Yêu Em, Nếu Có Thể Sớm Một Giây - Chương 36

Chương 36

Ông ấy cũng đến đây?

Tòng An liếc mắt liền thấy được ông ấy.

Tóc đã điểm vài sợi trắng, nếp nhăn che kín  gần cả khuôn mặt, nhìn giống như người gần bảy mươi tuổi, kỳ thật, ông ấy còn không đến sáu mươi tuổi.

Vài năm chưa từng gặp, thế mà đã muốn biến thành cái dạng lão già thế này rồi, khuôn mặt so với người bên anh ông ấy -  Trương giáo sư  chưa đến tám mươi tuổi còn muốn già hơn.

Cô ở bục giảng nhìn rõ được chỗ ông ấy ngồi, ông ấy lại chưa từng liếc mắt qua cô một lần.

Nếu ánh mắt không phải dừng ở màn hình lớn, thì dừng ở bên góc phòng, nếu không chính là ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn về phía vài vị giáo sư bên cạnh trao đổi.

Cả quá trình thảo luận dường như lâu hơn mọi khi.

Tâm tình Tòng An không yên, tinh thần có điểm hoảng hốt, có mấy lần thiếu chút nữa nói sai.

Rốt cục, sau một tràng vô tay, cuộc thảo luận đã xong.

Tòng An theo sau Triệu giáo sư đứng  ở cửa, tiễn các vị lão giáo sư. Mấy vị lão giáo sư tâm tính vô cùng tốt , đối đãi  với những bác sĩ trẻ tuổi tương đối khách khí, ai cũng muốn cùng cô bắt tay, ngoại trừ ông ấy.

Ông ấy đi ở cuối cùng, tới cửa, Tòng An cúi đầu, cung kính vươn tay ra.

Cô nhìn được tới đôi giày kia, vẫn sáng bóng như vậy, đôi giày kia dừng lại trước mặt cô một lát, liền rời đi rồi. Chỉ để lại  một vài tiếng bước chân, lại mang theo tiếng thở dài thê lương .

Giữa đôi lông mày Tòng An tựa hồ bị một cây kim đâm vào, chậm rãi nhíu lại, càng nhíu sâu càng thấy đau, đau như thâm nhập vào cơ thể cô, tiến sâu vào tâm thức của cô...

Tòng An  dần dần khôi phục, ngẩng đầu lên, nhìn về phía  bóng dáng ông ấy.

Lưng hơi cúi, tập tễnh  bước từng bước.

Ông ấy vốn là là nhân vật oai phong của giới y học, lại bởi vì đứa con gặp chuyện ngoài ý muốn mà biến thành như vậy.

Trái tim đột nhiên nhói lên  một trận đau, giống như có người dùng kim cố tình xoáy sâu vào tim.

Cô cảm thấy được, nếu không có cô, có lẽ tất cả chuyện kia sẽ không xảy ra.

Nếu anh ấy đánh tay lái về phía bên kia, anh ấy sẽ không chết, tất cả sẽ không giống với bây giờ. Hoặc là, trực tiếp đâm vào bức tường kia, có lẽ giờ phút này hai người bọn họ đều đang ở địa ngục hoặc là thiên đường, đỡ phải lưu lại một người .... sống cũng không phải, chết cũng không đúng.

Tòng An lăng lặng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Lưu giáo sư thở dài, chuyện của Tòng An cùng Dương giáo sư, ông cũng có được nghe qua, chính là tạo hóa trêu người mà thôi.

Lưu giáo sư lắc đầu, đi lên trước mặt cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai, nhìn thấy cô không thất thần nữa, nói: "Tòng An, mệt rồi thì đi nghỉ ngơi một chút đi."

Đối diện với thiện ý an ủi của Lưu giáo sư, Tòng An trên mặt biểu hiện ra một chút  mỉm cười.

"Lưu giáo sư, cháu còn ổn. Ngài đi về trước nghỉ ngơi. Buổi chiều còn có ca phẫu thuật, cháu đi ăn một chút gì rồi trở về phòng bệnh."

Lưu giáo sư gật gật đầu, lại thuận miệng dặn  cô vài câu rồi rời đi.

Tòng An quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng họp trống rỗng , đột nhiên hồi tưởng đến Dương giáo sư cho bọn họ tham gia hội khóa thảo luận đầu tiên.

Khi đó  ông ấy khoảng hơn năm mươi, lại giống như người bốn mươi tuổi,  tinh thần phấn chấn.

Ông ấy hài hước, ngữ  điệu phong phú, từ ngữ kinh điển, một bài buồn tẻ  vào tay ông có thể làm cho cả hội trường hứng thú, tò mò.

Cô dường như còn có thể nhớ tới, lúc ấy lớp học lúc nào cũng phát ra  từng trận tiếng cười sang sảng. 

Khi đó, anh ấy ngồi ở bên cạnh cô, tuổi trẻ  trên mặt khó có thể che dấu vẻ kiêu ngạo, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương giáo sư  trên bục giảng lén lút nói với cô: "Đó là ba ba tôi, cũng là thần tượng của tôi!"

Thần tượng! Đúng vậy. . . . . .

Tòng An chậm rãi dọc theo con đường đá, đi tới.

Sau khi anh ấy mất rồi, Dương giáo sư liền cự tuyệt gặp cô, vô luận cô cầu khẩn thế nào, ông ấy cũng không chịu gặp cô!

