Yêu Hận Triền Miên - Chương 47

Edit : Xương Rồng

Sáng sớm, ánh mặt trời mềm mại phủ xuống nền đất, tiếng chim hót văng vẳng đâu đây không dứt, rèm cửa thỉnh thoảng đung đưa theo làn gió, mùi thức ăn qua cửa sổ nhẹ nhàng bay vào. Mộc Tuyên Dư tỉnh dậy, tâm tình tự nhiên rất tốt. Đây là ngày đầu tiên họ đến thị trấn này, ở đây họ có thể muốn làm gì thì làm cái đó, không phải bận tâm hay lo sợ ánh mắt mọi người xung quanh, họ sẽ sống trong thế giới của riêng họ. Cô và Giang Thừa Châu cùng nhau dậy, cô mặc quần áo tử tế, gấp chăn gối gọn gàng rồi mới cùng anh xuống lầu.


Sau khi vệ sinh cá nhân, hai người liền chuẩn bị ra ngoài. Ông chủ nhà nở nụ cười thân thiết hiếu khách chào họ. Ông nói tiếng địa phương, cô nghe tuy không hiểu nhưng vẫn gật gật cười cười phụ họa theo.

Cách nhà trọ không xa có một quán bán đồ ăn sáng, mùi hương bánh bao hấp nóng phảng phất qua mũi cô, cô liền kéo anh tới quán mua mấy cái bánh bao, dọc đường vừa đi vừa ăn.

“Lần đầu tiên em cảm thấy vừa đi vừa ăn cũng là một loại hưởng thụ.” Trước đây cô chưa từng làm vậy, cô cho rằng việc này thật mất tư chất, cảm giác không được tự nhiên, nhất là khi có nhiều ánh mắt nhìn mình.

Giang Thừa Châu cũng ăn mấy cái bánh bao, tuy nó nhỏ nhưng mùi vị cũng không tệ, anh cũng rất hài lòng. Trên đường đi, có thể thấy được con người ở đây thức dậy từ rất sớm. Có điều không thấy những người tầm tuổi như anh và cô, chỉ toàn người già và đám trẻ nhỏ. Có đứa nhỏ sách cặp chạy lon ton, có đứa trên tay là súng cao su đang cúi xuống đất nhặt đá làm đạn.

Trên đường họ đi qua, họ thấy một cụ già ngồi trước cửa nhà cầm chiếc tẩu thuốc hít một hơi thật lâu rồi nhàn nhã nhả từng làn khói.

Nơi đây toàn là những bức tường màu xanh khiến ngôi nhà trông rất bắt mắt. Đồ đạc cũng xếp gọn gẽ, chỉ có điều, những bộ quần áo phơi ngoài sân có phần tả tơi, rách rưới.

Bước chân cô bỗng mau lẹ hơn, đi vào ngôi nhà trước mặt. Cô dừng lại, ra hiệu cho anh cùng cô bước vào ngôi nhà.

Chủ nhân ngôi nhà là cụ già đã bảy mấy tuổi, cụ già thấy họ như nhận ra Mộc Tuyên Dư, gương mặt nở nụ cười, những nếp nhăn cũng theo đó mà sâu hơn. Ông không thạo tiếng phổ thông nên cũng không nhiều lời. Ông vào nhà mang ra một ít đậu phộng và hai cốc nước coi như là mời khách.

Mộc Tuyên Dư ngồi xuống, giới thiệu Giang Thừa Châu với ông lão. Ông lão nhìn Giang Thừa Châu một hồi lâu rồi cười bảo rằng họ rất xứng đôi, nhất định sau này sẽ sống tốt và cùng nhau đến suốt đời.

Giang Thừa Châu cười cười, anh cũng cảm nhận được, Mộc Tuyên Dư lúc này cũng rất vui vẻ, giống như là hạnh phúc vậy. Anh nghĩ, có lẽ chỉ là khoảnh khắc này cô mới có thể giới thiệu thân phận anh mà chẳng hề lo lắng vướng bận gì. Có lẽ điều này khiến cô thật dễ chịu.

Mộc Tuyên Dư cũng không nói chuyện nhiều, chủ yếu là nghe ông lão kể chuyện. Ông lão nói con cái ông đều đã đi hết không có ai để tâm sự nên ông rất thích có người cùng nói chuyện phiếm, mặc dù tất thảy chỉ là những câu chuyện vu vơ.

