Yêu Em, Nếu Có Thể Sớm Một Giây - Chương 49
Chương 49
"Ừ." Trần Giai Vũ thản nhiên ừ một tiếng.
Bọn họ theo cầu thang từng bước đi lên tầng bệnh. Trầm mặc, lặng lẽ.
Trần Giai Vũ nghiêng đầu nhìn Tòng An bên cạnh một cái, anh ta nhẹ nhàng điều chỉnh âm giọng một chút, rốt cục cũng mở miệng nói: "Tòng An, em không cần cố ý đối với anh lạnh nhạt như thế. Anh biết những lời hôm trước em nói vì muốn tốt cho anh, nhưng người quyết định chờ đợi là anh nên anh không nghĩ mang lại gánh nặng cho em. Cho nên em không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần cố ý né tránh, được không? Nếu anh làm cho em cảm thấy không thoải mái thì em hãy thẳng thắn nói ra! Quen nhau nhiều năm như vậy, anh không nghĩ giữa chúng ta có điều gì khó xử.”
"Hãy cho anh thời gian, cũng là cho chính em thời gian được không? . . . Cho dù cuối cùng, em vẫn lựa chọn từ chối anh cũng hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Mấy lời sau anh ta nói cực kỳ không được tự nhiên cũng không cam lòng, dường như trong ngữ khí có chút không kiềm chế được, chính anh ta cũng cảm nhận được.
Tòng An hạ ánh mắt, vừa đi một bên vừa lẳng lặng lắng nghe.
Tới lầu ba, Tòng An dừng bước. Cô im lặng suy nghĩ một lát, nghiêng đầu cho Trần Giai Vũ một cái mỉm cười an tâm, nhẹ nhàng mà nói một chữ "Được."
Thấy con ngươi Trần Giai Vũ chợt sáng lên, cô xoay người rời đi.
Chung quy, cô vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Giai Vũ! Dù sao cũng là bạn bè quen biết nhiều như vậy năm, cô không thể tùy tiện hoài nghi cái gì, hơn nữa cô cũng không nhẫn tâm cùng anh ta bất hòa! Cũng như đối với Trần Giai Vũ rất không công bằng.
Có lẽ, Trần Giai Vũ nói đúng, cho anh chút thời gian, cũng là cho chính mình chút thời gian đi.
Nhìn đến Tòng An cái mỉm cười an ủi kia, một khối tảng đá lớn trong lòng Trần Giai Vũ cúi cùng cũi đè xuống, anh ta nở nụ cười, cười đến ánh mặt trời đầy mặt.
Chờ thân ảnh Tòng An biến mất trong tầm mắt, ý cười trên mặt dần dần biến mất, rất nhiều chuyện trong lòng anh ta bốc lên .
Tòng An hiện tại đang ở nơi nào? Cô rời đi nhanh chóng như vậy, giống như đang lẩn trốn cái gì đó! Hơn nữa chuyện chuyển nhà, cô vì sao không nói cho anh? Cho dù gọi anh đi hỗ trợ cũng tốt nhưng cô không có!
Mặt khác, ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe làm cho anh ta phá lệ khiếp sợ, căm tức!
Cư nhiên có người dám xuống ta với Tòng An! Vì cái gì?
Người anh che chở thế mà cũng có người dám động!
Nhưng ngày hôm qua khi anh ta nhận được tin tức liền nóng vội gọi điện thoại cho Tòng An, quả thật đường đột.
Hơn nữa Tòng An rất thông minh giống như đã nhìn ra cái gì rồi, bởi vì hôm nay cô nhìn về phía anh ta trong anh mắt có điểm khúc mắc vẫn là bị anh bắt được.
Nhưng cho dù cảm thấy được chuyện gì thì qua nhiều năm bên nhau như, Tòng An đáng lẽ nên tin tưởng anh ta mới đúng! Chính là Tòng An lại lựa chọn giấu diếm! Này, vì sao? Không nên a. . .
Một tầng mây đen bao phủ trên khuôn mặt vốn dĩ luôn ôn hòa anh tuấn.
Trong khoa ngoại, nam nhiều nữ ít, nữ bác sĩ vốn đã ít ỏi mà lãnh khốc giống như Tòng An lại ít đến đáng thương. Vì thế nhất cử nhất động thường ngày của Tòng An đều có thể khiến cho mọi người chú ý.
Y tá, hộ lý trong khoa ngoại bình thường đều nhiều chuyện. Người sáng sủa hoạt bát, tính cách hướng ngoại chiếm đa số, hơn phân nửa trong lòng có chuyện đều không được kìm được mà nói ra.
Buổi sáng Tòng An vừa vào phòng, liền đã bị hộ lý Tiểu Vương cùng bác sĩ Giang thân thiết, ân cần thăm hỏi. Bởi vì ngày hôm qua thời điểm cô rời đi sắc mặt khó coi đến dọa người, làm cho đồng nghiệp trong phòng có chút lo lắng.
Nghe được đồng nghiệp ân cần thăm hỏi, trong lòng Tòng An ấm áp, trên mặt cũng nổi lên một tầng thản nhiên đỏ ửng. Sauk hi cùng hai người nói chuyện, Tòng An vào phòng nghỉ của bác sĩ, sắp xếp lịch trình một ngày làm việc.
Tiểu Vương dùng khửu tay tay huých bác sĩ Giang một cái, cười nhẹ giọng nói: "Ai, bác sĩ Giang, anh không nhận ra hôm nay bác sĩ Tòng có điểm không giống với với thường ngày sao?"
"Không giống chỗ nào?" Bác sĩ Giang đẩy kính mắt, tò mò hỏi.
"Các ngươi là đàn ông nha, tâm tư luôn so với nữ nhân chúng ta khô khan rất nhiều. Anh không phát hiện hôm nay bác sĩ Tòng so với ngày trước có hương vị phụ nữ hơn hay sao? Ánh mắt cũng nhu hòa nhiều hơn?"
"Cô vốn trong ánh mắt cũng không có dao! Hương vị phụ nữ, phụ nữ thì có hương vị gì? Cô vốn chính là phụ nữ, sao lại không có hương vị phụ nữ?"
"Này! Trẻ con đúng là không thể dạy! Nếu không đến bây giờ còn chưa có bạn gái!" Tiểu Vương hướng bác sĩ Giang liếc mắt một cái, cúi đầu bắt đầu bận việc của mình.