dùng giọng điệu lạnh lẽo mà chưa bao giờ dùng trước mặt tôi: “Cố Bảo Bối, có khả năng sao?” Gương mặt trắng bệch như tờ giấy của anh hơi ửng hồng vì tức giận, mà ánh mắt lạnh lẽo vẫn cứ rơi trên người tôi, đáy mắt anh là cảm xúc mãnh liệt phức tạp, tôi nhìn không hiểu, cũng không dám nhìn.

Trái tim tôi run lên, nghe anh tiếp tục nói: “Nếu như anh đi một mình, có lẽ anh sẽ một mình chết ở chỗ này, vứt xác nơi hoang dã. Có lẽ anh sẽ đi ra ngoài, sau đó yêu một người phụ nữ khác, cùng người phụ nữ khác làm chuyện yêu, cùng người phụ nữ khác kết hôn, cùng người phụ nữ khác sống chết đúng không? Cố Bảo Bối, em muốn như vậy đúng không?”

Tôi che lấy lỗ tai đang run rẩy, không tự chủ được lắc đầu, giống như con thú nhỏ bị thương tránh ánh mắt lạnh lùng của anh, chỉ muốn co chặt thân thể mình lại. Tôi không còn chút sức lực nào, lẩm bẩm: “Phó Quân Nhan, em rất đói, em rất khát, em không đi được nữa, thật sự là em không thể cử động được...”

Lúc này cuối cùng Phó Quân Nhan mới thở dài, cong người xuống vươn tay nắm chặt bả vai đang phát run của tôi, cánh tay dùng sức bóp khiến tôi cảm thấy đau đớn, đáy mắt anh không còn sự lạnh nhạt, chỉ còn yêu thương say đắm, anh nói, giọng anh rất dịu dàng: “Bảo Bối, vì anh, em kiên trì thêm chút nữa được không? Anh đợi em rất lâu, mong em khỏe mạnh thật lâu, em nhẫn tâm bỏ anh lại sao? Em nói em thương Lục Thiếu Du, nhưng em lại muốn biến anh thành anh ta sao?” Lời nói của anh từng câu từng chữ rơi vào tai tôi, nhẹ nhàng như vậy nhưng cũng nặng tựa ngàn cân.

Sau đó anh cười, dịu dàng khom người xuống dùng tay chùi khóe mắt dính lệ cho tôi, anh nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc thầm hay chảy nước mắt, anh thích em cười, sáng rực rỡ giống như tiểu thái dương, một tiếng cười của em làm cho khắp nơi đều ấm áp. Vậy nên, Bảo Bối, đừng khóc.” Anh dừng một chút, giống như đang dỗ tôi, cẩn thận cầm bình nước quân dụng của mình lên, quơ quơ trước mặt tôi nói: “Em nhìn xem, anh còn nước mà. Coi như không để giải khát, chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, khi đó lại dùng chút nước còn lại trong bình làm rượu giao bôi cho chúng ta được không?”

Tôi lại lắc đầu, khóc đến mức chính bản thân tôi cũng thấy bất lực, có lẽ bởi vì sợ sự lạnh lùng và kiên quyết, có lẽ bởi vì anh luôn đối với tôi dịu dàng như vậy, tôi chỉ thấy mình kêu lên những tiếng đứt quãng: “Em không muốn liên lụy đến anh, không muốn liên lụy đến anh, Phó Quân Nhan phải sống thật tốt. Phó Quân Nhan phải sống tốt hơn nữa. Bảo Bối không sao, Bảo Bối không thể làm liên lụy đến Phó Quân Nhan, không thể làm liên lụy đến Phó Quân Nhan. Em yêu anh, cho nên em không thể... chính anh đã nói, khi bỏ là bỏ, Phó Quân Nhan anh còn không nhìn ra được sao, chính em làm liên lụy đến anh... Làm sao em có thể tiếp tục giả bộ ngu như không biết gì...”