Ông lão nói dạo trước có hai đứa trẻ mồ côi, mẹ vì nghèo khổ không chịu được nên bỏ đi, tháng trước cha cũng vì sinh bệnh mà chết. Hai đứa trẻ đó từ khi ấy không nơi nương tựa. Miệng ông lão không ngừng nói hai đứa trẻ đó thật đáng thương, đôi mắt cũng hoen đỏ, kẽ mắt cũng chạy ra vài giọt nước mắt.

Mộc Tuyên Dư và Giang Thừa Châu yên lặng nghe chuyện ông lão kể. Nghe ông lão kể về những chuyện lớn xảy ra trong làng trước đây. Ông lão lại nhắc đến cuộc sống những năm trước, khi mà lương thực phải nộp hết lên trên, nồi niêu cũng phải nộp hết để luyện thép. Người dân không có nồi nấu cơm, cũng chẳng có lương thực ăn, người nghèo người đói ở khắp nơi. Có người đói phải đào rễ cây ăn, thậm chí có người ăn cả bùn. Ông lão kéo tay Mộc Tuyên Dư:

“Thế hệ các cháu nay thì tốt rồi, các cháu thật may mắn, rất tốt a, cuộc sống bây giờ dễ dàng hơn ngày xưa nhiều. Ngày xưa ông chỉ mong có một đôi đũa để ăn, bây giờ chẳng những không phải ăn cháo mà còn có cả cơm để ăn. Cuộc sống này thật tốt.”

Mộc Tuyên Dư ở lại nói chuyện với ông một lúc rồi xin phép ra về cùng Giang Thừa Châu. Lúc ra cửa, Giang Thừa Châu nhìn cô nở nụ cười thần bí khiến cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Anh giải thích:

“Anh không ngờ em thật kiên nhẫn với người già, sau này anh cũng không phải lo em cư xử với mẹ anh nữa rồi.”

Cô nghe xong, sắc mặt đỏ hẳn lên, đấm nhẹ anh mấy cái. Anh không giận mà còn nắm lấy tay cô cứ như vậy mà dắt cô đi.

Hai bên đường toàn là những cây thấp nhỏ, cây mới trồng không lâu, có thể nhìn ra được dấu vết mới trồng. Mặt trời đã lên cao nhưng ánh nắng cũng không quá nóng. Trên đường, hai người cùng nhau đi cảm thấy có mấy phần là lạ. Đám trẻ đứng trong mấy ngôi nhà nhìn họ với ánh mắt tò mò. Cứ như là đám trẻ ấy nhận ra họ không phải là dân địa phương nơi này.

Cô nhìn bốn năm bé gái thắt bím tóc đuôi sam tay cầm chiếc bánh ngọt, miệng không ngừng cắn. Cô nhìn mấy đứa bé đó, chúng cũng nhìn chằm chằm cô. Cô liền nhoẻn miệng cười. Đi ra xa thêm một chút, trên mặt cô tràn đầy vui vẻ. Cô nắm lấy tay anh kéo anh đi.

“Đi, em dẫn anh đến một nơi.”

“Ồ” Anh nhướn lông mày. “Đi đâu, anh đang chờ đây.”

Cô dẫn anh đến một ngọn núi nhỏ tên là Núi Hồ Điệp. Nếu là người ở đây thì hẳn là không thể không biết ngọn núi này. Đường lên ngọn núi là một con đường mòn, họ dễ dàng đi lên ngọn núi nhỏ. Chân ngọn núi được bao phủ một lớp cỏ cao gần nửa người, cỏ mọc dày đặc. Thật may họ không đi vào buổi sáng sớm, nêu không quần áo và giày sẽ bị thấm đẫm sương sớm. Giống y như cái tên Núi Hồ Điệp của nó, leo lên dốc cao một chút, trước mắt họ chỉ toàn là hoa dại và bướm bay. Vẫn biết đây là núi bươm bướm, nhưng cô vẫn có chút lo rằng đây không phải mùa bướm, nhưng thật không ngờ trước mắt cô là một khung cảnh thật lãng mạn, có đủ loại bướm với thật nhiều màu sắc đẹp đẽ.

Cô kéo anh lên thật nhanh, khuôn mặt không giấu niềm hưng phấn:

“Rất đẹp phải không, nhìn cứ như là thiên đường ý.”

