Yêu Hận Triền Miên - Chương 00: Tiết tử

Du lịch nói đi là đi, vẫn chưa thể khiến cho tâm tình Mộc Tuyên Dư trở nên tốt hơn.

Đặc biệt là lúc này.

“Vì sao cô lại đi du lịch một mình?” Cô gái mở to hai mắt, trong ánh mắt có ý hỏi dò, đồng thời cũng có xem xét. Thấy Mộc Tuyên Dư im lặng, vì thế trong lòng cô gái đã rõ ràng, mở miệng: “Chắc là thất tình?”

Thời gian này không phải là mùa du lịch, nên cũng không có nhiều người đi du lịch. Chiều nay Mộc Tuyên Dư vừa bước chân vào công ty du lịch này, lập tức đã bị mấy cô gái nhanh chóng kéo vào nhóm nhỏ của họ. Họ thuyết phục và bàn bạc với cô vài ngày tới có thể cùng nhau đến các điểm du lịch, còn có thể cùng nhau thuê xe đi, so với đi một mình thì tốt hơn rất nhiều. Mộc Tuyên Dư cũng có cùng suy nghĩ, vì thế tối đến, các cô ấy hẹn cô ra đây, cùng nhau làm quen và hiểu rõ nhau hơn. Tất cả mọi người đều từ bắc Nam Hải đi tới thành phố du lịch nổi tiếng này, quen nhau coi như là một duyên phận.

Năm cô gái đang ngồi ở đại sảnh, trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt. Mọi người vừa ăn vừa chia sẻ những bí mật nho nhỏ với nhau. Một cô gái lựa chọn đi du lịch một mình, dường như luôn là để thoát khỏi tình trạng thất tình liên miên hoặc là do công việc không như ý…

Mộc Tuyên Dư khẽ cười với các cô ấy, sau đó cầm lấy một quả vải đã bóc vỏ trên bàn rồi đứng dậy. Sắc mặt cô tuy bình thường, nhưng thái độ hiển nhiên là ngầm thừa nhận các cô ấy đã đoán đúng rồi.

“Cô đừng ngại, thất tình cũng không có gì cả. Trong mấy người chúng tôi, ngoại trừ tôi là vì công việc không như ý mới ra ngoài giải sầu, còn tất cả mấy cô ấy đều là vì thất tình…” Cô gái lập tức mở miệng an ủi Mộc Tuyên Dư.

Mộc Tuyên Dư khẽ gật đầu, nhưng vẫn như cũ không muốn nói thêm gì nữa.

Nhưng ngoài dự tính có người nói: “Lúc nhìn thấy cô tôi liền đoán cô là vì thất tình, nhưng sau lại cảm thấy không có khả năng lắm. Nếu tôi là đàn ông, khẳng định sẽ không nỡ chia tay với cô gái xinh đẹp như cô đâu.”

Mộc Tuyên Dư ngẩng đầu, nhìn cô gái giờ phút này đang đánh giá mình: “Nhìn lâu sẽ thấy ghét.”

Lời này cũng không sai, đều là người đã nói qua yêu đương, nên biết rằng biểu hiện càng nhẹ nhàng bâng quơ như thế này lại càng bị tổn thương sâu sắc, nếu biểu hiện khó chịu, như vậy sẽ không chỉ hung hăng trút hết ra một lần, nhưng bình thản kiềm chế như vậy, thì phải là bị tổn thương rất sâu sắc. Vì thế các cô cũng không lại làm khó cô ấy.

Một lát sau, nội dung nói chuyện phiếm biến thành đại hội phỉ nhổ thất tình, đều là phỉ nhổ bọn đàn ông như thế nào, xấu xa ra sao.

Mộc Tuyên Dư vẫn bóc từng quả từng quả vải như cũ, sau đó nghe các cô ấy phỉ nhổ.

