Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng - Chương 29

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Chương 29 - Nhịn Không Được.
gacsach.com

“Thời gian cô mới vào công ty chúng ta đã từng gặp mặt nhau!”

Phương Chính Lâm có chút buồn bực, hắn ngày thường quan sát Tiểu Thảo so với bất cứ ai cũng đều rất chú ý, nhưng lúc này Tiểu Thảo đang khoác ở ngoài áo của Phong Uyển Nhu, vì vậy đối với hắn đúng là một người phụ nữ... già dặn!

Tiểu Thảo cũng không có cảm giác mình là phụ nữ trưởng thành hay không, điều nàng cảm thấy lúc này chính là nàng càng nhìn Phương Chính Lâm càng thấy không vừa mắt, đẹp trai thì đẹp trai, con trai đẹp thường là mấy tên đại ngốc mà thôi, còn nữa màu da thì giống như khoai tây, mà hoa kia cũng thật là héo quá đi, một chút thành ý đều không có, Phong tổng sẽ không thích đâu.

“Tôi không nhớ rõ..”

Ai nhớ rõ anh là ai chứ!

Tiểu Thảo nói vô cùng thẳng thắn, Phương Chính Lâm ôm một bó hoa thầm nghĩ lau mồ hôi! Hắn quan sát Tiểu Thảo lâu như vậy, cảm thấy được em gái này hồn nhiên khả ái, lại không giống như các nữ nhân khác mà yếu ớt, hơn nữa ngay cả khi đàn dương cầm, thổi saxophone... dáng vẽ lúc ấy lại càng làm cho Phương Chính Nam trong tâm dao động, hắn sợ tên khác sẽ nhanh chân dành trước nên hắn liền cấp tốc đi ra cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng để chuẩn bị thổ lộ với Tiểu Thảo. Nhưng sau khi mua hoa xong, khi trở về lại không tìm thấy người, hắn tìm hết cả Phong Đằng cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng... làm sao cô gái xinh đẹp vừa rồi trong chốc lát lại như một phụ nữ 30 đây?

“Anh... có chuyện gì sao?”

Tiểu Thảo chắn ở trước cửa không muốn cho Phương Chính Lâm đi vào, nàng chính là thư ký bên người Phong tổng, có chuyện gì phải nói trước với nàng đã.

“À, tôi... hoa này.. —— “

Phương Chính Lâm đối với Tiểu Thảo lại có chút bối rối đỏ mặt, Tiểu Thảo nhìn thấy hắn như vậy sắc mặt nàng càng không tốt, vô dụng như vậy mà dám theo đuổi Phong tổng, hừ!

“Cứ đưa đây cho tôi!”

Tiểu Thảo đưa tay ra gọn gàng nhận lấy hoa từ Phương Chính Lâm. Lúc này Phương Chính Lâm hơi có phần ngớ ngẫn đưa hoa cho Tiểu Thảo..

Thời nay, các cô gái đều chủ động như vậy sao?

“Anh đi đi!”

Tiểu Thảo phất phất tay,

Tôi sẽ giúp anh giao cho Phong tổng, còn đứng đây làm gì? Phong tổng bận rộn nhiều việc sẽ không có thời gian tiếp đãi anh đâu a...

“Hơ!”

Phương Chính Lăm trước khi bị Tiểu Thảo đuổi đi còn ai oán nhìn thật sâu Tiểu Thảo liếc mắt một cái. Về phần Tiểu Thảo, nàng từ đầu tới cuối đều không hề để ý hắn, cúi đầu nhìn nhìn bó hoa trong lòng mình,

Haizz, thật muốn theo cửa sổ mà vứt xuống cho rồi.

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng dù sao người ta cũng tặng cho Phong tổng, Tiểu Thảo cũng không thể xằng bậy, đứng kết luận một hồi, Tiểu Thảo nâng tay gõ cửa.

“Vào đi!”

