Yêu Em, Nếu Có Thể Sớm Một Giây - Chương 51
Chương 51
"Xin chào, giới thiệu một chút, tôi là Lưu Hiên Quyết, thư kí của Chung tổng. Chung Tổng phân phó tôi mang điểm tâm sáng đến." Lưu thư kí mang theo khuôn mặt tươi cười cùng hộp đồ ăn hướng Tòng An tự giới thiệu.
Thư kí? Thư kí thường không phải phụ nữ là đa số sao?
Chung Tinh Thần thế mà lại tuyển thư kí là đàn ông. Lại còn phân phó thư kí mang bữa sáng đến cho cô, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu?
Thư kí đảm nhiệm luôn vai trò bảo mẫu đưa cơm sao?
Buổi sáng ngày hôm qua đưa cơm đã làm cho mấy người phụ nữ trong bệnh viện tò mò, lần này cư nhiên bảo thư kí trực tiếp đến chỗ cô làm việc, Chung Tinh Thần rốt cuộc muốn làm gì?
Tòng An nghĩ mà muốn đau đầu.
Cô nói câu cám ơn, nhanh chóng tiếp nhận hộp đồ ăn.
Thư kí Lưu nói lời tạm biệt chuẩn bị rời đi, Tòng An lại tiến tới ngăn cản anh ta, nói: "Buổi sáng tôi để lại tờ giấy, anh ta không để ý thấy sao? Nếu không thấy được, vậy phiền thư kí Lưu đem cái này về cho anh ta bảo đừng đưa cơm cho tôi nữa, tôi có chân có tay cũng có tiền, đói bụng có thể tự đi mua.”
Lưu Hiên Quyết nhìn Tòng An có chút kỳ quái, rõ ràng là rất nhiều phụ nữ tha thiết mơ ước cảnh tượng này! Chung tổng ân cần sai người điểm tâm đưa Tới đã thấy toàn tâm toàn ý chu đáo đến muốn cảm động! Nhưng cô giống như rất không cảm kích?
Khó được mấy khi nhìn thấy tổng giám đốc chu đáo đối với một người phụ nữ như vậy, thân là thư kí không thể để chuyện thất bại được, vì thế anh ta vội vàng nói: "Chung tổng nói, buổi sáng tiểu thư lưu lại giấy nhắn rồng bay phượng múa, Chung tổng không dịch được ... Còn lời của tiểu thư tôi sẽ nói lại cho Chung tổng. Đồ ăn này, mong tiểu thư nhận lấy, dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Chung tổng!”
Mí mắt Tòng An run lên, không đọc được chữ cô viết? Chữ của cô viết có chút vội nhưng cho dù như vậy… cũng có thể đọc mà!
Lưu Hiên Quyết rồi, cô cầm hộp cơm đẩy cửa vào phòng nghỉ, phát hiện ai ai cũng hoảng loạn đi tìm vị trí, một đám trên mặt còn mang theo ý cười giảo hoạt, hiển nhiên, bọn họ chắc chắn vừa mới đi nghe lén.
"Bác sĩ Tòng, bạn trai tặng điểm tâm sáng phải không, thật ngọt ngào. . . ha ha." Một nữ bác sĩ lém lỉnh nói ra tiếng lòng của mọi người.
Tòng An cười khổ, không giải thích cái gì.
"Bác sĩ Tòng, bác sĩ ăn trước đi, chúng ta chờ cô, không cần vội vàng." Một nam kiến tập sinh mang theo cái nhìn tựa hồ có điểm xấu xa mở miệng.
Tòng An lại bất đắc dĩ cười khổ. Hiện tại sinh viên đều là một đám nhanh mồm nhanh miệng, khó lường a!
Cô trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn mở hộp cơm. Trong hộp là một cái bình giữ nhiệt, bên cạnh còn có mẩu giấy nhắn.
Cô mở ra, mặt trên viết mấy câu.
Câu đầu tiên: "Điểm tâm nhất định phải ăn." Xuy xuy, vô nghĩa thật giống bảo mẫu
Câu thứ hai: "Tan tầm tôi đón em." Không quen anh, không cần ân cần như vậy.
Câu thứ ba: "Bệnh viện nhiều người phức tạp, chú ý an toàn, bảo hộ chính mình, không nên ở một mình, xảy ra chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Ừm, cám ơn đã nhắc nhở, cái vấn đề mới quan trọng.
Cô xem xong rồi mấy câu đó, trong lòng đột nhiên tràn đầy loại màu sắc, hình dạng, hương vị, tựa hồ có chút cười khổ, có chút ngọt. . . Cuối cùng, tất cả lo lắng hóa thành thản nhiên chạm đến trái tim.
Đúng vậy, ngày hôm qua cô mới đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, vậy mà hôm nay thật giống như muốn đem mọi chuyện quên đi?
Ngay cả người khác đều quý trọng mạng của cô như vậy, cô lại càng chẳng có lý do gì để không quý trọng cả? Trên thế giới này, cô không phải cô đơn một tớ, cô còn có ba mẹ, có em trai, có bạn bè, có đồng nghiệp. . . Còn có anh nhớ tặng điểm tâm cho cô.
"Ừm, còn có thư tình! Thời đại này còn viết thư tình bằng tay, so với gấu trúc còn trân quý hơn, cần phải đưa vào danh sách bảo hộ. Bác sĩ Tòng, bạn trai cô thật sự lãng mạn nha! Thật ngôn tình!" Một tiểu cô nương mặt tròn hưng phấn đến hai mắt sáng lên.
"Thật hâm mộ quá đi! Ha ha. . ."
Mấy nữ kiến tập sinh bắt đầu hưng phấn mà ríu ra ríu rít .
Tòng An khép nắp hộp, có chút xấu hổ hé miệng.
"Được rồi, không chậm trễ thời gian của mọi người, chúng ta bắt đầu.”
Nhưng vào lúc này, một cái hộ lý mạnh đẩy cửa đi vào: "Bác sĩ Tòng, giường số 12 tình huống không tốt!"
Tòng An vội đứng lên!
Gường số 12? Là bệnh nhân kia!
Tòng An vội bước nhanh chạy hướng về phía phòng bệnh, kiến tập sinh nhanh chân theo phía sau.
Người bệnh là một người phụ nữ rất ôn hòa, cô từng là một giáo sư, hòa ái dễ gần, đối nhân xử thế rất chân thành, nói chuyện chậm rãi, lời nói nhỏ nhẹ, làm cho người ta không tự giác mà muốn tiếp xúc.
Cô là người thích yên tĩnh, luôn lẳng lặng hoặc ngồi hoặc nằm ở nơi đó, đọc sách đọc báo, hoặc là nghe một chút radio, có đôi khi nhẹ nhàng mà an ủi mấy bệnh nhân chung phòng.
Phòng bệnh bất luận người bệnh hay bác sĩ, hộ lý đều đối cô có có một loại thiện cảm tự nhiên, Tòng An cũng không ngoại lệ.
Nhưng bệnh tình của cô rất nặng, ung thư đại tràng cấp tính, khi phát hiện đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất, gần đây bệnh tình lại không ngừng chuyển biến xấu, rời nhân thế cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.