“Lúc theo đuổi tôi, mỗi ngày anh ta không ngừng nói những lời ngon tiếng ngọt, hận không thể hái sao hái trăng cho tôi, nói tôi là cô gái thích hợp nhất đời này…Thế mà vừa mới đi làm mà thôi, anh ta đã bắt đầu ghét bỏ tôi, cho rằng tôi không có bối cảnh, không thể trợ giúp cho sự ngiệp của anh ta, cho rằng tôi không đủ hòa hợp hiểu ý, không thể hiểu được những vất vả của anh ta,… Thật đúng là ghê tởm, mà cũng thật tốt, dù sao tôi cũng thoát khỏi người đàn ông này.” Cô gái nói xong, hốc mắt ửng đỏ, lại cầm bình rượu rót rượu: “Nào, cụng ly vì tôi thoát khỏi người đàn ông đó.”

Mộc Tuyên Dư cũng cầm lấy chén rượu, mọi người cùng nâng chén, một ngụm liền uống hết rượu trong chén như để trút giận.

“Tôi thì bị đá ngay khi bước thêm một bước tới hôn nhân. Tình cảm giữa tôi và anh ta rất tốt, tuy điều kiện gia đình tôi không bằng nhà anh ta, nhưng anh ta nói không có vấn đề gì, cho nên chúng tôi vẫn luôn bên nhau, cũng rất hạnh phúc. Ngay khi chúng tôi hạnh phúc cùng nhau sống chung một chỗ, thì vì chuyện nhà cửa, mà ba mẹ anh ta rất không vừa lòng với tôi, gia đình anh ta muốn gia đình tôi góp một phần tiền nhà, nhưng gia đình tôi vốn không thể xoay sở được… Anh ta nói với tôi không sao cả, nhưng trong lúc gặp gỡ tôi anh ta vẫn đồng thời nghe theo yêu cầu của ba mẹ mà qua lại với người khác, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy cô gái kia tốt hơn tôi. Anh ta nói rằng ở bên cạnh tôi quá mệt mỏi… Anh ta không muốn luôn phải đối nghịch với ba mẹ.” Ngô Toa Toa là người lớn tuổi nhất trong số các cô gái, sau khi nói xong, khóe miệng cô giương lên một nụ cười khổ: “Nào, chúng ta cùng làm một ly, ít ra anh ta cũng không để kết hôn xong mới bắt đầu chê bỏ tôi, nếu như vậy thì tôi thực sự trở thành một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ…”

Mọi người lại giơ chén rượu lên, cùng nhau uống rượu.

“Tôi cũng vậy. Mấy ngày trước tôi mới biết được, lúc đầu anh ta theo đuổi tôi là muốn tiếp cận bạn cùng phòng của tôi. Anh ta nói anh ta chưa bao giờ yêu tôi, chỉ để gặp được bạn tôi mà thôi. Điều này còn không khiến tôi quá khó chịu, khiến tôi khó chịu chính là bạn tôi rõ ràng biết chuyện này, nhưng cô ta chẳng những không nói cho tôi biết, ngược lại còn hưởng thụ sự che chở và cưng chiều của bạn trai tôi. Hiện tại bọn họ còn trở thành một đôi. Thật sự là buồn cười. Cụng ly vì tôi thoát khỏi đôi cẩu nam nữ đáng ghét kia…”

…..

Tất cả mọi người nói xong thất tình sử bi thảm của mình, thì đều nhìn Mộc Tuyên Dư.

Cô nhận thấy ánh mắt của mọi người, chậm rãi mở miệng: “Bạn tốt của tôi và vị hôn phu của tôi ở bên nhau.”

Liền một câu đơn giản như vậy, mọi người sửng sốt mới biết được cô đã nói xong, vẫn là cầm lấy chén rượu tượng trưng, uống một chén với nhau, phỉ nhổ đám đàn ông xấu xa nói một đàng làm một nẻo.

Mộc Tuyên Dư cầm chén rượu, cái miệng nhỏ mím lại, sau đó nhìn mấy cô gái trước mắt, có người đã hoàn toàn thất thố, hiện tại vẫn còn canh cánh trong lòng, cũng có người đã thực sự buông bỏ, nhưng khóe miệng vẫn còn cười khổ. Có lẽ trong lòng các cô ấy khổ sở, ngay cả bạn bè thân nhất bên cạnh cũng chưa từng chia sẻ, lại bằng lòng mở rộng cửa lòng với người xa lạ, kể ra nỗi canh cánh trong lòng, không có bối rối, cuối cùng điên cuồng trút ra.