“Em nói em yêu anh, em nói em sẽ sinh con dưỡng cái cho anh, muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long, Cố Bảo Bối, sao em nói chuyện mà không chịu suy nghĩ gì vậy.” Phó Quân Nhan giận thật, anh gần như cắt đứt lời nói của tôi... Sau đó tức giận như đứa bé, không để ý sự giãy dụa kiên quyết vác tôi trên lưng đi về phía trước, nhưng cơ thể anh cũng rất tiều tụy, mới đi mấy bước đã lảo đảo ngã xuống, nhưng ngay cả lúc này Phó Quân Nhan cũng không quên dùng cả cơ thể bảo vệ tôi, hai tay bảo vệ đầu tôi.

Tôi thấy anh nhìn tay mình bằng ánh mắt chán nản, gần như bất đắc dĩ cười khổ, thở dài nói: “Bảo Bối ngoan, đừng ồn ào nữa, nghe lời có được không? Anh cũng không còn chút sức nào nữa rồi.”

Tôi không khống chế được ôm anh khóc rống lên, khóc đến chính mình cũng bất lực, không nhịn được kêu gào: “Là trời ghen tị với chúng ta hay sao? Là trời ghen tị với chúng ta hay sao?”

Phó Quân Nhan che môi tôi, nhẹ nhàng lắc đầu, anh ôm chặt lấy tôi nói: “Không nên bỏ anh lại, không cần lấy danh nghĩa của yêu mà bỏ anh lại, yêu anh phải đi cùng anh, những cái khác đều là mượn cớ mà thôi.”

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, nặng nề gật đầu, tôi nói: “Phó Quân Nhan, rất xin lỗi.” nhưng vẫn không xác định hỏi lại: “Phó Quân Nhan, chúng ta có thể đi ra ngoài không?”

Anh dừng một chút, ôm tôi đứng dậy từ dưới đất, dìu tôi đi về phía trước như không biết mệt mỏi, anh nói: “cá nóc ngốc nghếch, kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa...” Nhưng hơi thở của anh cũng rất yếu, đáy mắt mang mấy phần khô khốc...

Cuối cùng khi chúng tôi nhìn thấy thôn trang, tôi không dám tin vào hai mắt mình, mà lúc này tôi và Phó Quân Nhan đã dơ dáy bẩn thỉu như những người chạy nạn đi ăn xin. Phó Quân Nhan hình như cuối cùng cũng thở dài một hơi, khi đã chắc chắn rằng mình bước vào thôn, cánh tay vẫn luôn dìu tôi từ từ buông ra, tính tình trẻ con lấy tay dụi dụi hai mắt, xác định chắc chắn xong, cánh tay vẫn nắm chặt bình nước cũng buông lỏng, quay đầu cười với tôi, nụ cười suy yếu nhưng vẫn mĩ lệ, giống như đóa hoa tuyết liên nở rộ. Tôi nghe thấy anh nói: “Bảo Bối, em nhìn xem, chúng ta còn sống...”

Nhưng anh còn chưa dứt câu, tôi cũng chưa kịp gật đầu, cơ thể Phó Quân Nhan đã chao đảo một cái, không hề báo trước ngã vào lòng tôi...

Hai mắt của anh đều nhắm chặt, trên mặt trắng bệch,bờ môi khô nứt chảy máu không ngừng. Tôi hốt hoảng đỡ cơ thể anh, vỗ vỗ mặt anh gọi tên anh, nhưng Phó Quân Nhan cũng không có chút phản ứng nào, yên tĩnh nằm đó, hồn nhiên yếu ớt như bức tượng điêu khắc đẹp đẽ...

Khi tôi nửa ôm anh, khom người nhặt bình nước rơi bên cạnh anh, tôi vẫn luôn kiên trì bởi vì bình nước còn rất nặng, nhưng lúc tôi mở nắp rót vào miệng anh, thì đổ ra không phải nước, mà chỉ toàn là cát...