Tiểu Thảo một tay ôm hoa một tay ôm quần áo mấp máy môi đẩy cửa đi vào, Phong Uyển Nhu đang ngồi ở ghế dựa xem văn kiện, nhìn thấy nàng vào liền ngẩng đầu lên, thấy nàng trong lòng ôm bó hoa thì ngay tức khắc liền nhíu nhíu mày, nhanh như vậy đã có hoa?

“Tôi tới trả lại cho chị áo khoác!”

Tiểu Thảo đem áo để qua một bên, đặt nó bên ghế sô pha, nhìn xung quanh một lần, nhìn thấy bên cạnh có một cái bình hoa trống, nên đi tới.

Haizz, tuy rằng trong lòng nàng không vui lắm, mà còn phải đem hoa cắm vào cho thật tốt... ai bảo nàng là thư ký bên người của Phong tổng làm chi.

Tiểu Thảo ở bên kia hành động cũng không hề đề cập đến lai lịch của bó hoa, Phong tổng cũng không hỏi, cúi đầu tiếp tục xem xét thư tín, trong mắt cũng có một chút ấm áp, em gái nàng từ nước ngoài gởi thư về, nói rằng đầu năm có thể sẽ trở về đón ăn tết cùng nàng, tuy rằng đã không gặp mặt ba năm rồi, nhưng dù sao đã sớm trở về thì cũng tốt! Vài năm đã không gặp, nàng hẳn đã trưởng thành nhiều!

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu có chút ngẩn người, hoa đang cắm bị lệch cũng không hề phát hiện, nàng chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong tổng thật đẹp quá a, còn đang cười nữa, nhưng đang nhìn cái gì đây?

Tiểu Thảo đang nghĩ ngợi, di động liền vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn nàng gật đầu một cái, nàng lúc này mới dám tiếp nhận điện thoại.

“A lo”

“Bồ chết ở đâu vậy? Mình mua đồ ăn xong đã về rồi đây!”

Dạ Ngưng đã mau giận điên lên, là người nào lười biếng không đi mua ăn, nàng xách mông đi rồi thì lại đi trốn a.

Tiểu Thảo mắt nhìn Phong Uyển Nhu đè thấp âm lượng “Mình đang ở trong phòng Phong tổng!”

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn nhìn Tiểu Thảo, này di động nên thay đổi rồi, âm thanh phát ra thật lớn quá đi.

“Phong tổng! Bồ suốt ngày cứ Phong tổng, bồ làm như Phong tổng là con nít chờ bồ đến cho uống sữa sao?”

“Bồ.. nói nhỏ chút...”

Tiểu Thảo đỏ mặt, theo bản năng liếc mắt nhìn Phong Uyển Nhu, ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mắt Phong tổng đang nhìn mình, Tiểu Thảo lập tức cúi đầu, cắn môi một câu cũng không dám nói.

“Bồ chừng nào thì trở về đây?”

Dạ Ngưng có phần không kiên nhẫn đợi. Tiểu Thảo trộm liếc Phong Uyển Nhu một cái, nhìn thấy nàng đã tiếp tục xem văn kiện, lúc này mới nhẹ nhàng thở phài, nói:

“Một hồi liền trở về, làm sao vậy?”

“Chúc mừng bồ, Tiểu Thảo a, bên này có vài tiền bối đang chờ bồ đó, mình xem bộ dạng là muốn coi mắt bồ, nhanh nhanh trở về nha!”

Dạ Ngưng không biết xấu hổ mà còn cười một cách xảo quyệt, Tiểu Thảo trên mặt liền hiện lên một phiếm hồng, sau đó nhanh tay tắt điện thoại.

“Có vẽ bận rộn nhỉ?”

Buông bức ảnh đang cầm trên tay, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo không có biểu cảm gì.

“Không...”

Tại sao lại biểu cảm như vậy, tôi lại làm gì chọc giận chị sao.

Tiểu Thảo ủy khất nghĩ đến.

Phong Uyển Nhu không nói lời nào, híp mắt đánh giá nàng.