Cũng giống như chính cô.

Bạn tốt và vị hôn phu ở bên nhau.

Cô cố gắng không làm cho bản thân bị hớ, cũng không phải là quá khó khăn mà chịu đựng. Cho dù là đối mặt với chuyện như vậy, cô cũng muốn duy trì cử chỉ đẹp, duy trì giả dối để giữ lấy sự kiêu ngạo và tự tôn trước sau như một. Nhưng vậy mà cô cũng rất hâm mộ, hâm mộ các cô ấy mắng to bạn trai trước của mình, thậm chí các cô ấy còn từng mắng to hoặc khóc lớn trước mặt bạn trai. Những hành động đó, cô làm không được, sự kiêu ngạo được giáo dục từ bé đến lớn đã hòa trong xương cốt cô, không cho phép cô để cho bản thân phải thất thố.

Thậm chí, căn bản cô cũng không muốn thừa nhận chính mình thất tình, tiếc là những người này đều có hỏa nhãn kim tinh[1], liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô.

Rượu vào khổ tâm, sầu càng thêm sầu. Mọi người uống cũng nhiều mới chậm rãi trở về kí túc xá, tắm rửa rồi tắm rửa, lại thêm hiểu rõ địa điểm du lịch, ngày mai các cô nhất định là những cô gái ăn mặc đẹp đẽ tinh tế, sẽ không ai biết, một ngày trước các cô đã từng thất thố như vậy.

***

Sau khi Mộc Tuyên Dư tắm rửa xong, cô để mái đầu ẩm ướt, đứng ngoài ban công. Gió đêm lướt nhẹ qua, vì tóc ngấm ướt mà hai vai cô cứ từng cơn lành lạnh. Cô nhìn thành phố mênh mông bát ngát này mà trong lòng hiu quạnh.

Cô và Chu Chấn Hưng qua lại hai năm, đó là một người đàn ông lớn hơn cô ba tuổi. Điểm thu hút cô nhất ở anh chính là, anh có sự chững chạc mà người đàn ông khác không có, dường như nhìn thấy anh là có thể tin tưởng, trên thế gian này không có gì có thể làm khó anh. Anh không chỉ có gia thế tốt, mà còn nhanh nhẹn phong độ, rất nhiều cô gái quay xung quanh anh, nhưng người trở thành vị hôn thê của Chu Chấn Hưng là cô, Mộc Tuyên Dư.

Nhớ lại hồi ức đó, khiến cô kéo căng khóe miệng, cô cười nhạo chính mình, thật sự là đủ dối trá… Khi cô và Chu Chấn Hưng ở bên nhau, thì ra vẫn là không thoát khỏi tư tưởng hư vinh mắc cười kia. Anh xuất sắc như vậy, vứt bỏ bao nhiêu cô gái ưu tú như thế, chỉ có cô đứng trước mặt anh, dường như gián tiếp nói với mình, tình cảm này chính là ý trời đã định từ trước.

Hạ Ngữ Mính, bạn trung học của cô, cũng là bạn tốt nhiều năm của cô. Hồi học trung học, cô và Hạ Ngữ Mính, Mạnh Ngữ Phán là những người bạn tốt nhất, về sau Mạnh Ngữ Phán gặp chuyện không may,chỉ còn lại có cô và Hạ Ngữ Mính. Cô đã nghĩ đời này cô và Hạ Ngữ Mính chính là những người bạn tốt nhất của nhau, ai cũng sẽ không tách khỏi ai, cả đời đều dựa vào nhau mà tồn tại, cả đời hiểu nhau cũng không tiếc nuối.

Ngay vài ngày trước, cô đến nhà trọ của Chu Chấn Hưng như thường lệ. Cô gõ cửa, nhưng mở cửa ra là Hạ Ngữ Mính. Hạ Ngữ Mính tóc ướt sũng, trên người còn mặc áo ngủ của Chu Chấn Hưng, chỉ cần liếc mắt, Mộc Tuyên Dư cũng biết trước đó họ đã xảy ra việc gì, sau đó Chu Chấn Hưng cũng đứng ở cửa, anh và Hạ Ngữ Mính đứng chung một chỗ.