Loài hoa ở đây bây giờ ít hơn trước kia cô thấy rất nhiều, chủ yếu là những bông hoa có màu vàng, cánh hoa nhỏ xếp tầng tàng lớp lên nhau, nhìn kĩ xuống sát mặt đất là đám hoa oải hương rất nhỏ, nhưng nó không nhiều, chỉ mọc mỗi nơi một ít. Đàn bướm thi nhau nhảy múa trên những bông hoa không ngừng nghỉ. Thỉnh thoảng, có vài con đậu xuống làm lay động cả nhành hoa.

Cô không đợi anh trả lời mà bước vào giữa đám hoa, “Không phải là các ngươi quên ta rồi đấy chứ?”

Cô cúi người xuống khẽ cầm một bông hoa đặt lên mũi hít một hơi thật sâu, hương hoa không nồng nhưng cũng đủ làm lòng người say.

Giang Thừa Châu nhìn thấy hành động trẻ con của cô khóe miệng nở nụ cười. Cô lúc này cũng giống như hồi bọn họ còn học đại học. Khi ấy là vào mùa hoa chi tử * nở rộ đẹp đẽ, cô không phải đi đến phòng thí nghiệm thế nên cô không biết đằng sau tòa nhà thí nghiệm là một khóm hoa chi tử lớn. Có một lần, cô cùng anh đến phòng thí nghiệm mới phát hiện ra khóm hoa chi tử ấy, buổi tối hôm đó cô liền kéo anh ra trộm hoa mang về. Buổi tối ít người qua lại, nhưng cô vẫn sợ chẳng may gặp phải ai đó phát hiện ra cô trộm hoa thì thật xấu hổ. Vì vậy lúc hái được hoa, cô cứ ôm hoa đi sát người anh, thấy anh có vẻ khó chịu cô chẳng nể liền nhét hoa vào trong mũ áo sau lưng anh. Anh chẳng biết làm gì ngoài than thở khi thấy cô bày ra cái điệu làm nũng trẻ con đó.

Kí ức đã lâu như vậy không ngờ anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Anh lại nhìn cô, cô đang ngồi chổm hổm dưới đất để tết vòng hoa. Dây leo ở đây nhiều, cô nhanh chóng tết xong một cái vòng hoa rồi đội nó lên đâu. Cô tiến thêm mấy bước vào khóm hoa, bướm bay vây quanh cô. Trông cô như là một nàng tiên giáng trần xinh đẹp không một chút bụi trần.

Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô. Trước đây, có không ít người từng hỏi anh, có bao nhiêu người phụ nữ thích anh ,hết lòng vì anh như vậy, nhưng tại sao anh chỉ yêu một mình người phụ nữ này, cô ấy có chỗ nào đặc biệt.

Anh hạ tầm mắt, thật ra cô không có chỗ nào đặc biệt cả, chẳng qua là có một ngày tầm mắt của anh hướng vào người cô, không có cách nào dời được. Cô không phải cái gì cũng tốt, chỉ là anh yêu cô, đơn giản vậy thôi.

Tựa như giờ phút anh, cô không nói gì, chỉ đứng nơi ấy mà đầu độc anh. Nếu tình yêu của anh cho cô là thước độc, phải chăng anh đang chìm trong đó.

Mộc Tuyên Dư vẫy vẫy anh tiến lại phía mình. Cô ngồi trên một tảng đá sạch, lúc anh đi đến, cô nhắm mắt lại như đang cảm nhận thứ gì đó trong không khí.

“Anh có ngửi thấy không, mùi hương tự nhiên này thật kỳ diệu, phải không?”

Anh bắt chước cô, cũng nhắm mắt lại cảm nhận, chung quanh rất yên tĩnh đến nỗi mà có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cảm nhận được cánh bướm đang vỗ cánh bay, cảm nhận được làn gió đang vuốt ve mình, còn cảm nhận được cả anh nắng đang chiếu xuống trên người mình. Thật yên tĩnh, nhưng lại rất sống động.

Anh mở mắt lại phát hiện cô đã mở mắt từ khi nào đang hứng thú nhìn anh cười. Cô đưa tay nắm kéo tay anh, trên mặt không giấu vẻ thỏa mãn.