Tiểu Thảo cúi đầu, tóc phía trên bị rơi xuống, che hết cả mặt mày. Mà đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, nàng vốn trắng liền trắng hơn, ánh đèn rọi lên da thịt nàng phản phất màu hồng nhạt giống như mặt nước thấu đáo, Phong Uyển Nhu nhìn không chuyển mắt, quả nhiên càng ngày càng biết cách ăn mặc, lại biểu diễn hai thủ khúc như vậy làm run động và gây sự chú ý đến không biết bao nhiêu hoa bướm xung quanh, đúng vậy, thật quả không sai.

“Phong tổng, sắp tết rồi chị đã chuẩn bị gì chưa?”

Tiểu Thảo bị Phong tổng nhìn có chút sợ hãi, vội nói sang chuyện khác, Phong Uyển Nhu biết ý của nàng, nên cũng không vì vậy mà làm khó, trực tiếp trả lời câu hỏi:

“Ở nhà thôi!”

“... Uh, nhưng... chỉ một mình sao?”

Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, Phong Uyển Nhu cũng theo phản xạ liếc mắt nhìn nàng, nàng vốn dĩ một mình đón Tết không phải một ngày hai ngày, cũng đã tập thành thói quen rồi.

“Đúng vậy!”

Một người ăn Tết thật cô đơn, Tiểu Thảo lại bắt đầu thấy đau lòng, nghĩ đến nhà người khác bày biện cúng kiến, tụ họp ăn mừng, thời gian cuối năm đón giao thừa, Phong tổng lại ở nhà một mình, như vậy cũng quá đáng thương đi chứ?

“Cô biểu cảm như vậy là ý gì?”

Phong Uyển Nhu nhíu mi nhìn Tiểu Thảo, thương hại sao? Nàng không cần bất cứ ai thương hại nàng!

“Không có!”

Tiểu Thảo vội vàng lắc đầu, nàng và Phong Uyển Nhu mấy ngày nay cũng coi như là tình cảm gần gũi, nàng biết Phong tổng luôn là một người mạnh mẽ, không cần người khác phải thương hại.

“Tôi... Tôi chỉ là đau lòng cho Tiểu Vương Bát và Bò Đen”

“Đau lòng cho chúng?”

Nói chưa dứt lời, Phong Uyển Nhu liền làm mặt lạnh, Dương Tiểu Thảo, cô lấy bọn chúng ra làm bia đỡ đạn! Xem ra tôi phải chuyển mũi tên về hướng cô thì cô mới ngoan ngoãn mà nói thật!

“Đúng vậy...”

Tiểu Thảo túm lấy một đóa hoa, kỳ thật là nàng muốn Phong tổng đến nhà nàng ăn Tết, nhưng ngẫm lại thì tính khí Phong tổng lạnh lùng cao ngạo như vậy tuyệt đối sẽ không đi.

“Cô nghĩ... tôi sẽ ngược đãi chúng nó!”

Phong Uyển Nhu lại bỏ thêm một câu, Tiểu Thảo nghe xong run rẩy, lại làm gãi mất thêm một đóa hoa.

“Không có, tôi.. tôi không nghĩ như vậy”

Tại sao lại dữ như vậy a... Làm sao chị lại ngược đãi chúng nó? Đứng nói với tôi chị muốn Tết uống canh rùa và ăn thịt chó đi?

Phong Uyển Nhu sắc mặt không vui nhìn lên Tiểu Thảo, nàng vừa nhìn biểu cảm kia thì đoán được Tiểu Thảo vẫn nghĩ chưa ra sự tình.

“Tôi còn có việc, Phong tổng, hoa đã cắm xong, tôi đi ra ngoài!”

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu một cái, thật nhanh rồi vội rời đi.

Phong Uyển Nhu nhíu mày “Cô cắm hoa hay là xén hoa đây?”

Trên bàn, đóa hoa rơi rụng cả một bàn, một bó hoa tốt như vậy, để cho nàng cấm thật là bi thảm.

Tiểu Thảo đoạn đi, nghe bị trách móc thì cúi đầu, không nó gì.