 

Đúng vậy, cô là hung thủ, hại con trai của ông ấy, Dương giáo sư làm thế nào có thể thẳng thắn đối mặt với cô? ! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nếu không phải bởi vì cô, anh ấy hiện tại nhất định sống rất tốt. . .

Thời gian cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã năm năm...

Hôm nay vừa thấy, hình ảnh Dương giáo sư ở cô trong đầu không xua đi được, cô trong lòng giống như có khối đá nặng đè lên, nặng trịch, vô luận cô hít sâu thế nào, đều cảm giác tức ngực.

Trái tim truyền đến từng trận thật đau.

Cô tìm một góc khuất, lưng dựa vào một gốc cây đại thụ, thân thể theo thân cây chậm rãi trượt xuống, cuối cùng, ngồi xổm  trên mặt đất. Đầu cô vùi giữa hai đầu gối, nhắm hai mắt lại, nháy mắt đem chính mình chôn trong bóng tối.

Cô ngừng lại rồi hô hấp, xóa bỏ mọi cảm quan đối với xung quanh, giống như phải đem chính mình từ từ chìm dưới đáy biển.

Giống như nhiều năm trước, cô làm không biết bao nhiêu lần  như vậy, đem chính mình vây ở trong một không gian nhỏ hẹp , tùy ý để bóng tối bao vây, coi như đặt mình trong địa ngục.

Dần dần, không khí hô hấp không đủ. . . cô mới ngẩng đầu, từng ngụm từng ngụm hít vào.

Hô hấp vững vàng, cô chậm rãi mở mắt, thấy được ngọn cây bên đường, trên miệng mang theo một nụ cười thê lương .

Vẫn không chết được.

Đoạn thời gian anh ấy mới vừa đi, cô từng thử qua các loại phương thức để chết đi, đến cuối cùng, bên tai luôn vang lên câu nói cuối cùng anh ấy  lưu lại cho cô, "Sống … thay cho cả phần của anh."

Câu nói ấy  rõ ràng vẫn vang lên bên tai. Năm tháng  trôi qua chẳng những không đem những lời này hòa tan một chút ít nào, ngược lại trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Ai, vì lại để lại cho cô một câu như vậy, làm cho cô muốn chết cũng chết không nổi!

Tuy nhiên, nếu không phải có những lời này của anh, mang theo sự bốc đồng khi đó có lẽ thật sự cô sẽ đi theo người ta, như vậy, cô sẽ không phải nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của những người xung quanh.

Ba mẹ  thương tâm, em trai  giận dữ rời đi, Trần Giai Vũ  thống khổ, Lị Lị  lo lắng, lão sư, các bạn học  buồn bã. . . Cô có lẽ sẽ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ . . . Còn sống, thật sự không phải vì  chính mình. . .

Sờ sờ khóe mắt, không có một giọt nước mắt. Nước mắt thế nhưng đã muốn chảy khô rồi sao? Cũng tốt, cũng tốt. . . . . .

Không biết đã ngồi bao lâu, trên đùi rốt cục cũng có một chút khí lực, Tòng An tựa vào thân cây, chậm rãi đứng lên, sửa sang lại  quần áo một chút, hướng về phòng bệnh đi tới.

Trong phòng phẫu thuật. . .

Tòng An hôm nay hiển nhiên không tập trung, trong đầu cứ thỉnh thoảng hiện ra nhưng mảng kí ức nhỏ.

Cô hiểu được, hôm nay  phẫu thuật, cô không thể làm!

Vì thế, cô đột nhiên buông dao phẫu thuật xuống, ngẩng đầu, đối mổ  bác sĩ mổ chính Lưu giáo sư gật đầu nói một tiếng xin phép.

Lưu giáo sư hiểu được, nhẹ gật đầu, gọi ba trợ lí thế vào vị trí của cô. Tòng An cởi y phục phẫu thuật, trong ánh mắt ý tá gây mê có chút kinh ngạc,  nhìn bước chân có chút nhanh của Tòng An.

Khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật  sắp đóng, bên trong truyền đến tiếng Lưu giáo sư  vọng ra.

"Tiểu An, vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi."

Tòng An quay đầu hướng Lưu giáo sư gật đầu, ánh mắt cảm kích.

. . .

Buổi chiều, ánh mặt trời dịu nhẹ, Tòng An bước chậm trên đường cái.

Cô đi rất chậm, ánh mắt nhìn mấy cửa hàng xung quanh, người đi đường, những chiếc xe.

Hình như lâu rồi cô chưa một mình đi dạo phố .

Từ khi anh ấy ra đi, cô luôn khiến cho chính mình trở nên bận rộn, có nhiều việc để làm, cô không dám thả lỏng, bởi vì một khi trầm tĩnh lại, chỗ lồng ngực, chính xác là trái tim liền trống rỗng.

Không có thời gian rảnh, cho dù có, cũng sẽ bị cô làm cho bạn rộn, thà rằng thay đồng nghiệp trực ca đêm, cũng không nguyện ý trầm tĩnh lại.

Có đôi khi thật sự mệt mỏi, sẽ cùng Lị Lị cùng Trần Giai Vũ gặp mặt, đi đâu đó thay đổi tâm tình. Mặc dù như vậy, cô cũng không phải nơi nào cũng đều nguyện ý đi.

Có vài nơi, để lại nhiều kí ức tốt đẹp khi nhớ lại, cô không đành lòng, đi nhiều lại gặp nhiều, mấy điều tốt đẹp này như bong bóng xà phòng, chạm cái liền tan vỡ.

Mà có vài chỗ, để lại nhiều thương tâm,  nhớ lại, cô cũng không dám đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3