Mộc Tuyên Dư chỉ cảm thấy bức tranh trước mắt quá mức buồn cười, trong vô số tiểu thuyết và điện ảnh truyền hình đều xuất hiện hình ảnh cẩu huyết kiểu này, khiến người xem và độc giả, đại khái cũng thấy nhiều mà ghét bỏ, tái sinh vi đương sự, khi chuyện như vậy xảy ra ở chính mình, nó vẫn giống như chiếc dao con cứa vào trong cơ thể cô, đau từng chút.

Hạ Ngữ Mính nhìn Mộc Tuyên Dư, trên mặt không có nửa phần hổ thẹn, một tay chống trên mép cửa, ánh mắt giống như bình thường nhìn Mộc Tuyên Dư: “Mộc Tuyên Dư nếu cậu sẵn lòng tin tưởng, tớ và Chu Chấn Hưng cái gì cũng đều chưa từng phát sinh.”

Cô chỉ thấy buồn cười, ánh mắt chuyển qua người Chu Cấn Hưng. Anh chẳng qua chỉ nhìn cô, ánh mắt như thế, làm cho cô cảm thấy vô lực, nhanh chóng xoay người rời đi.

Thẳng đến khi vào thang máy, cô còn đang an ủi bản thân, là hiểu lầm, có lẽ chỉ là hiểu lầm, nhưng làm sao Hạ Ngữ Mính lại xuất hiện trong nhà Chu Chấn Hưng, nhưng Chu Chấn Hưng vì sao lai dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Cô tự nói với mình, cô cho Chu Chấn Hưng một cơ hội. Cô đứng dưới nhà trọ, nghĩ chỉ cần Chu Chấn Hưng đuổi theo xuống dưới giải thích với mình, cô sẽ tha thứ cho anh…

Một phút đồng hồ, hai phút… mười lăm phút.

Anh không xuống, Hạ Ngữ Mính cũng không xuống.

Cô chỉ cho đối phương thời gian mười lăm phút, cho nên cô quyết định rời đi.

***

Mộc Tuyên Dư đứng thẳng người đón gió, nghĩ đến câu mình nói trước đó “nhìn lâu sẽ thấy ghét”, có lẽ đây mới là chân tướng, lúc ấy cô còn hết sức động viên chính mình, có lẽ chỉ là hiểu lầm, cô không thể kích động đi phủ nhận vị hôn phu và người bạn tốt nhất của mình. Hiện tại cô mới cảm thấy buồn cười. Hạ Ngữ Mính là mĩ nữ có tiếng, cô đứng ở cửa, mặc áo ngủ kiểu nam, tóc ướt sũng, mặt trắng thuần ngước lên, mị hoặc đến cực điểm, Hạ Ngữ Mính như vậy, chẳng lẽ Chu Chấn Hưng chưa bao giờ động tình?

Hạ Ngữ Mính nói: “Nếu cậu sẵn lòng tin tưởng, tớ và Chu Chấn Hưng cái gì cũng đều không phát sinh.” Lời này phiên dịch lại, không hẳn không đúng, chỉ cần cô sẵn lòng quên chuyện bọn họ đã làm, cô và Hạ Ngữ Mính vẫn là bạn tốt như cũ, mà Chu Chấn Hưng vẫn là vị hôn phu của cô như trước. Nhân sinh của cô chỉ cần đui mù một lần, là có thể xem như cái gì cũng chưa từng thay đổi, trong lúc đó Hạ Ngữ Mính và Chu Chấn Hưng chẳng qua là nhất thời ý loạn tình mê…

Cô luôn hậu tri hậu giác, lúc đó còn tưởng rằng câu nói kia giống như là một câu giải thích.

Sau khi một màn đó xảy ra, cô cũng không nói cho ai, một mình đi du lịch, ngay cả anh trai thương yêu nhất cô cũng không hé ra một phân. Thì ra có một số việc, thật sự chỉ thích hợp nói cho người xa lạ.

Vị hôn phu của cô và người bạn tốt nhất của cô ở cùng một chỗ.