Thật là hung quá đi, chẳng phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Sau này tôi cũng có thể tặng cho chị mà, hơn nữa chắc chắn so với hoa vừa rồi còn đẹp hơn...

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo bộ dạng ủ rủ cũng hết giận một nửa, chỉ là nghĩ tới bên ngoài còn có một đám người chú bác trưởng bối đang chờ Tiểu Thảo thì tâm tình không tốt lắm, Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, nói:

“Đem bản hội nghị ghi chép trong năm nay đánh lại cho tôi một phần!”

“Toàn bộ sao?”

Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu lên nhìn Phong Uyển Nhu... thiệt là nhiều lắm a!

“Có vấn đề?”

Phong Uyển Nhu mặt lạnh nhìn nàng, Tiểu Thảo lắc đầu, hai tay vặn cùng một chỗ, hôm nay là họp hàng năm mà, còn muốn làm việc sao?

“Không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng đi làm!”

“Uhm hũm!”

Ác nhất vẫn là nhà tư bản T-T...

Giân mà không dám nói gì, Tiểu Thảo xoay người đi ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?”

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo.

Vội vàng như vậy muốn đi ra ngoài, bộ muốn gặp mặt người theo đuổi sao? Sau đó lại đem tới một bó hoa to để đến khiêu khích tôi?

“Đi làm bản ghi chép hội nghị a”

Tiểu Thảo chớp mắt nhìn Phong tổng,

Đừng nói là muốn tôi sử dụng máy tính của chị làm nha...

“Làm ở đây!”

“...”

Không phải chứ... Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, dùng máy tính của chị?

Phong Uyển Nhu không nói, mím môi nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nhìn vội gật đầu “Nga, tốt, vậy trước tiên tôi đi lấy tài liệu cái đã”

Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái không nói gì, Tiểu Thảo cũng vội đi ra ngoài, Tiểu Thảo chân trước mới vừa đi thì Lương Nhiên sau đó liền cùng Phương Chính Lâm và Vương Oánh Oánh đi vào.

“Uyển Nhu, ở Bắc Kinh đang có một buổi triển triển lãm Thiết kế, sáng mai tôi dẫn theo Chính Lâm và Oánh Oánh cùng đi”

“Được! Năm trước cũng tổ chức mà chúng ta vẫn chưa tham gia đúng không?”

Phong Uyển Nhu hỏi, Lương Nhiên gật đầu đáp lời, bên cạnh Phương Chính Lâm nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, cái này... không phải là hoa hắn tặng Tiểu Thảo sao? Vừa rồi đẹp rạng ngời như vậy, sao trong chốc lát lại trở nên vô cùng thê thảm như thế chứ?

Lương Nhiên cũng nhìn thấy hoa trên bàn, lại nhìn Phong Uyển Nhu trêu chọc, cười cười “Chà, lại có người tặng hoa?”

Phương Chính Lâm nghe xong rồi lại thở dài, Phong Uyển Nhu cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp lời “Tiểu Thảo không biết từ đâu mang tới!”

Trong nháy mắt, Phương Chính Lâm tâm như cái bình bị vỡ, hắn tỉ mỉ có thành ý chọn hoa đẹp như vậy mà Tiểu Thảo lại tùy tiện mang đến đây... Lúc này sắc mặt Phương Chính Lâm trở nên xanh mét, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn hắn, ngẩng đầu đánh giá hắn một phen, nhìn thấy hắn sắc mặt khó coi như vậy, nghĩ nghĩ, lập tức liền sáng tỏ, tâm tình lập tức tốt lên, Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm hoa kia đang rơi rụng một bàn đầy hoa, nhìn một hồi liền lắc đầu.

Tiểu Thảo, kiểu giết người vô hình như vậy, chỉ có cô làm được.

Phương Chính Lâm sau khi cảm thấy lòng tự ái đàn ông trổi dậy cũng liền nhanh tắt, có phần hụt hẫng rời đi, Tiểu Thảo liền nhanh ôm tài liệu đẩy cửa đi đến, vừa đi vừa chạy nên hai má đỏ bừng.