“Lần đầu đến đây, em cũng nằm ở đó.” Cô chỉ tay vào khoảng không trước mặt. “Em cũng nhắm mắt hưởng thụ phong cảnh, hương hoa và bướm bay lượn. Em cảm thấy rất thoải mái. Khi đó em liền nghĩ nếu có cơ hội nhất định sẽ trở lại đây một lần nữa. Có điều lúc ấy em cũng hơi tiếc vì không dẫn một người đến đây cùng. Trong tâm trí em lúc đó nghĩ rằng lần sau đến nhất định phải dẫn anh theo để tận hưởng khung cảnh nơi này. Giờ thì em đã hoàn thành ước nguyện, em rất vui, cảm ơn anh vì đã đến cùng em.”

Anh thích thú nhìn cô, ghé sát khuôn mặt vào cô cười cười. Anh và cô ngồi cạnh nhau, mặt kề mặt vai kề vai, tim cũng cùng đập chung một nhịp.

Họ ngồi đó một lúc lâu, cô đột nhiên nhìn xuống chân ngọn đồi phía trước. Giữa hai ngọi đồi kề nhau có một khoảng lõm xuống nhìn có vẻ rất kì lạ khiến người ta không khỏi tò mò.

“Chúng ta xuống đó nhé.” Cô đề nghị.

“Được.”

Nói là đi, họ đi xuống nhưng không tìm được đường đành băng qua lớp cỏ cao dày đặc. Đồi không quá dốc, nhưng lúc đi xuống vẫn không tránh khỏi thỉnh thoảng bị trượt chân theo quán tính mà chạy về phía trước. Trọng lực không thể ổn đinh, sơ sẩy một chút là có thể bị lăn xuống núi ngay. Nhưng cái cảm giác chạy xuống núi lại có vẻ rất thú vị, rất kích thích cảm giác.

Phía trước cỏ lại nhiều hơn nhưng cũng may là khá khô ráo nên không gặp cản trở mấy. Họ tiến vào chỗ sâu nhất, lại phát hiện chỗ sâu nhất cũng không hẳn là sâu nhất. Bời vì nếu giương mắt nhìn vẫn có thể thấy bức tường màu xanh rêu ở trong thị trấn nhỏ kia, thấy được cả những con gà đang cật lực mổ thóc.

Họ đi tiếp, trước mắt họ là một dòng suối. Nước rất trong đến nỗi mà thấy được cát dưới đáy suối, và con cua đang nấp dưới hòn đá.

Mộc Tuyên Dư cảm thấy rất mới lạ liền đến bên dòng suôi. Con suối khá là sâu, nước chảy chậm chạp. Nhìn về hai bên cũng không thấy đầu nguồn và cuối nguồn. Cô thả tay xuống nước vuốt qua vuốt lại, cảm giác mát mẻ vô cùng.

Lúc tay cô đứng yên, một lúc sau, có một đám cá nhỏ nhỏ vây quanh tay cô, có con chạm phải tay cô, khiến cô thấy ngưa ngứa rồi có chút tê tê.

“Anh xem nè, là cá đó.”

Giang Thừa Châu nhìn cô, thấy cô thật vui vẻ, phối hợp bước đến trước mặt cô. Từ phía sau, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tay cô từ từ rút ra khỏi mặt nước tạo ra những vòng sóng tròn rung động. Liền sau đó thấy rõ bóng họ ở dưới mặt nước, tuấn nam mỹ nữ thật hài hòa, trông cứ nhưng là một bức tranh đẹp đẽ quý giá. Bọn họ cùng nhìn xuống mặt nước, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Dưới nước này là một đôi rất đẹp phải không?”

Cô chớp mắt, nở nủ cười: “Tất nhiên.”

Đột nhiên, một bông hoa từ vòng hoa trên đầu cô rơi xống mặt nước. Bông hoa làm động nước khiến bức tranh đẹp đẽ của họ trên mặt nước tan tành. Cô hơi sững sờ, mà bông hoa vẫn cứ đung đưa theo làn sóng. Sau đó, mặt nước lại in hình bóng họ. Hình ảnh trên mặt nước mong manh cứ như là giấc mộng vậy.

Cô đưa tay khuấy khuấy nước, bóng hai người vỡ ra rồi lại liền lại.

Anh ở phía sau im lặng nhìn cô chơi.

Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng mặt nước cũng chập chờn không ngừng, trên ấy là hình ảnh một đôi tình nhân đẹp đẽ.