***

Mộc Tuyên Dư cùng các cô gái ở lại thành phố này ba ngày. Cô thích ở chung cùng họ, nghe các cô ấy làm nũng yêu cầu những người bán vé giảm giá ở các điểm tham quan, nghe các cô ấy hung dữ trả giá trong các cửa hàng nhỏ, nghe các cô ấy nói nói cười cười, những điều này khiến cho tâm trạng cô vui vẻ. Ba ngày sau, cô chia tay mọi người, mọi người đều luyến tiếc, còn cùng nhau hát một bài “Bạn Bè”, đây là ca khúc khiến Mộc Tuyên Dư rơi lệ, hát một lần khóc một lần, lần này cũng không ngoại lệ.

Lần cuối cùng hát bài hát này, đó là vào bữa cơm chia tay sau khi tốt nghiệp trung học thi vào đại học xong, cả lớp đồng ca bài “Bạn bè” này, hơn nửa bạn học đều khóc rầm rầm. Mộc Tuyên Dư ngồi giữa Mạnh Ngữ Phán và Hạ Ngữ Mính, tay trái cô nắm lấy Mạnh Ngữ Phán, tay phải nắm Hạ Ngữ Mính, hứa lời hứa trọn đời, các cô mãi mãi ở bên nhau, cả đời là bạn bè tốt của nhau, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không thể khiến cho các cô tách ra.

Trong khoảng thời gian ngắn cô chia tay bạn cùng phòng, xách túi nhỏ rời đi. Cô bắt xe tới nhà ga, mua một vé xe lửa khởi hành gần đó. Hiện tại không phải là mùa du lịch, cũng không phải là ngày nghỉ, người ngồi trong xe lửa cũng không nhiều, không bao lâu cô đã lên xe. Cô muốn có một chuyến du lịch tự do tùy theo ý mình, như muốn dùng hành động nổi loạn nào đó để trút hết ra. Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa, nhưng không có chút khó chịu nào. Tuy không có nhiều người lắm, nhưng vẫn ồn ào như trước, cô có thể nghe thấy bà mẹ ngồi phía sau nhỏ giọng an ủi con gái trong lòng, có thể nghe thấy đủ loại đề tài của đôi tình nhân phía trước, từ việc thầy cô ở trường rất đáng ghét cho đến vị bạn học nào đó xảy ra chuyện kì quái…

Cô yên lặng lắng nghe, quên bản thân ngồi xe lửa đã bao lâu, sau khi xuống xe, cô lại tùy tiện lên xe. Một chiếc xe vừa mới rời đi, cô liền lên một chiếc xe khác, cô dùng hành động tùy tâm sở dục[2] này, không chút sợ hãi để trút ra hết sự khó chịu trong lòng, hơn nữa lại tìm được sự cân bằng kì lạ.

Vì thế cuối cùng, cô đứng ở cái trấn nhỏ xa xôi này. Nói là trấn nhỏ, nhưng diện tích so với một thôn nhỏ cũng không khác biệt lắm, chẳng qua có một khách sạn kiêm tạp hóa nho nhỏ, có một cái bảng hiệu nho nhỏ được sơn lên gọi là khách sạn, mà hơn nữa ngay cả xe bus vào nội thành, một ngày chỉ có hai tuyến xe.

Mộc Tuyên Dư xuống xe, đứng ở trấn nhỏ phong cách cổ xưa quá mức này, trong lòng có chút phức tạp, nhưng việc đầu tiên là đi tìm chỗ ở, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi tới khách sạn nhỏ đó. Nói là khách sạn nhỏ, thật sự phòng ở bên trong chỉ có giường, một nhà vệ sinh được dùng phổ biến ở nông thôn, góc tường trong phòng còn rớt lại vô số đá sỏi, còn có một mùi nấm mốc nồng nặc. Cho nên kích động là phải trả giá. Cô cũng có chút khâm phục khả năng thích ứng của chính mình, vậy mà không kích động mà trốn chạy.

Cô nằm trên giường nhỏ ở khách sạn, ngủ một giấc thật ngon.

Ban đêm, cô gặp hai giấc mơ, một giấc mơ về Chu Chấn Hưng và một giấc về Hạ Ngữ Mính.