“Phong tổng, tôi tới rồi!”

Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, giống như không chút để ý hỏi “Hoa kia... là do ai tặng?”

“Cái kia à?!”

Tiểu Thảo chỉ chỉ hoa trong bình, nàng thực sự không muốn nói cho Phong tổng biết do Phương Chính Lâm mang đến tặng.

Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày “Trong phòng này còn có hoa nào khác sao?”

“... Phương tổng, chuyển đến cho chị!”

Hảo hung a... Tiểu Thảo không vui bểu môi lên, hoa này thật xấu xí, chị làm gì mà phải thích như vậy chứ?

. Phong Uyển Nhu giật mình, nhìn Tiểu Thảo, hỏi “Tặng cho tôi?”

“Ân, đúng vậy a!”

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, tâm tình thực buồn bực,

Không lẽ lại tặng tôi sao?

Lúc này Phong Uyển Nhu không nói, khụ một tiếng, xoay người sang chỗ khác không nhìn Tiểu Thảo.

“Cô làm đi!”

“Nha”

Tiểu Thảo thấy kỳ quái nhìn lên Phong tổng,

Xoay qua chỗ khác làm chi chứ? Bả vai còn run lên như vậy, bộ bị cảm sao?

Phong Uyển Nhu cố gắng chịu đựng dâng lên ý cười, nàng cố gắng không cười lên tiếng!

Thiệt nhiều quá đi... Tiểu Thảo đảo một lượt xấp ghi chép, quyết định mở miệng “Phong tổng, có thể hay không giảm một ít?”

“Không được!”

Phong Uyển Nhu gọn gàng cự tuyệt thỉnh cầu của Tiểu Thảo, miệng Tiểu Thảo chu ra rất dài, Phong Uyển Nhu cũng không để ý nàng, xoay người đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, nàng cầm lấy cái tách trước bàn cà phê uống lên, Tiểu Thảo trộm ngắm nàng, liếc mắt một cái cũng không dám nhiều lời, nhíu mày đảo qua một ít bản ghi chép hội nghị rồi hướng đến máy tính gõ.

Vốn đã tập trung cho buổi họp tất niên hàng năm muốn hơn nữa ngày nên Tiểu Thảo cũng rất mệt mõi, lại tiếp tục đối diện với máy tính trong thời gian dài, nhưng nàng cũng không dám làm trái ý Phong tổng, chỉ trong chốc lát hai mắt liền dính ở cùng một chỗ, Tiểu Thảo lại dùng sức lắc đầu, lại gõ thêm một tờ giấy, nàng cố gắng xử lý cái đầu, cánh tay cũng không quản dùng, từng cái đầu nhắm thẳng xuống bàn, Phong Uyển Nhu ở một bên khó được thả lỏng tâm tình nhìn lên Tiểu Thảo, cứ mỗi lần đầu Tiểu Thảo trượt xuống bàn kêu một tiếng “cọc”, nàng lại ghi nhớ.

Một lần, hai lần, ba lần...

Rốt cuộc, tới lần thứ mười hai thì đầu Tiểu Thảo đã nằm trực tiếp trên bàn, hai mắt nhắm nghiềm như đã ngủ, Phong Uyển Nhu nhếch khóe môi lên, buông cà phê trong tay, từ trên ghế salon đứng lên.

Sức chống đỡ thật tốt, nàng cũng chờ thật là lâu...

Nàng đi đến trước cửa, bấm khóa ngược lại, sau đó kéo bức rèm cửa xuống, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn qua người đang nằm ngủ gục ở trên bàn, liền nghĩ tới trước đó vài ngày Tiểu Thảo đã từng nói “Phong tổng, làm thế nào thì chị mới ngủ? Tôi mà ngủ thì không thể lay chuyển a”

Phong Uyển Nhu hít sâu một hơi, di chuyển cước bộ, đi tới...

P/s: Ố ồ: ] chương sau cũng đáng coi lắm nga ^^

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3