Về giấc mộng về Chu Chấn Hưng, Chu Chấn Hưng trong mộng rất tốt với cô, che chở cô bằng mọi cách nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc. Cô biết, trong lòng cô, đó mới là sức hấp dẫn của Chu Chấn Hưng. Sau khi cô làm sai, anh sẽ không vì yêu thích mà nói cô một chút không sai, cũng không phải xụ mặt dạy dỗ cô, mà là dùng phương thức cô có thể hiểu để nói cho cô, cô làm sai. Anh cũng sẽ không làm tổn thương đến thể diện của cô, vì thế cô sẽ nhớ kĩ, sau này sẽ không sai lầm như thế nữa. Cô cảm thấy tính cách của mình đại khái có chút vấn đề, cô vậy mà rất thỏa mãn cái cảm giác bị Chu Chấn Hưng “quản” này, vì thế từ trong nhận thức cô cho rằng, người đàn ông này thích hợp với mình, anh sẽ cùng cô đi qua cuộc đời trong tương lai.

Về giấc mộng về Hạ Ngữ Mính, Hạ Ngữ Mính trong mộng cùng cô thảo luận đề tài. Các cô đều có thành tích xuất sắc, nhất là thành tích Hạ Ngữ Mính khá ấn tượng, các cô ước hẹn cùng thi đại học Tây Giang đại học tốt nhất của thành phố. Vì vậy khi điền nguyện vọng thi vào đại học, các cô trực tiếp lựa chọn đại học Tây Giang. Cuối cùng cũng như mong muốn, các cô đều trúng tuyển đại học Tây Giang với điểm cao. Cô nghĩ các cô cùng ở chung một khu nhà trong trường đại học, về sau đi làm cũng có thể thuê chung một căn hộ, cho dù kết hôn, các cô cũng muốn duy trì quan hệ thân thiết như vậy.

Mộc Tuyên Dư tỉnh lại thật sự không có cảm giác buồn bã, mà tìm chỗ rửa mặt. Từ nhỏ đến lớn cô đều tin tưởng bất kể ở chỗ nào đều đã được số phận định trước. Cô tùy tiện lên xe, lại đi tới nơi này, có lẽ nơi đây là nơi thích hợp nhất với cô…

Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra ngoài. Trấn nhỏ này thật xứng với cái tên, nhỏ đến ngạc nhiên, liếc mắt một cái là có thể thấy tận cùng. Ở đây tổng cộng có hai đường phố, ba dãy nhà, nhưng mà nhà cửa rất đặc sắc, tất cả gạch ngói đều là màu xanh, được sắp xếp đứng lặng một loạt, có chút phong thái của thời gian. Người đi trên đường rất ít, thỉnh thoảng có thể thấy bà cụ dắt cháu gái nhỏ đi qua, cũng có thể thấy ông cụ cầm điếu thuốc thật dài, hút thuốc một chút lại một chút.

Cô cảm thấy như chính mình vừa xuyên không, đi tới nơi không thuộc về xã hội hiện đại. Có cụ già chân mang giày rơm, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một chỗ như vậy, có một người như thế.

Cô đi cùng cụ già nói chuyện phiếm. Cụ già nói cho cô về những năm tháng cuộc đời của cụ. Cụ phải đi thật lâu thật lâu mới có thể đến trường đọc sách. Vừa đến mùa đông khắp nơi đều là tuyết, hai bên đường cây cối tối đen, tựa như quỷ, chân cụ mang giày luôn bị ngấm nước tuyết, chân lạnh đến mức không còn cảm giác. Mùa đông tới, hai chân và mười đầu ngón tay của cụ tất cả đều đầy những vết nứt nẻ. Thời điểm đó không có cái ăn, mỗi ngày mỗi đêm phải đi làm việc ở ngoài ruộng, mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo loãng…

Đó là thời đại mà Mộc Tuyên Dư chưa từng trải qua, thậm chí nghe có chút giống với cảnh tượng trong phim, nhưng các cụ già khi nhắc tới chuyện của niên đại kia, vành mắt đều đỏ lên. Có bà cụ kể những ngày tháng đó, bà trốn ở trong nhà, có bọn cướp đến lục lọi đồ đạc trong nhà, bà chỉ có thể trốn dưới gầm giường, không dám phát ra tiếng, lên tiếng sẽ bị bọn cướp ghê tởm kia bắt lại rồi tàn nhẫn đánh đập, cùng trong thôn còn có người bị đánh chết…

Các cụ kể xong chuyện của mình, không ngại phiền hà nói với cô-thời đại các cô rất tốt, không phải đói bụng, sống tốt, làm cho cuộc sống chúng ta hướng tới phát triển giàu mạnh.

Mộc Tuyên Dư cười. Ở trong mắt họ, chỉ cần được ăn no mặc ấm, thì đó chính là chuyện hạnh phúc nhất, người đã trải qua bất hạnh thì càng dễ dàng thỏa mãn. Ở phương diện của họ mà nhìn, người vì thất tình mà đau khổ muốn chết đại khái mới thuộc loại không thể lí giải?

Cụ già nói cho cô, nơi này có một “Núi Hồ Điệp” khá nổi tiếng. “Núi Hồ Điệp” danh như ý nghĩa, có một tảng lớn hình con bướm, chính quyền địa phương còn từng muốn cải tạo ngọn núi này thành một địa điểm du lịch, nhưng sau đó gặp nhiều vấn đề, hơn nữa nơi này chỉ có một cảnh đẹp không đủ thu hút ánh mắt mọi người, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Mộc Tuyên Dư nghĩ, nếu đã tới nơi này, hay là cứ tới xem.

“Núi Hồ Điệp” gọi là núi, thực ra chỉ là một sườn núi độ cao chỉ lớn như một ngọn núi mà thôi. Nơi đây có một bụi cỏ lớn trải dài, trong bụi cỏ có rất nhiều hoa nhỏ màu sắc khác nhau, màu sắc và hình dáng rất đa dạng, màu hồng, màu vàng, màu xanh…trải dài trải dài giống như vô cùng vô tận.

Trong nháy mắt Mộc Tuyên Dư liền thấy yêu nơi này. Cô ngồi trên đỉnh núi, bên người là một khoảng rộng đầy hoa nhỏ, từng đám từng đám bươm bướm bay tới, bươm bướm nhẹ nhàng nẩy lên khiêu vũ, tâm tình cô liền hướng tới ánh sáng tươi đẹp trên đình đầu như vậy.

Cô ngồi trên cỏ, giống như đang bước vào một thế giới thần tiên. Nơi này hoa dại và bươm bướm đầy khắp núi đồi, ánh mặt trời ấm áp rơi trên người, tất cả khó chịu và buồn khổ trong lòng giống như đang trong lễ rửa tội, làm cho toàn bộ tâm trạng phức tạp đều rời xa.

Một ngón núi nối liền một ngọn núi, nhìn không thấy giới hạn, mà trong khi đó ngồi trên đỉnh núi có thể nhìn thấy những mái ngói màu xanh thưa thớt. Người ở đây rất ít, mà một thế hệ thanh niên đi học, cũng có một thệ hệ thanh niên rời xa quê hương đi làm thuê, chỉ còn lại những người già và trẻ nhỏ.

Cô đứng dậy, đi đến đỉnh cao nhất, hướng về ngọn núi mênh mông bát ngát bên kia lớn tiếng hô lên: “A….”

“A…”

Cô một lần lại một lần hét to, cho đến khi cổ họng đau nhức, nhưng trong lòng lại rất vui sướng.

Cô hét to xong, thì vô lực ngã lên trên cỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô rất thích nơi này, cho dù rời đi, cũng muốn trở lại đây.

Cô đến cùng với ai đây? Nơi này giống như cõi tiên…

Cô đột nhiên mở to mắt, khi cái tên kia nhảy ra, vẻ mặt cô là khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. Nơi giống với cõi tiên này, người cô muốn chia sẻ cùng không phải Hạ Ngữ Mính, không phải Chu Chấn Hưng…

Là bởi vì sự phản bội của họ sao? Không phải, tâm trạng cô vừa rồi thoải mái như vậy, căn bản không liên quan gì tới sự phản bội của hai người đó, nhưng tại thời điểm này, cô lại không hề đoán trước được nhớ tới cái tên kia…

[1] là một khả năng đặc biệt của Tôn Ngộ Không, ý chỉ khả năng nhìn thấu mọi việc.

[2] không theo ý ai, cứ tùy theo ý mình mà làm.